Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh
Chương 57
- Chương 1: Đương Nhiên Là Cua Anh Ta Cua Anh Ta!
- Chương 2: Cô Hãy Nằm Mơ Đi!
- Chương 3: Cô Còn Định Ngồi Trên Đùi Tôi Bao Lâu?
- Chương 4: Định Mệnh, Anh Ta Bị Điên À!!!
- Chương 5: Acj31
- Chương 6: Cướp Người
- Chương 7: Gặp Nghê Đồng
- Chương 8: Tổng Giám Đốc Phó Thật Tốt! Tôi Rất Cảm Động…
- Chương 9: “Buồn Cười Sao?”
- Chương 10: Đụng Xe
- Chương 11: Tôi Còn Có Thể Đưa Anh Xuống Mồ
- Chương 12: “Cô Ấy Sẽ Không.”
- Chương 13: Tổng Giám Đốc Phó, Anh Thật Sự Không Nhớ Ra Tôi Sao?
- Chương 14: Vậy Anh Nên Mượn Ông Trời Thêm Năm Trăm Năm Nữa Đi
- Chương 15: Không Dỗ Được
- Chương 16: Pháo Nổ Này Tịt Ngòi Rồi Sao?
- Chương 17: Cô Đừng Tiếp Tục Khiêu Chiến Tính Tình Của Tôi
- Chương 18
- Chương 19: Vậy Sao Cô Lại Muốn Đến Thế Hàng? Vì Tôi Sao?
- Chương 20: Mắng Ai?
- Chương 21: Gỉa Vờ Lạnh Lùng
- Chương 22: Ảo Tưởng
- Chương 23: Tôi Quan Tâm Anh Ta?
- Chương 24: Ăn Cơm Chung
- Chương 25: Anh Có Thể Có Chút Khí Phách Không?
- Chương 26: Ghen?
- Chương 27: Khó Chịu
- Chương 28: Nhầm
- Chương 29: Anh Muốn Làm Bạn Trai Tôi?
- Chương 30: Anh Đứng Ở Đó Chỉ Thở Thôi Cũng Làm Tôi Tức Giận
- Chương 31: Cho Nên Em Sợ Mình Động Lòng?
- Chương 32: Trại Nuôi Heo
- Chương 33: Nói Xấu
- Chương 34: Đánh Cho Đến Khi Em Hết Giận Thì Thôi
- Chương 35: Em Đang Xoa Thuốc Hay Là Đang Sờ Tôi?
- Chương 36: Xấu Hổ
- Chương 37: Nói Lời Tạm Biệt Quá Sớm
- Chương 38: Sinh Nhật
- Chương 39: Qùa Sinh Nhật
- Chương 40: Em Không Nói Với Họ Tôi Đang Theo Đuổi Em Sao?
- Chương 41: Xấu Hổ Rồi?
- Chương 42: Ếch Xanh Nhỏ
- Chương 43: Ô Tô Và Máy Gia Tốc?
- Chương 44: Nuôi Ao Cá?
- Chương 45: Hôn Một Cái
- Chương 46: Thua Rồi!
- Chương 47: Thâu Hương Thiết Ngọc
- Chương 48: Hôn
- Chương 49: Bạn Gái Của Anh
- Chương 50: Em Đút Anh Một Miếng
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58: Vừa Nhìn Thấy Gái Xinh Đã Không Đi Đường Được
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Chúc Mừng Em! Cơ Trưởng Nguyễn!
- Chương 77: Cuối Cùng Em Cũng Hạ Cánh An Toàn Trên Trái Tim Anh
- Chương 78: Ngoại Truyện 1: Phó! Minh! Dư! Có Phải Anh Sống Đủ Rồi Không?
- Chương 79: Ngoại Truyện 2: Thù Dai
- Chương 80: Ngoại Truyện 3: Cao Nguyên Dạ Hàng(1)
- Chương 81: Ngoại Truyện 4: Anh Đừng Buồn, Bảo Bối Của Chúng Ta Đến Ở Bên Cạnh Anh Rồi Này!
- Chương 82: Ngoại Truyện 5: Bạn Nhỏ Phó Quảng Chí
- Chương 83: Ngoại Truyện 6: Đứa Nhỏ Giống Ba
- Chương 84: Ngôi Sao Nhỏ của họ bắt đầu tỏa sáng lấp lánh
- Chương 85: Song An 1 “ Bởi vì anh sống không tốt”
- Chương 86: Ngoại truyện 9: Song An 2
- Chương 87: Ngoại truyện 10: Quản vợ cậu cho tốt
Edit: Miêu
“Ừm?” Phó Minh Dư mang ý cười, “Kích thích như thế nào?”
