Trang chủ

Cô dâu bị đánh tráo của tổng tài

Chương 53: Nhiễm lạnh

Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng kêu khóc của An Nhiên càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết. Tống Thành như một con ngựa hoang giật đứt cương, không cách nào kiềm chế được. Người phụ nữ bên dưới hẳn trần truồng, không một mảnh vải che thân, dù cho có gào thét cỡ nào vẫn không ngăn nổi bước tiến của hắn.

Tống Thành dùng chính áo sơ mi của mình trói chặt An Nhiên lại, hắn dùng một bàn tay lớn mò mắm bên dưới, sau đó giơ lên cho cô thấy năm đầu ngón tay ướt nhẹp, lấp lánh dưới ánh đèn ngủ. Khóe môi gợi tình của hẳn giương lên đắc ý: “Còn nói không muốn? Cái miệng nhỏ của em đã ướt đến thế này. Cơ thể em thực sự làm từ nước đấy à?”

Năm ngón tay của Tống Thành khẽ động đậy, giữa đầu ngón còn dính với nhau bằng những sợi tơ màu bạc lấp lánh, dính dấp.

Hắn thấy cô đã nhận thức được mình đang nhìn thấy thứ gì, sau đó cố ý đưa những ngón tay ướt át vào miệng ngậm lấy.

Động tác thèm khát lộ liễu của Tống Thành khiến An Nhiên đỏ bừng mặt, đến nỗi tai cô nóng như hai cái ống khói.

*M: .”, cô lắp bắp, quai hàm cứng đến nỗi không thể phát âm nổi.

“Mất nết?” Tống Thành tốt bụng nói nốt giúp cô. “Mất dạy? Hay… mất thể diện?”

Hắn vẫn tiếp tục thưởng thức những ngón tay ướt đẫm, thậm chí còn nhét chúng vào miệng cô, bắt cô phải nếm hương vị của chính mình.

“Mất vệ sinh!” An Nhiên tức tối gào lên.


Tống Thành cười lớn. Lúc này còn quan tâm tới chuyện vệ sinh.

“Không hề, em rất sạch. Thậm chí nếu như lúc này em chưa tắm thì anh cũng không quan tâm”

Hắn hài lòng miết lên bắp đùi mềm mại của cô, cảm nhận sự đàn hồi dễ chịu. An Nhiên sợ hãi trước dáng vẻ này của Tống Thành. Ngay cả nụ cười của hẳn cũng làm cô thấy chói mắt. Trông hẳn không khác gì một gã hung thần chuẩn bị lao vào tiêu diệt con mồi bằng thứ vũ khí to lớn của mình, không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.

An Nhiên kêu thét một tiếng đau đớn khi bị hắn chiếm đoạt. Lần này khác hẳn lần trước, cô không bị chỉ phối bởi thuốc kích dục, không có khát vọng cần được dập lửa.

Tống Thành cũng không dùng môi lưỡi của mình chuẩn bị cho cô cẩn thận như trước kia.

Hắn chỉ dùng một bàn tay để hạ nhục cô, sau đó cứ thế xông vào.

Tống Thành vào đến đâu, An Nhiên cảm thấy cơ thể mình rách toang ra đến đấy. Cô hét đến lạc cả giọng, đau đớn không tài nào chịu thấu.

“Đừng..” Cô khóc òa lên “Đau lắm…Không muốn.”

Tống Thành sung sướng dồn dập, hẳn liên tục đòi hỏi không ngừng nghỉ.

“Xin anh… đừng..” An Nhiên đã đau đến sắp ngất. Cô cảm tưởng như những cơn đau cứ kéo dài mãi mãi, không bao giờ ngừng lại.

Thân dưới của cô giống như bị một gã khổng lồ nắm lấy hai chân, xé làm đôi. Bất chấp cô gào khóc van xin thế nào, Tống Thành vẫn như một cỗ máy khổng lồ nghiền ép cô đến khô kiệt. An Nhiên co cứng toàn bộ cơ thế, sức lực tàn dần. Bàn tay đang nằm chặt của cô siết lại, cuối cùng vô lực buông thõng. Tiếng khóc lóc van xin tắc nghẹn, An Nhiên lả dần, không đủ sức chống cự nữa.

Tống Thành bị cơn giận làm mờ mắt, đến khi nhận thức được An Nhiên đã bất tỉnh một lúc, hắn mới dừng nhịp độ vũ bão của mình.

