Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái
Chương 103: Chào Mừng Tới Địa Ngục
- Chương 1: Tàn Sát Trước Đêm Sinh Nhật
- Chương 2: Giai Kỳ
- Chương 3: Vị Khách
- Chương 4: Rượu Và Gương
- Chương 5: Chiếc Vòng Cổ Hoa Hồng
- Chương 6: Lời Đề Nghị Không Cho Phép Từ Chối
- Chương 7: Tôi Đưa Em Về
- Chương 8: Người Ngắm Người Ngắm Trăng
- Chương 9: Chiếc Túi Xách Bỏ Quên
- Chương 10: Mùi Hương
- Chương 11: Vị Tân Tổng Giám Đốc Thần Bí
- Chương 12: Người Phụ Nữ Thú Vị
- Chương 13: Mệnh Lệnh
- Chương 14: Áp Lực Của Lôi Tổng
- Chương 15: Yêu Sâu Đậm
- Chương 16: Tề Yến Thanh Trêu Chọc
- Chương 17: Tên Đạo Diễn Họ Vu
- Chương 18: Nguy Hiểm Tìm Đến Tận Cửa
- Chương 19: Rước Sói Vào Nhà
- Chương 20: Tuân Phục
- Chương 21: Đe Doạ
- Chương 22: Càng Biết Rõ Càng Đau Lòng
- Chương 23: Lời Thỉnh Cầu
- Chương 24: Tin Dữ
- Chương 25: Món Đồ Chơi Mới
- Chương 26: Lạnhcàng Thêm Lạnh
- Chương 27: Nhục Nhã Trong Thư Phòng
- Chương 28: Bản Hợp Đồng Tàn Nhẫn
- Chương 29: Kẻ Tự Mãn Đáng Sợ
- Chương 30: Nhớ Anh
- Chương 31: Thích
- Chương 32: Nức Nở Bùng Phát
- Chương 33: Khi Phụ Nữ Có Tiền Họ Chẳng Cần Đàn Ông Nữa!
- Chương 34: Tôi Muốn Hôn Emdịu Dàng
- Chương 35: Người Tàn Nhẫn Như Ngài
- Chương 36: Trong Mắt Kẻ Si Tình
- Chương 37: Tất Cả Chỉ Là Một Vở Kịch
- Chương 38: Mị Dược
- Chương 39: Cô Là Hoa Hắn Là Ong Mật H
- Chương 40: Lần Nữa Hoan Ái H
- Chương 41: Rồi Em Sẽ Phải Tới Tìm Tôi
- Chương 42: Trong Cơn Say Cuồng Quẫy
- Chương 43: Trong Cơn Cuồng Say Gọi Tên Người Khác H
- Chương 44: Lam Nghi
- Chương 45: Một Vài Bí Mật
- Chương 46: Ở Nhà Của Hắn Ăn Cơm Cùng Hắn
- Chương 47: Sét Đánh Ngang Tai
- Chương 48: Giai Kỳ Uống Thuỷ Ngân
- Chương 49: Tôi Còn Đứng Đây Thần Chết Cũng Không Mang Được Em Đi
- Chương 50: Hắn Như Bậc Đế Vương
- Chương 51: Trước Đám Phóng Viên Hắn Hôn Cô!
- Chương 52: Em Đã Từng Bao Giờ Bị Thiêu Sống Chưa
- Chương 53: Tình Trong Đôi Mắt
- Chương 54: Hắn Đã Trói Được Cô
- Chương 55: Tại Sao Em Lại Tàn Nhẫn Như Vậy
- Chương 56: Vết Máu Của Lôi Triệt
- Chương 57: Hay Làanh Về Nhà Đi
- Chương 58: Không Phải Đồ Ănmà Là Quot;emquot; Ngon!
