Góc Xám

Xám, màu pha trộn giữa đen và trắng, giống như câu chuyện của tôi, một câu chuyện dang dở... Và tôi cũng không biết nó sẽ đi đâu, về đâu và kết thúc ra sao? Cuối cùng là nước mắt hay nụ cười?

Tôi chợt bừng tỉnh giấc, mở đôi mắt ra, xung quanh là một màu đen của màn đêm bao trùm lấy không gian. Tôi vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Những hình ảnh đáng sợ ấy vẫn đang quanh quẩn trong tâm trí và chúng ám ảnh tôi. Tôi thở mạnh và gấp. Thật may, đó không phải là sự thực! Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ những giọt mồ hôi lạnh ướt đẫm trên khuôn mặt. Bỗng nhiên, một cảm giác đau đớn đến quằn quại từ dưới bụng làm cơ thể tôi run lên từng đợt, bàn tay bất giác ôm chặt lấy bụng. Cơn đau dạ dày của tôi tái phát.

Tôi bước xuống giường và đi ra khỏi phòng một cách chệnh choạng, tới tủ thuốc và lục lọi. Khi tìm được vỉ thuốc, tôi quay đầu lại và trở về phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng khách tôi bỗng chôn chân tại chỗ vì lờ mờ nhìn thấy trên ghế sofa có một người đang nằm đó. Trong căn nhà chỉ duy nhất một mình tôi sống, vậy rốt cuộc người đó là ai? Sự liên tưởng kéo đến mang theo những dòng suy nghĩ phức tạp và cảm giác sợ hại lại một lần nữa bủa vây lấy tôi. Và ngay lập tức, tôi hét lên theo phản xạ:

– Aaa...

Tiếng hét thất thanh của tôi phá tan sự im lặng trong đêm. Bỗng nhiên bóng đèn huỳnh quang được bật lên, cả không gian bừng sáng. Sau đó, có một giọng nói vang lên:

– Khả Ngân, con sao vậy?

Tuy chưa thích nghi được với ánh sáng nhưng tôi vẫn có thể nhận ra người đàn ông đang ngồi trên ghế với dáng vẻ hốt hoảng. Đó là bố tôi! Sự căng thẳng trong lòng tôi đã giảm bớt nhưng thay vào đó là một cỗ ngạc nhiên, bởi vì bố đã không về nhà từ rất lâu rồi cũng như suốt một thời gian dài tôi đã không gặp bố. Tôi quên hẳn câu hỏi của bố, cho đến khi bố mở lời lần nữa:

– Có chuyện gì xảy ra? Tại sao con lại hét lên?

– Dạ, không! – Tôi còn muốn hỏi bố thêm nhiều điều nữa, nhưng vẫn lặng thinh không nói gì cả.

Cơn đau dạ dày như biến mất từ lúc nào không hay, rồi tôi chợt nhớ đến vỉ thuốc đang cầm trên tay. Từ từ đưa tay giấu sau lưng, nhưng bố không mảy may để ý đến hành động nhỏ nhặt này của tôi. Tôi chỉ nhìn thấy bố thở dài mệt mỏi rồi hỏi tôi:

– Con chưa ngủ sao?

– Con tỉnh giấc!

– Vậy con mau ngủ tiếp đi, sáng mai còn đi học.

– Vâng! – Tôi nhỏ nhẹ đáp.

Trở về phòng, tôi đóng cánh cửa và ấn chốt. Đồng hồ trên tường điểm ba giờ sáng, tôi sẽ không ngủ được nữa. Tôi ngồi thẫn thờ trên giường, không làm gì khác.

Vậy mà thời gian cũng trôi qua thật nhanh, ông mặt trời vừa nhô, chiếu rọi những tia nắng sớm vào góc tường qua khe cửa sổ. Tôi đeo cặp sách lên vai, ra khỏi phòng. Trong căn nhà, cảnh vật vẫn vậy, như chưa hề có sự xuất hiện của một ai. Tôi không còn nhìn thấy bố nữa, bố lại đi rồi. Không muốn nghĩ nhiều nữa, tôi lắc đầu rồi bước nhanh ra khỏi nhà.

Trường học cách nhà tôi không bao xa, qua hai con hẻm và một đường lớn, nên ngày nào tôi cũng đi bộ. Lúc tôi đến, sân trường chỉ lác đác vài học sinh. Đúng như dự đoán, tôi là người đầu tiên tới lớp. Tôi ngồi vào chỗ và mở một cuốn sách ra để đọc, thói quen hàng ngày. Lúc lâu sau, có chiếc cặp sách đặt lên đầu bàn còn lại, rồi một tiếng nói quen thuộc vang lên:

– Chào Ngân!

Đó là Viết Vũ, cậu bạn ngồi bên cạnh tôi. Tôi không nói, chỉ quay lại và mỉm cười với cậu ấy rồi tiếp tục chăm chú đọc sách. Tôi là một người rất kiệm lời, hay nói cách khác, tôi rất lười giao tiếp cho dù ở bất cứ nơi đâu, với bất cứ ai. Tôi luôn thu mình vào một góc, không quan tâm đến ai và cũng chẳng cần ai quan tâm đến tôi. Bắt đầu từ bao giờ, tôi trở nên như vậy? Đôi khi tự hỏi với bản thân. Phải chăng là kể từ khi tôi hiểu câu chuyện đó?

Chẳng mấy chốc, lớp học trở nên ồn ào bởi những tiếng nói, cười vui nhộn của những đứa bạn. Tôi và Viết Vũ ngồi bàn cuối cùng, cho dù đã bắt đầu vào tiết học nhưng góc chỗ chúng tôi vẫn rất lộn xộn, nhất là vài đứa con trai ngồi phía trên. Tôi thực sự thấy khó chịu, nhưng tôi không nói gì mà sự khó chịu ấy chỉ biểu hiện trên khuôn mặt đang cúi xuống viết bài. Nhưng dường như, mọi thứ cảm xúc của tôi chỉ có duy nhất một người hiểu được, đó là cậu bạn ngồi bên cạnh. Mỗi lần như vậy, Viết Vũ đều nhắc nhở mấy tên ở bàn trên:

– Trật tự đi! Không muốn học thì để người khác học.

Tôi thầm cảm ơn cậu ấy, nhưng chỉ im lặng.

Tùng... tùng... tùng...

Hồi trống vang lên, hai tiết học đã trôi qua và đến giờ giải lao hai mươi phút. Những âm thanh ồn ào và vội vã từ mọi người xung quanh vang lên. Ai cũng có những điều thú vị của riêng họ, còn tôi, tôi chỉ có một mình. Trong lớp chỉ còn tôi ngồi một góc và vài đứa con gái đang xúm lại tám nhảm ở dãy bàn bên kia. Mỗi khi một mình như vậy, tôi luôn làm bạn với cây bút chì và quyển sách, chìm vào thế giới nhỏ bé của riêng mình. Nhưng sự tập trung của tôi bị phân tán bởi những tiếng nói, cười đến mức vô duyên của mấy đứa con gái kia. Giữa tôi và những cô bạn đó có sự khác biệt quá lớn. Bởi những điều họ thích là những thứ tôi không biết, không hiểu còn những điều tôi thích thì là những thứ họ không quan tâm. Hiện tại, tôi cần một không gian yên tĩnh, nhưng tôi chợt nghĩ: “Không có Viết Vũ ở đây!” Vậy thì...

– Làm phiền trật tự! – Tôi nói nhưng vẫn chăm chú với quyển sách. Tôi cũng cảm thấy mình khá vô lí, vì giờ giải lao đâu có cấm tiếng ồn.

Tất cả đều ngưng nói và quay lại nhìn tôi. Bắt gặp đâu đó vài ánh mắt khinh khỉnh. Nhưng dường như tôi chẳng là gì trong mắt họ, bởi vì sau đó họ lại tiếp tục bàn luận về những câu chuyện nhảm nhí của họ. Tôi chỉ thở dài, dù sao cái cách đối xử này của mọi người, tôi cũng quen rồi. Tôi đứng lên và muốn đi khỏi đây, nhưng bỗng một cơn choáng váng nhẹ ấp đến làm tôi đau đầu và hoa mắt nên khi bước ra khỏi chỗ, tôi vấp phải chân bàn, tạo nên âm thanh rất khó nghe. Tất cả bọn họ đều quay lại nhìn tôi một lần nữa. Và tôi đọc được trong suy nghĩ của họ qua cử chỉ của nét mặt, họ cho rằng tôi cố tình làm vậy vì tức giận với họ nên “giận cá chém thớt” với cái bàn. Tôi cũng chỉ cười khuẩy. Trước khi đi đến cửa lớp, tôi vẫn còn nghe thấy vài tiếng xì xầm.

– Con bé đấy làm sao thế? Tính cách kỳ quặc.

– Khó ưa, khó gần.

– Kệ nó đi! Trong lớp có ai quan tâm tới nó đâu.

Tôi lại cười, một nụ cười nhạt nhẽo, thì ra tôi đã bị cô lập trong tập thể này. Vậy cũng tốt!

Tôi đi đến thư viện, nơi đây thật đông đúc, các bàn trống đã không còn. Tôi lấy một quyển sách Lịch sử và tìm một góc khuất nào đó rồi ngồi bệt xuống. Ban đầu, tôi đọc rất nhập tâm, nhưng rồi không biết từ khi nào, đôi mắt tôi lướt qua từng con chữ một cách vô định mà không tiếp thu được thứ gì vào trong đầu. Và tôi chìm vào giấc ngủ!

* * *

– Khả Ngân, Khả Ngân!

