Thanh Cung Sủng Phi
Chương 150: Ngoại truyện 6: Người nhà
- Chương 1: Cuối cùng Tiểu Mĩ Nhân cũng li hôn rồi
- Chương 2: Tiểu Mĩ Nhân cáu rồi đấy nhá
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126: Gϊếŧ người
- Chương 127: Cái chết của Ngũ Công chúa
- Chương 128: Có đáng không? - Mang thai
- Chương 129: Mang thai (2)
- Chương 130: Ngọc trung hữu nguyệt
- Chương 131: Thiên vị
- Chương 132: Công chúa, Hoàng tử
- Chương 133: Phong Cáo Mệnh phu nhân
- Chương 134: Vui mới - Tình cũ
- Chương 135: Xử trí.
- Chương 136: Ngứa ngáy
- Chương 137: Làm giả huyết mạch hoàng gia
- Chương 138: Lòng tin của Đế vương
- Chương 139: Chén thuốc!
- Chương 140: Kế ôm cây đợi thỏ
- Chương 141: Cầu xin giúp đỡ.
- Chương 142: Bị lợi dụng
- Chương 143: Có hỉ
- Chương 144: Mệnh Hoàng Quý phi
- Chương 145: Ngoại truyện 1: Trộm thuốc
- Chương 146: Ngoại truyện 2: Chuyện cổ của quýt
- Chương 147: Phiên ngoại 3: Thử lòng
- Chương 148: Ngoại truyện 4: Phá dỡ tiểu viện
- Chương 149: Ngoại truyện 5: Chuyển nơi ở
- Chương 150: Ngoại truyện 6: Người nhà
- Chương 151: Ngoại truyện 7: Đức tính tổ truyền
- Chương 152: Ngoại truyện 8: Tiểu Hoàng tử, Công chúa ra đời
- Chương 153: Ngoại truyện 9: Tiệc đầy tháng đầy sóng gió
- Chương 154: Ngoại truyện 10: Tin vui lần hai
- Chương 155: Ngoại truyện 11: Lục soát
- Chương 156: Ngoại truyện 12: Ép chủ mưu hiện nguyên hình
- Chương 157: Ngoại truyện 13: Lộ mặt
- Chương 158: Ngoại truyện 14: Tin vui
- Chương 159: Ngoại truyện 15: Thời gian như sóng biển đãi cát
Edit: Chiêu Hoàng Thái phiBeta: Kỳ Hoàng Thái phiTrước khi cửa cung khóa lại, một chiếc xe ngựa chạy đến trước Thần Vũ môn, ba, bốn thái giám theo sau, có ý định xuất cung.
Giờ này mà muốn xuất cung, bọn thị vệ Thần Vũ môn lập tức cảnh giác, bao vây xe ngựa chật như nêm cối.
Tú Nguyệt che kín mặt, cúi đầu tránh sau lưng Bảo Yến.
Mành xe bị kéo ra, Bảo Yến trừng mắt liếc một cái: "Nhìn cái gì! Chúng ta là cung nữ của Như Tần nương nương, phụng chỉ xuất cung!"Tiểu Luyện Tử ở phía sau đi lên trước, đưa một cái yêu bài [*] cho người cầm đầu được xem như thống lĩnh, thị vệ kia lập tức đổi sắc mặt, hỏi han ân cần: "Thì ra là công công ngự tiền, chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, mong công công đừng trách!"[*] Yêu bài: lệnh bài đeo ở thắt lưng.
Tiểu Luyện Tử lại đưa ra nửa lệnh bài ở trong tay áo, hạ giọng nói: "Chúng ta phụng theo ý chỉ của Hoàng thượng ra cung làm chút chuyện quan trọng, nếu chuyện này bị lộ một chữ ra ngoài, thị vệ phòng thủ ca trực này chờ rơi đầu.
"Thủ lĩnh thị vệ nghe xong sắc mặt lập tức trắng thêm, liên tục lắc đầu: "Công công yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ cảnh báo bọn họ kín miệng như bưng, tuyệt đối không để lộ nửa chữ.
""Vậy thì tốt.
" Tiểu Luyện Tử gật gật đầu: "Còn không mở đường.
