Ngoan, Đừng Chạy
Chương 68
- Chương 1: -- Phù phù!
- Chương 2: Anh muốn làm ba dượng của em?
- Chương 3: Tất cả đều là thứ cô thích nhất
- Chương 4: Ai muốn ăn nước miếng của em?
- Chương 5: Có người trong lòng
- Chương 6: Cố Tần là bạn trai tôi
- Chương 7: Tóm lại, không thể yêu đương!
- Chương 8: Tôi là -- Phụ huynh của cô ấy!
- Chương 9: Bạn học Tiểu Hoa
- Chương 10: Baidu
- Chương 11: Xe thoải mái hơn giường sao?
- Chương 12: Bỉm giấy
- Chương 13: Lại gọi phụ huynh của cô đến
- Chương 14: Lớn rồi sẽ hiếu kính anh
- Chương 15: Yêu sớm?
- Chương 16: Con thích Mục Sở
- Chương 17: ---đánh gãy chân!!
- Chương 18: Trên đời này anh xấu nhất!
- Chương 19: Dọn tới ở nhà họ Cố
- Chương 20: Hương từ thanh mộng hồi thị giác, hoa hướng mĩ nhân đầu thượng khai*
- Chương 21: Sao em lại nằm trên giường anh?
- Chương 22: Ngoan ngoãn
- Chương 23: Nắm lấy cổ chân cô
- Chương 24: Em muốn chiếm tiện nghi của anh sao?
- Chương 25: Con dâu nuôi từ bé của nhà cậu
- Chương 26: Cô nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực anh
- Chương 27: Giả say đùa cô
- Chương 28: Ngồi trên đùi anh
- Chương 29: Tâm động
- Chương 30: Đồ Ngốc
- Chương 31: Anh không nỡ
- Chương 32: Bị khóa trong phòng học
- Chương 33: Ước ngang bằng: Cố Tần hôn cô!
- Chương 34: Cố tần mục sở
- Chương 35: Mấy tháng không gặp sao lại gầy rồi?
- Chương 36: Anh nhớ em cả một đời
- Chương 37: Chăm chú ôm lấy eo của anh
- Chương 39: Không chịu gọi anh sao?
- Chương 41: Ngoan một chút
- Chương 42: Nhật kí của Mục Sở
- Chương 43: Thư tình của Cố Tần
- Chương 44: Tiểu đáng yêu nhà chúng ta
- Chương 45: Sau này làm sính lễ cho em
- Chương 46: Gọi một tiếng anh nghe thử?
- Chương 47: Eo nhỏ
- Chương 48: Ép cô vào trên cửa
- Chương 49: Tới đây, chúng ta tiếp tục hôn
- Chương 50: Thực hiện bổn phận của bạn gái
- Chương 51: Ngoan, đem miệng nhỏ khép lại
- Chương 52: Anh, anh lưu manh!
- Chương 53: Đây Là Việc Mà Người Làm Sao?
- Chương 54: Ngoan, Tự Mình Đi Vào
- Chương 55: Đừng trêu chọc anh
- Chương 56: Đêm Nay Ở Lại
- Chương 57: Có Gì Hiểu Lầm Với Anh Sao?
- Chương 58: Còn Rất Biết Câu Dẫn Người
- Chương 59: Không Ôm Em Một Cái À?