Một giọng nói con trai vang vẳng bên tai, cứ ngỡ là mơ cho đến khi tôi lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt đang ở rất gần. Là Viết Vũ, cậu ấy đang ngồi xổm trước mặt tôi! Hai đôi mắt nhìn nhau không chớp. Tôi hành động theo phản xạ, ngay lập tức đẩy thật mạnh vào vai Viết Vũ khiến cậu ấy suýt nữa ngã ngửa ra đằng sau, bởi vì tôi ghét sự gần gũi này. Những thật may, đôi tay của cậu ấy đã nhanh chóng chống xuống đất. Rồi Viết Vũ nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng:

– Sao cậu làm vậy?

– Xin... xin lỗi! – Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy việc mình làm thật quá đáng. Hình như đã từ rất lâu rồi tôi mới biết nói ra từ này: Xin lỗi.

– Không sao đâu!

Sau đó, Viết Vũ nắm lấy tay và kéo tôi đứng lên. Nhưng tôi vội rụt tay lại và tự mình đứng lên. Tôi ghét sự đụng chạm và quan tâm của người khác, điều đó thật xa lạ. Tôi cảm thấy vô cùng lúng túng khi Viết Vũ vẫn nhìn tôi.

– Tớ đi tìm cậu suốt cả buổi!

Tôi bình tĩnh trở lại và đưa tay nhìn chiếc đồng hồ đang đeo rồi nói:

– Mười hai giờ trưa sao? Muộn rồi, về thôi. – Tôi đi qua mặt Viết Vũ, tới thẳng cửa thư viện.

Trở về lớp và thu dọn sách vở. Khi tôi bước ra khỏi cửa, đã thấy cậu ấy đứng ở đó. Lưng tựa vào tường, một chân vắt chéo và khuôn mặt hơi cúi xuống.

– Sao cậu còn chưa về? – Tôi hỏi.

– Tớ chờ cậu! – Rồi cậu ấy khẽ mỉm cười.

Nhưng tôi không thích cái nụ cười ấy. Tôi chỉ bình thản đi lướt qua.

– Lần sau, không cần đâu!

Đi được một đoạn đường, tôi lại thấy Viết Vũ lẽo đẽo chạy theo sau tôi.

– Tại sao cậu lại ngủ ở thư viện?

– Đọc sách rồi ngủ quên!

Viết Vũ đã chạy lên trước mặt tôi và đang đi giật lùi. Còn tôi cố bước nhanh hơn.

– Tớ... rất lo lắng cho cậu!

Tôi bỗng giật mình rồi lúng túng nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh và đáp một cách cẩn trọng:

– Ừ! Cảm ơn.

Viết Vũ xoay người lại, đi song song với tôi. Chúng tôi cứ lặng lẽ đi bên nhau như vậy cho đến khi tôi dừng lại trước một con ngõ lớn.

– Đến gần nhà tớ rồi! Cảm ơn cậu đã đi cùng.

– Ừ, tạm biệt!

Tôi thấy Viết Vũ lại nở nụ cười, nhưng nét cười ấy thật gượng gạo và cứng nhắc. Tôi không đáp mà quay lưng và bước vào con ngõ đó.

“Tại sao lại nói dối? Nhà cậu đâu có ở đây.”

Chờ cậu ấy đi khuất, tôi mới đi ra khỏi con ngõ mà chính tôi cũng chưa từng đặt chân tới. Tôi không muốn nói dối Viết Vũ, chỉ là tôi không muốn cậu ấy hay bất cứ một ai khác biết nhiều về tôi.

Về nhà, tôi thấy ở trước cửa một đôi giày da màu đen đang vứt chổng trơ. Bố ở nhà? Tôi chợt thở dài rồi tiếp tục bước vào. Bố đang ở trong bếp nói vọng ra:

– Sao con về muộn vậy?

– Hôm nay, lớp con tan muộn.

– Đói không? Mau vào đây ăn chút gì đi.

– Vâng!

Vào bếp, tôi cứ nghĩ rằng trước mặt sẽ là một bàn với vài món ăn đơn giản mà tự tay bố làm nhưng không ngờ, đó chỉ là đồ ăn sẵn được bày biện một cách đẹp mắt. Thất vọng! Tôi không cảm thấy đói, nhưng vẫn ngồi xuống đối diện bố. Bố không ăn, chỉ ngồi nhìn tôi. Thỉnh thoảng, vài sợi tóc mái dài rơi xuống trước mặt làm cản trở tầm nhìn của tôi thì bố vội vàng vén gọn chúng giúp tôi nhưng tôi né tránh. Tôi... cảm thấy lạ lẫm với sự quan tâm này. Bố thấy vậy, chỉ từ từ thu tay lại. Bỗng, bố cất tiếng nói để xua tan đi cái cảm giác xa cách này giữa hai cha con:

– Năm nay, con học lớp 10 phải không?

Tôi chợt cười buồn.

– Không ạ! Con đang học lớp 9.

– À ừ, bố quên mất! – Tôi thấy rõ sự lúng túng trên khuôn mặt bố.

“Bố chưa từng nhớ, thì sao lại quên?”, tôi nghĩ.

– Học hành có vất vả không con? – Bố chuyển sang khía cạnh khác.

– Bình thường ạ!

Bố gật đầu rồi lại nói tiếp:

– Năm sau, bố sẽ cho con đi du học ở Hồng Kông.

Tôi không ngạc nhiên, bố đã có ý định này từ rất lâu rồi.

– Một mình con thôi sao?

– Không! Bố, con và bé Phương sẽ cùng đi. Nếu không có gì thay đổi thì chúng ta định cư ở bên đó luôn.

Tôi đứng bật dậy, đôi mắt mở to nhìn bố.

– Vậy... còn mẹ thì sao? – Giọng tôi bỗng nghẹn lại. Nghĩ đến mẹ, tôi lại cảm nhận được những giọt lệ cay đang tràn dần qua vành mi.

Bố im lặng, lòng tôi chợt lạnh.

– Con sẽ không đi đâu hết! – Tôi hét rồi lao lên phòng, đóng chặt cửa.

Ngồi bệt xuống nền nhà, lưng tựa vào cánh cửa, tôi co ro ở đó. Từng giọt nước mắt thi nhau chảy ra càng nhiều, tôi không thèm quệt chúng. Có một điều tôi luôn chôn giấu trong lòng, rằng tôi rất ghét bố. Gia đình tôi trở nên xa cách như vậy, tất cả là lỗi của bố. Bố vì bản thân mình mà làm khổ mẹ tôi, làm khổ tôi và cả đứa em gái của tôi nữa.

Cách đây mười năm, khi tôi còn là một đứa trẻ năm tuổi, tôi giống như một nàng công chúa được bố mẹ hết mực cưng chiều và yêu thương. Tôi luôn cho rằng tôi là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian này. Trẻ con là như vậy, rất ngây thơ và đơn giản.

Tôi còn nhớ, vào những buổi sáng chủ nhật, bố thường hay đưa tôi đi chơi. Một lần, bố có hỏi tôi:

– Bé Ngân, con có biết ai xinh đẹp nhất trên đời không?

– Là mẹ ạ! – Tôi không cần suy nghĩ mà trả lời ngay, nhưng mẹ tôi cũng thật sự rất xinh đẹp.

Bố cười và xoa đầu tôi, nói:

– Sai rồi! Nếu có một người xinh đẹp hơn mẹ thì sao?

Tôi bỗng cụp mắt xuống, lí nhí đáp:

– Không, mẹ đẹp nhất!

– Vậy con có muốn gặp một người đẹp hơn cả mẹ con không?

Mắt tôi bỗng sáng lên vì sự tò mò và thích thú.

– Có ạ!

– Vậy chúng ta đi thôi!

Và tôi theo bố đến một nơi vô cùng xa lạ, rất phồn hoa và sầm uất. Đúng như lời bố nói, tôi gặp được một cô xinh đẹp. Cô ấy cười với tôi, nhưng tôi luôn có cảm giác sợ hãi khi nhìn thẳng vào cô ấy. Cô ấy còn cho tôi rất nhiều quà và kẹo nên chẳng mấy chốc tôi quên đi nỗi sợ hãi mơ hồ kia và bắt đầu thân thiết với cô ấy. Vào chủ nhật hàng tuần, bố lại đưa tôi và cô đi chơi, tôi đều rất vui. Một ngày nọ, khi ba chúng tôi đang ở Công viên giải trí thì bố nhận được điện thoại từ phía công ty nên ngay sau đó đã rời đi. Chỉ còn tôi và cô ấy, cô nắm tay tôi đi qua từng gian hàng bán đồ chơi, tôi nói tôi muốn mua búp bê.

– Cháu rất thích con búp bê này phải không? – Cô cúi xuống hỏi tôi.

– Vâng ạ! Nó rất đẹp. – Tôi hồn nhiên nói.

– Cô mua cho cháu con búp bê này, cháu phải hứa với cô một chuyện, có được không? – Cô xinh đẹp lại cười.

– Chuyện gì ạ?

– Cháu phải giữ bí mật về cô với mẹ cháu. Nếu mẹ có hỏi về con búp bê thì cháu phải nói là bố mua. Cháu nhớ chưa?

Tôi nghiêng đầu không hiểu, mẹ dặn là không được nói dối mà.

– Tại sao ạ?

– Bởi vì... mẹ cháu không thích cô! – Cô ấy ngập ngừng trả lời tôi.

Tôi giả vờ suy tư một lát rồi gật đầu với cô và ôm lấy con búp bê mới. Ngày ấy, tôi chẳng thể hiểu thâm ý sâu xa trong câu nói đó. Bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ có sự căm ghét đến tột cùng đối với người phụ nữ đó, tình nhân của bố tôi.

Thời gian trôi qua, tôi lớn lên rồi cũng dần quên đi “cô xinh đẹp” ấy. Và tôi sẽ thật sự quên mất cô ta nếu không có chuyện đó xảy đến với gia đình tôi.

