Chàng trai dễ thương có tên là Jimmy Thesiger bước mau xuống thang gác. Vì lao xuống quá nhanh, anh suýt đụng vào Tredwell, quản gia của biệt thự Chimneys giữa lúc bác này đi ngang qua đại sảnh, tay bưng khay các món ăn phụ cho bữa điểm tâm sáng. May mà bác tránh kịp nên không xảy ra điều gì đáng tiếc.
“Xin bác tha lỗi” Jimmy nói “Xin bác tha lỗi”
“Không phải, thưa ngài. Ngài Wade cũng hãy còn chưa thấy xuống mà.”
“Vậy thì tốt” Thesiger nói và bước vào phòng ăn.
Chàng chỉ thấy ở trong phòng bà chủ nhà, phu nhân Coote. Bà này đưa mắt nhìn chàng vẻ như trách móc làm chàng cảm thấy băn khoăn. Nhưng không biết tại sao mà bà ta lại nhìn mình như thế nhỉ.
Ở nông thôn, chẳng bao giờ người ta dùng bữa điểm tâm đúng giờ đúng giấc. Đúng là lúc này đã mười một giờ mười lăm, kể cũng đã là quá muộn, nhưng…
“Tôi xuống có hơi bị trễ một chút thưa bà – Chàng trai dè dặt nói.”
“Ồ! Chẳng sao cả đâu mà” Phu nhân Coote buồn rầu đáp.
Thực ra thì bà rất sợ là những khách mời của mình tỏ ra không sốt sắng, chuệch choạc trong bữa ăn điểm tâm đầu tiên. Trong mười năm đầu của cuộc sống vợ chồng, ngài Oswald Coote (mà lúc đó hãy còn là ông Coote) cứ mỗi lần được phục vụ bữa ăn này, chỉ nửa phút sau tám giờ sáng là nổi khùng lên dữ dội. Phu nhân Coote thế là thành thói quen, coi sự không đúng giờ như một tội nặng. Mà, thói quen là tập tính thứ hai của con người. Thêm nữa phu nhân Coote là một phụ nữ siêng năng cần mẫn nên luôn luôn tự hỏi là cái đám trẻ này chuyên ngủ dậy muộn thì liệu có mang lại lợi ích gì cho cuộc sống? Ngài Oswald luôn nhắc đi nhắc lại với các phóng viên và mọi người khác:
“Sở dĩ tôi thành đạt là vì có thói quen dậy sớm, sống đạm bạc và làm việc có phương pháp.”
Phu nhân Coote to lớn và khá xinh đẹp, kiểu người phù hợp với các vai bi kịch: đôi mắt to vẻ thê lương, giọng nói âm u sâu thẳm. Hoạ sĩ nào muốn đi tìm người mẫu để miêu tả và tái hiện lại cảnh “Nàng Rachel khóc con” thì sẽ rất đỗi mừng vui được đón tiếp thiếu phụ này.
Dường như luôn luôn có một nỗi buồn ghê gớm và bí ẩn đè nặng xuống cuộc sống bà ta mặc dầu trọn đời bà chẳng xảy ra bất cứ một điều gì đáng phàn nàn ngoại trừ việc thăng tiến với tốc độ chóng mặt của ngài Oswald trên bước đường danh vọng.
Hồi còn là thiếu nữ, bà ngây thơ vui vẻ, đầy sức sống và phải lòng, say như điếu đổ chàng thanh niên Oswald Coote, nhân viên của hãng sản xuất xe đạp cạnh cửa hàng đồ gỗ của cha mình.
Suốt hai năm trời, họ sống thật hạnh phúc. Đầu tiên ở căn hộ hai phòng, rồi trong một ngôi nhà nhỏ, tiếp theo là trong một ngôi nhà lớn hơn, cuối cùng là trong những công trình kiến trúc mỗi ngày một to đẹp và quan trọng hơn trước nhưng luôn luôn là ở bên cạnh “xí nghiệp” cho đến lúc mà ngài Oswald trở thành một nhà doanh nghiệp độc lập ông mới bắt đầu thuê những toà nhà rộng rãi và đẹp đẽ mà ông bỏ công ra lùng tìm trên khắp nước Anh Cát Lợi.
