Tôi và Xuân vội vã hẹn nhau ở quán ăn gần chỗ tôi làm. Đó là một buổi trưa tháng Mười Hai bình lặng, Sài Gòn nhiều mây, nắng vàng nhẹ tạo nên một phông màu tuyệt đẹp. Sau khi ra khỏi cánh cửa trong suốt của tòa nhà công ty, tôi thấy Xuân đang đứng đợi. Vừa nhìn thấy nhau, chúng tôi bước nhanh vào quán, phố xá khi ấy cũng vãn người qua lại.
Đây là lần gặp riêng đầu tiên và duy nhất giữa hai đứa chúng tôi. Tôi khá bối rối khi gặp Xuân ngay tại Sài Gòn mà không phải ở Đà Lạt, và vì cả hai chúng tôi trước đó không hề thân với nhau, nói đúng ra là xa cách dù đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, mãi cho đến khi chúng tôi gặp lại trên Facebook, từ đó thỉnh thoảng trò chuyện hỏi han qua lại. Khi ấy Xuân đang du học xa, còn tôi vừa lập gia đình. Và cũng có lẽ đã gần mười năm rồi chúng tôi mới có buổi nói chuyện, đúng nghĩa là nói chuyện, giữa hai người với nhau mà không phải qua điện thoại hay màn hình máy tính hoặc bất kỳ phương tiện gián tiếp nào.
“Xuân đi gì qua?”
“Đi xe ôm. Nam làm ở đây hả?”
“Ừ, cũng được hơn năm rồi.”
“Vậy là tốt rồi. Công việc ổn không?”
Tôi nhún vai như muốn nói: “So với những gì Nam có trước
đây thì là quá ổn.”
“Châu Âu vui chứ?”
“Cũng vui. Chủ yếu là học thôi mà.”
“Trở về lâu chưa?”
“Cũng mới mấy ngày.”
Thời điểm chúng tôi gặp lại nhau cũng là lúc tôi vừa nhận ra
cuộc hôn nhân của mình không còn có thể cứu vãn, trùng hợp là Xuân cũng sắp sửa lên xe hoa với một người mà tôi cũng có biết sơ sơ. Tôi khá bất ngờ với cái tin đó, không phải vì sự đột ngột khi Xuân “thông báo” cho tôi, mà là vì tâm trạng bỗng dưng bị chùng xuống giữa hai đứa. Tôi không hỏi Xuân nhiều về tương lai sắp tới của Xuân và chồng chưa cưới, vì tôi nhận ra trong câu nói của người con gái trước mặt mình, Xuân cố gắng như không muốn đả động gì thêm về chuyện đó, như thể chuyện Xuân sắp lấy chồng là điều nên cho tôi biết, và chỉ nên dừng lại ở đó. Nhưng sau đó tôi hơi bất nhã, như không tin vào lời nói của người đối diện.
“Sao đột ngột vậy? Có thật là Xuân muốn kết hôn không?” “Không biết nữa. Cũng tốt thôi mà, đúng không?”
“Ừm, sẽ tốt thôi. Mình tin vậy.”
Rồi chúng tôi nói sang chuyện khác, về cuộc sống của Xuân
trong thời gian tu nghiệp ở nước ngoài, công việc tiếp theo sau khi trở về. Như cái tính cách vốn có, Xuân trả lời chóng vánh và không thể hiện nhiều cảm xúc. Xuân hỏi tôi về cuộc sống gia đình thế nào, vợ tôi có gọi vào hay không, cũng không quên khen Po của tôi rất đáng yêu và chúc mừng tôi vì điều đó. Xuân không hề nồng nhiệt khi trò chuyện, nhưng trong ánh mắt của
Xuân tôi thấy có dành cho tôi một sự thương xót, tôi thì không hề thích người khác nhìn mình với ánh mắt đó, bất kể điều đó mang thông điệp gì. Có lẽ vì lâu rồi Xuân không tiếp xúc với tôi nên vẫn cứ nghĩ tôi là thằng nhóc ngày nào, gầy yếu, vô phương và kiệt quệ. Với lại khi biết tôi đang đối diện một cuộc hôn nhân như vậy, Xuân càng thấy có điều gì đó hoang mang, dù đã làm ra vẻ mọi chuyện sẽ ổn.
