Trang chủ

Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 10


Vài tháng sau. Một mùa đông lạnh giá lướt qua chỗ Lăng Lăng, cô từ phòng thi tiếng Anh cấp bốn bước ra. Bông tuyết từ trời cao lất phất bay,
trong suốt lấp lánh, lặng lẽ rơi xuống đất rồi tan vào trong bùn…Lăng
Lăng ôm lấy hai cánh tay, chống lại từng tia rét mướt đang len lỏi vào
tâm can, nhìn lên những bông tuyết lãng mạn cười buồn bã: Nếu số mệnh đã định phải hòa tan vào bùn nhơ, tội gì cứ phải sinh ra tinh khiết như
thế?


“Lăng Lăng!” Một tiếng gọi trầm tĩnh ôn hòa cất lên, giống như cảnh ảo giác trong mơ.


Cô quay lại nhìn, Uông Đào ăn mặc sạch sẽ gọn gàng đang cầm bó hoa bách hợp trắng muốt đứng trước mặt cô.


Một ngày mấy tháng trước, Lăng Lăng ngồi trong hàng net đọc truyện cười cả
đêm đến mức đầu váng mắt hoa, lúc đứng dậy suýt té ngã, may mắn có một
nam sinh đỡ lấy cô từ đằng sau. Cô định cám ơn, vừa quay đầu thì thấy
hiện lên trước mắt một khuôn mặt mình đã phác họa trong tim không biết
bao nhiêu lần.


Cô hỏi: “Là anh ư?”


“Bạn không sao chứ?” Vẻ mặt của anh ta quan tâm một cách xa lạ.


Cô cười cười, rời đi.


Từ đó Uông Đào kiên trì bền bỉ theo đuổi cô, giúp cô bổ túc xong khóa học
chuyên ngành máy tính, còn mỗi ngày phụ đạo tiếng Anh, anh không dùng
lãng mạn giả dối để theo đuổi tình cảm của cô, mà dựa vào sự ấm áp nồng
nhiệt mang đến cho cô cảm giác an toàn…


… “Anh là một người đàn ông
bình thường, nhưng anh sẽ dùng phương thức bình thường để yêu em trọn
đời trọn kiếp!” Hoa bách hợp trên tay Uông Đào run run trong gió lạnh,
cô nhận lấy, thương tiếc vuốt ve mặt cánh hoa đã bị gió lạnh thổi nhăn
nheo, trơ mắt nhìn đóa bách hợp mềm mại ở trong tay mình điêu linh tàn
tạ.


Cô nhắm mắt lại, chế ngự nước mắt đang chực trào ra, lẳng lặng
gật đầu! Số mệnh hoa tươi nếu nhất định phải héo rũ úa tàn thành tro
bụi, cần chi phải nở rộ cao ngạo như kia?! Khi Lăng Lăng mở to mắt mỉm
cười sáng lạn với Uông Đào thì vô tình trông thấy một nam sinh đang đứng cách đó không xa.


Ấn tượng đầu tiên anh ta để lại cho cô là vẻ
ngoài rất lạnh lùng, đứng tựa vai vào cây tùng phủ đầy tuyết, trên người mặc quần bò màu xanh cũ kỹ, áo khoác nâu bạc màu do giặt nhiều lần. Đôi môi mỏng ngậm hờ nửa điếu thuốc lá, khi hất lại mái tóc nhuộm nâu nhạt
bị gió thổi tung để lộ ra một chiếc khuyên màu bạc hình chữ thập trên
tai trái.


Lăng Lăng vốn không thích nam sinh ăn mặc như vậy, nhưng…
có lẽ là do anh chàng này dáng người quá chuẩn, có lẽ là do mặt mũi rất
đẹp trai cuốn hút, tác phong nổi loạn như thế bỗng dưng còn làm toát lên cá tính cùng sức hấp dẫn của anh ta…


Anh ta đón nhận ánh mắt của
cô, khẽ nhếch khóe môi, nửa điếu thuốc trong miệng bay xuống đất theo
một đường parabol hoàn hảo… Anh ta đi về phía cô, tay phải cọ cọ lên
chiếc quần bò mài, nhướng người về phía này. “Trịnh Minh Hạo. Bạn của
Đào Tử!”


