Cạn Duyên Tương Phùng

Câu nói đầy ai oán, xót xa như vọng về từ chốn âm tào địa phủ. Những chiếc lông ngỗng nhuộm đỏ máu bay rợp trời. Bóng người con gái ngã xuống, màu máu đỏ tươi nổi bật trên nền cát trắng. Một người đàn ông rẽ nước xuống biển...tất cả đều vô cùng chân thật.

Trọng Thủy sực tỉnh khỏi cơn mộng mị, ánh sáng bất ngờ rọi vào khiến hắn phải nhắm mắt lại. Mở ra một lần nữa, hắn chợt thấy ánh mặt trời hư hư ảo ảo. Bầu trời màu xanh đục, thi thoảng lại xao động như những cơn sóng nhẹ. Hắn ngồi dậy, bàn tay lún sâu vào cát vàng. Một con cá nhỏ "bay" qua làm hắn sợ hãi. Định thần lại, Trọng Thủy nhận ra điều khác lạ ở đây. Rong biển, san hô, những cột đá cao...hắn nhớ đến vài điển tích về xứ Âu Lạc này luôn đề cập đến một nơi.

Long cung.

Trọng Thủy càng chắc chắn khi hắn trông thấy một lão Rùa già chống gậy chậm chạp bước đến. Còn ai ngoài thần Kim Quy, chủ nhân móng vuốt gắn trên nỏ thần mà cha con hắn bày đủ loại mưu kế hòng chiếm lấy kia chứ? Trong trí nhớ, hắn biết mình đã chết ở cái giếng ngọc trong thành Cổ Loa. Địa ngục mới là nơi hắn nên tới, chẳng hiểu sao bản thân lại xuất hiện ở chốn này, còn ở nhà lão Kim Quy.

Cũng từng xông pha trận mạc, thấy bao cảnh đầu rơi máu chảy nhưng sao đối diện với một ông lão nhỏ bé, hắn thấy một nỗi sợ vô hình đang luồn lách qua từng ngóc ngách trong cơ thể. Chân hắn vô thức khuỵu xuống, sống lưng lạnh toát.

- Nghiệp chướng ngươi gây ra với đất Âu Lạc, ngàn năm nữa cũng không trả nổi. Vì cha con ngươi mà biết bao con dân đổ máu. Tội này, trời không dung, đất không tha. - Lão Rùa Vàng vuốt bộ râu dài, lắc đầu nói. - Lẽ ra phải bị đày xuống mười tám tầng địa ngục cho ác thần trừng trị...

Từng lời ông lão nói, hắn đều nghe rõ. Đó là bản cáo trạng dành cho hắn. Dối trời lừa dân, gây họa muôn nơi, hắn xuống địa ngục cũng chưa trả hết nợ.

- Thế nhưng ngươi cũng có lòng trung thành với giang sơn, hơn nữa lại là phận con, sao dám cãi lời cơ chứ! - Lão Rùa cười một tràng, đoạn nói tiếp. - Suy cho cùng, cả hai ngươi đều chỉ là những kẻ đáng thương. Ngươi còn ở đây đều là nhờ cô nương kia đấy Trọng Thủy ạ.

Hắn chợt ngẩn ngơ.

Cô nương nào?

Là người nên duyên vợ chồng với hắn, là người vì hắn mà cãi lời cha, mang tai họa về cho đất nước, làm suy vong cả một dân tộc? Hay chỉ đơn giản là cô gái đáng thương bị hắn lợi dụng tình cảm để lừa gạt. Cô gái ấy đã chết dưới lưỡi kiếm của vua cha một cách tức tưởi.

Đều là vì hắn. Vì tình yêu tha thiết, vì tình nghĩa vợ chồng. Vì tấm chân tình nàng dành cho hắn.

- Người đã chết không thể chết được nữa. Ngươi hãy sám hối đi vì địa ngục dành cho ngươi không phải ở dưới kia đâu.