Hơn một năm trước, vào đêm hôm ấy, tôi đang ngủ say thì bị đánh thức bởi một tiếng vang lớn: “xoang”, nó giống như tiếng thủy tinh vỡ. Và sau đó tôi nghe thấy tiếng ồn ào từ trên tầng, đó là phòng của bố mẹ. Tôi rón rén đi ra khỏi phòng và nhẹ nhàng bước lên cầu thang, khi đã đứng lấp sau cánh cửa phòng ngủ của bố mẹ, tôi nhìn thấy trên sàn nhà là những mảnh thủy tinh của chiếc bình hoa luôn đặt trên tủ trang điểm của mẹ. Đó là chiếc bình hoa tôi đã tặng mẹ cách đây không lâu, vào ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi giọng mẹ nói với bố vang lên:

– Anh đang làm cái gì vậy? Anh có biết hai đứa đang ngủ ở bên dưới không?

– Tôi mặc kệ! – Bố quát lên, tôi chưa bao giờ thấy bố tức giận như lúc này. Trông bố thật đáng sợ!

– Vậy bây giờ anh muốn gì? – Mẹ tôi thở dài, tôi thấy được sự mệt mỏi trên khuôn mặt hao gầy của mẹ.

– Ly hôn, tôi muốn ly hôn, tôi không muốn chung sống với cô nữa.

Nghe đến đây, tôi lấy tay bịt chặt miệng để ngăn từng tiếng nấc đang nghẹn ứ trong cổ họng nhưng không thể nào ngăn được những giọt nước mắt chảy dài trên má. Tôi đã lớn, tôi đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

– Không được! – Mẹ phản đối ngay lập tức, rồi nói tiếp. – Anh thật ích kỉ, anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi sao? Ly hôn rồi gia đình này sẽ đi về đâu, các con sẽ ra sao? Anh có từng nghĩ cho chúng nó không?

Đó là câu nói của mẹ, cũng là tiếng nói cuối cùng tôi được nghe thấy trong đêm đó. Tai tôi ù đi, tôi chỉ biết nhìn trân trân vào căn phòng đó. Tôi nhớ rằng bố mẹ đã cãi nhau rất lâu, rồi đột nhiên bố vung tay lên cao tát vào mặt mẹ một bạt tai khiến mẹ ngã khụy xuống. Tiếng nấc nhỏ của tôi ngưng lại, tôi nhìn ngây ngốc nhìn thật lâu và hình ảnh đó... tôi sẽ không bao giờ quên. Sau đó, bố lấy hết quần áo của mình bỏ vào vali rồi đi về phía cửa phòng, mẹ vội vàng giữ chân bố lại nhưng bố vẫn cương quyết bỏ đi. Tôi thấy bố đang đến gần chỗ tôi lấp, nhưng tôi chỉ biết chôn chân ở đó. Rồi bố đi qua mặt tôi, dường như không nhìn thấy tôi, có phải vì không gian ngập trong một màu đen tối đã che kín đôi mắt bố, hay là bởi vì bố đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, bao gồm cả tôi và gia đình này? Tôi nhìn theo hướng bố đi khuất. Hình như, người đó không còn là bố tôi nữa! Mẹ vẫn ngồi đó và khóc, miệng kêu gào một điều gì đó, hình như là tiếng gọi bố, nhưng bố đã đi và có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa. Tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt của mẹ, nhưng tôi có thể làm gì?

Tôi lê bước về phòng, lặng lẽ nằm xuống giường. Tôi cũng khóc, tôi khóc vì mẹ, khóc vì một gia đình đã không còn nguyên vẹn. Em gái tôi đang ngủ say bên cạnh. Đôi mắt nhắm nghiền và nhịp thở đều đặn của nó cho tôi một cảm giác bình yên. Giá như tôi giống con bé, cứ bé bỏng như vậy và không biết chuyện gì hết. Giá mà những gì tôi vừa nhìn thấy, vừa nghe được chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng kinh khủng, thì tốt biết chừng nào?

Ngày hôm sau, tôi giả vờ như đã quên hết mọi thứ. Tôi bắt gặp mẹ đang ngồi thẫn thờ trong phòng, cảnh tượng của đêm hôm qua vẫn đang ở ngay trước mắt tôi, nó khiến tôi bị ám ảnh. Tôi gọi mẹ, mẹ từ từ quay lại nhìn tôi, đôi mắt thâm tím mệt mỏi của mẹ vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt.

– Sao hôm nay con dậy sớm vậy? – Mẹ nhẹ nhàng hỏi tôi rồi ngồi xuống dọn đống mảnh thủy tinh bị vỡ trên sàn nhà.

– Chiếc bình hoa này... – Tôi ngờ vực hỏi mẹ.

– Xin lỗi con gái, hôm qua mẹ lỡ tay làm vỡ mất món quà của con.

Tôi không dám nhìn vào mắt mẹ, mẹ nói dối, nhưng lời nói dối này chỉ để giấu kín tôi những điều đã xảy ra, những đau đớn mẹ đã phải trải qua.

– Bố... đâu rồi hả mẹ? – Tôi biết mình đã chạm đến nỗi đau của mẹ, nhưng tôi thật sự muốn biết câu trả lời của mẹ.

– Bố đi công tác rồi con gái ạ! Có lẽ là vài tháng nữa mới trở về. – Mẹ nhẹ nhàng nói với tôi bằng một chất giọng khàn.

Tôi không nói được điều gì nữa, chỉ đứng đó nhìn mẹ. Mẹ là một người phụ nữ yêu gia đình, tôi không thể hiểu tại sao bố lại đối xử tàn nhẫn như vậy với mẹ chứ? Vài tháng trôi đi, nhưng tôi vẫn không gặp lại bố. Kể từ ngày hôm đó, gia đình tôi mất đi một thành viên, mẹ giống như một người phụ nữ không có chồng, còn tôi và em gái giống như những đứa trẻ không cha. Hàng xóm láng giềng họ cũng bán tán về gia đình tôi, nhưng mọi chỉ trích vô căn cứ ấy đều đổ lên mẹ tôi. Tôi rất tức giận, nhưng vẫn vờ như không biết gì, bởi vì tôi không muốn gánh nặng trên vai mẹ lại càng trĩu xuống.

Và chúng tôi cũng đã quen dần với sự thiếu vắng của bố. Bởi vì sau tất cả những gì đã gây ra, bố không còn xứng đáng với mẹ, với gia đình này nữa. Có lẽ cuộc sống của ba mẹ con chúng tôi cứ lặng lẽ trôi qua như vậy. Cho đến một ngày, mẹ nói với tôi rằng:

– Bởi vì công việc nên sau này, mẹ và bé Phương sẽ ở luôn cửa hàng. Con ở nhà một mình nhớ phải biết tự chăm sóc bản thân.

Thoạt đầu, tôi không hiểu gì. Những điều mẹ nói khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng và có một chút lo lắng.

– Nhưng, con muốn sống cùng mẹ. – Từ bé đến lớn, chưa có một ngày nào tôi phải xa mẹ.

– Không được! – Mẹ chợt phản ứng gay gắt, nhưng sau đó lại dịu giọng. – Khi nào nhớ mẹ và em, con có thể tới đó.

Một khi đã quyết định, thì tôi có năn nỉ thế nào mẹ cũng sẽ không đổi ý, nên tôi biết rằng mình phải chấp nhận, chấp nhận một cuộc sống độc lập. Nhưng lòng tôi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu. Và tôi đã tìm ra câu trả lời cho sự khó hiểu ấy khi một lần vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của mẹ với... bố. Tôi lờ mờ đoán ra lí do. Bởi vì căn nhà này là của bố, bởi vì bố không muốn mẹ sống ở đây, mà mẹ nhất quyết không chịu ly hôn nên đã làm theo mọi yêu cầu của bố, bao gồm cả việc bỏ tôi lại với một căn nhà trống không. Tôi đã giận mẹ, nhưng lại thấy mẹ thật đáng thương, đáng thương vì có một người chồng như bố tôi.

Và kể từ giây phút đó, tôi căm ghét bố. Dường như sự căm ghét ấy quá lớn, lớn đến nỗi chúng làm thay đổi con người tôi. Trở thành một người khép mình và tự lập hơn. Tôi nghĩ, ngay cả người bố mà tôi yêu thương cũng không thể cho tôi một niềm tin vững chắc thì còn ai có thể khiến tôi tin tưởng? Tôi thực sự hiểu cái cảm giác trên thế giới này chỉ còn có một mình tôi. Ngày qua ngày, cuộc sống của tôi giống như một vòng tuần hoàn khép kín, thật đơn điệu. Tôi chẳng còn bận tâm đến những người xung quanh mình, họ làm gì hay họ là ai. Cái cách sống ấy cũng biến tôi trở nên mờ nhạt, rồi họ, cũng không còn nhớ đến sự tồn tại của tôi. Nhưng không sao, bởi vì tôi thích cuộc sống ấy, một cuộc sống thật bình yên.

Ngày hôm qua, tôi gặp lại bố sau hơn một năm xa cách. Tôi không biết chính xác cảm giác của mình là gì, có nhớ nhung, còn yêu thương hay không, nhưng tôi chỉ biết rằng sự căm ghét đối với bố chưa từng phai nhòa đi chút nào. Hình như lần này trở về, bố vẫn muốn tiếp tục làm tổn thương đến mẹ, nhưng tôi không cho phép điều đó xảy ra, vì tôi không còn là một con nhóc nữa, tôi đã lớn và tôi có thể bảo vệ mẹ.