“Chào anh!” Cô cười bắt tay, khi đầu ngón tay tiếp xúc với
lòng bàn tay anh ta, một cảm giác ấm áp mạnh mẽ chảy tràn vào huyết
mạch.


“Nghe danh đã lâu mà chưa thấy người.”


“Anh cũng thường thôi!”


Cô rút tay lại, vừa cười vừa nói: “Anh khiêm tốn quá!”


Ngay cả một kẻ cua mề lạc hậu như cô còn nghe danh anh ta nhiều đến phát thuộc làu, có thể thấy được anh ta hot đến mức nào!


Trịnh Minh Hạo vỗ vỗ vai Uông Đào: “Hôm nay tớ mời, chúc mừng người yêu trở thành thân quyến!!!”


******


Đêm đó, Lăng Lăng trở về phòng ngủ mở profile cá nhân. “Em là cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa…”


Cô nhất thời xúc động, ghi thêm một sâu phía sau: “Em là cây hoa loa kèn
hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa… Rời khỏi đất mẹ là cái giá phải trả khi yêu anh!”


Cô không biết sửa như vậy có đúng hay không, nhưng cô hy vọng anh trong lúc đau khổ rối bời có thể bắt đầu mọi thứ
một lần nữa, hy vọng anh hiểu được: “Từ bỏ” chính là tình yêu của cô
dành cho anh. Định luật Newton là lý tưởng của anh chứ không phải là
phương thức tìm kiếm giải thoát…


Do dự nhiều lần, cô đem phần tự
bạch sửa lại: “Em là cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình
mà nở hoa…Đợi khi em hóa thành tro bụi, anh sẽ bắt gặp nụ cười của em!”


Anh không hiểu được chẳng phải càng tốt sao? Nếu không muốn làm hại một tài năng thì phải triệt để quên đi!!! Khiến cho hai người họ hoàn toàn quên đi mảnh ảo tưởng đẹp đẽ này, đặt một dấu chấm hết cho tình cảm, viết
nên một khởi đầu mới cho cuộc đời.


Nhưng Lăng Lăng không ngờ rằng,
trong phút giây giằng co ngắn ngủi trước khi từ bỏ hoàn toàn tình cảm
trong lòng, hệ thống QQ đã ghi lại thông tin cách đấy hai tiếng: “Rời
khỏi đất mẹ là cái giá phải trả khi yêu anh!” – khiến cho một người ở
bên kia bờ đại dương trong lúc buồn bực cầm chuột đã quyết định buông bỏ tất cả…


Anh đã trở lại, mang theo một tình yêu đắm say kiên định,
vượt qua thời gian lẫn không gian quay về tìm cô. Nhưng anh không thể
ngờ được rằng, anh mất công tỉ mỉ thiết kế một cuộc gặp gỡ bất ngờ lãng
mạn nhất, thổ lộ chân tình sâu sắc nhất, đến cả em họ, một tay lãng tử
tình trường, cũng phải thốt lên đầy cảm khái: “Nếu em là phụ nữ, nhất
định sẽ không lấy ai ngoài anh!”


Vậy mà người con gái anh yêu nhất
lại nỡ lướt qua anh như không thấy, tựa vào một chàng trai trông chất
phác thuần hậu cùng nhau rời đi…


Bó hoa tulip trong tay anh rơi trên mặt đất… Hóa ra, họ rốt cuộc chỉ là những người xa lạ với nhau, người
trong mộng khiến cô quyết định rời khỏi đất mẹ thực sự không phải là
anh!


Anh ngẩng đầu mỉm cười với ánh mặt trời, hai trăm chín mươi mốt
ngày, rốt cuộc đã sớm cảnh còn người mất! Điều duy nhất anh có thể làm
là chúc phúc cho cô, cầu nguyện người bên cạnh có thể mang đến cho cô
hạnh phúc!