"Thống lĩnh thị vệ nào còn dám hỏi thêm câu nào, hắn xoay người phất mạnh tay với bọn thị vệ: "Tản ra, tản ra!""Tiểu thư nghe xem.
" Tô Thanh ngồi trong xe ngựa cười khúc khích: "Được rồi, chúng ta có thể ra ngoài rồi!"Lòng bàn tay của Tú Nguyệt vì lo lắng mà nắm chặt đã đầy mồ hôi, Hoàng thượng không nuốt lời, nàng thật sự được ân chuẩn, thật sự có thể xuất cung! Cách bảy năm, rốt cuộc nàng đã có thể gặp mặt ngoại tổ phụ, rốt cuộc có thể nhìn thấy người của Dương phủ.
Nghĩ thôi trong lòng đã vô cùng kích động.
"Hay là..." Tú Nguyệt do dự bàn bạc với Bảo Yến: "Để cho Tổng quản lên xe ngựa đi, thân thể hắn không khỏe, đi đường xa chỉ sợ hắn sẽ không chịu nổi hành hạ như vậy.
""Tiểu thư.
" Bảo Yến nhíu mày: "Bây giờ không phải lúc người đau lòng, rất khó để Hoàng thượng cho phép tiểu thư xuất cung, người theo phía sau đều là người của ngự tiền, bọn họ phụng chỉ quan sát mỗi lời nói hành động của tiểu thư, lúc này sao người còn dám để cho hắn lên xe ngựa của người chứ, lỡ như có người vô cớ sinh lòng nghi ngờ, chẳng phải cái được không bù nổi cái mất hay sao!"Đến lúc đó nếu phát hiện Bạch Nghiêu là một thái giám giả, ngay cả mục đích ra cung của Tú Nguyệt cũng sẽ bị thay đổi.
Tú Nguyệt vốn không muốn mạo hiểm đưa Bạch Nghiêu ra.
Trước đó Hoàng thượng đã gọi nàng đến Dưỡng Tâm điện dặn dò đi dặn dò lại bảy, tám lần, bây giờ mới có ba thái giám ngự tiền đến trông nàng.
Nhưng nàng đã đồng ý với Bạch Nghiêu, nàng đã đồng ý cùng hắn xuất cung, dù thế nào thì bây giờ cũng không thể nuốt lời.
"Vậy bảo xe ngựa đi chậm lại một chút.
" Tú Nguyệt thỏa hiệp nói.
Phải đến sau nửa đêm đoàn người mới đến trước cửa Dương phủ.
Nhìn con đường quen thuộc trước cửa phủ nhà mình, trước đây các nàng cũng không ít lần đến tận nửa đêm mới về nhà.
Lúc này, Tú Nguyệt để Bảo Yến vào cửa trước, vì lén lút xuất cung nên không thể phô trương, Bảo Yến dặn dò những chuyện cần thiết xong thì nàng và người trong cung mới đi vào.
Bảo Yến đi vào một lát đã dặn dò xong những việc cần chú ý, ánh đèn bên trong càng lúc càng sáng, càng lúc càng nhiều, tiếng vang cũng càng lúc càng lớn.
Sau đó cửa lớn mở ra, Lão thái gia Dương phủ đứng đầu, phía sau là một đoàn người khoác xiêm y chạy theo, Tú Nguyệt nhào lên trước gọi: "Ngoại tổ phụ!"Đã là chủ vị chấp chưởng một cung, bây giờ lại biến thành một tiểu nha đầu làm nũng.
"Tốt, tốt.
" Khóe mắt Dương lão thái gia ngấn nước: "Chuyến này con không nên phô trương, mau vào đi, vào rồi chúng ta nói chuyện.
"Đón các quý nhân trong cung vào cửa, trên dưới Dương phủ hành đại lễ với Tú Nguyệt trước mặt mấy vị công công, Tú Nguyệt cảm thấy khó xử, bèn vội vàng cho xong việc.
Tiểu Luyện Tử và mấy tiểu thái giám đều làm việc trước mặt vua, rất thạo việc xem mặt đoán ý, bọn họ chỉ canh ngoài cửa phòng không tiến vào trong.