* * *

Sáng hôm sau, tôi đến lớp với tinh thần vô cùng mệt mỏi. Đêm qua, lại một đêm mất ngủ, bởi vì tôi đã khóc rất nhiều, khóc đến thấm mệt, tôi cũng không muốn ngủ nữa, vậy là lại thức trắng đến sáng. Mặc dù chỉ đi vài bước chân trên dãy hàng lang để tiến vào cửa lớp, nhưng đã không biết bao nhiêu lần vai tôi va vào người khác, là tôi vô ý hay họ cố tình? Không để tâm, tôi chỉ nhìn thẳng rồi bước tiếp.

Tôi nằm gục trên bàn và ngủ thiết đi. Bao nhiêu mệt mỏi, lo lắng và đau thương có lẽ sẽ được nhấn chìm trong giấc mộng nào đó, tôi mong là như vậy dù cho sự lãng quên ấy chỉ là nhất thời.

Một cái lay nhẹ lên bờ vai, một giọng nói khẽ... là Viết Vũ, cậu ấy gọi tôi. Ngẩng đầu, tôi thấy lạnh người khi mấy chục cặp mắt của tất cả mọi người trong lớp đều nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó, tôi lại giật mình khi phát hiện cô giáo đang đứng ngay bên cạnh. Tôi tự giác đứng lên, cô bắt đầu truy vấn:

– Tại sao em lại ngủ gật trong giờ học?

– Dạ... – Tôi không biết trả lời cô thế nào, nếu nói rằng đêm qua tôi mất ngủ thì có lẽ cả lớp sẽ cười ồ lên và cho rằng tôi nói dối.

– Em có biết kết quả học tập gần đây của em rất giảm sút không?

– Em... – Tôi cũng không biết nói gì nữa, vì đó là sự thật.

– Mau ra ngoài rửa mặt đi! – Cô thở dài rồi bước lên bục giảng và tiếp tục bài học.

Tôi đi ra ngoài, đằng sau là vài lời nói châm chọc hay những tiếng cười khúc khích đắc ý của lũ bạn.

Mở van vòi nước, tôi hứng lấy từng làn nước và hất mạnh chúng lên mặt. Lạnh và buốt! Những giọt nước ấy như tát vào mặt tôi, ép tôi phải tỉnh, ép tôi lấy lại tinh thần dù chỉ là một chút. Không lâu sau, trống đánh. Tôi bắt đầu nghe thấy từng tiếng bước chân pha với tiếng cười đùa của vài đứa con gái đang tiến gần. Mở bừa một phòng vệ sinh nào đó rồi đóng cửa và xoay chốt, tôi mang chiếc điện thoại ra nghịch ngợm, có lẽ tôi sẽ lại trốn tiết và ở lì trong này. Những tiếng ồn ào dày lên trong một khoảng thời gian rồi bẵng đi và bắt đầu vơi dần. Nhưng vòi nước vẫn chảy, vẫn còn có người ở bên ngoài?

– Mày vui vẻ lắm sao?

– Phải rồi! Mày không thấy hôm nay con Ngân bị cô giáo mắng sao? Mày có thấy cái cách nó đi ra khỏi lớp trông rất đáng thương và tội nghiệp không?

Dừng ngón tay đang bấm trên màn hình điện thoại, đoán không nhầm thì tôi là nhân vật mà bọn họ nhắc đến, và hình như tôi lại bị kéo vào một câu chuyện nhảm nhí.

– Không đến nỗi như vậy! Nhưng tại sao mày lại ghét nó như vậy, nó có làm gì mày đâu?

– Tao ghét nó chỉ vì nó vô cùng đáng ghét thôi! Tất cả mọi thứ về nó: thái độ và cách cư xử với mọi người rồi cả giọng nói và khuôn mặt. Nó luôn tự biến bản thân mình thành một kẻ đáng thương bằng cách cố tình tỏ ra lạnh lùng, nhưng kết quả là… chẳng có ai để ý đến nó. Thật là ngu ngốc!

Tôi nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Có lẽ tôi sẽ không nghe được những lời nói xấu thậm tệ như vậy nếu không ẩn mình trong gian phòng này. Thật buồn cười! Ai mới là kẻ “ngu ngốc” trong khi họ chẳng hiểu gì về tôi, cái nhìn phiến diện của một kẻ đứng ngoài quả thực vô cùng phong phú. Nhưng, bọn họ đã chạm đến lòng tự trọng ở tận sâu trong lòng tôi.

Mở cửa, tôi bình thản bước ra ngoài, đi qua mặt hai bọn họ tới vòi nước bên cạnh. Rửa tay, mặc dù tôi không thích làn nước lạnh buốt này.

– Khả Ngân, cậu... cậu ở trong đó sao? – Một trong hai cô bạn lên tiếng hỏi tôi, vậy là người còn lại vẫn im lặng chính là người “ghét” tôi.

– Mày nghe thấy hết hết cuộc đối thoại của bọn tao rồi sao? – Cô bạn ấy cuối cùng cũng lên tiếng.

Chưa từng có ai nói chuyện với tôi bằng ngữ điệu này, giống như coi tôi là kẻ thù vậy. Hai cô bạn trước mặt này nhìn khá quen, hình như học cùng lớp với tôi, nhưng tôi không nhớ tên. Vậy đấy! Tôi vô tình gây thù chuốc oán với những người mà tôi còn không biết đến sự tồn tại của họ.

– Phải! Tôi đã nghe thấy hết. – Tôi nói.

– Ồ, vậy sao? Vậy thì tao cũng nên nói vài điều để mày hiểu thứ đồ giả tạo như mày đáng khinh như thế nào. – Những lời nói khó nghe ấy lần lượt dội vào tai, nhưng tôi vẫn bình tĩnh.

– Mày thôi đi! – Cô bạn bên cạnh ngăn cản và có ý định kéo cái người vừa nói những lời hùng hổ ấy với tôi đi.

– Mày bỏ tay ra, để tao nói hết!

Tôi không nói gì, chỉ nhìn hai người họ giằng co với nhau, rồi cười.

– Mày có biết vì sao trong lớp này không có một ai muốn làm bạn với mày? Bởi vì chính bản thân mày đã tự cô lập mình. Thái độ dửng dưng, khuôn mặt lạnh lùng và cả cách đối xử hững hờ với mọi người, những điều đó chỉ khiến mày tách rời tập thể mà thôi. Sẽ không có ai hiểu cho cái tính cách cổ quái ấy của mày đâu, mà họ chỉ nghĩ rằng mày thích khác người, vậy thôi. Thật đáng khinh!

Nụ cười của tôi bỗng cứng đơ trên khuôn mặt. Sự tức giận đè nén trong tôi lúc này đang dâng trào đến cực điểm. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Tâm trí hoàn toàn trống rỗng và tôi đã thực hiện một hành động theo bản năng: tát vào mặt cô gái trước này một cái bạt tai. Tiếng “bốp” vang lên thật lớn, cô bạn ấy lảo đảo lùi lại phía sau. Bàn tay tôi đỏ lên vì rát, chắc hẳn cái tát ấy rất mạnh và đau.

Một tay ôm lấy bên mặt đã sưng lên, cô bạn ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn. Tôi cũng nhìn chằm chằm vào vết lằn trên má cô ấy, đó là “tác phẩm” của tôi.

– Hãy im đi! Cậu hiểu gì về tôi và cậu hiểu tôi đến đâu? – Tôi dừng lại, cười nhẹ, một nụ cười cứng nhắc. – Đúng, tôi là vậy, bởi vì con người thật của tôi vốn như vậy. Hơn nữa, tôi không cần một ai thấu hiểu và có thể làm bạn với tôi hết. Sẽ chẳng còn ai đáng để tôi đặt lòng tin. Tôi đã nói hết lời, cậu đã thỏa mãn chưa? – Tôi biết mình đang run, bởi vì chính tôi cũng không dám chắc về những điều vừa nói.

– Đừng ngụy biện nữa! – Dường như cô bạn đó càng trở nên kích động, hét lớn với tôi rồi xông tới và vung tay lên định trả lại tôi một cái tát.

Chuỗi hành động xảy ra một cách quá nhanh, khiến tôi không kịp nắm bắt. Tôi cứ ngỡ rằng cú đánh ấy sẽ giáng xuống khuôn mặt tôi, nhưng ngay tại khoảnh khắc đó, có một bàn tay khác giữ chặt lấy cánh tay đang vung lên của cô bạn ấy. Tôi sững sờ và quay lại nhìn người đó, là Viết Vũ. Lòng tôi lúc này trở nên hỗn loạn vô cùng, tôi không biết nói gì, chỉ giương mắt nhìn mọi thứ tiếp tục xảy ra.

– Đủ rồi! Cậu thật quá đáng. – Viết Vũ lên tiếng với cô bạn ấy. Cậu ấy bảo vệ tôi?

– Chuyện này không liên quan tới cậu. – Cô ấy vẫn vô cùng cứng miệng.

– Có liên quan! Vì cậu đã xúc phạm bạn của tôi. Những điều cậu nói ra so với cái tát mà cậu nhận lại còn có sự chênh lệch. Vậy nên, đừng cố tình công kích bằng lời và gây sự bằng hành động với Khả Ngân nữa.

Nói trong giận dữ, rồi Viết Vũ nắm bàn tay tôi, một cái nắm thật chặt và kéo tôi ra khỏi nơi đó, căn nhà vệ sinh. Tôi lê chân theo sau cậu ấy, còn khuôn mặt cúi gằm xuống. Chúng tôi cứ đi mãi, giống như có thể đi đến cuối cuộc đời. Suy nghĩ đơn thuần ấy bỗng nhiên lướt qua nhẹ nhàng khiến tôi giật mình. Bởi một con người như cậu ấy không nên dành cho tôi. Tôi đứng lại, cậu ấy cũng vậy. Tôi buông tay và quay đầu, đi về hướng ngược lại với cậu ấy. Tôi cảm thấy mình thật kém cỏi khi một lời cảm ơn cũng không thể thốt ra.