- Chương 59: Eq Của Người Nào Đó
- Chương 60: Trái Tim Lạc Nhịp
- Chương 61: Sự Dịu Dàng Của Lôi Tiên Sinh
- Chương 62: Đêm Say H
- Chương 63: Lúc Đó Anh Đang Nhớ Em
- Chương 64: Chạy Trốn Khỏi Sự Thật Tàn Nhẫn
- Chương 65: Trong Đêm Mưa Rơi
- Chương 66: Cuồng Ghen H
- Chương 67: Sau Cơn Hoan Ái H
- Chương 68: Nguy Hiểm
- Chương 69: Sát Thủ Máu Tươi Và Những Xác Chết
- Chương 70: Lôi Triệt Tới
- Chương 71: Giai Nhi! Anhyêu Em!
- Chương 72: Tên Bệnh Nhân Phiền Nhiễu
- Chương 73: Lôi Triệt Nhảy Lầu
- Chương 74: Chỉ Muốn Nhìn Em Thêm Một Chút
- Chương 75: Em Đi Đâu Anh Theo Đấy
- Chương 76: Hãy Để Anh Bảo Vệ Em
- Chương 77: Dịu Ngọt
- Chương 78: Trúng Độc
- Chương 79: Lôi Triệt Chết
- Chương 80: Lời Muốn Nói Người Lại Không Thể Nghe
- Chương 81: Người Phụ Nữ Bí Ẩn
- Chương 82: Lừa Được Em Rồi Bé Con!
- Chương 83: Thật Thật - Giả Giả
- Chương 84: Bí Mật Che Dấu
- Chương 85: Trăn Trở
- Chương 86: Là Tôi Gả Cho Cô Ấy
- Chương 87: Cuộc Đời Của Em Để Anh Chăm Sóc
- Chương 88: Trên Bờ Biển Xanh Sâu Thẳm
- Chương 89: Bữa Tối Nóng Bỏng H
- Chương 90: Sinh Con Cho Anh H
- Chương 91: Cơn Giận Dữ Của Lam Nghi
- Chương 92: Bắn Tỉa
- Chương 93: Chỉ Cách Sự Thật Một Bước Chân
- Chương 94: Và Anh Thuộc Về Em
- Chương 95: Muộn Màng Và Tàn Nhẫn
- Chương 96: Đuổi Cùng Giết Tận
- Chương 97: Tan Cửa Nát Nhà
- Chương 98: Tôi Ước Anh Chết Rục Trong Tù!
- Chương 99: Phán Quyết
- Chương 100: Dấu Hiệu Mang Thai
- Chương 101: Hoài Thai
- Chương 102: Tất Cả Chỉ Là Một Âm Mưu
- Chương 103: Chào Mừng Tới Địa Ngục
- Chương 104: Suy Đoán Của Tề Yến Thanh
- Chương 105: Khám Thai
- Chương 106: Sự Cưng Chiều Của Lôi Triệt
- Chương 107: Anh Thích Con Trai Hay Con Gái
- Chương 108: Bắt Cóc
- Chương 109: Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 110: Nhận Tin Dữ Phần 1
- Chương 111: Nhận Tin Dữ Phần 2
- Chương 112: Kẻ Phản Bội
- Chương 113: Cốt Nhục
- Chương 114: Sự Thật Ớn Lạnh
- Chương 115: Họng Súng Ân Oán
- Chương 116: Cuộc Gọi Không Ngờ Tới
- Chương 117: Nếu Có Kiếp Sau
- Chương 118: Thất Hứa
- Chương 119: Kinh Hoàng
- Chương 120: Oan Nghiệt End
- Chương 121: Ngoại Truyện 1 Ba Năm Sau
- Chương 122: Ngoại Truyện 2 Xin Quay Về Bên Anh
- Chương 123: Ngoại Truyện 3 Dịu Dàng Như Gió
- Chương 124: Ngoại Truyện 4 Quá Khứ Của Lôi Triệt Phần 1
- Chương 125: Ngoại Truyện 5 Quá Khứ Của Lôi Triệt Phần 2
- Chương 126: Ngoại Truyện 6 Những Lời Đầu Tiên
- Chương 127: Ngoại Truyện 7 Em Xin Lỗi
- Chương 128: Ngoại Truyện 8 Lý Do Đằng Sau Sự Im Lặng
- Chương 129: Ngoại Truyện 9 Khao Khát H
- Chương 130: Ngoại Truyện 10 Trở Về
- Chương 131: Ngoại Truyện 11 Hạnh Phúc Vẹn Toàn Đại Kết Cục
Một chút gì đó mơ hồ nhen lên trong tim Lôi Triệt, khi hắn nghe thấy Nhiếp Phong nói rõ ràng trong điện thoại rằng Quân Tường lên cơn đau tim.
