Trang chủ

Thế giới Hoàn Mỹ

Chương 1292: Thông đạo thời gian


Ầm!
Trong thiên địa, đám lôi điện kia vô cùng đáng sợ, nó không ngừng nổ tung ở bên cạnh hai người, hư không đổ nát, càn khôn đứt đoạn, uy lực đầy mạnh mẽ ấy còn kinh khủng hơn cả thiên kiếp nữa.

Mỗi một luồng lôi điện to lớn ấy tựa như đang móc nối với dải ngân hà nào đó và không ngừng từ nơi sâu trên bầu trời bổ ầm xuống, mênh mông vô tận, đâm nhói rỉ máu cặp mắt của người nhìn.

"Gặp ma rồi, đây là nơi quỷ quái gì thế, chúng ta sao lại đi vào nơi đây chứ!" Kiến nhỏ hét toáng lên, cọng râu trên đầu nó lắc lư, toàn thân lạnh lẽo, tâm thần nguội ngắt.

Da đầu của Thạch Hạo cũng tê dại, nơi đây chính là một vùng đất vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể lại gần, chỉ mới đứng ở bên ngoài mà đã khủng khiếp như vậy rồi, một khi xông vào trong trung tâm thì hơn phân nửa hình thần cũng phải bị diệt.

Thạch Hạo tuy rằng rất tự tin thế nhưng sau khi đi vào nơi này thì trực giác của bản năng chợt nhắc nhở hắn, dù cho cơ thể hắn có mạnh mẽ vô song nhưng cảnh giới vẫn còn chưa đủ để chống lại nơi này.

Một khi bị ánh chớp kia bắn trúng thì chắc chắn sẽ hóa thành sương máu ngay tại chỗ!
"A...
không xong!" Kiến nhỏ hét lớn và ra sức giãy giụa, nó sử dụng tới thần thông mạnh nhất của tộc mình, sức lực có thể rung chuyển thiên địa, có thể đảo lộn càn khôn.

Chỉ là, trong vô hình chợt có một loại tràng vực lan tỏa và trong nháy mắt làm tan rã đi sự chống cự của bọn họ, không thể nào đối kháng được.

Hư không uốn éo, thời gian lưu chuyển, những mảnh vỡ của thời gian tựa như là những nụ hoa bung nở, có thể tiêu diệt toàn bộ sức mạnh.

Điều đáng mừng nhất chính là, khi ánh chớp kia trút xuống, trông có vẻ hùng vĩ, có thể giết chết nhân vật tuyệt thế nhưng lại chưa hề đánh lên trên người bọn họ, trong cõi u minh tựa như có một luồng sức mạnh kỳ dị nào đó đẩy chệch hướng của nó.

Khí tức thời gian nồng nặc, cảm giác tang thương của năm tháng tựa như là đại dương không ngừng khuấy động và xoay tròn ở phía trước, thứ này hóa thành một thông đạo không cách nào đo lường được, không thể biết thông đi nơi nào!
"Nhanh nghĩ biện pháp đi, nếu không chúng ta đều phải chết đó!" Kiến nhỏ màu vàng hoảng sợ nói, nó vẫn đang là vị thành niên, hơn nữa cũng vừa mới bước chân ra đời mà đã gặp phải biến hóa ngập trời như vậy cho nên đã bị dọa tới mức suýt nữa hồn lìa khỏi xác.

Xoẹt!
Thạch Hạo giơ lên tay trái, từ trong lòng bàn tay bắn ra mấy chục sợi xích thần màu vàng tựa như tơ nhện vậy, chúng nhanh chóng nhằm về nơi xa và muốn quấn chặt lấy một rặng đá ngầm chỗ đó.

Đấy là pháp môn của Liễu Thần, đáng tiếc là nó lại không hề có chút tác dụng nào ở đây cả, toàn bộ bầu trời tựa như bị ép xuống dưới và làm cho sợi dây xích lờ mờ, tiếp đó là làm tan rã rặng đá ngầm nơi xa kia.

"Mở cho ta!" Kiến nhỏ kêu lớn, nó liên tục vung nắm đấm, vận dụng bảo thuật mạnh mẽ nhất của tộc mình hòng xông ra khỏi sự giam cầm, đánh nát tất cả.

"Phụt!"
Nó gặp ngay sự cắn trả nên há miệng phun ra một bụm máu, ánh chớp soàn soạt tuy rằng không có đánh trúng Minh thuyền thế nhưng lại có một luồng khí tức đầy khủng khiếp đè ép, tựa như là càn khôn hủy diệt, vũ trụ nổ tung, muốn tiêu diệt vạn vật.