Đuổi theo và đứng chặn trước mặt tôi, Viết Vũ nhìn tôi bằng một cặp mắt khó hiểu.

– Tớ có điều muốn nói, chuyện vừa rồi, cậu đã sai. – Cậu ấy nói, vẫn là ngữ điệu nhẹ nhàng ấy.

– Tớ sai? Tớ không thấy mình sai. – Tôi không thể hiểu tại sao cậu ấy lại nói như vậy.

– Cái tát! Cậu không nên làm vậy. Dù người đó là ai thì cậu cũng không có quyền xúc phạm danh dự của họ bằng một cái tát như vậy.

Giọng nói ấy vẫn chậm và đều, nhưng nó không khác gì một lời chỉ trích thẳng thừng đối với tôi. Tôi uất ức, nếu tôi là người sai, vậy ai là người đúng?

– Quyền! – Tôi cười, nụ cười ấy cay đắng làm sao! Nếu “không có quyền”, vậy tại sao bố lại có thể giáng cho mẹ một cái tát đau đớn đến vậy, cái tát của một con người bội bạc.

Viết Vũ thở dài, cậu ấy đặt tay lên vai và nhìn thẳng vào mắt tôi, nói:

– Tớ chỉ muốn cậu hiểu rằng cậu đã sai, thật sự đã sai. Và cậu đừng trốn tránh điều đó, hãy nhìn nhận và sửa chữa lỗi lầm này.

Tôi cắn môi, quay mặt đi. Có phải là tôi sai? Tôi không rõ!

* * *

Tôi không muốn về nhà, nhưng ngoài nhà, tôi còn nơi nào khác để dừng chân sao? Trời đã sẩm tối, đường về nhà cũng heo hút. Kể từ ngày bố trở về, tôi biết rằng tôi sẽ không còn sống một mình nữa. Tôi dừng chân trước cửa nhà, trước mặt tôi vẫn là chiếc giày da màu đen, nhưng còn có… một đôi giày cao gót màu huyết dụ. Một người phụ nữ? Tôi chắc chắn người đó không phải mẹ tôi, mẹ tôi là một người vô cùng giản dị và tiết kiệm, nên mẹ chỉ có thói quen đi giày bệt. Vậy đó là ai? Chẳng lẽ… Tôi hiểu rồi, mười năm trước vốn dĩ đã như vậy, mười năm sau tất nhiên còn tệ hơn.

Tôi lặng lẽ vào nhà, khi bước lên từng bậc cầu thang, những âm thanh xa lạ lại càng thêm rõ ràng bên tai tôi, chúng phát ra từ phòng ngủ của bố mẹ. Một giọng nói đàn ông và tiếng nói của người phụ nữ trẻ, tôi nghe mà không hiểu họ nói gì. Tôi chỉ biết trong chuỗi âm thanh ấy, có tiếng cười đùa. Họ đang rất vui vẻ? Tôi cố gắng bước đi thật nhanh để trở về phòng rồi chốt cửa. Bỏ cặp sách lên bàn rồi thả nhẹ người xuống giường, tôi nằm nhoài ở đó.

Tôi quá thất vọng về bố, một người đàn ông tồi. Trong lòng tôi nhói lên từng đợt khi những mảnh kí ức đau thương của quá khứ lần lượt hiện về trong tâm trí. Tôi cảm thấy mình thật yếu đuối khi luôn bị đánh gục trước những nỗi đau, nhưng nỗi đau này quá lớn, dù cho tôi buộc mình phải chấp nhận từ lâu. Tôi không thể giả vờ mạnh mẽ thêm nữa, vì nó cứ từng chút một cắn xé đến nhàu nát cõi lòng, sao tôi có thể tiếp tục chịu đựng?

Vài dòng kí ức lại hiện về bên tôi. Khi tôi còn là một đứa trẻ 5 tuổi, tôi và bố thường ngồi “miệt mài” trên bàn học. Bố nói tôi làm Toán rất chậm nên ngày nào cũng dạy tôi học. Bố hỏi tôi:

– Bé Ngân, con tính xem, một cộng một bằng mấy?

Tôi nhìn bố rồi gãi đầu.

– Con không biết! – Thực ra tôi còn chưa thèm nghĩ, bởi vì những con số thật khó hiểu.

Bố thở dài, nhưng vẫn xoa đầu tôi, tiếp tục hỏi:

– Nếu bố cho con một cái kẹo, mẹ cũng cho con một cái kẹo, vậy con có bao nhiêu cái kẹo?

– Con có hai cái kẹo! – Tôi trả lời ngay lập tức, rồi cười tươi.

Bố cũng cười.

– Ha ha, con gái bố giỏi quá! – Rồi bố ôm tôi vào lòng, tiếp tục hỏi. – Vậy đố bé Ngân, bố cộng mẹ cộng con bằng bao nhiêu?

Tôi ngẫm nghĩ, rồi lấy từng ngón tay nhỏ xíu ra đếm.

– Bằng ba ạ! – Tôi nói thật dõng dạc vì chắc nịch về câu trả lời.

– Sai rồi! – Bố vui sướng phản đối tôi.

Mặt tôi nhăn lại, nhưng vẫn cố gắng cãi.

– Không, con đúng rồi. Bố mới sai. – Tôi bắt đầu la hét và nhõng nhẽo.

– Thôi nào! Nghe đây, bố cộng mẹ cộng con bằng một, một gia đình. Con có hiểu không?

Tôi bỗng im lặng, mặc dù còn chưa hiểu hết ý nghĩ của nó nhưng tôi luôn cảm thấy câu trả lời này của bố thú vị một cách đặc biệt nào đó.

Ừ! Tôi đã lớn, tôi đã hiểu nhưng khi tôi hiểu ra thì tôi đã không còn có “một gia đình” nữa. Đêm nay, tôi có một ước nguyện, rằng cơn mơ hoài niệm sẽ đến với tôi trong giấc ngủ. Tôi muốn quá khứ, nơi tồn tại một tuổi thơ đầy ắp tiếng cười, chỉ có tình thương từ bố và tình yêu từ mẹ. Nhưng không thể, tôi có thể làm gì ngoài việc chấp nhận sự thật.

Lặng ngắm bình minh lên, đêm qua, tôi không mất ngủ, nhưng cũng không có giấc mơ nào đến với tôi. Lòng tôi trỗng rỗng, thì ra quá khứ sẽ mãi chỉ là quá khứ, nó giống như một cuốn sách không bao giờ được lật mở lần nữa.

Hôm nay, tôi đến trường sớm theo thói quen. Nhưng có một người còn đến sớm hơn tôi. Viết Vũ thấy tôi, cậu ấy cười, còn tôi chỉ gật đầu nhẹ rồi đi qua. Chúng tôi ngồi cùng nhau trên chiếc bàn, nhưng không ai nói với ai lời nào. Thời gian trôi chậm lạ kì, dường như sự bức bối đến khó chịu của người bên cạnh khiến chúng tôi không thể mãi im lặng như vậy được nữa.

– Cậu giận tớ chuyện hôm qua sao? – Viết Vũ nói với tôi bằng giọng kìm nén.

– Tại sao tớ phải giận cậu? – Tôi nói.

Chúng tôi lại im lặng. Bởi vì dường như câu nói của tôi đã chặn và làm nghẹn tắc tất cả những điều mà cậu ấy muốn nói thêm. Hình như, tôi lại sai rồi, tôi không nên hành xử với cậu như vậy, bao gồm sự việc ngày hôm qua lẫn lúc này. Nhưng tôi sẽ mặc kệ và tôi vẫn cứ mặc kệ. Chắc sẽ không sao nếu tôi mất đi người bạn cuối cùng. Ừ, thế nào cũng được!

Ngồi trong lớp, tôi luôn có một cảm giác khác lạ, bởi vì ai cũng nhìn tôi với một ánh mắt giễu cợt và khinh bỉ. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra cho tới khi bắt gặp một nụ cười. Thì ra là cô bạn đó, người bị tôi tát. Đoán không nhầm, có lẽ tất cả mọi người trong lớp đều đã nghe hết bao nhiêu “lời hay ý đẹp” về tôi, nhưng có ai biết đó chỉ là lời nói phiến diện từ một người ghét tôi. Những ánh mắt đó vẫn đeo bám tôi suốt đến cuối buổi học và cả lúc ra về.

Đang đi trên đường, bỗng nhiên tôi bị ai đó kéo tay và lôi đi một cách thô bạo vào con ngõ nhỏ khuất người ở gần đó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Trước mặt tôi là bốn đứa con gái bao vây, trong đó chỉ có một khuôn mặt tôi quen, là cô bạn ấy. Tôi chợt cười:

– Muốn gì? Đánh hội đồng sao? – Tôi nói.

Một tràng cười dài.

– Mày hiểu chuyện thật. – Cô ấy nói, rồi ngay lập tức dùng lực ở hai bàn tay để đẩy mạnh lên vai tôi, khiến tôi loạng choạng lùi lại rồi đứng dựa vào bức tường phía sau.

Ngoài sự tức cười thì tôi chẳng còn cảm giác hay cảm xúc nào khác. Những người này khiến tôi mất quá nhiều thời gian.

– Thôi ngay đi, tôi đã cảnh cáo cậu rồi, chẳng lẽ cậu không hiểu sao?

Tôi họ và đều quay mặt nhìn về người vừa cất tiếng nói. Là Viết Vũ, cậu ấy xuất hiện với một mái tóc rối xù, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và nhịp thở gấp gáp. Cậu ấy chạy vội đến đây, vì tôi sao?

– Lại là cậu sao, Viết Vũ. Sao lúc nào cậu cũng xen vào chuyện của tôi và nó chứ? – Cô bạn đó chỉ thẳng vào tôi rồi hỏi cậu ấy.

– Tôi là bạn của Ngân, chỉ vậy thôi!