Đêm tối với ánh đèn ngủ vàng nhạt mơ hồ, ánh mắt sắc bén của hắn bỗng nhiên thoảng chút gì đó hoang mang.
Thanh âm của hắn vang lên, khô khốc một cách kì lạ… _ Xảy ra chuyện gì? Có tiếng sột soạt vang lên, hình như là Nhiếp Phong đưa máy cho Lam Nghi vì sau đó Lôi Triệt nghe thấy thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy của cô vang lên… _ Anh! Ngô Lỗi vừa điện tới cho em! Anh ấy nói theo đúng phân phó của anh tới Sở cảnh sát để gửi lời của anh tới Quân Tường, không ngờ lúc đó đột nhiên hắn lại lên cơn đau tim.
May mà lúc ấy Ngô Lỗi xử lý vấn đề nhanh trí không để hắn nuốt lưỡi, mà phòng y tế của Sở cảnh sát thì lúc nào cũng có sẵn thuốc trợ tim nên tình hình cũng không quá nghiêm trọng.
_ Chuyện lâu như vậy sao giờ cậu ấy mới báo? Mà tại sao không trực tiếp gọi điện cho anh? Thanh âm của Lôi Triệt có chút giận dữ, Lam Nghi chưa kịp trả lời thì tiếng Nhiếp Phong đã vang lên trong điện thoại.
Hóa ra không phải hắn đưa điện thoại cho Lam Nghi, mà hắn đơn giản chỉ bật loa ngoài lên thôi! _ Cậu ấy theo xe cảnh sát đưa Quân Tường vào Bệnh viện Quân y.
Từ lúc đó tới giờ gấp gáp ở bên cạnh theo dõi tình hình sức khỏe.
Đến khi mọi chuyện ổn rồi mới gọi điện thông báo! Cậu ấy gọi cho tôi không gọi cho cậu là bởi vì cậu ấy sợ làm phiền cậu và Giai Kỳ nghỉ ngơi! Hơn nữa về mặt Luật pháp mà nói, tôi đang là người đại diện cho cậu trong vụ này! Gọi cho tôi là đúng rồi! Ngô Lỗi có ý tốt mà trách nghiệm như thế cậu còn đòi hỏi gì nữa? Này…nếu cậu không đối xử tốt với cậu ta! Đừng trách tôi dụ cậu ta về chỗ tôi làm việc! Tôi thì lại đang cần những người như cậu ta quá! _ Thế giờ tình hình sức khỏe của Quân Tường thế nào rồi? _ Ổn rồi! Chắc tên công tử bột đó gặp cú sốc lớn quá, áp lực tâm lý cộng thêm suy sụp tinh thần nên mới như vậy! Cũng may mạng cậu ta còn lớn, nếu Ngô Lỗi mà đến chậm một bước có khi giờ cậu ta đăng xuất khỏi Trái đất rồi cũng nên! Nhiếp Phong chép miệng thờ dài, trong lòng cũng nhen lên chút thương cảm.
Dù sao trong chuyện này Quân Tường cũng không hoàn toàn có lỗi.
Lỗi lầm của cậu ta chỉ là quá hèn nhát, không dám chịu trách nhiệm với những gì mình đã gây ra.
Có trách thì trách tại sao cậu ta lại là con trai của Hà gia mà thôi! _ Lôi tiên sinh à...Thật ra em nghĩ, trong chuyện của anh và Hà gia, Quân Tường cũng không phải hoàn toàn có lỗi! Thanh âm khàn nhẹ của Lam Nghi vang lên, không ngờ lại thuận tiện một lời nói hết suy nghĩ trong đầu Nhiếp Phong ra.