"Phá cho ta!"
Thạch Hạo hét lớn, vận dụng thần thông của mình, triển khai bảo thuật Luân Hồi, bên trong có ẩn chứa mảnh vỡ thời gian, môn bảo thuật này có dính dáng tới sức mạnh của thời gian.

Nhưng, không dùng thì không sao, một khi vừa sử dụng thì tốc độ phi hành của bọn họ càng nhanh hơn, tựa như bị một luồng bí lực đáng sợ nào đó quấn chặt lấy bọn họ cùng với Minh thuyền nhanh chóng kéo mạnh vào trong vòng xoáy thông thiên kia!
"Đã xảy ra chuyện quỷ gì thế này, người khác mượn nhờ Minh thuyền thì tới được rừng đá Bắc Hải gì gì đó, còn chúng ta thì sao lại xui xẻo thế chứ!" Kiến nhỏ kêu la thảm thiết.

Thạch Hạo cũng đang suy nghĩ, vì sao lại phát sinh chuyện như vầy?
Rất nhiều người từng mượn nhờ Minh thuyền thế nhưng cũng chưa hề xuất hiện bất cứ điều bất ngờ nào, vậy tại sao bọn họ lại gặp phải biến cố bực này?
"Lẽ nào bởi vì mày là dòng dõi của Thiên Giác nghĩ cho nên đã khơi dậy một loại quy tắc nào đó khiến cho cả hai chúng ta bị giam cầm và kéo vào trong thông đạo thời gian kia?" Thạch Hạo suy đoán thế.

"Mắc mớ gì tới ta chứ, chưa hề nghe qua việc pháp tắc lại đi phân biệt huyết thống, chắc chắn là một thứ đồ cấm kỵ nào đó đã khơi dậy thông đạo thời gian ở nơi này!" Kiến nhỏ vàng kêu to.

Thạch Hạo nhíu mày, trên thực tế thì hắn cũng có nghi ngờ như vầy, thế nhưng chỉ dựa vào một vật nào đó mà có thể tạo nên cảnh tượng đáng sợ như thế này ư?
Sau khi suy nghĩ thật kỹ thì "những vật cấm" trên người hắn cũng có một vài món, nhất thời rất khó để xác định được là do món nào gây nên.

Vù!
Biển gầm vù vù, sóng lớn dồn dập lên tận trời cao, những thứ này đủ để đập nát núi lớn, đánh tan mây xanh giữa trời, làm người khác sợ hãi không thôi.

Đương nhiên, vẫn hông thể nào chạm tới được thế giới lớn lao gồm những đỉnh ngọn núi, cây cỏ lộn ngược trên vòm trời kia.

Chỉ có điều, nước biển màu đen đã nhấn chìm vầng thái dương vàng óng do Kim ô hóa thành bên trên mặt biển kia, từng bọt nước không ngừng vỡ ra và chiếu rọi ánh sáng vàng óng, nhiệt độ nóng rực vô cùng.

"Nhanh một chút, không kiên trì nổi nữa đâu!" Kiến nhỏ vàng tuy rằng nhỏ nhưng nguyên thần lực lại rất kinh người, ấy vậy mà vào lúc này nơi mi tâm nhỏ bé của nó chợt có huyết tràn ra.

Càng lại gần thông đạo thời gian thì bọn họ phải chịu lấy áp chế càng mãnh liệt hơn, tựa như có một lưỡi dao thời gian chém bay nguyên thần của bọn họ ra vậy.

Thạch Hạo cũng trở nên sốt sắng, bởi vì khoảng cách đã quá gần với thông đạo thời gian thông thiên kia, nếu như bị kéo vào trong thì trời mới biết sẽ dẫn tới nơi nào!
Ầm!
Ánh chớp xoèn xoẹt, đầu tiên là giáp trụ Lôi Đế mà hắn lấy ra đang tỏa ánh sáng rực rỡ, tuy rằng toàn thân có rất nhiều lổ thủng, gỉ sét loang lổ thế nhưng lúc này lại bị ánh chớp đầy trời kia soi sáng và bất ngờ thức tỉnh, tựa như là một vị cổ tiên nào đó bừng tỉnh và phóng thích ra tiên quang bất hủ đầy điên cuồng không gì sánh được.

"Cái tên khốn nhà ngươi, ngay cả bộ giáp trụ quỷ quái này mà cũng mang theo làm gì, là vật này đã khơi dậy nơi này à?" Kiến nhỏ giãy giụa, nó cảm thấy vô cùng nguy hiểm, vạn nhất hấp dẫn ánh chớp trên trời cao kia thì tuyệt đối sẽ trở thành than đen ngay.

