Trang chủ

Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Tức Giận


Một tiếng trước đó.
Dương Nhất Thiên bước xuống từ chiếc xe hơi sang trọng, ngay lập tức có một người đàn ông mặc vest chạy lại, cung kính chào hỏi.
"Nghe danh Dương Tổng đã lâu, bây giờ mới có cơ hội gặp mặt, thật vinh hạnh quá.
" "Chào anh.
" Dương Nhất Thiên gật đầu, đáng lẽ giờ này anh đang đưa Cherry và Dưa Hấu đi chơi, nào ngờ đâu tên này lại gọi tới muốn mời anh ăn một bữa cơm, nếu không phải ba cậu ta từng có ơn với anh thì anh sớm đã từ chối rồi.
"Dương Tổng, mời anh đi lối này, tôi đã đặt bàn trước rồi.
" "Ừm.
" Hai người đi vào trong, lên tầng, ngồi xuống một chiếc bàn ở gần trong góc.
Dương Nhất Thiên nhìn xung quanh, bỗng ngay lúc này đập vào mắt chính là bóng lưng vô cùng quen thuộc.
"Là Y Y sao?" Không phải cô ấy nói đang đi mua sắm sao? Anh đứng dậy, đang định đứng dậy tiến lại thì nào ngờ đâu Dạ Nguyệt lại từ bên ngoài tiến vào, ngồi xuống ngay đối diện cô.
"Chuyện gì vậy?" Anh sững người, bước chân bỗng khựng lại, hai người họ...!đi chung với nhau sao? Người đàn ông đi chung thấy anh bỗng đứng lên thì dè dặt hỏi.
"Dương Tổng, anh...!cần gì sao?" "Hả? À, không có gì.
" Dương Nhất Thiên lắc đầu, quyết định ngồi xuống để quan sát tình hình.
Đồ ăn đang được dọn lên, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không đụng đũa, lời nói của người đối diện cũng chẳng lọt vào tai, ánh mắt chỉ chăm chăm vào một người.
Dương Nhất Thiên có thể thấy Trương Tuyết Y và Dạ Nguyệt, nhưng họ lại không thể thấy anh, vì chỗ anh đang ngồi là góc khuất, rất khó nhìn.
Cảnh tượng trước mặt thật sự rất chướng mắt, hai người họ nói chuyện trông vô cùng vui vẻ, Trương Tuyết Y còn chủ động nhích người lên phía trước, nắm tay Dạ Nguyệt và thì thầm thứ gì đó.
Dương Nhất Thiên siết chặt tay, ánh mắt đỏ ngầu, có vẻ đang vô cùng tức giận.
"Sao cô ấy có thể ăn mặc như vậy để đi ăn chung với hắn ta chứ?" Anh lẩm bẩm.
Trương Tuyết Y đang mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng sữa, váy ngắn ngang đùi, đậm chất công sở.
Đối với người ngoài như vậy có thể là kín đáo, nhưng trong mắt Dương Nhất Thiên, cô mặc như vậy cũng đủ hớp hồn mấy tên đàn ông rồi.
Ba mươi phút trôi qua, hai người trước mắt vẫn vừa ăn vừa nói chuyện, còn anh vẫn nhìn chằm chằm họ.
Người đàn ông đi chung với Dương Nhất Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dè dặt hỏi.
"Dương Tổng, không biết...!anh có đang nghe tôi nói không vậy ạ? Dự án tôi vừa nói thực sự rất có tiềm năng, nếu Dương Thị đầu tư, chắc chắn sẽ kiếm được không ít..." Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu thì Dương Nhất Thiên đã giơ tay lên cắt ngang.
"Anh có thể về trước được không? Trợ lý của tôi sẽ liên lạc sau.
" Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng gượng gạo, người trước mặt đã trực tiếp nói vậy, có mặt dày tới đâu cũng không thể ở lại nữa, cậu ta đành đứng dậy, cúi người chào rồi rời đi.
"Vậy tôi xin phép về trước.
" Dương Nhất Thiên vẫn ngồi im ở chỗ cũ, lặng lẽ quan sát hai người trước mặt mình.
Vài giây sau anh lấy điện thoại ra gọi vào máy của Trương Tuyết Y.
"Alo.
" "Em đang ở đâu vậy?" "Em vẫn đang đi mua sắm, ở quầy thức ăn này, đồ ăn ở đây ngon lắm, bữa nào chúng ta tới ăn thử nhé?" "Ừm, em đi với bạn sao?" "Không có, em đi một mình thôi, mà có chuyện gì vậy?" "Không có gì, khoảng khi nào em về?" "Cỡ nửa tiếng nữa thôi, anh ăn tối đi nhé, đừng chờ em.
" "Anh biết rồi, đi đường cẩn thận.
" Dương Nhất Thiên tắt điện thoại đi, sắc mặt sớm đã đen kịt, nhiệt độ xung quanh anh bỗng chốc giảm xuống, khiến người phục vụ đi ngang qua không rét mà run.
Ngay khi cúp máy, Trương Tuyết Y và Dạ Nguyệt ở bàn phía trước cũng đứng lên, chắc hẳn đang định đi về.
Bỗng lúc này một người phục vụ đi ngang qua, đụng trúng Trương Tuyết Y, khiến li rượu trên tay đổ ra khay, áo cô cũng vì thế mà bị ướt một chút xíu.
Dạ Nguyệt vội vàng lấy chiếc khăn tay trên bàn lau cho cô, nhưng cảnh này lọt vào mắt Dương Nhất Thiên lại khiến anh vô cùng khó chịu.
Thấy hai người họ chuẩn bị đi xuống, Dương Nhất Thiên cũng đi theo.
Cứ tưởng Trương Tuyết Y sẽ về nhà ngay nhưng không, cô và hắn lại lên cùng một chiếc xe, sau đó đi về hướng ngược lại với Cẩm Tú Viên.
Dương Nhất Thiên siết chặt hai tay, nở một nụ cười lạnh lẽo.
"Trương Tuyết Y, em được lắm...".

Bình luận