Chimneys là một lâu đài lịch sử và khi đặt thuê trong thời hạn hai năm của huân tước Caterham, ngài Oswald có cảm tưởng như tham vọng của mình đã đạt tới điểm tột cùng.
Phải có rất nhiều sự gắng gượng phu nhân Coote mới cảm thấy hạnh phúc. Lúc nào bà cũng thấy mình cô đơn. Sự giải trí duy nhất trong những năm đầu của cuộc hôn nhân là trao đổi chuyện trò với cô hầu và ngay cả khi cô này đã tự nhân mình lên thành ba người thì những buổi tâm sự của người đàn bà trẻ với cô người hầu vẫn là những phút thư giãn tinh thần quí báu. Lúc này bà đã có dưới trướng của mình cả một lô người hầu: một bác quản gia có dáng điệu lúc nào cũng trịnh trọng như một vị giám mục, nhiều tòng bộc thân hình to lớn, một số lớn các cô gái phụ bếp, một tổng quản quốc tịch nước ngoài và một người đàn bà trông nom việc giặt giũ, bếp núc thân hình đồ sộ mà mỗi bước đi là áo váy lại xột xoạt, xột xoạt. Thế mà phu nhân Coote vẫn coi như mình bị đày trên một hoang đảo.
Bà thở một hơi sâu và bước ra khỏi phòng ăn. Jimmy Thesiger thấy nhẹ cả người.
Ra đến hiên, bà gọi Mac Donald, người coi sóc khu vườn đang đứng nhìn lãnh địa của mình bằng con mắt của một nhà độc tài. Mac Donald là vua của tất cả những người làm việc dưới quyền mình và anh ta cai trị họ một cách thật chuyên chế hà khắc.
Phu nhân bước tới gần y vẻ dè dặt:
“Chào anh Mác Donald.”
“Xin kính chào phu nhân.”
Y chào bằng giọng thật trịnh trọng.
“Tôi tự hỏi… là liệu chúng tôi có được một vài chùm nho cho bữa cơm chiều nay không nhỉ?”
“Nho chưa đủ độ chín để hái xuống được thưa bà” Người sếp khu vườn nói giọng từ tốn và cả quyết.
“Ồ!” Phu nhân Coote thốt lên, rồi lấy lại can đảm nói tiếp “Ồ!”
Mac Donald nhìn bà. Bà đỏ mặt vì thấy là mình đã quá tự do không thể tha thứ được. Chắc chắn là cô nữ hầu tước Caterham chưa bao giờ phạm lỗi bất nhã là vào chính vườn của mình để nếm những quả nho chín trên giàn!
“Nếu phu nhân hạ lệnh” Mac Donald nói một cách khô khan “Nếu phu nhân hạ lệnh”
“Cảm ơn anh” Phu nhân Coote lúng búng “Cảm ơn anh”
“Nhưng nho hãy còn chưa chín đâu ạ.”
“Tất nhiên rồi” Bà ngượng ngùng đáp “Tất nhiên rồi”
Mac Donald trịnh trọng lặng im. Phu nhân Coote lấy lại can đảm:
“Tôi muốn hỏi anh về cái bãi cỏ ở phía sau vườn hồng. Liệu có thể chơi cầu lăn ở đó được không. Ngài Oswald rất thích chơi môn cầu lăn.”
Phu nhân Coote đã học lịch sử nước Anh. Bà biết là ngài Francis Drake cùng với các hiệp sĩ bạn của ngài lúc đang chơi cầu lăn thì được tin hạm thuyền địch đã lấp ló ngoài cửa biển. Đó là một trò giải trí của tầng lớp quí tộc. Mac Donald chẳng có lý do nào để phản đối, nhưng bà chưa tính tới một cá tính nổi bật của tất cả những người làm vườn tận tuỵ, đó là trước tiên hãy làm khó dễ đã.