Loại sấm chớp này còn cao hơn cả Hư Đạo cảnh, ngay cả chí tôn có tới thì hơn phân nửa cũng sẽ bị nướng chín, không cách nào đối kháng được!
Nhưng, giáp trụ Lôi Đế này sau khi tỏa ra ánh sáng chói lòa thì lần nữa trở lại vẻ yên lặng, chẳng hề cộng hưởng với thông đạo thời gian kia nữa!
"Xoẹt!"
Tiếp đó, Thạch Hạo lấy ra Nguyên Thủy Chân Giải, tay cầm Vạn Linh đồ, khúc xương này trắng bóng êm dịu, tuy rằng rất bất phàm thế nhưng cũng không hề giao hòa với những dị tượng ở nơi này.

Keng!
Tiếp đó, Thạch Hạo lấy ra một thanh kiếm thai, ban đầu nó tối tăm u ám, rất là bình thường, thế nhưng sau khi được ánh chớp soi sáng thì nó chợt vang lên những tiếng leng keng, muốn lao vút lên trời cao, tỏa ra ánh kiếm óng ánh xé rách bầu trời!
Sát khí của tiên kiếm Đại La lúc này chợt nồng đậm, ánh kiếm cuồn cuộn trở nên thực chất hóa, trước nay nó chưa bao giờ lộ vẻ khát máu, tràn nhập hơi thở giết chóc như thế này, quả thật như muốn diệt sạch nhân gian vậy!
Ầm!
Ánh kiếm lay động cả vực ngoại, những luồng bắn ra đã không phải là kiếm khí thông thường nữa mà tựa như là những ngọn núi lớn chống đỡ thiên địa, chúng phá nát cả trời cao.

Thạch Hạo ngạc nhiên, sau lưng chợt lạnh tanh, trước giờ hắn chưa từng nghĩ qua vì sao thanh kiếm này lại có sát tính nặng như thế, sẽ đáng sợ như vậy, chẳng lẽ đã bị sức mạnh gần đây kích thích ư?
Một luồng sương máu nhanh chóng khuếch tán, bao phủ cả hải vực này.

Trong nháy mắt này, nơi mũi Thạch Hạo chợt cảm thấy ngứa ngáy, bởi vì hắn ngửi thấy được một luồng máu tanh gay gắt, tất cả đều do thanh kiếm thai này tạo nên, như muốn tiêu diệt toàn bộ sinh linh trên thế gian vậy.

Quá kỳ lạ, thật là đáng sợ!
Lúc này, hắn muốn thả thanh kiếm thai này xuống, thứ này hoàn toàn trái ngược với trước kia, mưa ánh sáng mà thanh kiếm thai này tỏa ra vẫn xán lạn như trước thế nhưng ngoài phạm vi ba thước, cũng chính là ở bên ngoài thân thể của Thạch Hạo thì đâu đâu cũng có máu tươi cả.

"Thanh kiếm quỷ gì thế này, sao lại yêu tà đến thế?" Kiến nhỏ vừa sợ vừa khiếp, nó cảm thấy mình như đang ngủ mơ, những thứ trên người của tên trước mắt này sao toàn ẩn chứa vẻ tà dị thế này?
Nhưng mà, cuối cùng nó cũng từ từ ổn định lại, bởi vì những mảnh vỡ thời gian và lôi đình kia vẫn không hề cộng hưởng với nó, hai bên vẫn không tìm được tiếng nói chung, không còn xung đột nữa.

"Cũng không phải, đến cùng có phải là thứ trên người ta không?" Thạch Hạo bất đắc dĩ nói.

Hắn lại lấy ra một chiếc vảy mang theo long uy dài hơn một thước, đây là thứ khi hắn đuổi theo điều không rõ và kỳ lạ năm xưa, sau khi leo lên một chiếc thuyền cổ màu đen nhuốm đầy máu thì đã mang thứ này ra.

"Long khí!" Kiến nhỏ màu vàng híp mắt lại, trong lòng chợt rùng mình.

Vẫn không phải là vật này, vẫn không thể dẹp loạn được sức mạnh thời gian.

Trong phút chốc, xung quanh Thạch Hạo trôi nổi rất nhiều thứ, hắn lấy ra rất nhiều vật trong người và xếp thành một đống.

Nhưng vào lúc này đã chậm, một luồng sức mạnh kéo bọn hắn vào trong thông đạo kia, nơi ấy là từng luồng lôi điện ầm ầm, thời gian không ngừng lưu chuyển.

Vẫn chưa thật sự chạm phải thế nhưng đã làm linh hồn của người người rung động, sinh ra vẻ lạnh lẽo băng hàn toàn thân.