Nói rồi, cậu ấy nhanh chóng chen vào giữa và kéo tay tôi ra.

– Khoan đã, hai người không thể rời khỏi đây khi tôi chưa cho phép. – Cô ta nói như một lời ra lệnh.

– Tốt nhất thì cậu nên biết điều một chút. Đừng làm càn nữa! Giáo viên và hai vị phụ huynh của cậu đã biết hết chuyện rồi. Hãy tìm cách để giải thích với họ về hành động ngu ngốc này của cậu đi.

Đôi mắt đó chẳng còn dám nhìn thẳng vào tôi và Viết Vũ mà đang tràn ngập sự lo lắng và nỗi sợ hãi. Tôi cười, vì sự ngốc nghếch của cô ta, bởi vì ngay cả tôi cũng có thể hiểu lời nói của cậu ấy chỉ là dọa nạt. Vậy là chúng tôi có thể dễ dàng rời khỏi nơi đó. Nhưng đối với tôi, có ở lại hay không vốn không quan trọng. Hay nói cách khác, ngày hôm nay tôi có trở về nhà với một bộ dạng không còn nguyên vẹn thì đó cũng không phải là một vấn đề lớn. Vì bỗng dưng, tôi lại muốn thử cái cảm giác tổn thương về thể xác. Nó đau đớn lắm sao, có bằng với những nỗi đau tinh thần mà tôi đang chịu đựng qua từng ngày không? Tôi muốn biết!

Chúng tôi lại đi bên nhau như vậy, chỉ là bàn tay của cậu ấy vẫn nắm chặt lấy tay tôi không buông. Tôi lười tách hai bàn tay ấy ra. Viết Vũ chợt hỏi tôi:

– Bọn họ có làm gì khiến cậu bị thương không?

– Tại sao cậu biết tớ ở nơi đó? – Tôi không trả lời mà hỏi ngược cậu ấy.

– Vì tớ luôn ở đằng sau cậu! – Cả hai chúng tôi lại im lặng nhìn nhau một lúc, cậu ấy nói tiếp. – Vậy bây giờ, cậu hãy trả lời câu hỏi trước của tớ.

– Tớ không sao! – Tôi thở dài nói.

– Cậu không nói dối chứ? – Cậu ấy dò hỏi.

– Thật! – Tôi cảm thấy mình như biến thành một đứa trẻ con khi ở trước mặt cậu ấy lúc này.

– Ừ! Vậy thì tốt rồi.

Cậu ấy cười, một nụ cười trong trẻo và giản dị. Nhưng sao tôi lại thấy nó chói lóa quá? Có lẽ vì tôi không thích cái cách cậu ấy cười.

– Đừng cười nữa! – Tôi nói nhẹ rồi đi thẳng về phía trước.

Nụ cười trên môi bị dập tắt, cậu ấy đi theo tôi và hỏi gấp:

– Tại sao vậy? Tớ cần một lí do. Khả Ngân, sao cậu luôn khó hiểu như vậy chứ?

– Lí dó là… tớ không thích. Vì tớ không thể cười như cậu, vì tớ không thể có một nụ cười vô ưu, vô lo như cậu. – Tôi có vô lí quá không?

– Cậu có biết vì sao không? – Lúc sau đó, Viết Vũ cất tiếng.

– Vì sao?

– Bởi vì cậu luôn nhấn chìm bản thân mình trong quá khứ, cậu chưa bao giờ cố gắng thoát ra khỏi đau khổ. – Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt, tôi thực sự bối rối.

– Cậu nói cái gì vậy? – Tôi nhíu mày, không phải là tôi không hiểu những thâm ý trong câu nói của cậu ấy.

– Tớ không rõ chuyện gì xảy đến với cậu, với gia đình cậu. Nhưng tớ đoán không nhầm thì... bố mẹ cậu ly hôn?

Tai tôi như ù đi, mắt tôi như mờ dần. Chuyện gì đang xảy ra nữa đây?

– Cậu nghe ai nói như vậy? – Tôi hỏi, giọng nói đầy khẩn khoản.

– Không một ai nói với tớ, chỉ là suy đoán của riêng tớ.

– Rốt cuộc, cậu biết bao nhiêu thứ về tớ? – Tôi gần như hét lên.

– Một phần rất nhỏ về cậu! – Cậu ấy vẫn bình thản, trái ngược hoàn toàn với tôi.

Tôi thở dài, chậm rãi nói:

– Bố mẹ tớ không ly hôn, nhưng mối quan hệ của họ còn tồi tệ hơn là ly hôn. – Tôi bỗng nhìn xa xăm.

– Có một điều cậu không biết, vì cậu đâu để ý đến mọi thứ xung quanh, nhà tớ ở phía đối diện với nhà cậu. Vậy nên, bao nhiêu lời đàm tiếu về gia đình cậu, tớ đều đã nghe đủ.

Tôi sắp đứng không vững. Nhà đối diện? Tôi lục lọi trí nhớ của mình nhưng cũng không thể nào nhớ nổi ngôi nhà đối diện ấy, nó quá mờ nhạt. Phải chăng, tôi quá “vô tâm” với thế giới xung quanh. Tôi lại nhớ đến vài ngày trước, tôi đã nói dối, trong khi đó cậu ấy biết rõ về nhà của tôi. Cậu ấy đã nghĩ gì về tôi? Lòng tôi rối tung lên. Còn chuyện gia đình, tôi chỉ biết thở dài, vì có đào bới thêm cũng không thể thay đổi điều gì. Nó sẽ mãi lâm vào bế tắc như vậy thôi.

– Vậy thì sao? – Một câu hỏi bật ra trong tiềm thức, bởi vì tôi đã quên mất trước đó cậu ấy nói gì.

– Cậu... đừng chịu đựng một mình. Vì tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.

Cảm giác của tôi khi nghe thấy lời cậu ấy nói... là rung động. Có lẽ tôi nên hiểu ra từ lâu, Viết Vũ là người bạn vô giá mà ông trời đã ban cho tôi, kéo tôi ra khỏi sự lạc lõng giữa dòng đời.

* * *

Chúng tôi tạm biệt nhau trước cửa nhà. Tôi đi vào rồi đóng cửa. Bất giác, tôi đứng lặng ở đó và nở nụ cười. Dường như đã từ rất lâu, đôi môi mới cong lên cười. Nhưng điều đó không còn quan trọng, vì hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt với tôi. Trong nhà chỉ có mình tôi, lúc này đây, tâm trạng của tôi trở nên thoải mái hơn bất cứ khi nào.

Xế chiều, khi tôi còn đang học bài để ôn tập cho kì thi sắp tới, bỗng nhiên phía dưới phòng khách có tiếng chuông cửa. Tôi cảm thấy kì lạ vô cùng, vì rất ít khi có ai đó đến nhà tìm tôi. Nhưng có lẽ là bố! Tôi mở cửa, trước mặt tôi là một người phụ nữ trẻ và lạ mặt. Bất chợt, tôi liếc nhìn xuống phía dưới và thấy cô ta đang đi một đôi giày cao gót màu huyết dụ. Vậy thì tôi đã biết người này là ai? Lòng tôi se lạnh.

– Cô là ai? – Tôi hỏi thẳng.

– Cô là bạn của bố cháu. Cô có thể vào nhà để lấy vài tập tài liệu quan trọng cho bố cháu được không? – Giọng nói nhẹ nhàng của cô ta vang lên, nhưng đối với tôi, chúng thật giả tạo và khó nghe.

Tôi nhìn kĩ cô ta hơn. Khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của cô ta cho tôi dự đoán rằng cô ta chưa qua tuổi ba mươi, có lẽ chỉ sinh trước tôi chừng mười năm. Vậy... tôi nên gọi cô ta là gì? Cô hay là chị? Tôi cười, một nụ cười khinh miệt.

– Không! Cô không được vào, bởi vì đây là nhà cháu. – Tôi còn muốn nói nhiều hơn nữa, muốn nói cho cô ta hiểu rằng, cô ta có thể cướp đi bố nhưng không thể cướp đi vị trí của mẹ tôi. Nhưng cuối cùng, tôi đã im lặng và nhanh chóng đóng cửa lại.

– Cháu nghe cô nói đã, tập tài liệu này rất quan trọng, bố cháu đang cần nó.

Giọng nói của cô ta vô cùng vội vàng và khẩn trương, nhưng tôi mặc kệ vì chuyện đó không liên quan đến tôi.

– Hãy đi đi, làm ơn! – Tôi hét lên.

Cánh cửa đã đóng chặt, tôi cũng không còn nghe thấy âm thanh nào nữa. Bởi vì việc nhìn thấy người phụ nữ đó cũng là một sự tổn thương quá lớn đối với tôi. Tôi khụy xuống rồi ngồi dựa lưng vào tường. Bàn tay tôi nắm chặt, khiến những cái móng đâm vào lòng bàn tay, khiến những đường gân xanh nhạt màu nổi lên. Tôi vừa tức giận nhưng cũng rất đau đớn. Những cảm xúc này lại một lần nữa giày xéo cõi lòng. Khó chịu quá!

Một lúc sau, tiếng chuông cửa lại vang lên một lần nữa. Tôi bỗng trở nên kích động và mất hết lí trí:

– Biến đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi hận cô! – Lần đầu tiên, tôi nói với một người lớn tuổi bằng giọng điệu vô lễ.

– Mau mở cửa ra! – Một tiếng nói đầy tức giận vang lên. Là bố!

Tôi từ từ mở cửa, khuôn mặt đỏ bửng đầy tức giận của bố hiện lên, phía sau là người phụ nữ đó.

– Con vừa nói cái gì? – Bố quát lên với tôi. – Trả lời mau!

Tôi cắn chặt môi, lì lợm không chịu cất tiếng mà chỉ quay mặt đi hướng khác, không muốn nhìn thẳng vào mắt bố.