Ánh mắt thông tuệ sáng bừng của hắn lập tức nhìn chằm chằm vào cô cùng với nụ cười hí hửng không che dấu….
cái này có thể coi là tâm linh tương thông không? _ Anh nghĩ em nhiều lời cũng được! Nhưng mà chuyện quá khứ em đã điều tra rõ ràng, Quân Tường hoàn toàn không hề có liên quan tới chuyện…cha mẹ anh ngày đó…đương nhiên là lỗi lầm của hắn đối với Giai Kỳ là không thể chối cãi…Nhưng mà…nếu như anh muốn vin vào lỗi lầm này mà…truy cùng giết tận, có khi nào….
tàn nhẫn lắm không? Lam Nghi nhẹ giọng nói, từng câu từng câu hoàn toàn nói ra toàn bộ tâm ý của hắn.
Tiếng thở dài lạnh lẽo của Lôi Triệt vang lên xào xạc, nghe như tiếng một ngọn gió thổi qua tán rừng….
Ánh mắt hắn chợt trở nên sâu thẳm…Lôi Triệt quay đầu nhìn Giai Kỳ đang ngủ bên cạnh hắn….
_ Thật ra nếu như đứng trên bình diện khách quan, công tâm mà nói, thì trong chuyện này người sai trước,,,là anh! Tiếng nói của Lam Nghi vang lên, như một ánh lửa trong đêm tối, thiêu đốt toàn bộ tâm tư của Lôi Triệt.
Tiếng thở của hắn càng lúc càng chậm chạp…và nặng nề.
_ Ban đầu cũng là…anh tìm cách để đoạt Giai Kỳ khỏi tay Quân Tường.
Rồi cũng chính anh dùng mọi cách, bằng thế lực và quyền hạn của mình để ngăn cấm không có Quân Tường có cơ hội tiếp xúc với Giai Kỳ.
Vệ sĩ anh cử theo Giai Kỳ một phần là bảo vệ cô ấy, một phần cũng là ngăn không cho cô ấy gặp Quân Tường.
Đập nạt điện thoại của cô ấy, rồi mua cho cô ấy cái điện thoại mới còn không quên cài lệnh chặn tất cả các cuộc gọi từ Hà gia và từ Quân Tường….
Lôi tiên sinh, thứ lỗi cho em nói thẳng! Anh làm lớn chuyện của Quân Tường lên, chẳng qua vì anh sợ một ngày nào đó Quân Tường có thể sẽ cướp lại được Giai Kỳ! Cho nên anh mới truy tận gốc như thế này,,,,! _ Lam Nghi! _ Lôi tiên sinh! Thanh âm dứt khoát của Lam Nghi vang lên, một chút cũng không sợ sự lạnh lẽo đầy cảnh cáo của Lôi Triệt, giọng nói từ từ, như một ngọn lửa âm ỉ, có thể đốt cháy bùng lên sự sợ hãi của người khác, hay soi rõ vào tận những ngóc ngách u tối nhất trong tâm can của họ….
_ Có phải chính bây giờ, trong lòng anh cũng đang rất mâu thuẫn, vì chính bản thân anh tự hiểu rằng Quân Tường hoàn toàn vô tội trong chuyện năm xưa….
Mà bản thân anh cũng thực sự không muốn ra tay với cậu ấy? _ Lam Nghi! Chuyện của người lớn! Em không nên tham gia vào! Sau câu nói đầy cảnh cáo của Lôi Triệt, tiếng cười hắt ra của Lam Nghi vang lên xuyên qua điện thoại đầy bất lực.
_ Được! Anh! Tề Yến Thanh! Và cả Nhiếp đại luật sư đây nữa! Tất cả đều là người lớn, những vị thượng cấp cao cao tại thượng! Em tuổi trẻ tài mọn, không được phép tham gia! Nhưng em nói cho anh biết! Trên đời này có ơn phải đền có oán phải trả là chuyện đương nhiên! Nhưng anh cũng đừng quên câu oan có đầu, nợ có chủ! Oan oan tương oán nên oán thù cứ chất chồng! Làm người cũng đừng dồn người ta tới chân tường đường cùng…! Em không hối hận khi đã giúp anh tìm ra được bằng chứng của vụ án năm xưa, nhưng mục đích của em chỉ là để Giai Kỳ biết được sự thật! Còn nếu như anh muốn mượn bằng chứng đó để trả thù một cách mù quáng, thì em không tham gia! EM OUT! Tiếng đập mạnh tay của Lam Nghi vang lên khiến Lôi Triệt giật mình, hắn cựa mạnh để nhấc chiếc điện thoại đang làm ong màng nhĩ ra xa…cử động khiến Giai Kỳ lơ mơ giật mình….