“Xin bác tha lỗi” Jimmy nói “Xin bác tha lỗi”
“Không phải, thưa ngài. Ngài Wade cũng hãy còn chưa thấy xuống mà.”
“Vậy thì tốt” Thesiger nói và bước vào phòng ăn.
Chàng chỉ thấy ở trong phòng bà chủ nhà, phu nhân Coote. Bà này đưa mắt nhìn chàng vẻ như trách móc làm chàng cảm thấy băn khoăn. Nhưng không biết tại sao mà bà ta lại nhìn mình như thế nhỉ.
Ở nông thôn, chẳng bao giờ người ta dùng bữa điểm tâm đúng giờ đúng giấc. Đúng là lúc này đã mười một giờ mười lăm, kể cũng đã là quá muộn, nhưng…
“Tôi xuống có hơi bị trễ một chút thưa bà – Chàng trai dè dặt nói.”
“Ồ! Chẳng sao cả đâu mà” Phu nhân Coote buồn rầu đáp.
Thực ra thì bà rất sợ là những khách mời của mình tỏ ra không sốt sắng, chuệch choạc trong bữa ăn điểm tâm đầu tiên. Trong mười năm đầu của cuộc sống vợ chồng, ngài Oswald Coote (mà lúc đó hãy còn là ông Coote) cứ mỗi lần được phục vụ bữa ăn này, chỉ nửa phút sau tám giờ sáng là nổi khùng lên dữ dội. Phu nhân Coote thế là thành thói quen, coi sự không đúng giờ như một tội nặng. Mà, thói quen là tập tính thứ hai của con người. Thêm nữa phu nhân Coote là một phụ nữ siêng năng cần mẫn nên luôn luôn tự hỏi là cái đám trẻ này chuyên ngủ dậy muộn thì liệu có mang lại lợi ích gì cho cuộc sống? Ngài Oswald luôn nhắc đi nhắc lại với các phóng viên và mọi người khác:
“Sở dĩ tôi thành đạt là vì có thói quen dậy sớm, sống đạm bạc và làm việc có phương pháp.”
Phu nhân Coote to lớn và khá xinh đẹp, kiểu người phù hợp với các vai bi kịch: đôi mắt to vẻ thê lương, giọng nói âm u sâu thẳm. Hoạ sĩ nào muốn đi tìm người mẫu để miêu tả và tái hiện lại cảnh “Nàng Rachel khóc con” thì sẽ rất đỗi mừng vui được đón tiếp thiếu phụ này.
Dường như luôn luôn có một nỗi buồn ghê gớm và bí ẩn đè nặng xuống cuộc sống bà ta mặc dầu trọn đời bà chẳng xảy ra bất cứ một điều gì đáng phàn nàn ngoại trừ việc thăng tiến với tốc độ chóng mặt của ngài Oswald trên bước đường danh vọng.
Hồi còn là thiếu nữ, bà ngây thơ vui vẻ, đầy sức sống và phải lòng, say như điếu đổ chàng thanh niên Oswald Coote, nhân viên của hãng sản xuất xe đạp cạnh cửa hàng đồ gỗ của cha mình.
Suốt hai năm trời, họ sống thật hạnh phúc. Đầu tiên ở căn hộ hai phòng, rồi trong một ngôi nhà nhỏ, tiếp theo là trong một ngôi nhà lớn hơn, cuối cùng là trong những công trình kiến trúc mỗi ngày một to đẹp và quan trọng hơn trước nhưng luôn luôn là ở bên cạnh “xí nghiệp” cho đến lúc mà ngài Oswald trở thành một nhà doanh nghiệp độc lập ông mới bắt đầu thuê những toà nhà rộng rãi và đẹp đẽ mà ông bỏ công ra lùng tìm trên khắp nước Anh Cát Lợi.