“An Nhiên?” Tống Thành lay goi nhưng không có lời đáp lại. Hắn vỗ vỗ lên má cô cũng không thấy có bất cứ phản ứng gì. Lúc này Tống Thành mới thực sự hoảng hốt, vội rời khỏi cơ thể mềm oặt của cô, vội vã mặc quần áo cho cả hai Vừa đúng ngày nghỉ phép của Lê Hiền, Tống Thành đành gọi đại một bác sĩ khác.

của bệnh viện tới khám.

Chỉ mười lăm phút sau, một vị bác sĩ trung niên đã ôm túi thuốc xuất hiện. Hản đã đặc biệt yêu cầu bác sĩ nữ. Bà thuần thục kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô, phát hiện ngay dấu vết bất thường.

Bà bác sĩ đạo mạo đẩy kính trên sống mũi, nói: “Cô ấy bị cưỡng hiếp”

Tống Thành đỏ mặt, hắn đang cảm thấy ân hận vì sự hung bạo của mình. Nhưng sợ bác sĩ kia tưởng mình là người xấu sẽ đi báo án, hẳn vội nói: “Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp.”

Vị bác sĩ đáng kính lạnh lùng liếc hẳn bằng nửa con mắt: “Luật pháp quy định chồng cưỡng hiếp vợ cũng vẫn bị phạt tù, nhẹ thì hai năm, nặng thì mười lãm năm.”


Tống Thành biết bác sĩ kia chưa chắc có ý định báo án mà chỉ dọa hắn. Hắn sốt ruột hỏi han: “Tình hình vợ tôi thế nào?”

Bác sĩ cất các loại đồ dùng vào túi, vừa làm vừa nói: “Trước đây cô ấy từng nhiễm lạnh, bị cảm rất nặng phải không?” Chờ Tống Thành xác nhận, bà mới nói tiếp. “Tôi khuyên cậu nên đưa vợ đi khám đông y. Ngất xỉu chỉ là chuyện nhỏ, khó sinh con mới là chuyện lớn”

Tống Thành lặng người, không biết nên nói gì cho phải. Chính hắn là thủ phạm gây ra tội ác này.

Bên ngoài cửa, Vũ Như đứng lén lút nghe trộm. Vừa thấy bác sĩ nói tình trạng của An Nhiên, cô ta thị êu muốn nhảy cẵng lên.

Ông trời có mắt, ông trời đã giúp cô loại được một mối lo lớn lao rồi!

Nghe tiếng Tống Thành tiễn bác sĩ đi ra, Vũ Như vội vàng chạy về phòng mình. Phát hiện hôm nay đúng là tuyệt vời. Chắc chẳn vì lần trước An Nhiên bị rơi xuống hồ cá sấu, lại cộng thêm những ngày kế tiếp bị Hồng Ng: mang đá lạnh xát lên người nên cơ thể mới bị hủy hoại đến mức này.

Nếu đúng An Nhiên không thể sinh con, chắc chắn Hạ Cẩm sẽ không bao giờ chấp nhận. Còn cô, nếu sinh được một đứa trẻ mang huyết thống của nhà họ Tống thì chắc chắn vị trí phu nhân của tập đoàn NC không thoát khỏi tay cô.

Tống Thành chăm sóc An Nhiên cả một đêm. Càng ngắm lời bác sĩ nói, hắn càng ân hận. Nếu An Nhiên biết cô có nguy cơ bị vô sinh vì hẳn, nhất định cô sẽ hận hắn đến chết. Ngày đó, hẳn giận quá mất khôn, vốn định thị uy với kẻ lừa đảo, cuối cùng, không ngờ hẳn với cô lại thực sự trở thành vợ chồng. Lại càng không thể ngờ được trong lòng hắn lại bắt đầu nhớ đến hình dáng của cô.

Suốt một đêm không ngủ, sáng hôm sau, Tống Thành kêu Ân Lãm tìm một cơ sơ khám đông y thật uy tín để đưa An Nhiên đi khám. Ân Lãm mở sổ tay, dò tìm một hồi.

Cuối cùng, anh chọn được một cơ sở rất nổi tiếng, dịch vụ thật sự chất lượng.

“Anh Thành, phòng khám này rất đông.

Em cố mãi mới chen được lịch khám vào cuối tuần.”

Tống Thành chợt nhớ ra bữa tiệc của Cao.

Vĩnh Mạnh, hắn đắn đo một hồi, cuối cùng quyết định hủy luôn lịch dự tiệc. Dù sao người cần gặp kia cũng có thể sắp xếp gặp vào lúc khác. Giờ hắn chỉ quan tâm duy nhất một việc: sức khỏe của An Nhiên.