_ Trên đời có nhân có quả…chắc anh cũng biết! Lôi tiên sinh! Lam Nghi nhấc chiếc balo lên và quàng vào vai, sau đó quay người bỏ đi một cách giận dữ, mặc kệ tiếng gọi của Nhiếp Phong vang lên phía sau.
.
Tiếng đóng rầm cửa vang lên xuyên cả vào điện thoại.
Lôi Triệt hướng ánh mắt xuống khi tiếng thở dài của Nhiếp Phong vang lên… _ Giờ cậu tính sao? _ Cứ để Quân Tường trị bệnh khỏi, sau đó mọi việc cứ thế tiến hành! _ Này! Hello Lôi tiên sinh cao cao tại thượng! Đầu óc thông tuệ của cậu bay đi đâu rồi hả? Cậu nghĩ rằng thật sự Quân Tường sốc tới mức lên cơn đau tim sao? Không nghi ngờ gì sao? Giọng nói gần như chửng hửng của Nhiếp Phong vang lớn qua điện thoại…Lôi Triệt im lặng, nhìn Giai Kỳ lơ mơ mở mắt, giọng nói khàn nhẹ của cô yếu ớt vang lên… _ Có chuyện gì thế anh? Anh chưa ngủ sao? _ Anh làm em thức giấc à? Anh ngủ ngay đây! Em ngủ đi! Lôi Triệt dịu dàng mỉm cười, bàn tay hắn vuốt ve mái tóc cô và Giai Kỳ gật đầu, nhắm mắt lại… _ Nhiếp Phong! Mấy thời gian sau này minh sẽ rất bận! Có chuyện gì cậu cứ chỉ đạo Ngô Lỗi! Cậu cũng bảo cậu ta về đi, về sớm nghỉ ngơi từ mai 24/24 phải theo sát Giai Kỳ! Chuyện của Quân Tường đã có cảnh sát trực ở bệnh viện lo! Thế nhé! Mình tắt máy đây! _ Này! Này….
Lôi….
Tút Tút Tút….
! Lôi Triệt tắt máy, nhẹ nhàng nằm xuống, cánh tay dài quàng qua thân hình mảnh mai của Giai Kỳ, dịu dàng ôm cô vào lòng… Giờ điều quan trọng nhất với hắn, chỉ có Giai Kỳ và sinh linh bé nhỏ trong bụng cô! Còn lại mọi thứ khác, không có không quan trọng! Hắn không quan tâm gì nữa! Ý nghĩa sống của cuộc đời hắn…đã đang được hắn ôm trọn trong lòng bàn tay rồi! ***** Không khí sặc mùi thuốc sát trùng thật ngột ngạt! Sao lồng ngực hắn lại đau buốt lên thế này? Có tiếng ai đó la hét thì phải? Đèn đóm tại sao đột nhiên lại bị tắt hết như thế này? Hình như còn ngửi thấy mùi gì đó lạ lắm ngoài mùi thuốc súng…thứ mùi tanh lợm giọng này thật đáng kinh tởm, khiến hắn buồn nôn quá….
Có tiếng bước chân gấp gáp thế? Có người đang chạy lại phía này sao…? ĐOÀNG!!! Tiếng súng nổ lớn kéo giật Quân Tường khỏi cơn mê man.
Hắn tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh chật chội, cổ tay bị còng chặt vào thành giường sắt, mồ hôi vã ra như tắm làm ướt hết lớp áo bệnh nhân mỏng dính, dính vào da thịt hắn nhễ nhại…Lồng ngực đau buốt và miệng khô đắng, mắt hắn hoa lên và tai ù đi vẫn chưa ổn định… Tác dụng của viên thuốc thật đáng sợ, gây ra triệu chứng như đau tim thật vậy….
