Ăn Chưa No

Thể loại: Tiểu Thuyết
Tác giả : Lưu Thị Vương
  • Lượt đọc : 345
  • Kích thước : 0.33 MB
  • Số trang : 74
  • Đăng lúc : 3 năm trước
  • Số lượt tải : 92
  • Số lượt xem : 1.806
  • Đọc trên điện thoại :
Ba đi họp.
Má đi chợ.
Hai anh em đang ngồi học bài trước mặt nhau. Tự nhiên, anh Hai rên lên:
– Tôi là cô gái trời bắt mập.
Lại còn kèm thêm mấy tiếng i í i ì i phía sau, bắt chước theo kiểu ngâm thơ đêm khuya trên đài phát thanh.
Vì không có ba má ở nhà nên Chi không ngồi tại chỗ, ngửa cổ lên trần nhà mà la như thường ngày: “Má ơi. Coi anh Hai nè!”.
Cách phản ứng đó, lúc này, vừa mất công vừa bị anh Hai nói là vô duyên.
Chi phải dùng cách khác. Chi lập tức quăng cây viết, phóng ra khỏi bàn, nhảy thình thịch trên sàn nhà và miệng thì la eo éo:
– Cái đồ nhái thơ của người tạ Nhái thơ của người ta.
Nhưng anh Hai cứ tỉnh bơ, ngồi dựa ngửa trên ghế, tay vuốt vuốt bộ râu còn ở đâu đó trong tương lai, chưa mọc ra trên cái cằm nhẵn nhụi. Anh lại còn lên mặt lý giải. Làm như mình là một chuyên gia nghiên cứu về thơ, có tầm cỡ… trong nước.
– Đáng lẽ phải đọc “Em là cô gái trời bắt béo” mới đúng y chang bằng trắc của câu thơ, mới giống giống bài thơ nổi tiếng ấy. Nhưng mập là tiếng phổ biến ở miền Nam nước ta, nên anh mạnh dạn dùng cho nó dễ hiểu. Em thông cảm. Mà nói cho cùng, mình là hàng nhái. Đừng đòi hỏi nhiều không nên!
Chi ngồi trở lại vô ghế, không dậm chân nữa. Cái mặt căng thẳng của Chi xịu xuống như bịch nước mía đã hút hết nước. Không tức nữa. Chi mím môi thật chặt, khít rịt, không nói nữa. Cái đầu cúi gằm, con mắt cụp lại, không thèm nhìn nữa.
Bộ dạng cô em – không bé nhỏ – thê thảm tới cỡ đó mà anh Hai vẫn không chịu buông tha. Anh Hai tấn công tiếp, hiệp hai:
– Mập nghe có vẻ rõ ràng, cụ thể hơn. Mình thường dùng tiếng béo để chỉ đồ ăn. Thí dụ nước cốt dừa, sốt may-zon-ne, đồ chiên xào… Dứt khoát dùng từ mập ở đây là chính xác nhất. Đồng ý không, bé… bự?
Chi vẫn không thèm dòm lên. Không nói, không giãy dụa. Chi ngồi như đã hóa thành bức tượng.
Anh Hai lẩm nhẩm:
– Ờ, tại anh bị quên. Hình như Chi chưa bao giờ được là bé hết á! Từ hồi biết soi mình trong gương tới giờ, Chi đã thấy mình bự. Càng lớn càng thấy bề ngang phình ra thêm. Càng ngày càng thấy sắp sửa chật chội trong tấm gương gắn trước cánh cửa tủ treo quần áo. Hí hí…