Như Tần nương nương muốn tán gẫu việc nhà với thân thích trong phủ cũng được, nói gì cũng được, chỉ cần giữ danh dự cho nương nương, những việc khác không quan tâm.
Bảo Yến và Bạch Nghiêu là cung nhân mà Tú Nguyệt mang theo với danh nghĩa hầu hạ ăn uống nghỉ ngơi nên đều đi vào nội thất, với mấy người thức thời như bọn Tiểu Luyện Tử, nàng vô cùng cảm kích, để Bảo Yến dúi cho mỗi người một túi bạc.
"Ngoại tổ phụ, phòng còn đủ dùng không ạ? Bảo Yến thì không sao nhưng Tổng quản trong cung ta..." Bạch Nghiêu không rên một tiếng mà gắng gượng đi theo phía sau cả nửa đêm, Tú Nguyệt âm thầm cho Bảo Yến để y vào phòng nghỉ ngơi, lúc này nàng cố ý nhỏ giọng khiến cho mọi người đều lo lắng: "Hắn là người có bối cảnh trong cung, bình thường ta cũng không dám sai khiến hắn làm gì.
Lần này ra cung chính là muốn ngoại tổ phụ xem bệnh cho hắn, nhất định không được chậm trễ.
""Ây da.
" Nhị cữu mẫu của Tú Nguyệt kéo áo Nhị cữu của nàng: "Căn nhà này đúng là thiếu một phòng nha, Dương phủ nhỏ như vậy phải làm sao bây giờ?""Hay là ta chen chúc với ngạch nương của Tú Nguyệt, ông đến ở cùng với lão thái gia, đều là quý nhân trong cung tới, cũng không thể trễ nải được!""Thiếu một phòng cũng vừa hay, Bảo Yến quay lại ở phía sau Tú Nguyệt nói: "Tối tiểu thư đi ngủ, ba công công ngoài kia đều phải thay phiên gác đêm, luôn có một người ngủ ngoài hành lang, không đáng ngại.
""Ôi chao.
" Bảo Yến vừa nói xong, hai vị cữu cữu và cữu mẫu đều tấm tắc: "Thật không hổ là nương nương trong cung, nhiều quy tắc đến vậy.
""Tú Nguyệt, không đúng không đúng, Như nương nương.
" Nhị cữu mẫu của nàng hỏi han: "Hiện tại người đang đứng hàng tứ Phi lục Tần, chấp chưởng một cung nha! Vậy có phải bạc cũng như nước chảy không, lần trước cháu ngoại trai của người vào trường tư, ít nhiều gì cũng có người giúp đỡ, dạo gần đây đầu của ta thường hay đau..."Lúc này Nhị cữu cữu mới quay đầu lại trừng bà ta: "Nói chuyện này làm gì, nữ tắc gia đình đâu, về phòng đi!""Sao nào?" Giọng Nhị cữu mẫu cao hơn một chút: "Trước kia Thiện phủ bỏ mặc, Tú Nguyệt là do ta nuôi lớn, Tú Nguyệt lại không phải là đứa bé vong ân phụ nghĩa, đều là người một nhà, ta nói một câu còn không được sao?"Đại cữu mẫu nghe vậy thì không vui, đánh một ánh mắt cho Đại cữu cữu, lẩm bẩm: "Cái gì mà Tú Nguyệt do muội ấy nuôi lớn, lúc đó chúng ta cũng cắn răng đưa từng đồng một, tiểu cô tử, muội nói một câu công bằng đi.
""Đều nói ít vài câu đi.
" Dương lão thái gia lên tiếng: "Bạc trong cung sao các ngươi dám nghĩ tùy tiện dùng, cho dù là Hoàng hậu nương nương cũng phải dựa theo quy tắc mà phát bạc theo lệ, chi tiêu trong cung lại lớn, bạc theo lệ của phi tần thì có thể được bao nhiêu? Các ngươi bớt đánh chủ ý lên người Nguyệt nhi đi.