Nguyễn Tư Nhàn đặt tay lên cửa sổ đang mở, lạnh lùng nhìn anh, “Bây giờ anh đã trở về thế giới trong mơ để bắt đầu tìm kiếm một chút cảm giác kích thích rồi?”
“Từ hoàng hôn đến đêm khuya sao?”
“Phó Minh Dư anh đừng có quên mình là người.”
“Không phải em muốn thỏa mãn anh sao?”
Nguyễn Tư Nhàn hít sâu một hơi, không muốn nói thêm.
Phó Minh Dư thấy thế, ngửa đầu ra sau bật cười.
Bình thường miếng lưỡi lợi hại như vậy, nhưng thật đúng là không chịu được đùa, thật cho rằng người khác không nhìn thấy ngay cả mang tai cô cũng đỏ rồi à.
Lần đầu tiên, Nguyễn Tư Nhàn thấy anh cười thoải mái như vậy, ngu ngốc đến mấy cũng biết được mình vừa bị chơi xỏ.
Cũng có thể là cô nghĩ sai rồi.
Nhưng biểu cảm của Phó Minh Dư rõ ràng là cố ý dẫn chủ đề đến chuyện kia, sợ cô không trải nghiệm được anh đang chơi lưu manh vậy.
Nguyễn Tư Nhàn phát hiện Phó Minh Dư người này càng ngày càng không đúng đắn, bắt đầu thoát ly trói buộc của thân phận, bắt đầu trên đường đi lộ ra bản tính của đàn ông, một đi không trở lại.
Máy bay bất ngờ hạ xuống, phóng về phía trước, rồi lại đột ngột lên cao, sau lại lui về sau.
Dù sao trong không phận không có những vật khác, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy mình cần phải biểu đạt tính khí một chút, biểu đạt một chút tức giận.
“Thật tức giận rồi?” Phó Minh Dư lại thật giống như hoàn toàn không bị diễn xuất đột nhiên của cô hù dọa, bình tĩnh mà đưa tay gạt gạt tóc bên má cô, “Em còn muốn đi dạo ở nơi kích thích kia này bao giờ?”
“…”
Nguyễn Tư Nhàn không nói lời nào quay về điểm xuất phát.
Sắp trưa rồi, cũng nên hạ cánh.
Nhưng cô vẫn tò mò, lúc trước Phó Minh Dư ở nơi này đã làm gì khiến anh cả đời khó quên.
Loading...
Nghĩ nghĩ, cô hỏi:“Năm đó anh ở nơi núi non hoang dã này làm cô gái hoang dã nào không tự kiềm chế được sao?
Phó Minh Dư cũng không phải rất hiểu dây thần kinh của cô?
“Em đang châm chọc tôi hay châm chọc chính bản thân mình?”
Nguyễn Tư Nhàn mở miệng muốn nói nhưng rồi lại nghĩ, bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng.
Anh có ý gì đấy?
Cô suy nghĩ, anh như là đang gián tiếp bày tỏ tình cảm đi?
Cuối cùng, Nguyễn Tư Hàn cũng không còn hỏi anh rốt cuộc làm cô gái hoang dã nào rồi hay là dã chiến từ hoàng hoàng hôn đến đêm khuya với ai. Lúc hạ cánh, Phó Minh Dư nói hồi đại học có cùng vài người bạn tốt ngồi máy bay trực thăng tới đây chơi, kết quả bị tách khỏi người lái máy bay, trên núi không có tín hiệu, mấy người mò mẫm đi lại, cuối cùng ngã vào thác nước, cả người ướt đẫm, ngồi ở đấy nửa ngày mới hong khô quần áo, sau đó tự gom cành cây đốt lửa qua một đem mới có người tìm thấy.
Phó Minh Dư nói xem như đây là chuyện khác người nhất anh làm trong đời này, Nguyễn Tư Nhàn cũng không biết cái này có được gọi là ký ức tốt đẹp hay không.
Thú vui của đàn ông chỉ đơn giản như vậy đi.
Thế nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô không có cơ hội gặp một chút thời kỳ thiếu niên của Phó Minh Dư.
Không nhìn thấy dáng vẻ khi anh ngồi trong núi hoang, cũng không nhìn thấy anh và bạn mình bị ngã vào thác nước, bơi vào bờ, dáng vẻ cởi áo những dáng vẻ đó hoàn toàn không giống với Phó Minh Dư mà cô biết, cảm thấy buồn vô cớ.
