Tối hôm trước, 10h thư viện đóng cửa, đội quân nghiên cứu sinh lũ lượt túa ra trở về kí túc xá. Tôi cũng là một trong số đó, một mình lặng thầm chầm chậm đi về.
Ở đây là Cáp Nhĩ Tân. Sáng hôm đó vừa mới có tuyết rơi. Phía trước là một con dốc, chắc chắn mặt đường đã bị đóng băng rồi, bây giờ mà đi lên đó sẽ bị trượt dập đầu như chơi. Thôi thì đánh vòng qua con đường nhỏ.
Hiển nhiên, cặp đôi trước mặt cũng có chung ý tưởng với tôi, cùng quẹo qua con đường đó. Ban đầu thì tôi không để ý gì đâu, đằng nào cũng ế suốt 4 năm đại học, gặp mấy cảnh ôm ấp này cũng quen rồi.
Con đường nhỏ này nằm bên cạnh canteen nên có rất nhiều xe chở hàng lớn đậu lại. Đường vốn dĩ đã nhỏ rồi, giờ lại còn có xe đậu hai bên đường nữa thì hết cả lối đi, chỉ còn lại một khoảng nhỏ đủ để hai người đi qua mà thôi.
Chắc có lẽ cái giá lạnh đêm đông đã khiến cho cặp đôi phía trước có một vài mâu thuẫn nhỏ. Họ vừa đi vừa cãi nhau. Tôi làm bộ đeo tai nghe "feel the beat" trong âm nhạc không để ý tới.
Ừ thì thôi, tôi cũng chỉ muốn trải qua một đêm bình thường, chỉ muốn trở về phòng kí túc xá một cách bình yên. Nhưng thật sự ông trời nào có cho tôi được như ý, phải bắt tôi chứng kiến cái cảnh ngượng ngùng xấu hổ sắp diễn ra mới chịu.
Hai người phía trước đứng theo lối nhỏ giữa hai chiếc xe, anh trai có vẻ cãi không lại cô gái nên nhanh trí ôm lấy bạn gái mình cưỡng hôn.
Quả nhiên, cô gái ngớ người, chắc là ngoài cái lưỡi đang hoạt động ra thì cả người cũng cứng đơ chứ gì.
Đương nhiên, tôi đứng sững như một con ngốc, mặt trề xuống, não đóng băng.
Tôi bị hai người họ chắn đường, tiến không được mà lùi cũng không xong, chỉ có thể đứng yên bất động thưởng thức nụ hôn nồng cháy như trong phim Hàn giữa cái lạnh phương bắc kia.
Phải công nhận, tình yêu có thể làm cho phổi hoạt động hết năng suất. Hai người hôn sâu chắc cũng được hơn 2 phút mà chưa có dấu hiệu dừng lại. Mãi đến tiếng nhạc trong tai nghe của tôi cất lên nốt cuối cùng thì hai người mới bùi ngùi tách ra.
Hai người hôn xong thì mới phát hiện phía sau còn có một con thường dân đóng vai quần chúng như tôi.
Hai người vừa thở dốc (chắc là thiếu oxi), vừa kinh ngạc nhìn tôi. Khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như dừng lại (phải như trong phim là đã có lồng tiếng dế kêu rồi đó).
Ừm, tình yêu thật đáng nể, nó có thể khiến họ làm hòa ngay tức khắc, tay trong tay quay người bước tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ để lại sự xấu hổ và tôi đứng yên đó.
Tôi chưa bao giờ cảm nhận Cáp Nhĩ Tân lại có một ngày lạnh thấu tim can như vậy.
Bình luận