Dứt lời, thần Kim Quy biến mất. Chỉ còn lại mình hắn trơ trọi giữa lòng thủy cung rộng lớn, với những cơn đau thấu trời. Hình ảnh nàng cứ chập chờn thao túng tinh thần hắn. Mỗi một kí ức về nàng lúc này đều là lưỡi gươm đâm vào tim Trọng Thuỷ những nhát sắc lạnh. Cướp nước, đưa một dân tộc vào vòng xoay chiến tranh, lừa dối người mình yêu... hắn có chết ngàn lần cũng không đủ...

Hắn đang nghe thấy tiếng khóc than, tiếng kêu gào thống khổ. Những người lính chết trong đao kiếm, những người dân vô tội không biết vì sao mình phải chết đều đang lần lượt gọi tên hắn đòi mạng giống như cái đêm ở giếng ngọc. Những bàn tay đầy máu, những khúc xương trắng tóm lấy hắn lôi xuống giờ lại xuất hiện. Trong bóng tối, giữa những cánh tay nhầy nhụa, hắn vẫn thấy nàng. Khoảnh khắc ấy, hắn mong quỷ sai mau tới lôi hắn xuống địa ngục. Thà ở đó còn hơn để hắn phải đối diện với nàng.

Nhưng, hắn đã không thể chết được nữa rồi.

***

"Chàng có thấy hối hận không?"

Nàng tự hỏi. Xiềng xích trên tay chợt phát sáng rồi vỡ vụn. Mị Châu còn chưa thích ứng được, khung cảnh xung quanh đã nứt ra từng mảng. Nàng rơi vào một cột xoáy nước, dòng nước lạnh lẽo cuốn nàng đến một vùng nước lặng.

Ở đó, nàng nhìn thấy chàng trai mình từng yêu hết lòng đau đớn quằn quại trong ảo giác. Dẫu muốn bước về phía ấy song chân chẳng thể nhích lên. Nàng có đủ cao thượng để tha thứ cho người đã khiến dân Âu Lạc hận nàng tận xương tủy, khiến nàng ngàn đời mang danh bán nước hay không? Chính Mị Châu cũng không thể trả lời. Nàng yêu Trọng Thủy, nàng đau vì chàng, nhưng nàng cũng đau cho những người dân của nàng. Thân là công chúa, một tay nàng đẩy họ vào chỗ chết, nàng đâu xứng đáng được tha thứ?

- Có những việc, chúng ta không thể tự mình quyết định. Ngươi và hắn, bản chất đều giống nhau. Tấm lòng của ngươi có trời đất chứng giám. Ngọc Mị Nương ngàn đời vẫn sáng. - Thần Kim Quy xuất hiện phía sau nàng, tay ông cầm một viên ngọc lấp lánh, thoạt nhìn giống như giọt lệ. - Ta không thể tiết lộ thiên cơ, sẽ đi ngược quy luật của tự nhiên. Song nỗi oan khuất của ngươi sẽ tự khắc được người đời sau thấu hiểu. Còn hắn, ta e không thể giúp gì.

Mị Châu im lặng, đôi mắt nàng vẫn chú mục lên người Trọng Thuỷ. Lòng nàng đau, nhưng nàng chết rồi, không thể khóc được nữa. Suy cho cùng, cả hai bọn họ đều đau khổ như nhau. Chẳng thể so tính thiệt hơn. Nàng yêu đất nước của nàng thì chàng cũng thế. Số phận của họ, cũng là do đời trước an bài.

Mị Châu ngẩng đầu, nhìn trời xanh biếc qua làn nước trong. Bầu trời nàng thấy đẹp biết bao, một màu xanh của hi vọng và thái bình. Không phải thứ màu đỏ quạch ngày đất nước rơi vào tay giặc. Phải chăng, đây là lần cuối cùng nàng còn được nhìn thấy màu xanh ấy?

- Duyên chúng ta đến đây là tận. Dù cho chàng từng lừa dối ta, nhưng ta yêu chàng và ta biết chàng cũng vậy. Nếu không, chàng đã ở chốn Hoàng Tuyền, bị quỷ sứ giam giữ, mãi mãi không thể siêu thoát. Trọng Thủy, nếu ta và chàng vẫn còn hướng về nhau, tâm ta trong sạch và chàng vì bất đắc dĩ, xin trời đất cho được đầu thai chuyển kiếp. Nguyện lấy hồn này trả nghĩa cho đời. Chỉ mong đất nước thái bình, nhân dân đời đời ấm no...dẫu ngàn kiếp không gặp lại cũng cam lòng.