Khi hai người xuống máy bay thì Lý Chi Hòe đã đi, ông chủ Nam Áo mời hai người ăn cơm sau đó quay lại sân bay.
Đã bao trọncả ngày, Nguyễn Tư Nhàn chưa bay hết nên lại xót tiền.
Thế nhưng lên máy bay bình thường thì lại quá mệt mỏi, cô nghĩ tới dáng vẻ Phó Minh Dư ngồi bên cạnh hưởng thụ, cảm giác như mình bị hố vậy.
Bình thường tôi đã làm việc lái máy bay cho anh, bây giờ anh dỗ tôi đâu? Kết quả vẫn là tôi chở anh.
Thế nên khi lên máy bay, Nguyễn Tư Nhàn vẫy tay kêu: “Lại đây.”
Phó Minh Dư ở một bên nghe thấy nhìn cô, đứng ở đó không đi qua, chống tay lên thân máy bay, “Làm sao vậy?”
“Anh nhìn em làm tài xế cho anh rất mệt mỏi.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Nếu không như thế này nhé, lúc về anh trả ít lương cho em đi?”
Phó Minh Dư nghiêng nghiêng đầu, xa xa nhìn cô “Có phải em quên chiếc máy bay này tặng em rồi đó? Chính là tự làm tài xế cho mình đấy?”
Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt.
Thật ra lúc nãy cô chỉ cho rằng Phó Minh Dư chỉ đang khoe khoang trước mặt Lý Chi Hòe, dù sao chuyện mô hình máy bay có thể giải quyết, nhưng đâu ai nghĩ rằng anh thực sự đưa luôn một chiếc máy bay.
“Hả?”
Phó Minh Dư đi tới giúp cô sửa lại đầu tóc bị gió thổi loạn.
“Sao vậy? Không thích à?”
Não nói lúc này cô nên thận trọng một chút, nhưng nhìn người trước mắt miệng nhanh hơn não, tự động nói: “Thích.”
“Thích thì tốt rồi.”
Phó Minh Dư quay người mở cửa khoang điều khiển, một chân bước vào, quay đầu nói: “Đi lên, buổi chiều anh làm tài xế cho em.”
Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt một lần nữa, cô không biết Phó Minh Dư cũng có chứng nhận phi công tư nhân.
Mặc dù theo lẽ mà nói chuyện này rất bình thường, làm sao một tổng thanh tra của một công ty hàng không có thể không có sao? Nhưng cô vẫn cảm thấy bất ngờ.
Cô đứng tại chỗ nhìn Phó Minh Dư ngồi vào ghế điều khiển, thắt dây an toàn, đeo kính râm, khuỷu tay để trên cửa sổ, anh cúi đầu nhìn cô đang đứng dưới mặt đất: “Không lên à?”
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy anh nhất định biết dáng vẻ bây giờ của mình rất đẹp trai, cho nên mới cố ý câu dẫn cô đây mà.
Nếu vậy thì anh đã đạt được mục đích rồi.
Ngồi trên máy bay máy bay với bạn trai, ngao du không có mục đích, cảm giác như thế nào?
Trong đầu Nguyễn Tư Nhàn không tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.
Phong cách của anh không giống với Nguyễn Tư Nhàn, anh không phải ngắm phong cảnh, mà là theo đuổi tốc độ mang tới cảm giác sung sướng, mang theo cô xuyên qua từng tầng mây trắng, đuổi theo ánh sáng chân trời, lướt qua rừng phong như lửa, xoay quanh giữa nước xanh núi xanh.
Nhưng mà cái gì non sông tươi đẹp, cái gì
phù lam noãn thúy(1)
, cái gì trùng trùng điệp điệp, đều không có lực hấp dẫn bằng người trước mắt cô.
(1) Phù lam noãn thúy: Sương mù lơ lửng trên núi rừng, phong cảnh xanh tươi.
Không có hứng thú thưởng thức phong cảnh nên cô nhịn không được hết lần lần khác nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, trái tim luôn thắt chặt lại.
Máy bay ngày càng bay cao hơn, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác mình bây giờ như đang sa vào trong tốc độ.
Có khả năng là anh đã biết nhưng cũng có thể là không biết, thỉnh thoảng anh sẽ cười nói vài câu với cô, nhưng vẫn tập trung chuyên chú vào bảng điều khiển.
Nguyễn Tư Nhàn một lần nữa chắc chắn là anh đang cố ý câu dẫn.