Đúng là thành công mĩ mãn lười được cả lũ cảnh sát, lại lừa được cả tên vệ sĩ thân cận của Lôi Triệt! Quân Tường cười ngạo nghễ, đôi môi khô khốc của hắn bị tác động rách toạc ra tứa máu.
Hắn cắn môi, ném vị tanh mặn xộc vào miệng… Máu làm hắn tỉnh táo lên đôi chút… Hình như lúc đấy…hắn cũng ngửi thấy mùi tanh lợm giọng…giống như thế này? Còn có tiếng…súng! ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG! Một loạt tiếng nổ vang lên khiến cho Quân Tường hồn xiêu phách lạc.
Hắn hoảng hốt giật mạnh cổ tay, chiếc còng sắt siết chặt lấy cổ tay hắn đau điếng.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia, chỉ nghe thấy tiếng bước chân chầm chậm ngày một tiếng gần, khiến cho gai ốc hắn nổi hết lên.
Quân Tường không dám la hét…hắn giật mạnh chiếc còng trong vô vọng…Bóng người đó đã đứng trước cửa… Và cánh cửa phòng bệnh của hắn từ từ mở ra, tiếng kẹt kẹt vang lên rợn cả tóc gáy… Quân Tường chết trân nhìn về phía trước….
Và hình ảnh đó khiến cho hắn chết đứng, há hốc miệng kinh hoàng… Không phải là “người đó”…! Mà là….
!!! Một tiếng cười ngạo nghễ vang lên, kẻ đó quẹt những giọt máu bắn trên mặt mình bằng bàn tay vẫn lăm lăm khẩu súng, và bàn tay kia cũng là một khẩu y chang.
Hắn đút súng vào đai lưng, quần áo bê bết máu, nhìn điên loạn như một kẻ tâm thần….
Mà đúng là tâm thần thật! Hắn vừa bắn chết toàn bộ y bác sĩ trực trong bệnh viện Quân Y này, cũng với bốn cảnh sát trực tại đây, và hai bệnh nhân hiếu kì trên đường lên phòng bệnh của Quân Tường… _ Né ra! _ Hả…? Quân Tường run giọng hỏi lại, và kẻ đó chẳng trả lời, giương súng chĩa thẳng về phía hắn.
ĐOÀNG! _ Á Á Á!!! Tiếng hét thất thanh của hắn vang lên sau khi tiếng súng nổ lớn, viên đạn va vào thành sắt tóe lửa.
Quân Tường run như cầy sấy chết đứng, không biết mình còn sống hay đã chết! _ Mau lên! “Người đó” đang đợi! Kẻ ấy quát lên với hắn, Quân Tường vội mở mắt, thấy còng tay đã bị bắn gẫy, một lảnh lủng lẳng treo trên thành giường, một mảnh treo trên cổ tay hắn.
Quân Tường nhìn kẻ đứng trước mặt, cười cợt, khoe hàm răng trắng ởn như một kẻ bệnh hoạn… Không ngờ! Thật không ngờ! Không thể ngờ được! _ Bất ngờ lắm đúng không? Không ngờ là TÔI đúng không? Nhưng tíc tắc….
để dành sau đi, không còn thời gian đâu gã công tử bột! Quân Tường run rẩy nuốt nước bọt, bước xuống sàn nhà xỏ vào đôi dép mà mãi không nên hồn vì run…Và kẻ đó tiến tới, tóm lấy cổ áo hắn bằng bàn tay còn dính máu và vẫn còn vương mùi thuốc súng, lôi đi… Ra đến ngoài hành lang, xác chết nằm la liệt, máu chảy thành từng vũng đỏ lòm dưới ánh điện an toàn càng đang sợ….
như thể hình ảnh từ những bộ game kinh dị cộp mác R18…! _ Chào mừng tới địa ngục! Giọng nói khàn đặc và tiếng cười lảnh lót vang vọng trong hành lang trống vắng và u tối, như tiếng cười của ác quỷ…khiến cho Quân Tường sợ đến tê dại…! *** VOTE CHO KỲ KỲ NHA.