- Chương 60
- Chương 61: Đây Là Chị Dâu
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (1)
- Chương 72: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (2)
- Chương 73: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (3)
- Chương 74: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (4)
- Chương 75: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (5)
- Chương 76: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (6)
- Chương 77: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (7)
- Chương 78: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (8)
- Chương 79: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (9)
- Chương 80: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (10)
- Chương 81: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (xong)
- Chương 82: Ngoại truyện: Tích Hân (1)
- Chương 83: Ngoại truyện: Tích Hân (2)
- Chương 84: Ngoại truyện: Tích Hân (3)
- Chương 85: Ngoại truyện: Tích Hân (4)
- Chương 86: Ngoại truyện: Tích Hân (5)
- Chương 87: Ngoại truyện: Tích Hân (6)
- Chương 88: Ngoại truyện: Tích Hân (7)
- Chương 89: Ngoại truyện: Tích Hân (8)
- Chương 90: Ngoại truyện: Tích Hân (9)
- Chương 91: Ngoại truyện: Tích Hân (10)
- Chương 92: Ngoại truyện: Tích Hân (11)
- Chương 93: Ngoại truyện: Tích Hân (12)
- Chương 94: Ngoại truyện: Tích Hân (13)
- Chương 95: Ngoại truyện: Tích Hân (14)
- Chương 96: Ngoại truyện: Tích Hân (15)
- Chương 97: Ngoại truyện: Tích Hân (16)
- Chương 98: Ngoại truyện: Tích Hân (17)
- Chương 99: Ngoại truyện: Tích Hân (xong)
- Chương 100: Ngoại truyện: Vĩ thanh
Khi Mục Sở tỉnh dậy, rèm cửa trong phòng vẫn chưa được mở ra.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, nhìn không ra đã mấy giờ rồi.
Cả người cô bủn rủn bất lực, thắt lưng như muốn gãy mất, hai cái đùi đầy dấu hồng nhạt.
Không có Cố Tần bên cạnh, cô lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đã gần trưa.
Cô nằm xuống đắp chăn, cúi đầu nhìn cơ thể của mình.
Không một mảnh vải, da thịt trắng nõn chi chít những vết đỏ.
Những chuyện xảy ra rối hôm qua hiện hữu rõ trong đầu.
Bình thường Cố Tần rất khắc chế.
Không ngờ sau khi giải trừ phong ấn, thật khiến người ta nghẹn họng trân trối, mở rộng tầm mắt.
Anh buộc cô gọi là chồng, mấy lời nói và hành vi càn rỡ vẫn còn rõ bên tai.
Giống như đã biến thành người khác, cô suýt nữa không nhận ra.
Thì ra đàn ông rất ngây thơ khi làm chuyện đó
Cô ho hai cái, cổ họng rất khó chịu.
Là vì bị anh hành hạ đêm qua mà khóc quá lâu.
Cẩu nam nhân đúng là biến thái!
Khi cô khóc, anh yêu thương cô, thả chậm tốc độ, còn dỗ cô.
Cô cố gắng ngừng khóc
Ngược lại anh càng làm hung ác hơn, hỏi cô tại sao không khóc.
Thậm chí làm mọi biện pháp để ép cô khóc cho anh nghe.
Cô lớn rồi mà chưa thấy ai trơ trẽn đến vậy!
Cửa phòng ngủ mở ra, Mục Sở ngừng suy nghĩ, nhìn người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đi vào.
Gương mặt anh anh tuấn, mái tóc ngắn, mặt mày tràn đầy tinh thần, khóe môi cong lên.
Mục Sở tức giận liếc anh một cái, nằm xuống đắp chăn.
Cố Tần ngồi bên giường, xoa xoa cái đầu lộ ra ngoài của cô, giọng điệu cưng chiều: “Đói bụng không?”
Mặt Mục Sở trong chăn, không để ý đến anh.
Anh cười cười, vén chăn chui vào, ôm người vào lòng.
Mục Sở chưa mặc quần áo vào, lập tức luống cuống đẩy anh ra, cau mày hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Gọi em rời giường.” Anh ôm cô không buông tay.
Lời nói đặc biệt nghiêm túc: “Gần trưa rồi, dậy ăn chút gì đi.”
Mục Sở dựa vào ngực anh bất động: “Em mới tỉnh, còn chưa đói.”
“Dậy tắm rửa một lát, rất nhanh sẽ đói bụng.” Anh cầm quần áo bên cạnh chủ động mặc giúp cô.
Mục Sở lười động, trải qua tối qua rồi không còn xấu hổ nữa, được anh đỡ ngồi vào lòng, hưởng thụ đãi ngộ được người ta mặc quần áo giúp.
Cố Tần nấu đồ khá thanh đạm, nhưng hương vị rất ngon.
Lúc Mục Sở uống canh, cô cảm giác anh nhìn mình rất nhiều lần, ánh mắt mang theo ý cười hơi không đúng đắn.