Dẫu vậy, tôi vẫn cảm thấy một niềm an ủi lớn khi gặp Xuân, giữa thành phố này, sau bao biến cố, sau bao cuộc chia tay với những người con gái mà tôi quý mến. Xuân là một cô gái xinh đẹp, thông minh và là hình tượng của người con gái mà tôi rất muốn có ý nghĩa với cuộc đời mình. Tôi không biết cuộc gặp này có ý nghĩa gì cho mối quan hệ của hai đứa sau này hay không, nhưng thật sự tôi thấy mình đang được trở về cái tuổi mộng mơ, dù những chuyện giữa tôi và Xuân đang nói lại rất nặng nề.
“Nam rất nhớ Đà Lạt. Nam nhớ ngày xưa cũng thỉnh thoảng gặp Xuân nhưng chẳng có cơ hội nói chuyện.”
“Sao không về một chuyến? Lâu rồi Nam chưa về đúng không?”
“Ừ, cũng đã bốn hay năm năm gì đó. Giờ khó để về lắm.” – Tôi nói và nhớ cái cảm giác được tản bộ giữa tiết trời giá lạnh của Đà Lạt.
“Sức khỏe không cho phép hả? Mà thấy Nam rất hợp với Sài Gòn. Thấy Nam rất xông xáo, tươi tắn.”
“Ừ, giờ thì mọi thứ đang tiến triển tốt. Công việc, nghề viết mang lại cho Nam nhiều thứ mà mình từng ấp ủ.”
Rồi tôi nhìn Xuân. Tiết trời Giáng sinh thật dễ chịu, và nó làm cho tôi không muốn buổi gặp này phải kết thúc sớm. Qua khung cửa, thời gian như đang trôi chậm lại. Song thực tế cả hai chuẩn bị nói những câu cuối cùng và nghĩ về những ngày tháng sắp
tới, khi tôi tiếp tục chờ đợi con trai và thời gian Xuân làm quen với cuộc sống hôn nhân.
“Mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi” – Chúng tôi động viên nhau.
“Về Đà Lạt sống vui nhé, nhớ nhắn cho Nam thường xuyên.” “Sẽ còn gặp nữa mà. Xuân sẽ còn xuống Sài Gòn dài dài.”
“Vậy khi nào có mặt ở Sài Gòn thì cho Nam biết. Mà Xuân
thích gì nếu lần sau mình gặp nhau?”
“Đi ăn, Xuân thích được đi ăn.”
“Vậy mình sẽ đi ăn nhé!”
“Nhớ nha. Chắc chắn xuống Sài Gòn Xuân sẽ gọi Nam.”
Tôi cười rồi tiễn Xuân ra quán, chúng tôi bước những bước
cuối cùng trước khi chia tay. Rồi tôi kéo Xuân lại và ôm nàng, Xuân cũng ôm tôi. Đó là cái ôm duy nhất mà hai đứa dành cho nhau. Và cách đây vài ngày tôi gặp lại Xuân cùng với vài người bạn, cuối cùng thì Xuân đã không kết hôn, nhưng hôm đó chúng tôi không có dịp nói chuyện nhiều. Khi cả bọn chia tay, tôi hứa sẽ gọi cho Xuân để cà phê, nhưng từ ngày hôm đó đến nay tôi không gọi cho Xuân, tôi cũng không hỏi Xuân đã về Đà Lạt lại hay chưa, dù đã có lúc tôi bắt máy lên định gọi cho Xuân nhưng rồi lại thôi. Tôi muốn gặp Xuân, muốn nhìn đôi má ửng hồng của Xuân, nghe cái giọng chóng vánh nhưng trầm êm của nàng, để tôi biết rằng mình đang còn một cái gì đó vấn vương
Bình luận