- Chương 1: Tàn Sát Trước Đêm Sinh Nhật
- Chương 2: Giai Kỳ
- Chương 3: Vị Khách
- Chương 4: Rượu Và Gương
- Chương 5: Chiếc Vòng Cổ Hoa Hồng
- Chương 6: Lời Đề Nghị Không Cho Phép Từ Chối
- Chương 7: Tôi Đưa Em Về
- Chương 8: Người Ngắm Người Ngắm Trăng
- Chương 9: Chiếc Túi Xách Bỏ Quên
- Chương 10: Mùi Hương
- Chương 11: Vị Tân Tổng Giám Đốc Thần Bí
- Chương 12: Người Phụ Nữ Thú Vị
- Chương 13: Mệnh Lệnh
- Chương 14: Áp Lực Của Lôi Tổng
- Chương 15: Yêu Sâu Đậm
- Chương 16: Tề Yến Thanh Trêu Chọc
- Chương 17: Tên Đạo Diễn Họ Vu
- Chương 18: Nguy Hiểm Tìm Đến Tận Cửa
- Chương 19: Rước Sói Vào Nhà
- Chương 20: Tuân Phục
- Chương 21: Đe Doạ
- Chương 22: Càng Biết Rõ Càng Đau Lòng
- Chương 23: Lời Thỉnh Cầu
- Chương 24: Tin Dữ
- Chương 25: Món Đồ Chơi Mới
- Chương 26: Lạnhcàng Thêm Lạnh
- Chương 27: Nhục Nhã Trong Thư Phòng
- Chương 28: Bản Hợp Đồng Tàn Nhẫn
- Chương 29: Kẻ Tự Mãn Đáng Sợ
- Chương 30: Nhớ Anh
- Chương 31: Thích
- Chương 32: Nức Nở Bùng Phát
- Chương 33: Khi Phụ Nữ Có Tiền Họ Chẳng Cần Đàn Ông Nữa!
- Chương 34: Tôi Muốn Hôn Emdịu Dàng
- Chương 35: Người Tàn Nhẫn Như Ngài
- Chương 36: Trong Mắt Kẻ Si Tình
- Chương 37: Tất Cả Chỉ Là Một Vở Kịch
- Chương 38: Mị Dược
- Chương 39: Cô Là Hoa Hắn Là Ong Mật H
- Chương 40: Lần Nữa Hoan Ái H
- Chương 41: Rồi Em Sẽ Phải Tới Tìm Tôi
- Chương 42: Trong Cơn Say Cuồng Quẫy
- Chương 43: Trong Cơn Cuồng Say Gọi Tên Người Khác H
- Chương 44: Lam Nghi
- Chương 45: Một Vài Bí Mật
- Chương 46: Ở Nhà Của Hắn Ăn Cơm Cùng Hắn
- Chương 47: Sét Đánh Ngang Tai
- Chương 48: Giai Kỳ Uống Thuỷ Ngân
- Chương 49: Tôi Còn Đứng Đây Thần Chết Cũng Không Mang Được Em Đi
- Chương 50: Hắn Như Bậc Đế Vương
- Chương 51: Trước Đám Phóng Viên Hắn Hôn Cô!
- Chương 52: Em Đã Từng Bao Giờ Bị Thiêu Sống Chưa
- Chương 53: Tình Trong Đôi Mắt
- Chương 54: Hắn Đã Trói Được Cô
- Chương 55: Tại Sao Em Lại Tàn Nhẫn Như Vậy
- Chương 56: Vết Máu Của Lôi Triệt
- Chương 57: Hay Làanh Về Nhà Đi
- Chương 58: Không Phải Đồ Ănmà Là Quot;emquot; Ngon!
- Chương 59: Eq Của Người Nào Đó
- Chương 60: Trái Tim Lạc Nhịp
- Chương 61: Sự Dịu Dàng Của Lôi Tiên Sinh
- Chương 62: Đêm Say H
- Chương 63: Lúc Đó Anh Đang Nhớ Em
- Chương 64: Chạy Trốn Khỏi Sự Thật Tàn Nhẫn
- Chương 65: Trong Đêm Mưa Rơi
- Chương 66: Cuồng Ghen H
- Chương 67: Sau Cơn Hoan Ái H
- Chương 68: Nguy Hiểm
- Chương 69: Sát Thủ Máu Tươi Và Những Xác Chết
- Chương 70: Lôi Triệt Tới
- Chương 71: Giai Nhi! Anhyêu Em!