Không ai có thể chống cự được sức hấp dẫn này.
Nguyễn Tư Nhàn bất giác nắm chặt tay cố gắng ngăn cản lửa nóng dâng lên trong lòng.
Không! Nguyễn Tư Nhàn mày không phải là một người nông cạn như thế! Mày không thể chỉ vì vẻ đẹp trai của anh ta mà đắm chìm như thế!
Mày chỉ là dung tục, bị choáng vì được anh tặng nguyên cái máy bay mà thôi!
Cho đến khi xuống máy bay, Nguyễn Tư Nhàn vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh.
Lúc đi xuống còn lảo đảo hai lần.
Phó Minh Dư quay đầu, không tin nổi nhìn cô.
“Em say máy bay?”
Nguyễn Tư Nhàn tôi đây chính là cô gái có thể bay cao đến 30000 dặm! Sao!Có! Thể! Say! Máy! Bay!
Tôi chỉ là hơi say người mà thôi.
“Không có.” Nguyễn Tư Nhàn vân đạm phong kinh phất tay, “Vừa xong em không cẩn thận.”
Sắc trời đã tối, bọn họ nên về rồi.
Phó Minh Dư nói chuyện với ông chủ Nam Áo, hai người vẫn luôn là bạn bè nói chuyện hợp nhau, ông chủ Nam Áo luôn hỏi cảm giác trải nghiệm Super Star thế nào, bảo anh nếu đánh giá cao anh ấy cũng sẽ mua một chiếc.
Gió ở sân bay rất lớn, gào thét bên tai làm giọng nói Phó Minh Dư lúc gần lúc xa.
Nguyễn Tư Nhàn đứng bên cạnh anh, suy nghĩ về dáng vẻ hồi nãy, cơ thể không nghe lời, chậm rãi đi tới phía sau, ôm lấy eo anh.
Phó Minh Dư kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, vừa nói chuyện với ông chủ Nam Áo vừa nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của cô trên bụng anh.
Lòng bàn tay anh vẫn luôn ấm áp như vậy.
Mặt Nguyễn Tư Nhàn dán vào lưng anh cọ cọ hai lần, cô nhón chân đặt cằm mình lên bả vai anh, ghé lỗ tai anh thì thầm: “Bây giờ đột nhiên em muốn hôn anh.”
Phó Minh Dư đang nói chuyện hơi dừng lại, nhưng rất nhanh tiếp tục trò chuyện ngay cả ông chủ Nam Áo cũng không cảm giác được có gì không đúng.
Ngay cả biểu cảm cũng không đổi?
Được thôi.
Nguyễn Tư Nhàn hơi thất vọng, cảm giác như mình không có mị lực.
Cô chậm rãi buông lỏng tay, buồn bực dùng mũi chân dí dí mặt đất.
Mười phút sau, cuối cùng hai người kết thúc cuộc trò chuyện.
Tạm biệt ông chủ Nam Áo, Phó Minh Dư nắm tay cô tới bãi đậu xe.
Trên đường đi anh không nói gì, biểu cảm lạnh nhạt,.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ không phải mình không có mị lực mà là anh lãng tai không nghe thấy.
Đến bãi đỗ xe, Nguyễn Tư Nhàn không nói gì mở cửa xe, ngồi vào.
Lúc cô chuẩn bị đóng cửa thì đột nhiên cảm giác được một lực lớm kéo cửa ra, sau đó có người chen lấn chui vào, một cái chân chống đỡ giữa hai chân cô.
Phó Minh Dư cúi đầu chui vào, một tay đỡ phía sau đầu cô.
Nguyễn Tư Nhàn chớp chớp mắt, mơ hồ biết được gì đó, tim cô đập như muốn nổ tung.
Anh nhìn cô, ánh mắt không như bình thường âm u tĩnh lặng như dòng suối mà giống như có ánh lửa đang nhảy nhót.
Một tay khác vén tóc cô ra sau tai: “Há miệng.”
Anh hình như rất vội, đi thẳng vào vấn đề chính.
Tác giả có lời muốn nói: Không, không phải tình tiết văn án! Đây là máy bay thông dụng, một tòa bốn người, chưa đủ! Tuyệt đối chưa đủ!
Có người hỏi tôi: Bây giờ nam chính tặng máy bay, sau này phải làm thế nào đây?
Tôi: Cái này chỉ vài trăm vạn, không đắt.
Người bạn kia: Chỉ vài trăm vạn, không đắt, đây chính là ngữ khí của Kiều Diêu.