Cô lên tiếng đánh vỡ bầu không khí: “Đúng rồi, sao anh Điền Hành và chị Thi Huyên đến thành phố A vậy?”
“Điền Hành đến đàm phán một dự án phát triển trò chơi, Tạ Thi Huyên đi theo.”
“Bọn họ ở đây bao lâu?”
“Sáng ngày mai trở về.”
“Có cần gặp lại bọn họ không, tối qua—–” Mục Sở tạm ngừng, bình tĩnh nói: “Xảy ra chút việc đó, có lẽ chơi cũng không vui lắm.”
Nói đến chuyện tối hôm qua, ánh mắt Cố Tần tối dần.
Một lúc sau, anh cười gắp thức ăn cho cô, ẩn ý nói: “Không cần, hôm nay thân thể em không được thoải mái, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Mục Sở nóng mặt, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào mắt anh: “Em rất thoải mái, rất tốt, nơi nào cũng rất tốt!”
“Hả?” Anh nhướng mày, tiến tới hỏi cô: “Vậy chúng ta ăn xong làm việc khác nhé? Tối hôm qua anh chưa tận hứng.”
“…” Hai chân Mục Sở dưới mặt bàn siết chặt, “Em thật sự hơi khó chịu, cơm nước xong xuôi cần nghỉ ngơi, không thể bị quấy rầy, kể cả anh.”
Cả ngày thứ Bảy, hai người không đi chỗ nào cả.
Mục Sở nghe lớp học trực tuyến của ACCA một lúc, hoàn thành bài tập, buổi chiều ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem TV.
Cố Tần muốn làm việc, nhưng thấy cô ở phòng khách nên anh không vào phòng làm việc, theo cô ngồi trên ghế sofa.
Mục Sở mệt mỏi trực tiếp nằm trê ghế sofa, đầu gối lên đùi anh, miệng nhai khoai tây chiên.
Cố Tần run lên, nhìn xuống cô.
Cô mê mẩn nhìn chương trình tạp kỹ trên TV, thỉnh thoảng cười ra tiếng.
Xử lí gần xong công việc, anh đóng sổ lại đặt qua một bên.
Thấy tay cô lấy miếng khoai tây chiên trong túi đưa lên miệng, anh cúi đầu ăn miếng khoai tây chiên.
Ánh mắt Mục Sở từ chiếc TV dời qua ngón tay dính cặn bã, lại ngẩng đầu nhìn động tác nuốt của abh
Hai giây sau, cô lau cặn bã lên miệng anh.
Cố Tần thuận thế cầm lấy ngón tay cô, ngậm ngón tay cô không chịu buông ra.
Nhìn thấy sự bất mãn nồng đậm trong mắt cô, anh mới buông cô ra, lo lắng nói: “Em quấy rầy anh làm việc.”
“Thế anh vào phòng làm việc đi, đến phòng khách làm gì?”
“Phòng khách có người, hiệu suất công việc sẽ cao hơn.”
“…”
Cố Tần đặt gói khoai tây chiên trong ngực cô sang một bên, lấy khăn ướt trên bàn lau sạch từng ngón tay cô: “Ăn ít thôi, nóng lắm đó.”
Mục Sở bĩu môi, không phản bác, tiếp tục xem TV.
Cô cảm giác tay của anh đang lần xuống dưới, mò vào eo cô.
Mục Sở khẽ giật mình, đè cánh tay không an phận của anh.
Cố Tần cúi đầu, nói khẽ vào tai cô: “Còn đau không, để anh xem thử có nghiêm trọng hay không nhé?”
“Không muốn.” Cô không lớn tiếng nhưng từ chối rất dứt khoát, vành tai đỏ lên.
Anh dịu dàng vuốt mái tóc dài bên tai cô, nghĩ đến chuyện đêm qua.
Thật ra anh đã kiềm chế lắm rồi, không dám làm gì cô vì sợ cô không chịu nổi kết thúc sớm.
Nhưng mà cô gái nhỏ vẫn quá mảnh mai.
“Lần sau anh sẽ làm nhẹ hơn.”
Mục Sở quay đầu nhìn anh, hơi nâng cằm: “Em có thể tin những lời anh nói không?”