Chimneys là một lâu đài lịch sử và khi đặt thuê trong thời hạn hai năm của huân tước Caterham, ngài Oswald có cảm tưởng như tham vọng của mình đã đạt tới điểm tột cùng.
Phải có rất nhiều sự gắng gượng phu nhân Coote mới cảm thấy hạnh phúc. Lúc nào bà cũng thấy mình cô đơn. Sự giải trí duy nhất trong những năm đầu của cuộc hôn nhân là trao đổi chuyện trò với cô hầu và ngay cả khi cô này đã tự nhân mình lên thành ba người thì những buổi tâm sự của người đàn bà trẻ với cô người hầu vẫn là những phút thư giãn tinh thần quí báu. Lúc này bà đã có dưới trướng của mình cả một lô người hầu: một bác quản gia có dáng điệu lúc nào cũng trịnh trọng như một vị giám mục, nhiều tòng bộc thân hình to lớn, một số lớn các cô gái phụ bếp, một tổng quản quốc tịch nước ngoài và một người đàn bà trông nom việc giặt giũ, bếp núc thân hình đồ sộ mà mỗi bước đi là áo váy lại xột xoạt, xột xoạt. Thế mà phu nhân Coote vẫn coi như mình bị đày trên một hoang đảo.
Bà thở một hơi sâu và bước ra khỏi phòng ăn. Jimmy Thesiger thấy nhẹ cả người.
Ra đến hiên, bà gọi Mac Donald, người coi sóc khu vườn đang đứng nhìn lãnh địa của mình bằng con mắt của một nhà độc tài. Mac Donald là vua của tất cả những người làm việc dưới quyền mình và anh ta cai trị họ một cách thật chuyên chế hà khắc.
Phu nhân bước tới gần y vẻ dè dặt:
“Chào anh Mác Donald.”
“Xin kính chào phu nhân.”
Y chào bằng giọng thật trịnh trọng.
“Tôi tự hỏi… là liệu chúng tôi có được một vài chùm nho cho bữa cơm chiều nay không nhỉ?”
“Nho chưa đủ độ chín để hái xuống được thưa bà” Người sếp khu vườn nói giọng từ tốn và cả quyết.
“Ồ!” Phu nhân Coote thốt lên, rồi lấy lại can đảm nói tiếp “Ồ!”
Mac Donald nhìn bà. Bà đỏ mặt vì thấy là mình đã quá tự do không thể tha thứ được. Chắc chắn là cô nữ hầu tước Caterham chưa bao giờ phạm lỗi bất nhã là vào chính vườn của mình để nếm những quả nho chín trên giàn!
“Nếu phu nhân hạ lệnh” Mac Donald nói một cách khô khan “Nếu phu nhân hạ lệnh”
“Cảm ơn anh” Phu nhân Coote lúng búng “Cảm ơn anh”
“Nhưng nho hãy còn chưa chín đâu ạ.”
“Tất nhiên rồi” Bà ngượng ngùng đáp “Tất nhiên rồi”
Mac Donald trịnh trọng lặng im. Phu nhân Coote lấy lại can đảm:
“Tôi muốn hỏi anh về cái bãi cỏ ở phía sau vườn hồng. Liệu có thể chơi cầu lăn ở đó được không. Ngài Oswald rất thích chơi môn cầu lăn.”
Phu nhân Coote đã học lịch sử nước Anh. Bà biết là ngài Francis Drake cùng với các hiệp sĩ bạn của ngài lúc đang chơi cầu lăn thì được tin hạm thuyền địch đã lấp ló ngoài cửa biển. Đó là một trò giải trí của tầng lớp quí tộc. Mac Donald chẳng có lý do nào để phản đối, nhưng bà chưa tính tới một cá tính nổi bật của tất cả những người làm vườn tận tuỵ, đó là trước tiên hãy làm khó dễ đã.