– Anh bình tĩnh đi! – Cô ta túm lấy tay bố tôi rồi nói.

Tôi nhìn chằm chằm vào hành động đó với đôi mắt chứa đựng đầy tức giận và căm phẫn. Tôi chưa từng căm ghét một người nào đó hơn người phụ nữ này. Cô ta là gì và có quyền gì để lên tiếng? Dường như trong suy nghĩ, người tôi ghét hẳn là bố, nhưng khi mọi thứ phơi bày ra trước mắt thì tôi chỉ cảm thấy thù hận đối với người phụ nữ kia. Cô ta không có tư cách cướp đi bố của tôi, cướp đi hạnh phúc của gia đình tôi. Đầu óc tôi lúc này là một màu đen mịt mờ, tôi không còn biết cái gì là đúng, cái gì là sai nữa. Suy nghĩ thoáng qua, tôi có một khát khao khiến người phụ nữ này phải biến mất.

– Bố hỏi, ai cho phép con vô lễ với người lớn như vậy? – Bố tôi vẫn không thể bình tĩnh.

– Rốt cuộc, mẹ đã nuôi dạy con thế nào mà con có thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy chứ?

Lời nói của bố như một bình xăng đổ thẳng vào ngọn lửa điên cuồng đang âm ỉ cháy trong lòng tôi và bây giờ, nó đang bùng cháy dữ dội. Khi bố nhắc đến mẹ, đổ lỗi cho mẹ thì tôi biết rằng tôi không thể im lặng thêm phút giây nào nữa.

– Không! – Tôi hét thật to. – Không liên quan đến mẹ. Bởi vì những điều tồi tệ nhất ở con đều bắt nguồn từ bố.

“Bộp!”

Một cái bạt tai giáng vào mặt ngay sau khi tôi dứt lời. Một cái tát quá mạnh! Tôi ngã nhoài xuống đất, và rồi một thứ chất lỏng dinh dính chảy thành dòng từ khóe môi xuống cằm. Chúng cũng chạy ngược vào trong miệng, chạm đến vị giác của tôi. Thì ra, máu có vị tanh và ngọt. Tanh tưởi của hận thù, ngọt ngào của yêu thương. Tôi đã tỉnh ngộ! Lẽ ra, tôi nên hiểu rằng người đáng ghét, đáng hận chỉ có một mình người đàn ông này mà thôi. Cái tát đau đớn ấy đã chặt đứt niềm tin tưởng cuối cùng tôi dành cho bố, tia hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng về một hạnh phúc gia đình đầy xa xỉ. Cái tát ấy, tôi sẽ nhớ cả đời.

Tôi đứng lên một cách chật vật, quệt mạnh đi vết máu dài trên môi. Tôi nhìn vào mắt bố. Ánh mắt đó là gì vậy? Hối hận? Đau lòng? Không, tôi tin chúng chẳng có ý nghĩa gì hết. Nhưng tôi lại chợt cảm nhận rõ sự nóng hổi của những giọt nước mắt, dòng nước mặn đắng ấy chảy dài xuống khuôn mặt, lướt qua vết thương trên môi tôi rồi khiến nó càng xót đau hơn. Vô vọng bủa vây, đau thương nhấn chìm lấy tâm hồn vốn đã nhàu nát của tôi. Tôi vẫn cười trong nước mắt và nhìn người đối diện!

– Con… – Bố đưa tay ra muốn đỡ lấy tôi, còn muốn nói gì đó.

Tôi thẫn thờ, bước giật lùi về phía sau.

– Đừng đến gần con! – Tôi lắc đầu, lùi bước càng khẩn trương và rồi bỏ chạy.

Tôi chạy thật nhanh, vì tôi muốn rời xa nơi này mãi mãi. Tôi cảm thấy bản thân mình đáng thương hơn bao giờ hết, bởi vì bố đã quay lưng lại với tôi, vậy khác nào cả thế giới của tôi đã sụp đổ hoàn toàn? Tôi ghét bố, nhưng tôi không thể phủ nhận vị trí của bố trong lòng tôi, nó quá vĩ đại và không gì có thể thay thế. Tôi ghét bố, nhưng tôi không thể phủ nhận những tháng ngày hạnh phúc bên bố trong một gia đình nhỏ, không thể phủ nhận tình thương bố dành cho tôi và tình yêu tôi dành cho bố. Bởi vậy, thời khắc này, tôi nghĩ rằng nỗi đau ấy có thể hủy diệt sự sống của tôi.

Chết là gì? Không, tôi ghét cái chết, đó là sự kết thúc hèn hạ nhất. Tôi chợt nghĩ đến mẹ, nguồn động lực cuối cùng của cuộc đời này. Và rồi tôi lại chạy, tôi chạy đi tìm mẹ…

* * *

Ngồi trên xe buýt hai tiếng đồng hồ, tôi cũng đến nơi ấy, nơi có mẹ. Căn nhỏ bé vẫn không khác xưa là bao, đó là cửa hàng kinh doanh của mẹ tôi và cũng là nơi mà mẹ sống trong suốt khoảng thời gian gần một năm qua. Tôi đứng ngoài cửa và thấy mẹ đang dọn dẹp và trang trí lại vài món đồ trong căn nhà. Mẹ vẫn vậy, luôn tỉ mỉ và chu đáo. Lúc này, tôi muốn bật khóc, vì tôi rất nhớ mẹ. Chạy lại, từ đằng sau ôm ngang lưng mẹ, tôi gọi:

– Mẹ!

Tôi biết là mẹ cười.

– Ừ! Muộn thế này rồi, sao con còn đến?

– Vì lâu rồi không được gặp mẹ, không được ôm mẹ. – Tôi gục đầu vào lưng mẹ rồi nũng nĩu. Làm vậy, có lẽ tôi sẽ quên đi phần nào những chuyện đã qua.

Xoay người lại nhìn tôi, mẹ bỗng hốt hoảng:

– Con sao vậy? Tại sao lại bị chảy máu? – Mẹ lo lắng đưa tay lên rồi chạm nhẹ vào vết thương trên môi của tôi.

Tôi lắc đầu, tâm trạng vừa bình ổn của tôi lại một lần nữa bị khuấy tung lên. Vết máu đó chính là minh chứng cho cái tát thô bạo của bố dành cho tôi. Tôi sẽ nói dối mẹ.

– Không sao đâu mẹ! – Tôi cười, ngay cả một nụ cười cũng khiến tôi đau vì hoạt động co dãn của cơ miệng.

– Phải cận thận chút chứ con gái.

Mẹ lấy mảnh giấy mềm lau nhẹ lên vết máu còn đọng trên môi tôi. Tôi nhìn mẹ, bỗng dưng lòng quặn đau, tôi thương mẹ nhiều, nhưng bố thì không còn chút tình cảm nào với mẹ. Tại sao? Lí do là gì, giờ đây có còn quan trọng khi mọi chuyện đã được sắp đặt cho một kết thúc. Tôi hỏi mẹ:

– Mẹ! Tại sao bố và mẹ không ly hôn? – Tôi nói như thầm thì.

Im lặng một khoảng thật lâu.

– Con… biết tất cả rồi sao?

Mẹ bình thản nói, không giống trong suy đoán của tôi. Thì ra, mẹ của tôi lại là một người phụ nữ mạnh mẽ đến vậy, mọi đau khổ cũng không làm cho mẹ gục ngã. Nhưng tôi không hiểu, tại sao mẹ không tìm cho mình một lối thoát.

– Con biết từ ngày bố bỏ nhà đi. Nhưng tại sao mẹ không từ bỏ bố, cứ mãi sống thế này thì cả hai người đều không thể hạnh phúc. Chẳng lẽ, mẹ rất yêu bố sao?

Mẹ tôi cười, xoa nhẹ đầu tôi.

– Vợ chồng sống với nhau chỉ vì nghĩa, không phải vì tình. Lớn lên, con sẽ hiểu điều này thôi. Còn việc mẹ không muốn ly hôn… chính là vì các con. Mẹ còn không hiểu con sao? Trong lòng con, bố chiếm vị trí rất quan trọng, đúng không? Nếu mẹ mất chồng, thì các con cũng sẽ mất bố vĩnh viễn. Và mẹ không cho phép điều đó xảy ra.

Tôi nghẹn ngào nấc trong những giọt nước mắt đang trực trào trên khóe mi.

– Tại con sao?

– Không phải tại con, là vì con. Đừng hiểu ngược, con gái. – Mẹ ôm tôi vào lòng, vỗ về như một đứa trẻ. Vỗn dĩ, tôi luôn là một đứa trẻ của mẹ.

* * *

Tôi rời đi trong sự miễn cưỡng, nhưng tôi không muốn làm trái với ý muốn của mẹ. Lại một chuyến xe buýt nữa mang tôi đi, rời xa mẹ. Nhưng tôi sẽ đi đâu khi nhà không còn là nơi tôi muốn về? Tôi không muốn nhìn thấy bố.

Tôi xuống trạm xe và đi bộ dọc theo con đường. Nhớ không nhầm thì đây là đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, con đường nối dài từ dải Trung tâm thành phố đến Cảng Đình Vũ. Nơi là một trong những cửa ngõ giao thông Hàng hải quan trọng của toàn miền Bắc cũng như cả nước. Đêm về, con đường trở nên nhộp nhịp đến ồn ào, những chiếc xe container băng băng trên đường như những con quái vật đang chạy đua. Một ý niệm hiện hữu trong suy nghĩ của tôi, rằng tôi muốn chặn đứng dòng xe này. Chết chóc! Giờ đây, khái niệm này trong tôi chỉ mờ nhạt như một hạt cát nhỏ nhoi. Nếu nó bé nhỏ như vậy thì mất đi hay tiếp tục tồn tại cũng đâu còn quan trọng. Thật buồn cười khi không lâu về trước, tôi còn cho rằng chết là một kết thúc hèn hạ, nhưng giờ đây, dường như tôi đã nghĩ khác. Nếu tôi chết đi, gánh nặng trong lòng mẹ có vơi bớt đi phần nào? Mẹ có thể lựa chọn một cuộc sống tự do và hạnh phúc, phải không?