“Chuyện khác đều có thể tin.” Cố Tần nghiêm túc suy nghĩ, “Nhưng trong chuyện này, anh đề nghị em đừng tin hết.”
Cô im lặng, đưa tay vỗ ngực anh, nhưng bị anh chụp lại bóp hai cái, nhỏ giọng nói: “Nếu em ngoan ngoãn, trên giường nói những câu anh thích nghe, không chừng anh sẽ giữ lời.”
Mục Sở liếc anh một cái.
Rõ ràng tối hôm qua không phải như vậy, càng nói theo anh, anh càng hứng hơn!
Không nói lời nào anh cũng hứng!
Tóm lại đều là cô chịu thiệt thòi.
_
Sau đêm đó, Cố Tần không phải không cố kỵ gì.
Có thể bởi vì lo cho cơ thể Mục Sở, anh không làm chuyện đó lần nữa.
Bình thường ngoài miệng thiếu đúng đắn, nhưng hành động không bao giờ quá phận.
Lại đến thứ Bảy, buổi tối Cố Tần ở trong phòng sách làm việc, Mục Sở một mình nằm trên giường.
Cố Tích tìm cô nói chuyện phiếm, không biết làm sao lại nói đến chủ đề nam nữ, cùng Mục Sở điên cuồng phỉ báng Doãn Lê Hân.
Cố Tích: [Để tớ nói cậu biết, đàn ông mà đã ăn mặn rồi đều trở nên điên cuồng hết!]
Cố Tích: [Doãn Lê Hân cũng như vậy. Anh tớ đến tuổi đó rồi vẫn độc thân, một khi nếm được ngon ngọt rồi không phải sẽ càng biến thái hơn sao?]
Cố Tích: [Cậu phải nghĩ đến chính mình, ngàn vạn lần đừng để anh tớ đoạt được sớm quá, nếu không cậu khóc thảm rồi. Loại chuyện này, bọn họ sướng rồi sẽ không nghĩ đến chúng ta đâu, sau đó mới ăn năn.]
Mục Sở: …
Nhìn Cố Tích phàn nàn, Mục Sở nghĩ đến trạng thái giữa mình và Cố Tần, trả lời lại: [Không phải như thế đâu.]
Cố Tích: [?]
Cố Tích: [Sao cậu biết?]
Cố Tích: [Hai người tiến triển đến đâu rồi?]
Thời điểm Cố Tích tùy tiện trò chuyện với Mục Sở về vấn đề này, có lẽ không hoàn toàn đặt mình vào vai em gái Cố Tần.
Nhưng Mục Sở vẫn cảm thấy đề tài này khá khó chịu, nói qua loa cho qua.
Lúc hai người kết thúc nói chuyện phiếm, đầu cô vẫn giữ nguyên câu nói của Cố Tích.
Đã gần một tháng kể từ khi xảy ra việc đó, Cố Tần không phải ăn mặn rồi sẽ mãi vồ vập như Cố Tích nói.
Lâu như vậy rồi, chỉ có tối đầu tuần này anh nhịn không nổi đè cô một lần.
Có lẽ kiềm chế quá lâu rồi, lúc điên lên thì thật là điên rồ.
Đêm đó là lần thứ hai, nhưng còn mạnh hơn lần thứ nhất, Mục Sở suýt nữa ngất xỉu.
Sau đó rất lâu không chạm cô.
Nằm chung giường với cô, Mục Sở cảm nhận được phản ứng sinh lý trên cơ thể anh, nhưng anh đều tự mình chịu đựng.
Mục Sở phát hiện anh tương đối cấm dục.
Rất tự chủ.
Người đàn ông cấm dục thật gợi cảm.
Mỗi đêm nằm chung với anh, anh kém chút nữa không giữ được mình chủ động dâng mình lên.
Cố Tần bận đến tối muộn mới về phòng ngủ.
Lúc Mục Sở mơ màng ngủ, anh tắm xong chui vào chăn ôm cô.
Nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác anh tiến tới hôn cô, thân thể cô nóng bừng.
Ý đồ xâm lược chiếm hữu của anh rất rõ ràng.