- Chương 72: Tên Bệnh Nhân Phiền Nhiễu
- Chương 73: Lôi Triệt Nhảy Lầu
- Chương 74: Chỉ Muốn Nhìn Em Thêm Một Chút
- Chương 75: Em Đi Đâu Anh Theo Đấy
- Chương 76: Hãy Để Anh Bảo Vệ Em
- Chương 77: Dịu Ngọt
- Chương 78: Trúng Độc
- Chương 79: Lôi Triệt Chết
- Chương 80: Lời Muốn Nói Người Lại Không Thể Nghe
- Chương 81: Người Phụ Nữ Bí Ẩn
- Chương 82: Lừa Được Em Rồi Bé Con!
- Chương 83: Thật Thật - Giả Giả
- Chương 84: Bí Mật Che Dấu
- Chương 85: Trăn Trở
- Chương 86: Là Tôi Gả Cho Cô Ấy
- Chương 87: Cuộc Đời Của Em Để Anh Chăm Sóc
- Chương 88: Trên Bờ Biển Xanh Sâu Thẳm
- Chương 89: Bữa Tối Nóng Bỏng H
- Chương 90: Sinh Con Cho Anh H
- Chương 91: Cơn Giận Dữ Của Lam Nghi
- Chương 92: Bắn Tỉa
- Chương 93: Chỉ Cách Sự Thật Một Bước Chân
- Chương 94: Và Anh Thuộc Về Em
- Chương 95: Muộn Màng Và Tàn Nhẫn
- Chương 96: Đuổi Cùng Giết Tận
- Chương 97: Tan Cửa Nát Nhà
- Chương 98: Tôi Ước Anh Chết Rục Trong Tù!
- Chương 99: Phán Quyết
- Chương 100: Dấu Hiệu Mang Thai
- Chương 101: Hoài Thai
- Chương 102: Tất Cả Chỉ Là Một Âm Mưu
- Chương 103: Chào Mừng Tới Địa Ngục
- Chương 104: Suy Đoán Của Tề Yến Thanh
- Chương 105: Khám Thai
- Chương 106: Sự Cưng Chiều Của Lôi Triệt
- Chương 107: Anh Thích Con Trai Hay Con Gái
- Chương 108: Bắt Cóc
- Chương 109: Điệu Hổ Ly Sơn
- Chương 110: Nhận Tin Dữ Phần 1
- Chương 111: Nhận Tin Dữ Phần 2
- Chương 112: Kẻ Phản Bội
- Chương 113: Cốt Nhục
- Chương 114: Sự Thật Ớn Lạnh
- Chương 115: Họng Súng Ân Oán
- Chương 116: Cuộc Gọi Không Ngờ Tới
- Chương 117: Nếu Có Kiếp Sau
- Chương 118: Thất Hứa
- Chương 119: Kinh Hoàng
- Chương 120: Oan Nghiệt End
- Chương 121: Ngoại Truyện 1 Ba Năm Sau
- Chương 122: Ngoại Truyện 2 Xin Quay Về Bên Anh
- Chương 123: Ngoại Truyện 3 Dịu Dàng Như Gió
- Chương 124: Ngoại Truyện 4 Quá Khứ Của Lôi Triệt Phần 1
- Chương 125: Ngoại Truyện 5 Quá Khứ Của Lôi Triệt Phần 2
- Chương 126: Ngoại Truyện 6 Những Lời Đầu Tiên
- Chương 127: Ngoại Truyện 7 Em Xin Lỗi
- Chương 128: Ngoại Truyện 8 Lý Do Đằng Sau Sự Im Lặng
- Chương 129: Ngoại Truyện 9 Khao Khát H
- Chương 130: Ngoại Truyện 10 Trở Về
- Chương 131: Ngoại Truyện 11 Hạnh Phúc Vẹn Toàn Đại Kết Cục