Trang chủ

Mãng Hoang Kỷ

Chương 1315


- Đi.


Trần Vũ Ma Quân quay người lại, gào thét một tiếng rồi xông về phương hướng của Kỷ Ninh.


- Chạy thoát?


Cửu Trần giáo chủ thấy thế cả kinh, không kịp cứu viện, hắn ngay lập tức truyền âm, nói:


- Bắc Minh, cẩn thận, Trần Vũ Ma Quân đang giết về phía ngươi.


Kỷ Ninh thi triển hình chiếu thế giới, đương nhiên hiểu rất rõ đối với thế cục hiện tại. Trần Vũ Ma Quân này đang đánh về phía mình, thế nhưng Kỷ Ninh lại không có chút bối rối nào, ngược lại trong lòng còn có một tia hưng phấn.


- Đến đây đi.


Kỷ Ninh cầm hai thanh Bắc Hồng kiếm ở trong tay, quay người đứng vững, bình tĩnh nhìn Trần Vũ Ma Quân đang đánh tới.


- Không biết tự lượng sức mình! Chết!


Trần Vũ Ma Quân chém ra hai tay, một đôi bàn tay óng ánh giống như che kín bầu trời, hàng lâm đánh xuống người Kỷ Ninh.


Sưu sưu.


Hai đạo kiếm quang mang theo Kiếm đạo ý cảnh đáng sợ, hủy diệt tất cả, lập tức va chạm với đôi bàn tay óng ánh kia.


- Oanh.


Kỷ Ninh bay ngược về phía sau, về sau lại lùi lại ba bước trên mặt đất, thần thể cũng rung động lắc lư, chỉ là ánh mắt lại híp lại.


- Kháng trụ?


Trần Vũ Ma Quân cũng cảm giác được có một cỗ lực xuyên thấu cực kỳ sắc bén đã xuyên qua bàn tay của nàng, đang muốn chui vào bên trong cơ thể. Bất quá nàng lại có thể đơn giản chống lại được. Hai mắt nàng nhìn thiếu niên mặc áo trắng, tay cầm hai thanh thần kiếm màu vàng ở phía xa, trong lòng có chút kinh dị:


- Hai chưởng gần như toàn lực của ta, không ngờ hắn ta lại có thể chính diện chống được.


- Đừng trốn a.


Cửu Trần giáo chủ từ phía sau đuổi giết đến.


- Hừ.


Trần Vũ Ma Quân hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng bay đi về phía xa xa, đồng thời viên cầu màu đỏ trên bầu trời cũng bay về phía Trần Vũ Ma Quân.


...


Hai người Kỷ Ninh cũng không có truy đuổi đám người Trần Vũ Ma Quân, Hương Long Đạo Quân, Phi Đình Đạo Quân đang chạy trốn.


Cầm trong tay viên cầu màu đỏ, Trần Vũ Ma Quân nhìn xuống phía dưới, dùng thanh âm lạnh như băng nói:


- Uy năng đã tiêu hao hơn phân nửa, ba ngàn vạn phương Hỗn Độn Tinh Thạch đã không còn nữa.


Pháp bảo hỏa cầu trân quý này là do Trần Vũ Ma Quân vì đạt được Động Minh Ngọc Phù, cho nên đã dùng một bình linh đan đi đổi! Bên trong một bình linh đan kia tổng cộng có ba khỏa, là thứ ban đầu dưới cơ duyên mà nàng đạt được ở Ngu Tinh Hải.


Pháp bảo hỏa cầu này cần pháp lực cấp độ chúa tể thì mới có thể kích phát ra được, nếu không sẽ phải dùng Hỗn Độn Tinh Thạch chậm rãi bổ sung. Muốn tu bổ đầy cần năm ngàn vạn phương. Chỉ là uy năng lại rất lớn!


- Hai người các ngươi liên thủ mà lại thua nhanh như vậy sao?


Trần Vũ Ma Quân nhìn về phía Hương Long Đạo Quân, Phi Đình Đạo Quân rồi nói.


- Tên Bắc Minh kia quá mạnh mẽ, hai chúng ta liên thủ căn bản cũng đánh không lại a.


Phi Đình Đạo Quân khẽ lắc đầu nói.


- Đừng nói là chúng ta, cho dù là năm sáu người tầng thứ như chúng ta liên thủ lại. Cũng không nhất định sẽ bắt được hắn.


Hương Long Đạo Quân thì nói.


Cận chiến mạnh, lại kiêm tu Tâm lực! Quả thực rất là đáng giận, cơ hồ là người mạnh nhất trong cùng một cấp độ a.


- Có hai người bọn họ ở đây, muốn bắt sống Thiên Nhất, cơ hồ là chuyện không thể nào.