******


Cuộc gặp gỡ trớ trêu nhất trên đời có lẽ chính là khi em với anh ở cạnh nhau vai kề vai nhưng ngay cả diện mạo của anh em cũng không nhìn rõ!


Ngày họ gặp nhau lần đầu tiên quả thực rất
kịch tính: Đông qua xuân tàn, mùa hạ lặng lẽ đến. Bất tri bất giác,
những cành đào trong vườn trường khẽ đong đưa làm rơi rụng những cánh
hoa màu hồng phấn, thường xuyên mang hương thơm mỹ lệ rải dưới chân
khách bộ hành, mặc người dẫm lên.


Trong phòng ngủ, Lăng Lăng ngồi
trước máy tính vắt óc tìm cách điều chỉnh chương trình vi tính, kết quả
trên màn hình liên tục hiện thông báo: “Thuyên chuyển dữ liệu không
thành công”, cô kiên trì bất khuất sửa đi sửa lại. Điện thoại trong
phòng reo, Lâm Lâm đang xem phim thần tượng Hàn Quốc nhấc điện thoại,
nói: “Vâng, cảm ơn ạ.”


Vừa dập điện thoại liền quay lại nói to với cô: “Lăng Lăng, dì dưới lầu nói có người tìm cậu đấy.”


Cô nhìn đồng hồ. “Chết rồi! Năm giờ mười rồi, Uông Đào hẹn tớ năm giờ gặp
nhau dưới lầu!” Cô vội vội vàng vàng thay bộ váy cùng đôi giày yêu thích nhất vào, chải chải vài nhát mái tóc dài qua eo, bước nhanh xuống lầu.
Vừa xuống tới cầu thang đã thấy Uông Đào đứng dưới tán cây anh đào vẫy
tay với cô.


Lăng Lăng vừa định cất bước liền phát hiện phía trước có một người đàn ông trông rất có khí chất đi tới. Áo sơ mi màu nâu nhạt,
quần tây màu cà phê đậm, màu sắc thâm trầm như thế phối hợp với nhau
không chỉ ôm lấy dáng người dong dỏng cao gầy của anh ta, mà còn làm bật lên vẻ nho nhã lịch thiệp từ bên trong. Đặc biệt trên tay anh ta cầm
một bó hoa tulip đen óng ánh sắc tím, thể hiện một cách hoàn hảo đẳng
cấp thưởng thức hơn người của anh ta.


Cô nghe thấy một nữ sinh thì
thầm nói sau lưng: “Đẹp trai quá đi! Là hoa tulip đen ánh tím đúng
không?! Lần đầu tiên tớ thấy đấy… Không biết ý nghĩa là gì nhỉ?”


“Tình yêu cao thượng, tình yêu vĩnh hằng, tình yêu thủy chung không thay
đổi…” Một nữ sinh khác nhỏ giọng nói: “Rất rất đẹp trai!”


“Thực có
khí chất nha!” Nghe bình phẩm như vậy, Lăng Lăng liền bỏ luôn ý định
nhìn kỹ dung mạo của người đàn ông kia, không phải cô không hiếu kỳ mà
do trước mặt bạn trai mình lại chằm chằm đi ngắm trai đẹp thì thật là
quá không tôn trọng dung mạo bình thường của bạn trai. Cô cụp mắt, bước
nhanh qua người đàn ông bảnh bao bên cạnh.


Khi hai người đi sượt qua nhau, cô ngoại trừ ngửi được hương hoa tulip thần bí huyễn hoặc, còn
ngửi thấy một mùi thơm tươi mát thấm đẫm lòng người, tựa như một mùi trà thanh đạm, nhất thời cô không nhớ ra được là mùi của loại trà xanh
nào…


Không thể tưởng tượng được trên thế giới lại tồn tại một người
đàn ông như thế, con người nồng nàn như mực, hương vị thanh đạm như
trà…


Chỉ một cái chạm nhẹ vai đã khiến Lăng Lăng cảm thấy chấn động
trong lòng. Đàn ông như vậy, vừa nếm qua tất sẽ say, làm sao có thể
thưởng thức kỹ càng được chứ…


Cô cố gắng áp chế mong muốn ngoái đầu
nhìn lại, mỉm cười vươn tay, chăm chăm hướng về phía Uông Đào đang đi
qua: “Em xin lỗi đã bắt anh chờ lâu như vậy.”


