"Đêm đông.
Xóm nhỏ biệt lập giữa cánh đồng chơ vơ ba nóc nhà chìm nghỉm trong bóng tối. Gió bấc thổi rào rào. Mấy cây cau gặp gió lá rũ rượi vắt sang một bên nhìn xa như những cây sào phất phơ buộc túm lông gà quét ngược lên mái trời bàng bạc. Màu bàng bạc ấy là ánh điện hắt lên từ ngôi nhà cuối xóm.
Đứng trước ngôi nhà cuối xóm sáng ánh đèn ấy nhìn lên đầu xóm thấy rậm rạp cây cối đen đen. Trong đám đen đen rậm rạp những tre pheo cây cối le lói một ánh đèn dầu vương qua kẽ liếp thưa. Mùi hương trầm nhè nhẹ nương theo ánh đèn bay ra ngoài cùng tiếng mõ thấp thỏm. Cốc… cốc… cốc cốc… Nhịp mõ uể oải khô lạnh. Hình như người gõ đang cố kìm cơn buồn ngủ. Lọc kỹ qua tiếng gió là tiếng người đùng đục câu được câu chăng cũng uể oải như tiếng mõ: “Trời… ta… chỉ… một trên… đầu. Bắc Nam… liền một dải… Lòng ta… không giới tuyến”.
Có ánh đèn xe máy chọc màn đêm cùng tiếng động cơ gào át tiếng gió và tiếng mõ. Cái xe dừng trước sân nhà cuối xóm, nơi duy nhất có ánh điện. Từ trong nhà tiếng rít lên xoe xóe của đàn bà:
- Rúc chỗ nào giờ mới vác mặt về?
Người đàn ông cao lớn khoác xà cột đẩy xe máy lên nhà giọng nhừa nhựa:
- Hay nhể. Người ta công tác chứ đi đâu mà rộn cả lên vậy.
- Công tác gì mà tận mười giờ đêm? Ủy ban ai làm việc tối? Đi với con đĩ nào? Tưởng gái này không biết hử?
Tay đàn ông cáu:
- Khẽ cái mồm!
Người đàn bà xuất hiện đứng chắn cửa buồng, tay vấn mái tóc trên đầu, rồi rút cái cặp trong mồm ra găm lại cho nó ngỏng lên.
- Dưng mà không ngủ được. Đã thế lại còn công cốc công cốc… sốt hết cả ruột.
Tay đàn ông thì thào:
- Thì cũng bàn việc ấy. Tập thể cũng phải đồng ý với mình. Kết luận rồi. Đợt này thì cho thằng mất dạy chết kỹ. Tinh tướng tài giỏi à. Tài giỏi cũng chết. Thôi đi ngủ!
Cánh cửa sập lại. Đèn điện tắt phụp. Cả xóm chìm trong đêm đen.
Tiếng mõ rơi mấy tiếng sau cùng rồi tắt lịm."
(Trích Áo lính)
Xóm nhỏ biệt lập giữa cánh đồng chơ vơ ba nóc nhà chìm nghỉm trong bóng tối. Gió bấc thổi rào rào. Mấy cây cau gặp gió lá rũ rượi vắt sang một bên nhìn xa như những cây sào phất phơ buộc túm lông gà quét ngược lên mái trời bàng bạc. Màu bàng bạc ấy là ánh điện hắt lên từ ngôi nhà cuối xóm.
Đứng trước ngôi nhà cuối xóm sáng ánh đèn ấy nhìn lên đầu xóm thấy rậm rạp cây cối đen đen. Trong đám đen đen rậm rạp những tre pheo cây cối le lói một ánh đèn dầu vương qua kẽ liếp thưa. Mùi hương trầm nhè nhẹ nương theo ánh đèn bay ra ngoài cùng tiếng mõ thấp thỏm. Cốc… cốc… cốc cốc… Nhịp mõ uể oải khô lạnh. Hình như người gõ đang cố kìm cơn buồn ngủ. Lọc kỹ qua tiếng gió là tiếng người đùng đục câu được câu chăng cũng uể oải như tiếng mõ: “Trời… ta… chỉ… một trên… đầu. Bắc Nam… liền một dải… Lòng ta… không giới tuyến”.
Có ánh đèn xe máy chọc màn đêm cùng tiếng động cơ gào át tiếng gió và tiếng mõ. Cái xe dừng trước sân nhà cuối xóm, nơi duy nhất có ánh điện. Từ trong nhà tiếng rít lên xoe xóe của đàn bà:
- Rúc chỗ nào giờ mới vác mặt về?
Người đàn ông cao lớn khoác xà cột đẩy xe máy lên nhà giọng nhừa nhựa:
- Hay nhể. Người ta công tác chứ đi đâu mà rộn cả lên vậy.
- Công tác gì mà tận mười giờ đêm? Ủy ban ai làm việc tối? Đi với con đĩ nào? Tưởng gái này không biết hử?
Tay đàn ông cáu:
- Khẽ cái mồm!
Người đàn bà xuất hiện đứng chắn cửa buồng, tay vấn mái tóc trên đầu, rồi rút cái cặp trong mồm ra găm lại cho nó ngỏng lên.
- Dưng mà không ngủ được. Đã thế lại còn công cốc công cốc… sốt hết cả ruột.
Tay đàn ông thì thào:
- Thì cũng bàn việc ấy. Tập thể cũng phải đồng ý với mình. Kết luận rồi. Đợt này thì cho thằng mất dạy chết kỹ. Tinh tướng tài giỏi à. Tài giỏi cũng chết. Thôi đi ngủ!
Cánh cửa sập lại. Đèn điện tắt phụp. Cả xóm chìm trong đêm đen.
Tiếng mõ rơi mấy tiếng sau cùng rồi tắt lịm."
(Trích Áo lính)