Mục Sở đẩy vài cái, rất nhanh rơi vào trong sự dịu dàng của anh, thừa nhận anh phát điên không báo trước.
Ánh sáng bao phủ những bóng đen đan xen, mái tóc dài của Mục Sở dính vào làn da ướt đẫm mồ hôi, xốc xếch mang theo vẻ quyến rũ.
Anh cực lực làm việc, lắng nghe tiếng khóc của cô bên tai, và chiếm lấy cô.
Ác chiến gần hai giờ, lúc giao phó, anh tê dại đuôi xương cụt, toàn thân sung sướng.
Mồ hôi trên trán rơi xuống, nhỏ lên khuôn mặt Mục Sở, lưu lại ấm áp.
Anh vùi vào cổ cô thở hổn hển, phập phồng lên xuống.
Căn phòng yên tĩnh bị sự mập mờ kiều diễm vây quanh.
Bế cô tắm rửa xong trở về, anh ôm chặt người vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Hoa Hoa, tạm thời anh không ở thành phố A nữa.”
Mục Sở ngây người một lát, nghĩ đến sự dịu dàng khác biệt mà anh đã đối xử với cô vừa rồi.
Cô vùi mình vào ngực anh, nghe anh nói tiếp: “Công ty bên Châu Âu xảy ra chút vấn đề, anh phải qua xử lý gấp.”
“Đi lâu không?” Nếu như chỉ đi mấy ngày anh sẽ không nói với cô như vậy.
Cố Tần gật đầu: “Rắc rối rất khó giải quyết, ba của anh lại bận những dự án khác. Anh qua đó một mình, phải sang năm mới có thể về.”
“Vậy khi nào anh đi?”
“Thứ hai.”
Mục Sở ôm anh không nhúc nhích, rất lâu mới đáp lại: “Em biết rồi.”
Anh hôn lên trán, giọng nói dịu dàng mang theo lưu luyến: “Anh sẽ nhanh chóng trở về, mỗi ngày sẽ gọi cho em.”
“Bài vở em bình thường rất nhiều, em còn phải thi ACCA nữa, bận rộn sẽ nhanh chóng qua thôi. Nói năm sau, nhưng thật ra chỉ mấy tháng.” Cô lầm bầm nói, giống như đang an ủi chính mình.
Đáng tiếc loại an ủi này không quá có tác dụng.
Cô ôm chặt anh, giọng nói mềm nhũn: “Nhanh trở về được không? Mấy tháng quá lâu…”
Cô học đại học A là bởi vì anh.
“Được.” Cố Tần ôm cô, cam đoan, “Trước sinh nhật em anh sẽ trở về. Sinh nhật hai mươi tuổi của Hoa Hoa nhà ta sao lại giống trước đây, anh vẫn đang đợi tạo cho em bất ngờ.”
Mục Sở ngẩng đầu: “Bất ngờ gì?”
Cố Tần chạm nhẹ vào chiếc mũi cao ngạo nghễ của cô: “Nói cho em thì còn gì là bất ngờ nữa?”
Mục Sở cắn môi, không hỏi tiếp: “Vậy anh không được nuốt lời.”
“Đương nhiên.” Không nỡ lan tràn hết lòng, Cố Tần cúi đầu hôn môi cô, mút hôn say đắm.
Những ánh đèn ấm áp xeo vẹo, một đêm triền miên.
- Chương 1: -- Phù phù!
- Chương 2: Anh muốn làm ba dượng của em?
- Chương 3: Tất cả đều là thứ cô thích nhất
- Chương 4: Ai muốn ăn nước miếng của em?
- Chương 5: Có người trong lòng
- Chương 6: Cố Tần là bạn trai tôi
- Chương 7: Tóm lại, không thể yêu đương!
- Chương 8: Tôi là -- Phụ huynh của cô ấy!
- Chương 9: Bạn học Tiểu Hoa
- Chương 10: Baidu
- Chương 11: Xe thoải mái hơn giường sao?
- Chương 12: Bỉm giấy
- Chương 13: Lại gọi phụ huynh của cô đến
- Chương 14: Lớn rồi sẽ hiếu kính anh
- Chương 15: Yêu sớm?