Uông Đào trìu mến khoác vai cô: “Đi thôi, bọn nó ở nhà hàng chờ mình lâu rồi.”


“Ồ! Lý Vi nhất định sẽ phạt anh uống rượu.”


“Không thành vấn đề, dù sao A Hạo cũng có thể vác anh về!”


******


Trong quán rượu ồn ào nhộn nhịp, Lăng Lăng vẫn im lặng như cũ. Uông Đào có
chút men say, bình thường luôn cẩn trọng từ lời nói đến cử chỉ hôm nay
lại nói càng ngày càng hăng. Lăng Lăng không thích đàn ông say rượu rồi
không kiểm soát được bản thân, nhưng cô không muốn khiến mọi người mất
hứng làm mất mặt Uông Đào nên đành trầm mặc ngồi đếm ngón tay. Hai trăm
chín mươi hai ngày…


So với hai trăm chín mươi mốt ngày kia cũng
không có gì khác biệt, cô ngày này qua ngày khác đều bận rộn, nhìn ngôn
ngữ lập trình máy tính mà choáng váng. Nhưng một tháng nay tinh thần cô
có chút bất an, cứ ẩn ẩn cảm thấy như có triệu chứng thiếu máu cơ tim.


Hôm qua cô đến bệnh viện của trường kiểm tra, định xem xem mình có chút dấu hiệu bệnh tim nào không nhưng gã lang băm kia đến cả CT cũng bắt cô
chụp mà vẫn không phát hiện ra vấn đề gì… bực bội nhất là hắn còn đề
nghị cô tới khám ở khoa tâm thần.


Cô tức muốn hộc máu, lúc ra cửa
nghiến răng nghiến lợi nói với Uông Đào: “Cha bác sĩ này có phải nhờ đi
cửa sau mới lấy được bằng tốt nghiệp không vậy?”


“Này!” Uông Đào kéo cô ra xa: “Em đừng nói năng lung tung, người ta nghe được thì không hay đâu!”


Cô không nói gì nữa, yên lặng rời khỏi bệnh viện. Uông Đào dù có giống anh, chung quy vẫn không phải là anh ấy!


Nếu là anh, anh sẽ nói: “Anh nghi tay bác sĩ này tốt nghiệp trường điều dưỡng quá…”


Cô nhất định sẽ mạnh miệng cãi lại anh: “Còn không phải tại anh sao: Thôi
được rồi, vì cớ gì lại đi đổi chữ ký cá nhân?! Còn đổi thành một câu
thiệt khó hiểu: Huyết ốc Trung Nguyên phì kình thảo(*) – cảnh giới tư
tưởng của Lỗ Tấn, Albert Einstein há có thể vươn tới!” Anh viết như vậy
bảo sao em không phát bệnh tim chứ!!!”


Có thể anh sẽ nói: “Anh sai
rồi, anh lập tức sẽ đổi sang một câu thật rõ ràng dễ hiểu: “Chỉ cần có
thể vun bón một đóa hoa, không ngại làm cỏ mục thối rữa.”


” Lăng Lăng chìm trong tưởng tượng không nhịn được mà mỉm cười, lúc ngước mắt lên
thì trùng hợp chạm phải ánh mắt thăm dò của Trịnh Minh Hạo. Cô đáp lại
anh ta bằng một nụ cười lịch sự yếu ớt, anh ta nhanh chóng dời tầm mắt,
tiếp tục cùng nhóm bạn chung phòng nâng ly! “Lăng Lăng…”


Uông Đào
vươn tay nắm lấy vai cô, kề mặt gần sát, trong hơi thở nồng nặc mùi bia, “Em chưa ăn gì cả, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”


“Em no rồi.” Mùi
bia phảng phất trên người anh khiến Lăng Lăng cảm thấy khó chịu, cô
không tự chủ đẩy anh ra, dịch ghế về phía sau.


