“Người không mạo hiểm điều gì, không làm gì, không có gì, cuối cùng lại chẳng là gì. Ta có thể tránh được đau buồn và thống khổ. Nhưng ta không thể học hỏi, cảm nhận, thay đổi, trưởng thành hay thực sự sống. Bị xiềng xích bởi sự khuất phục, ta là kẻ nô lệ đã từ bỏ tất cả tự do. Chỉ người dám mạo hiểm mới có tự do.” – Tôi xin lấy câu trích ngôn này của William Arthur Ward để dành tặng cho em, một cô gái trong số ít người tôi ấn tượng về sự chững chạc so với số tuổi mà họ có. Một cô gái thật sự đã vượt qua nỗi o ép của cuộc đời để khẳng định sự tồn tại của bản thân mình là vô hạn.
Chuyện bắt đầu khi tôi tỏ ra không mặn mòi với đề tài về cô tân sinh viên vừa mới bước lên bục vinh quang của sắc đẹp, giáp ranh con đường hào nhoáng showbiz và tên tuổi của em đã ngập tràn trên các trang tạp chí thời trang. Nhưng khi gặp em, tôi có một sự trải nghiệm khác, tuyệt nhiên nó xuất phát từ chính cuộc đời và trái tim của em. Sự nhanh nhạy sắc sảo từ một cô gái đang ở tuổi đôi mươi vượt qua những thử thách để đạt đến mốc son cho riêng mình, khiến tôi phải có một cái nhìn bớt đa đoan hơn. Em đã thức tỉnh những suy nghĩ trong tôi về thân phận của một con người, như chính thân phận ấy đang đồng hành từng người trẻ ở vùng đất này.
Trưa hôm đó, tôi hẹn em tại một quán cà phê quen thuộc mà tôi thường chọn để làm nơi phỏng vấn hay gặp gỡ một số người chưa thật sự quen biết. Lầu hai chỉ có tôi và em, bốn bức tường yên tĩnh, ghế ngồi êm ái. Em xuất hiện ở cầu thang với chiếc đầm trang nhã thiết kế thiên về mẫu dành cho nữ nhân viên công sở, giày không quá cao và một nụ cười thân thiện, tuyệt đối không hề giả tạo. Nhưng nhiêu đó không làm tôi cảm thấy có sự khác biệt gì, cho đến khi chúng tôi bắt đầu dấn sâu vào cuộc nói chuyện. Tôi xem đây là một cuộc chuyện trò giữa người trẻ với người trẻ hơn là buổi phỏng vấn cho tờ tạp chí uy tín.
Phải nói rằng trước khi gặp em, tôi có may mắn gặp người này người kia, có địa vị hay không địa vị, nghệ sĩ hay doanh nhân, giảng viên hay dân văn phòng, công nhân hay sinh viên..., mọi giới tôi cũng đã giao lưu ít nhiều. Tôi có giữ mối quan hệ với đôi ba người ở giới này, một hai người ở giới kia và sau cùng tôi cũng có dăm bảy mối quan hệ thân tình, những anh chị bằng hữu mang đến cho tôi cảm giác tâm đầu ý hợp, trân trọng lẫn nhau. Nhưng dù trong cuộc chuyện trò thân thiết hay chỉ là cuộc giao tiếp thoáng qua, tôi cũng cố gắng chú ý đến những gì người đối diện muốn truyền đạt, tôn trọng những gì họ nói và luôn tự nhủ không biến mình thành người có xu hướng đánh giá tiêu cực với bất cứ ai. Vì vậy nhất định trong buổi gặp đáng nhớ này tôi hy vọng mình thích câu chuyện của em, thay vì chuyển suy nghĩ về những khái niệm phù phiếm mà rất nhiều người đang đánh đồng lên những cô gái.
Sau những câu hỏi nhập nhằng ban đầu, tôi lại hỏi em về cuộc sống này, em bắt đầu như thế nào cho cuộc chinh phục đó, thứ mà em gọi là một cái đà cho sự thành công chứ không phải là đã thành công, thứ mà nhiều cô gái mơ ước nhưng em thì không? Sau khoảnh khắc im lặng cùng với nụ cười, em đường hoàng hé lộ thân phận của mình, điều mà tôi chưa nhìn thấy trên bất kỳ trang báo nào viết về em trước đó. Một thân phận đơn sơ nhưng nói lên niềm khát khao cháy bỏng của một con người muốn tìm đến sự tự do và thành đạt, của một cô gái mười chín tuổi không hơn không kém. Trong một gia đình tan vỡ, em chọn sống với mẹ. Sau này tôi mới có dịp biết mẹ em cũng là một người phụ nữ rất đẹp. Nhưng điều đó không liên quan gì đến việc mẹ con em rời bỏ mảnh đất của mình để mưu cầu ở một thành phố xa lạ, Sài Gòn đã đón mẹ con em với vô vàn khó khăn cám dỗ. Với bất kỳ người phương xa nào mới đến, Sài Gòn thoạt nhiên quá to lớn, quá xô bồ và chỉ toàn những đêm cô đơn trống trải. Nhưng em đã ở lại với cuộc sống mới đầy khắc nghiệt, và để giữ phẩm giá cho mình, em quyết tâm không từ bỏ mọi giấc mơ chính đáng. Là một cô nữ sinh đoan chính hay là nàng PG phấn son tươi cười chào mời đám đàn ông dùng thử những cốc bia, miễn sao những bài tập và vốn ngoại ngữ đủ để đảm bảo một chặng đường dài phía trước, miễn sao em là một người mà chính bản thân em tin tưởng.
Em chưa bao giờ đặt cược vào bất cứ điều gì mà em không chắc chắn, kể cả những điều khắc nghiệt nhất, một khi em đã quyết tâm. Cuộc đời dường như ngả về khái niệm rằng, em sẽ không có bất kỳ cơ hội nào cán đích trong cuộc chinh phục vừa qua, chỉ vì em là một cô gái còn quá trẻ. Người ta nói dũng khí của một người ở ngoài cuộc đời khác với kinh nghiệm trong một cuộc thi, và rất nhiều điều có lý mà người ta làm lời ra tiếng vô. Song em đã nói: “Em làm được vì em luôn chạy về phía trước”. Tôi thấy em thật may mắn vì không những đã làm được, mà là ngay cái thời khắc nào đó em đã quyết định dấn thân, tại thành phố này. Nơi mà nhiều người đã nghi ngại cho sự tồn tại của em, của tôi hay của rất nhiều người bắt đầu từ con số không tròn trĩnh. Như em đã nói, em học được cách đứng vững trên đôi chân của mình qua sự tử tế mà những con người từng xa lạ đã nâng đỡ em.
Và từ em, tôi thấy một người trẻ đang ở lại thành phố này một cách chính danh, và người ta sẽ tồn tại trên sự tử tế và tri thức.
Bình luận