Ân Lãm vì việc này mà chạy đôn chạy đáo một hồi. Tống Thành thay đổi một loạt lịch làm việc để chăm vợ khiến Ân Lãm phải làm hết năng suất để sắp xếp lại mọi thứ, từ những cuộc họp, hạn nộp các báo cáo, thời gian gặp gỡ, ăn trưa với các đối tác… Đến khi cuộc gọi cuối cùng được hoàn thành, anh mới yên tâm thở phào, định đi lên báo cáo với Tống tổng thì bị một bàn tay mảnh mai chặn lại trước ngực.

Anh ngỡ ngàng nhìn Nguyễn Vũ Như mặc áo ngủ mỏng tang, dáng người mềm mại đứng trước mặt.

*Vũ Như thấy anh vất vả quá rồi..” Cô cất tiếng nói nhẹ nhàng, ánh mắt lúng liếng liếc một cái từ trên xuống, ý tứ rất rõ ràng.

Ân Lãm thấy tia lửa điện từ hai mắt đối phương tóe ra tứ phía, vội vã ôm lấy thân mình, nhảy giật lùi lại ba bước, tránh xa tâm với của cánh tay kia.

“Cô Vũ Như, có… có chuyện gì?”

Nguyễn Vũ Như mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp hết sức quyến rũ, mang tính chất dụ dỗ cao. Nhưng Ân Lãm ở công ty vốn có biệt “Đại tổng quản”, một phần vì anh là thư kí thân tín nhất của Tống tống, có quyền điều hành phòng thư kí; phần khác, cũng vì lí do sở thích. Không rõ Ân Lãm có thích con trai không, nhưng hễ có gái đẹp muốn tới gần là anh ta ba chân bốn cảng tránh xa. Trước kia có thư kí mới vào làm, tưởng anh nhát gái nên muốn trêu chọc, nào ngờ bị Ân Lãm bật chế độ đanh đá, thiếu điều muốn tốc váy lên đào cả họ hàng hang hốc người ta ra mà chửi. Nữ thư kí kia nghe nói bị sốc văn hóa, cầm cự được một tuần thì lặng lẽ nộp đơn xin nghỉ, bỏ cả một tuần tiền lương.

Thế nên, lúc này đây, Vũ Như xinh đẹp nõn nà, ăn mặc thiếu vải, cử chỉ lả lơi đang phải đối diện với đôi mắt lờ đờ như cá chết của Ân Lãm. Vì đây là khách của nhà sếp tổng nên anh mới phải kiềm chế cơn “mót chửi” đang chực ào ra, chỉ mỉm cười duyên dáng: “Trời lạnh đấy. Cô về phòng đi kẻo ốm mất”

Vũ Như thở dài: “Tôi hơi mệt, anh dìu tôi về phòng một chút.”

Trong bụng Ân Lãm bắt đầu lôi lần lượt từng vị cao tằng tổ khảo, cao tẵng tổ tỷ nhà Nguyễn Vũ Như ra, ân cần hỏi thăm hết một lượt.

Đoạn đường ngắn ngủn chỉ có một đoạn hành lang mà cả hai đi theo kiểu vừa tiến vừa lùi, dập dò mãi mới về đến đích. Vũ Như vẫn cố gắng mời mọc: “Anh vào chơi một chút nhé?”

Chơi cái quái gì? Chơi cô à? Thứ đàn bà hư hỏng. Tìm mọi cách nhảy vào nhà sếp để nhăm nhe chức phu nhân tổng giám đốc.

Bây giờ lại muốn đổi gió quay ra dụ dỗ thư kí của sếp! Cái thứ lăng loàn kém phẩm giá, thiếu phẩm hạnh.

Ân Lãm chỉ dám chửi mắng trong lòng, còn ngoài mặt vẫn phải vui vẻ nói lời từ chối một cách lịch sự nhất, đúng tiêu chuẩn của một thư kí tổng giám đốc.

Vũ Như hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Đàn ông làm ở NC đều mắt mù hay không biết thưởng thức thẩm mĩ vậy?

Trong lúc cô còn đang thắc mắc thì Ân Lãm đã vội vàng bỏ của chạy lấy người. Cha mẹ ơi, sếp tổng nhà anh sao lại rước thứ tai họa này vào cửa cơ chứ?! Nếu không giải quyết cho gọn, khéo mai mốt cái nhà sẽ thành bãi chiến trường mất thôi.

Bình luận