"Ai mà không biết lão thái gia thiên vị, chẳng quan tâm hai nhi tử của mình nhưng lại rất bảo vệ nữ nhi và ngoại tôn nữ, Nhị cữu mẫu không cam lòng lắm miệng hỏi một câu: "Nương nương, rốt cuộc Tần vị được bao nhiêu bạc vậy?""Thật ra... gần đây cháu ngoại trai của con kén ăn, có hai lượng bạc bồi bổ cho nó là được.
Lần này Nhị cữu mẫu nói với con, cái mặt này cũng chỉ có giá hai lượng bạc thôi.
""Cữu mẫu.
" Tú Nguyệt cười với bà ta, nói: "Bạc theo lệ của Tần vị là hai trăm lượng một năm.
"Hai trăm lượng nha...Hai vị cữu mẫu nhìn nhau.
Đủ để bọn họ ăn được mười năm rồi.
"Tú Nguyệt..."Dương lão thái gia mở miệng ngắt lời: "Dây dưa xong chưa, bạc đến trường tư không phải ta đã đưa đủ cho các ngươi rồi sao? Đó cũng là Tú Nguyệt có khả năng mang bạc ra ngoài đưa cho phủ chúng ta, còn không biết đủ hả?""Thái lão gia! Ngài cũng không thể trách bọn tức phụ không biết đủ được.
" Nhị cữu mẫu lầm bầm: "Bây giờ bọn nhỏ đều còn nhỏ vẫn còn đi học, tuổi của con và cữu cữu của nàng càng lúc càng lớn, số bạc còn lại ngoại trừ mua vài mẫu ruộng thu tiền thuê đất thì còn lại gì chứ? Ngài lại la mắng, con nghe cữu cữu nó nói, Dương phủ chúng ta có ba viên linh đan, đều là vật gia truyền, lúc tiểu cô tử sinh Tú Nguyệt ngài cho uống một viên, bọn con cũng không nói gì, vậy không phải là còn dư lại hai viên sao? Đại phòng, Nhị phòng bọn con ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy!""Ngài nói xem, hết tám, chín phần là ngài đã cho Tú Nguyệt mang vào cung rồi.
Chuyện trong cung con không hiểu, Tú Nguyệt mang vào để lo trước khỏi họa cũng là chuyện có lý nhưng tôn tử ruột của ngài đều đang tuổi ăn tuổi lớn, tức phụ con đây gả đến Dương phủ mấy năm chịu khổ chịu cực cũng không sao.
" Bà ta giơ cổ tay ra: "Nhiều năm như vậy, ngay cả một món trang sức cũng không có mà đeo.
"Bà ta vừa nói vừa khóc: "Nhưng nhi tử của con không thể sống cực khổ như nương của nó được!"Lại là cái dáng vẻ này, Dương thị liếc mắt, cứ mỗi lần như vậy a mã của bà luôn phải bất lực giao vốn liếng lận quan tài ra.
Ở cái nhà này, bà không nói được gì, hai tẩu tẩu không chấp nhận một nữ nhi đã gả ra ngoài sống ở Dương phủ hai mươi năm như bà, tuy nói không bao nhiêu tiền nhưng dù sao khi Tú Nguyệt còn nhỏ hai mẫu tử bà cũng ăn của người ta, uống của người ta.
Cho nên bà chỉ có thể giương mắt nhìn.
Mỗi khi đến lúc này, Dương lão thái gia chỉ có thể thở dài: "Được rồi, được rồi, chỗ ta còn có ít bạc vụn, chừa lại chút bạc mua thức ăn cho Tú Nguyệt, còn dư thì lấy đi.
"Tú Nguyệt che miệng cúi đầu cười, chuyện như trong dự đoán, nàng nghiêng đầu ra hiệu bằng mắt cho Bảo Yến.
Bảo Yến lập tức mở tay nải mang theo bên người, lấy một chiếc hộp có khóa ra.
Ở trước mặt mọi người, Bảo Yến dùng chìa khóa mở hộp.
Vừa mở ra, trong hộp đều là châu báu trang sức, không chỉ riêng hai cữu mẫu của nàng, ngay cả các cữu cữu cũng kinh ngạc há mồm, có thể nhét cả quả trứng gà vào.