Lời nàng vừa dứt, thân thể hóa thành vô vàn đốm sáng. Dường như còn quyến luyến, dải sáng bay đến nơi Trọng Thủy nằm. Ánh sáng dịu dàng xóa tan đi những cơn ác mộng đang giằng xé tâm can hắn, khẽ ôm lấy hắn lần cuối rồi tan biến vào hư không.

Trọng Thủy tỉnh lại, không còn cánh tay nào bám lấy hắn. Giữa thủy cung rộng lớn, hắn cảm thấy chơi vơi, với một nỗi trống trải không thể gọi tên. Hắn biết mình đã mất đi một thứ vô cùng quan trọng song không thể nào nhớ ra.

Quỷ sai xuất hiện, dẫn hắn đi đến con đường chuyển kiếp. Hắn vẫn ngẩn ngơ nhìn bầu trời qua làn nước xanh cho đến khi xung quanh chỉ còn lại bóng tối đen đặc. Đáng tiếc rằng, dù cho có đầu thai bao nhiêu lần thì Trọng Thủy cũng không bao giờ có thể gặp lại Mị Châu được nữa.

***

Hiện đại, thế kỉ XXI.

Giờ Ngữ Văn, lớp 10A4.

- Đoạn trích "Chuyện An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy" là một trong những điển cố điển tích nổi tiếng của lịch sử Việt Nam. Qua câu chuyện, ta thấy được Âu Lạc đã hình thành và biến mất ra sao. Tuy nhiên, sự kiện Thần Rùa Vàng và nàng Mị Châu hóa ngọc không ai chắc chắn được nó có phải sự thật hay không. Nhưng chính những yếu tố kì ảo ấy đã góp phần làm lên những nét đẹp và giá trị cho lịch sử nước nhà. Trước khi kết thúc bài học, cô có một câu hỏi dành cho cả lớp.

Ghi chép nốt dòng cuối cùng, Khánh Linh ngẩng lên đón chờ câu hỏi của cô giáo. Cô Trâm chậm rãi viết lên lên bảng, bụi phấn theo tay cô rơi xuống đất.

"Hãy cho biết suy nghĩ của bạn về Mị Châu và Trọng Thuỷ. Theo bạn, trong chuyện này, họ có sai hoàn toàn hay không?"

Đọc đến đây, Linh đã có câu trả lời từ lâu. Nhìn xung quanh không có ai ý kiến, nó rụt rè giơ tay, đoạn nói.

-Thưa cô...theo lễ nghi thời bấy giờ, nữ phải tòng phu, tức theo chồng, phụ thuộc chồng. Việc nàng nhẹ dạ, cả tin cho Trọng Thủy xem chiếc nỏ bởi nàng yêu Trọng Thủy, và bởi Trọng Thủy là chồng của nàng. Em nghĩ nàng chỉ sai khi quá ngây thơ mà quên mất gốc gác của chồng là con giặc đang trong kì hòa hoãn. Nếu không, trời chẳng cho nàng hóa thành ngọc Mị Nương như trong truyện kể. Còn về phần Trọng Thủy, chàng là con của Triệu Đà, là phận con nên cũng chỉ biết nghe theo cha. Tuy chàng có lỗi vô cùng lớn với dân tộc ta nhưng suy cho cùng, hành động của chàng vẫn thể hiện chàng là một người cũng yêu dân tộc của mình và là đứa con ngoan đối với Triệu Đà, sẵn sàng cưới Mị Châu để mang tin tức về cho cha. Nên em nghĩ, rằng họ cũng vì bất đắc dĩ thôi. Dù là cơ sự bất đắc dĩ của họ khiến cả một đất nước rơi vào cảnh loạn lạc...

Câu trả lời của Linh khiến mọi người bất giác suy ngẫm câu chuyện, lật lại vấn đề. Trong lúc bàn tán, không ai nhìn thấy nụ cười kín đáo đầy mãn nguyện hiện trên gương mặt cô Trâm.

"Cảm ơn em!"

Bình luận