Trần Vũ Ma Quân thở dài nói.


...


Kỷ Ninh, Cửu Trần đứng ở đó, xa nhìn đám người Trần Vũ Ma Quân, Hương Long Đạo Quân, Phi Đình Đạo Quân rời đi.


- Chiến đấu thật sự là thống khoái a.


Cửu Trần giáo chủ rất là hưng phấn:


- Còn cho tới bây giờ ta còn chưa từng giao thủ với tồn tại tầng thứ này. Rất là thống khoái, ta pháp của ta vẫn không đủ hoàn mỹ, nếu như hoàn mỹ thêm một ít. Có lẽ đã có thể áp chế được Trần Vũ Ma Quân này rồi. Ha ha, ta và nàng có thể đánh ngang tay, ta cũng coi như được bài danh thứ bảy trong Vô tận cương vực đi nha.


- Bất quá pháp bảo như viên cầu màu đỏ kia của nàng ta là từ đâu chui ra?


Cửu Trần cũng có chút nghi hoặc:


- Trước kia ở bên trong tình báo của chúng ta, Trần Vũ Ma Quân này căn bản không có bảo vật lợi hại như thế a. Uy năng của bảo vật kia rất mạnh, có thể chống đỡ bí thuật cùng với hình chiếu thế giới của ta và ngươi a.


- Đúng vậy.


Kỷ Ninh gật đầu:


- Có lẽ là chuyên môn chuẩn bị vì Động Minh Ngọc Phù lần này a.


Hai người bọn họ nói xong, đồng thời quay người đi về phía phương hướng rừng cây xa xa.


Không có mây mù màu đen che kín, liếc mắt dã có thể nhìn thấy rõ Thiên Nhất Đạo Quân và Đại Mạc Đạo Quân ở trong rừng cây. Giờ phút này sắc mặt của Thiên Nhất Đạo Quân vẫn tái nhợt như trước, khí tức yếu ớt hơn rất nhiều.


- Đại ca.


Kỷ Ninh cao giọng gọi.


Tuy rằng khí sắc của Thiên Nhất Đạo Quân vẫn không tốt, thế nhưng hắn vẫn rất là vui vẻ, cười nói:


- Ta thấy rồi, ta và Đại Mạc đều nhìn thấy. Bắc Minh, Cửu Trần, hai người các ngươi thật là lợi hại a. Trần Vũ Ma Quân kia ở trong top đầu Đạo Quân của Vô tận cương vực, lại còn mang theo hai vị Đạo Quân Hương Long, Phi Đình, cuối cùng lại bị hai người các ngươi đánh bại. Nếu như tin tức này truyền đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ dọa ngốc vô số người a.


- Lợi hại.


Đại Mạc Đạo Quân nhìn về phía Cửu Trần, nói:


- Vị Cửu Trần đạo hữu này là cổ tu hành giả a, có thể đấu ngang tay với Trần Vũ Ma Quân như vậy, quả thực rất là mạnh mẽ.


Cửu Trần chỉ nhàn nhạt gật đầu.


Hắn khách khí đối với Kỷ Ninh, một là thực lực của Kỷ Ninh đã nhận được hắn thừa nhận, hai là bởi vì hai người bọn họ cùng nhau đồng sinh cộng tử. Tính tình của Cửu Trần vốn đã rất là cao ngạo. Nếu như không có giao tình, cho dù thực lực của đối phương có mạnh mẽ tới đâu thì hắn cũng mặc kệ. Danh khí của Đại Mạc Đạo Quân đúng là không nhỏ, thế nhưng Cửu Trần cũng thực sự không quá để ý.


- Bắc Minh.


Đại Mạc Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh, trong lúc nhất thời có chút thổn thức:


- Lần đầu tiên ta và ngươi gặp mặt thì ngươi vẫn còn là Tổ Thần a.


- Đúng vậy.


Kỷ Ninh gật đầu.


Đúng vậy, khi đó hắn mới rời khỏi tam giới không được bao lâu, cùng Thiên Nhất Đại ca đi tới Đại Mạc Viện. Khi đó hắn cũng mới chỉ là một gã Tổ Thần mà thôi!


- Khó trách ta suy diễn vận mệnh của ngươi lại vô cùng mơ hồ, khó có thể suy diễn ra được.


Đại Mạc Đạo Quân cười nói.


- Đại Mạc, Thiên Nhất Đại ca, hai người các ngươi ở trong trận pháp, khi nào mới có thể đi ra ngoài được?


Kỷ Ninh lập tức nói.


Trong rừng cây Thiên Nhất và Đại Mạc nhìn nhau.

Bình luận