Tôi đặt chân xuống lòng đường từ lúc nào không hay, bởi dòng suy nghĩ miên man đã lấp đầy mọi giác quan khác trong tôi. Tôi thấy đoạn đường phía trước thật ngắn ngủi, chỉ là từ vỉa hè bên này sang vệ đường bên kia. Nhưng khi quay sang ngang, tôi bị chói mắt bởi hai chiếc đèn pha led đang chiếu thẳng vào mắt tôi. Một chiếc xe container đang lao nhanh về phía tôi. Chỉ trong giây lát nữa thôi, nó sẽ va chạm vào thân xác tôi, nhanh lắm. Tôi nhắm mắt, để cảm nhận.

– Không! – Một tiếng hét thất thanh vang lên.

Ngay sau đó, một bàn tay khác kéo lấy tôi chạy nhanh về phía trước. Rồi cả hai chúng tôi đều ngã sõng soài lên vệ đường. Tôi ngạc nhiên nhìn người đó, là Viết Vũ. Lại một lần nữa, cậu ấy đến bên tôi vào khoảnh khắc cuộc đời tôi tối tăm nhất. Đó là trùng hợp hay là định mệnh?

– Cậu điên rồi! – Cậu ấy hét lên, mắng tôi. – Có biết rằng chỉ chậm trễ thêm vài giây nữa thôi, cơ thể cậu đã nằm trọn trong gầm xe và bị nghiền nát rồi không?

Cậu ấy nhìn tôi bằng cặp mắt đáng sợ nhất, khuôn mặt lo lắng và thái độ tức giận chưa từng có. Ừ, tôi biết mình điên mà. Nhưng người điên hơn là cậu ấy, tôi có đáng để cậu ấy liều mạng cứu? Thần Chết vừa rồi không chỉ nhìn tôi, mà còn nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy. Tôi đã nợ cậu ấy, một món nợ quá lớn.

Tôi chọn cách im lặng và cúi đầu. Bỗng nhiên, cậu ấy ôm chặt lấy tôi vào lòng.

– Nói đi, chuyện gì xảy ra với cậu? – Chất giọng khẩn thiết.

Tôi bật khóc, tôi chỉ biết khóc và không thể nói được điều gì thêm.

– Đừng khóc! – Buông tôi ra và lau đi những giọt nước mắt trên má tôi.

Dù trời đã tối, nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ từng cử chỉ và cảm xúc trên nét mặt của cậu ấy. Và giờ phút này, tôi biết mình không cô đơn, không lạc lõng.

Viết Vũ chợt cầm lấy cánh tay tôi, hốt hoảng nói trong đứt quãng:

– Máu! Cậu… bị thương rồi.

Một vết chày xước dài và xâu trên cánh tay trái của tôi. Đây có lẽ là kết quả của cú ngã vừa rồi. Nhưng cảm giác của tôi đã tê liệt, làm sao có thể cảm nhận?

* * *

Bệnh viện…

Tôi đang được một vị y tá băng bó vết thương trên cánh tay, Viết Vũ ngồi bên cạnh tôi. Tôi biết rằng cậu ấy cũng bị thương.

Một lúc sau, khi cô y tá đã rời khỏi phòng bệnh, tôi vẫn ngồi thẫn thờ trên giường bệnh, còn Viết Vũ ngồi ở cuối giường. Cậu ấy lẳng lặng nhìn tôi, tôi quay mặt về hướng cửa sổ, nhìn dòng xe cộ tấp nập đi qua.

– Chuyện gia đình? – Cậu ấy cất tiếng hỏi tôi.

Tôi vẫn im lặng và nghe thấy một tiếng thở dài.

– Cậu không muốn nói? Vậy cũng được. Nhưng hãy hứa với tớ rằng đừng bao giờ nghĩ quẩn rồi hành động dại dột như vậy nữa, được không? – Cậu ấy nói với tôi như đang cầu khuẩn một điều gì đó. – Sinh mạng này… không phải của riêng mình cậu. Hãy nghĩ đến bố, mẹ, người thân và… tớ.

Tôi tiếp tục im lặng, nhưng đôi mắt tôi không thể im lặng được nữa. Nó đang run lên, trực trào những giọt nước mắt. Tôi sai rồi!

* * *

Tiếng một đôi giày da cọ sát với nền gạch, âm thanh này càng rõ rệt khi tiến lại gần phòng bệnh của tôi. Ở cửa xuất hiện một người đàn ông. Bố! Hàng dài các câu hỏi vây lấy tôi. Tại sao bố biết tôi đang ở đây mà đến? Tôi sẽ phải nói gì với bố?

Viết Vũ nhìn thấy bố tôi, cậu ấy đứng lên và nói:

– Cháu chào bác!

Bố gật đầu nhẹ rồi mỉm cười với cậu ấy và nói:

– Cảm ơn cháu rất nhiều, chàng trai!

Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi không thể trách cậu ấy, vì không sớm thì muộn, bố tôi cũng sẽ biết chuyện này.

Viết Vũ lặng lẽ đi ra khỏi phòng, còn bố tôi ngồi xuống vị trí của cậu ấy. Ánh mắt tôi một lần nữa chuyển hướng tới những khung cảnh ngoài cửa sổ.

– Bố xin lỗi! Đáng lẽ, bố không nên đánh con. – Bố lại gần, chạm tay vào má mà bố đã đánh tôi.

– Cái tát ấy… đau lắm bố ạ! – Tôi nghẹn nói.

– Ừ! Bố biết mình đã sai, tha thứ cho bố. – Ôm tôi vào lòng rồi vỗ về, dường như, tôi đã tìm lại được cảm giác ấm áp như thuở còn bé. Bố tiếp tục nói:

– Bố đã nghe bạn con kể về chuyện vừa xảy ra. – Nói đến đây, bố càng ôm tôi chặt hơn. – Bố đã rất sợ hãi, sợ rằng sẽ mất đi con mãi mãi. Nhưng thật may, ông trời đã không đem con đi, đã trả con lại cho bố. Từ giờ, bố hứa, sẽ chăm sóc con thật tốt.

Như mơ, tôi khó có thể tin những điều đang xảy ra trước mắt là sự thật. Khó tin quá! Bố của tôi đây sao? Lẽ nào, người bố ngày xưa luôn yêu thương và che chở cho tôi đã trở lại? Tôi như quên hết mọi chuyện, chìm đắm trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Giờ đây, tôi mới biết, bản thân mình yêu thương bố nhiều như thế nào. Nhưng…

– Con muốn bố, nhưng cũng muốn cả mẹ! – Tôi làm sao có thể quên điều này.

Bố buông tôi ra khỏi vòng tay, vẫn im lặng không trả lời. Ước muốn này của tôi khó khăn với bố như vậy sao? Bố nhìn tôi thật lâu, rồi cười với tôi.

– Con có nhớ ngày bé, con chỉ thích ăn kẹo, không chịu ăn cơm, bố đã nói gì không? “Có những thứ muốn, cũng không được.”

Tôi đã hiểu rõ đáp án trong lòng bố. Tôi vội quay mặt đi và khóc trong câm lặng.

– Con nhớ, nhưng…

– Con đã rất buồn, rất đau khi biết chuyện của bố mẹ phải không? Bố xin lỗi! Nhưng bố và mẹ không thể chung sống với nhau được nữa, điều đó chỉ khiến cho các con thêm khổ sở vì sự bất đồng của bố mẹ. Quay lại… là không thể đâu, con gái ạ.

Tôi đã không thể ngăn những giọt nước mắt chảy thêm nhanh và dài. Lời bố nói đã dập tắt đi chút hơi ấm cuối cùng của tàn đóm hi vọng trong lòng tôi. Không thể quay lại, không thể thay đổi. Nhưng nó là sự thật, tôi có thể làm gì?

Tôi vẫn cố gắng lắc đầu nguầy nguậy để phủ nhận đi tất cả, tôi không thể chấp nhận.

– Không! – Tôi hét lên.

Bố nắm lấy vai, giữ tôi lại rồi nói:

– Con gái, nghe lời bố, đừng bướng bỉnh nữa! Con đã lớn, con hãy học cách chấp nhận và vượt qua nỗi đau. Dù chuyện gì có xảy ra thì bố vẫn luôn là bố của con, và sẽ luôn bên cạnh con.

Tôi ngừng khóc, lặng nhìn bố. Phải chăng, tôi còn quá trẻ con và yếu đuối? Phải chăng suy nghĩ của tôi vẫn còn non nớt và giản đơn? Phải chăng tôi quá ích kỉ và luôn nghĩ sai về bố? Phải chăng, tôi đừng bao giờ đem lòng căm ghét và thù hận bố thì lúc này đây, tôi đã không cảm thấy day dứt đến đau đớn vì lỗi lầm này. Tôi hối hận quá! Tôi muốn nói:

– Bố, con xin lỗi!

– Ừ! Không sao.

Bố cười, rồi lại ôm tôi vào lòng một lần nữa. Cảm nhận bờ vai rộng, dài và vững trãi của bố, tôi cảm thấy mình cũng là một đứa trẻ hạnh phúc.

Cuối cùng, tôi đã hiểu. Tôi mất đi gia đình, nhưng tôi chưa mất đi bất cứ người thân nào hết. Tất cả vẫn còn đó, và họ luôn ở bên cạnh tôi. Vậy nên, tôi sẽ trân trọng… mọi thứ xung quanh.

Bình luận