Trịnh Minh Hạo nhìn
khắp lượt một bàn toàn đồ ăn cay, gọi người phục vụ đến: “Cho thêm một
bát súp ngô trứng.” Khi súp ngô được mang tới, Trịnh Minh Hạo chỉ chỉ vị trí của cô, người phục vụ liền đặt bát trước mặt cô.


“Cảm ơn anh!” Cô ăn một thìa, mùi hương thơm ngọt, vị nhẹ nhàng dễ chịu, nuốt vào trong bụng cảm giác ấm áp khoan khoái.


Cô tươi cười nhìn về phía Trịnh Minh Hạo: “Không ngờ anh cũng là một người rất biết quan tâm, súp ngon lắm!”


“Còn phải nói.” Lý Vi ngồi bên cô không quên tranh thủ thể hiện bản lĩnh
thêm mắm dặm muối của mình: “Em đừng tưởng A Hạo cả ngày cà lơ phất phơ
mà lầm, cậu ta vậy chứ có tiếng là con trai tốt đấy.”


“Thật hả? Thực ra em lạc hậu thông tin lắm!”


Lý Vi kéo kéo ghế, xích lại gần một chút: “Bạch Lăng Lăng, anh có một chuyện từ lâu đã muốn hỏi em.”


“Chỉ số thông minh của em thấp lắm, đừng hỏi em cái gì sâu sắc cao siêu nhé.”


“Hôm đó ở hàng net, Đào Tử với A Hạo ở cùng một chỗ, tại sao em lại coi trọng Đào Tử mà không để ý tới A Hạo?”


“Các anh ấy ở cùng một chỗ ư?” Cô sửng sốt trong chốc lát, hoài nghi nhìn về phía Trịnh Minh Hạo.


Dù sao, nghĩ kỹ lại quả thực cũng có chút kỳ lạ, Trịnh Minh Hạo với Uông
Đào là bạn thân chí cốt, làm sao có thể trước khi nhận lời Uông Đào mà
cô vẫn chưa từng gặp mặt Trịnh Minh Hạo được chứ.


Trịnh Minh Hạo
thấy vẻ mặt ngờ vực của cô, còn nghiêm chỉnh trả lời: “Chúng ta đã gặp
qua rất nhiều lần, là do bộ dạng anh quá tầm thường nên không dễ gì để
lại ấn tượng cho người khác.”


Hai cậu bạn cùng phòng Nam Lộc và Cao
Nguyên còn trêu chọc: “Đừng có khiêm tốn, bộ dạng của cậu rất dọa người, chính cậu còn không biết à!”


“Sớm đã bảo cậu đừng có đi ra hù thiên hạ, cậu không nghe. Giờ thấy choáng chưa?!” Lý Vi lại dựa vào sát Lăng
Lăng thêm một tí, cười gian manh hỏi: “Nếu lúc đó em nhìn thấy A Hạo của bọn anh, chắc Đào Tử không có cơ hội nào nhỉ!”


Lăng Lăng vờ coi như đó là một câu nói đùa, thuận miệng đáp: “Vấn đề là anh Trịnh Minh Hạo sẽ không cho em cơ hội đâu!”


“Ai nói thế?” Lý Vi thấp giọng nói: “Nếu không em thử chọn lại một lần nữa xem…


” Lý Vi nói chưa dứt câu, một chai bia đã bay về phía anh ta, may là anh ta phản ứng đủ nhanh nhẹn, nghiêng người né tránh…


Sau khi tiếng vỡ choang của chai bia chấm dứt, tiếng quát mắng giận giữ của Trịnh Minh Hạo vang lên: “Mẹ kiếp, cậu đừng có ở đó nói xàm!”


———————-


(*) Đây là một câu trong bài thơ có tên “Vô đề” của Lỗ Tấn.

Bình luận