Thời gian lưu chuyển, tựa như bản thân bị hãm ở bên trong và chỉ hơi đảo mắt là cả ngàn vạn năm, đó là một cánh cửa thời gian, tiến vào trong thì trời mới biết sẽ tới nơi nào.

Không người nào có thể giải thích rõ ràng vì sao lại xuất hiện cánh cửa này, bởi vì từ xưa tới nay cũng chỉ có một vài trường hợp và đều trở thành những bí ẩn khó giải nhất!
Mà hiện tại, Thạch Hạo lại muốn trải qua loại mê hoặc của cả thiên cổ không cách nào giải thích được này!
"Không, không muốn, ta không muốn chết, ta vẫn còn chưa trưởng thành, còn chưa kết hôn, vẫn chưa lưu lại một huyết thống vô địch cho chủng tộc của chúng ta, đừng có mang ta rời đi, Thiên Giác nghĩ tuyệt không thể tuyệt diệt được!" Kiến nhỏ kêu la thảm thiết, nó không ngừng quơ tay múa chân, liều mạng chống trả, hoàn toàn trở nên hoảng loạn.

Thạch Hạo cũng dựng đứng cả tóc gáy, trời mới biết bản thân sẽ bị dẫn tới nơi nào, nếu như tiến vào một thời đại tăm tối hoặc là đi vào hơn một kỷ nguyên nào đó thì đúng là rất đáng thương, sẽ chặt đứt mọi liên hệ với kỷ nguyên này!
Thời khắc này, trong lòng Thạch Hạo trở nên phức tạp, hắn nghĩ tới rất nhiều thứ, thông đạo này được hình thành như thế nào?
Là người tạo ra hay là do thiên địa tự thành, nếu như là người thì cần phải có sức mạnh khủng khiếp ra sao, có mấy ai có uy thế mạnh mẽ như vậy?
Nếu là thiên địa sinh ra thì cần phải có những điều kiện ra sao thì mới có thể thúc đẩy được?
"A...
"
Một người một kiến chợt hét lớn, bởi vì cả hai đã va thẳng về phía màn ánh sáng ấy, muốn chạm vào lôi đình cùng với sức mạnh thời gian kia, sẽ tiến vào trong thông đạo ấy.

Ầm!
Thiên địa rung lên bần bật, biển gầm vang trời!
Thời khắc này, ánh sáng nhấn chìm tất cả, không thể nào quan sát được thứ gì, chỉ có sóng biển, chỉ có thời gian đang lưu chuyển và bị sức mạnh thời gian bao trùm.

Nơi đây phát sinh biến hóa kinh người!
Thông đạo kia rạn nứt, lôi đình đánh về hai bên chứ không hề đánh lên thân hai người, Thạch Hạo cùng Kiến nhỏ từ từ tiến qua thông đạo.

Chỉ trong nháy mắt này thì bọn họ cảm nhận được sự ăn mòn của năm tháng, cơ thể tựa như già đi cả mấy vạn tuổi, cả người cảm thấy già nua lẩm cẩm, bị một tầng hào quang bao lấy.

"Ta không muốn chết già đâu, nếu đi vào thì hãy nhanh nhanh đưa chúng ta vào đi!" Kiến nhỏ kêu la.

Thạch Hạo cũng đang chống trả lại thế nhưng tựa như là một hạt cát tiến vào biển rộng, sức mạnh của bản thân quá nhỏ bé, ở xung quanh có rất nhiều tinh thể to lớn đang chuyển động.

"Không muốn đâu!" Hai người đồng thời hét lớn.

Rầm!
Một tiếng vang trầm nặng xuất hiện, đi kèm là một luồng ánh sáng vĩnh hằng khiến tất cả nghịch chuyển, bọn họ cảm thấy mình trở lại vẻ trai tráng, tình huống đang dần chuyển biến về phương diện tốt đẹp.

Cùng lúc đó, Thạch Hạo giật mình trợn tròn hai mắt, hắn nhìn thấy được mấy chiếc thuyền giấy nhỏ đang từ xa trôi lại, trên thân thuyền dính đầy máu tươi cùng chữ viết, lúc này chợt đang trôi nổi bên trong thông đạo thời gian này.

"Chỉ còn lại mình ta...
"
Vẫn là những chữ viết cùng với thuyền giấy quen thuộc năm xưa.

Răng rắc!
Một luồng lôi điện kinh thế đi kèm là ánh sáng chói mắt đánh xuống, phương xa chợt có một bóng người xuất hiện, ống tay áo bay lượn, phong hoa tuyệt đại, nàng đang từ từ tiến lại gần đây!

Bình luận