- Chương 16: Con thích Mục Sở
- Chương 17: ---đánh gãy chân!!
- Chương 18: Trên đời này anh xấu nhất!
- Chương 19: Dọn tới ở nhà họ Cố
- Chương 20: Hương từ thanh mộng hồi thị giác, hoa hướng mĩ nhân đầu thượng khai*
- Chương 21: Sao em lại nằm trên giường anh?
- Chương 22: Ngoan ngoãn
- Chương 23: Nắm lấy cổ chân cô
- Chương 24: Em muốn chiếm tiện nghi của anh sao?
- Chương 25: Con dâu nuôi từ bé của nhà cậu
- Chương 26: Cô nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực anh
- Chương 27: Giả say đùa cô
- Chương 28: Ngồi trên đùi anh
- Chương 29: Tâm động
- Chương 30: Đồ Ngốc
- Chương 31: Anh không nỡ
- Chương 32: Bị khóa trong phòng học
- Chương 33: Ước ngang bằng: Cố Tần hôn cô!
- Chương 34: Cố tần mục sở
- Chương 35: Mấy tháng không gặp sao lại gầy rồi?
- Chương 36: Anh nhớ em cả một đời
- Chương 37: Chăm chú ôm lấy eo của anh
- Chương 39: Không chịu gọi anh sao?
- Chương 41: Ngoan một chút
- Chương 42: Nhật kí của Mục Sở
- Chương 43: Thư tình của Cố Tần
- Chương 44: Tiểu đáng yêu nhà chúng ta
- Chương 45: Sau này làm sính lễ cho em
- Chương 46: Gọi một tiếng anh nghe thử?
- Chương 47: Eo nhỏ
- Chương 48: Ép cô vào trên cửa
- Chương 49: Tới đây, chúng ta tiếp tục hôn
- Chương 50: Thực hiện bổn phận của bạn gái
- Chương 51: Ngoan, đem miệng nhỏ khép lại
- Chương 52: Anh, anh lưu manh!
- Chương 53: Đây Là Việc Mà Người Làm Sao?
- Chương 54: Ngoan, Tự Mình Đi Vào
- Chương 55: Đừng trêu chọc anh
- Chương 56: Đêm Nay Ở Lại
- Chương 57: Có Gì Hiểu Lầm Với Anh Sao?
- Chương 58: Còn Rất Biết Câu Dẫn Người
- Chương 59: Không Ôm Em Một Cái À?
- Chương 60
- Chương 61: Đây Là Chị Dâu
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (1)
- Chương 72: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (2)
- Chương 73: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (3)
- Chương 74: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (4)
- Chương 75: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (5)
- Chương 76: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (6)
- Chương 77: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (7)
- Chương 78: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (8)
- Chương 79: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (9)
- Chương 80: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (10)
- Chương 81: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (xong)
- Chương 82: Ngoại truyện: Tích Hân (1)
- Chương 83: Ngoại truyện: Tích Hân (2)
- Chương 84: Ngoại truyện: Tích Hân (3)
- Chương 85: Ngoại truyện: Tích Hân (4)
- Chương 86: Ngoại truyện: Tích Hân (5)
- Chương 87: Ngoại truyện: Tích Hân (6)
- Chương 88: Ngoại truyện: Tích Hân (7)
- Chương 89: Ngoại truyện: Tích Hân (8)
- Chương 90: Ngoại truyện: Tích Hân (9)
- Chương 91: Ngoại truyện: Tích Hân (10)
- Chương 92: Ngoại truyện: Tích Hân (11)
- Chương 93: Ngoại truyện: Tích Hân (12)
- Chương 94: Ngoại truyện: Tích Hân (13)
- Chương 95: Ngoại truyện: Tích Hân (14)
- Chương 96: Ngoại truyện: Tích Hân (15)
- Chương 97: Ngoại truyện: Tích Hân (16)
- Chương 98: Ngoại truyện: Tích Hân (17)
- Chương 99: Ngoại truyện: Tích Hân (xong)
- Chương 100: Ngoại truyện: Vĩ thanh