- Chương 1: Đương Nhiên Là Cua Anh Ta Cua Anh Ta!
- Chương 2: Cô Hãy Nằm Mơ Đi!
- Chương 3: Cô Còn Định Ngồi Trên Đùi Tôi Bao Lâu?
- Chương 4: Định Mệnh, Anh Ta Bị Điên À!!!
- Chương 5: Acj31
- Chương 6: Cướp Người
- Chương 7: Gặp Nghê Đồng
- Chương 8: Tổng Giám Đốc Phó Thật Tốt! Tôi Rất Cảm Động…
- Chương 9: “Buồn Cười Sao?”
- Chương 10: Đụng Xe
- Chương 11: Tôi Còn Có Thể Đưa Anh Xuống Mồ
- Chương 12: “Cô Ấy Sẽ Không.”
- Chương 13: Tổng Giám Đốc Phó, Anh Thật Sự Không Nhớ Ra Tôi Sao?
- Chương 14: Vậy Anh Nên Mượn Ông Trời Thêm Năm Trăm Năm Nữa Đi
- Chương 15: Không Dỗ Được
- Chương 16: Pháo Nổ Này Tịt Ngòi Rồi Sao?
- Chương 17: Cô Đừng Tiếp Tục Khiêu Chiến Tính Tình Của Tôi
- Chương 18
- Chương 19: Vậy Sao Cô Lại Muốn Đến Thế Hàng? Vì Tôi Sao?
- Chương 20: Mắng Ai?
- Chương 21: Gỉa Vờ Lạnh Lùng
- Chương 22: Ảo Tưởng
- Chương 23: Tôi Quan Tâm Anh Ta?
- Chương 24: Ăn Cơm Chung
- Chương 25: Anh Có Thể Có Chút Khí Phách Không?
- Chương 26: Ghen?
- Chương 27: Khó Chịu
- Chương 28: Nhầm
- Chương 29: Anh Muốn Làm Bạn Trai Tôi?
- Chương 30: Anh Đứng Ở Đó Chỉ Thở Thôi Cũng Làm Tôi Tức Giận
- Chương 31: Cho Nên Em Sợ Mình Động Lòng?
- Chương 32: Trại Nuôi Heo
- Chương 33: Nói Xấu
- Chương 34: Đánh Cho Đến Khi Em Hết Giận Thì Thôi
- Chương 35: Em Đang Xoa Thuốc Hay Là Đang Sờ Tôi?
- Chương 36: Xấu Hổ
- Chương 37: Nói Lời Tạm Biệt Quá Sớm
- Chương 38: Sinh Nhật
- Chương 39: Qùa Sinh Nhật
- Chương 40: Em Không Nói Với Họ Tôi Đang Theo Đuổi Em Sao?
- Chương 41: Xấu Hổ Rồi?
- Chương 42: Ếch Xanh Nhỏ
- Chương 43: Ô Tô Và Máy Gia Tốc?
- Chương 44: Nuôi Ao Cá?
- Chương 45: Hôn Một Cái
- Chương 46: Thua Rồi!
- Chương 47: Thâu Hương Thiết Ngọc
- Chương 48: Hôn
- Chương 49: Bạn Gái Của Anh
- Chương 50: Em Đút Anh Một Miếng
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58: Vừa Nhìn Thấy Gái Xinh Đã Không Đi Đường Được
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76: Chúc Mừng Em! Cơ Trưởng Nguyễn!
- Chương 77: Cuối Cùng Em Cũng Hạ Cánh An Toàn Trên Trái Tim Anh
- Chương 78: Ngoại Truyện 1: Phó! Minh! Dư! Có Phải Anh Sống Đủ Rồi Không?
- Chương 79: Ngoại Truyện 2: Thù Dai
- Chương 80: Ngoại Truyện 3: Cao Nguyên Dạ Hàng(1)
- Chương 81: Ngoại Truyện 4: Anh Đừng Buồn, Bảo Bối Của Chúng Ta Đến Ở Bên Cạnh Anh Rồi Này!
- Chương 82: Ngoại Truyện 5: Bạn Nhỏ Phó Quảng Chí
- Chương 83: Ngoại Truyện 6: Đứa Nhỏ Giống Ba
- Chương 84: Ngôi Sao Nhỏ của họ bắt đầu tỏa sáng lấp lánh
- Chương 85: Song An 1 “ Bởi vì anh sống không tốt”
- Chương 86: Ngoại truyện 9: Song An 2
- Chương 87: Ngoại truyện 10: Quản vợ cậu cho tốt