Trước khi xuất cung Tú Nguyệt đã cho Bảo Yến kiểm kê lại tư khố của mình, có giá nhất chính là thanh bạch ngọc như ý nạm năm loại đá quý mà Hoàng thượng lén thưởng, còn có bảy, tám món đồ cổ trân bảo đáng giá, chi phí mấy năm nay dùng ngoại trừ bạc phát theo lệ thì phần lớn đều là bạc đổi ra từ một ngàn viên kim châu kia.
Lúc ra ngoài kiểm kê lại thì còn dư khoảng hơn ba trăm.
Từ khi còn nhỏ nàng đã biết tính tình của hai vị cữu mẫu này, nhặt mấy viên kim châu, rồi nói Bảo Yến chọn một vài món trang sức giá một, hai lượng bỏ đầy vào hộp.
"Đan dược của ngoại tổ phụ là tổ truyền, đều cho ta mang vào cung đúng là không quá công bằng.
Hai vị cữu mẫu, thôi thì một hộp châu báu này, là ta mua một phòng của các vị.
""Đều, đều cho chúng ta à?""Con ở trong cung còn cần bạc để chi tiêu, sao con có thể cho bọn họ hết được? Đừng nghe cữu mẫu con nói!" Dương lão thái gia nóng nảy đứng lên, vươn tay giữ nắp hộp lại.
"Không sao, không sao.
" Thấy cữu cữu cũng đỏ mắt, nàng vội khuyên tất cả ngồi xuống, cười nói: "Vốn là nên cho, xem như là tiền thuốc.
""Mọi người tùy ý chọn đi.
" Nàng duỗi tay đẩy cái hộp ra xa mình.
Sau đó bốn người thay phiên nhau đứng dậy đi vây quanh chiếc hộp, không biết là đang sôi nổi tranh luận cái gì.
Tai Tú Nguyệt lập tức được thanh tịnh, chỉ có Dương thị ngồi tại chỗ không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ không có lương tâm, ngạch nương của mình chẳng có cái gì, một hộp châu báu lớn như vậy đều cho người khác hết.
"
- Chương 1: Cuối cùng Tiểu Mĩ Nhân cũng li hôn rồi
- Chương 2: Tiểu Mĩ Nhân cáu rồi đấy nhá
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126: Gϊếŧ người
- Chương 127: Cái chết của Ngũ Công chúa
- Chương 128: Có đáng không? - Mang thai
- Chương 129: Mang thai (2)
- Chương 130: Ngọc trung hữu nguyệt
- Chương 131: Thiên vị
- Chương 132: Công chúa, Hoàng tử
- Chương 133: Phong Cáo Mệnh phu nhân
- Chương 134: Vui mới - Tình cũ
- Chương 135: Xử trí.
- Chương 136: Ngứa ngáy
- Chương 137: Làm giả huyết mạch hoàng gia
- Chương 138: Lòng tin của Đế vương
- Chương 139: Chén thuốc!
- Chương 140: Kế ôm cây đợi thỏ
- Chương 141: Cầu xin giúp đỡ.
- Chương 142: Bị lợi dụng
- Chương 143: Có hỉ
- Chương 144: Mệnh Hoàng Quý phi
- Chương 145: Ngoại truyện 1: Trộm thuốc
- Chương 146: Ngoại truyện 2: Chuyện cổ của quýt
- Chương 147: Phiên ngoại 3: Thử lòng
- Chương 148: Ngoại truyện 4: Phá dỡ tiểu viện
- Chương 149: Ngoại truyện 5: Chuyển nơi ở
- Chương 150: Ngoại truyện 6: Người nhà
- Chương 151: Ngoại truyện 7: Đức tính tổ truyền
- Chương 152: Ngoại truyện 8: Tiểu Hoàng tử, Công chúa ra đời
- Chương 153: Ngoại truyện 9: Tiệc đầy tháng đầy sóng gió
- Chương 154: Ngoại truyện 10: Tin vui lần hai
- Chương 155: Ngoại truyện 11: Lục soát
- Chương 156: Ngoại truyện 12: Ép chủ mưu hiện nguyên hình
- Chương 157: Ngoại truyện 13: Lộ mặt
- Chương 158: Ngoại truyện 14: Tin vui
- Chương 159: Ngoại truyện 15: Thời gian như sóng biển đãi cát