Dưới Váy Thần
Chương 7: Áp đảo số từ của anh
- Chương 1: Quên mất mật khẩu thang máy
- Chương 2: Món quà kỷ niệm ba năm
- Chương 3: Kiềm lòng không được
- Chương 4: Cháu nghe nói đàn ông khi yêu sẽ khác, cháu…
- Chương 5: Thẩm Đường ôm lấy sau lưng Tưởng Thành Duật...
- Chương 6: Tin nhắn lúc 5 giờ 30 sáng...
- Chương 7: Áp đảo số từ của anh
- Chương 8: Em ở đây, anh còn có thể đi đâu
- Chương 9: Anh chỉ có mình em
- Chương 10: Lời nói dối bị lộ...
- Chương 11: Đường Đường nhà chúng ta thích người đẹp trai...
- Chương 12: Em thích anh ở điểm nào?
- Chương 13: Kỷ niệm ba năm vui vẻ
- Chương 14: Tưởng Thành Duật, em nhớ anh rồi
- Chương 15: Một cuộc chiến
- Chương 16: Đường Đường, đến chỗ anh này
- Chương 17: Buổi đấu giá tối nay, thích gì thì cứ mua…
- Chương 18: Đây là điều bất ngờ em dành cho anh sao?
- Chương 19: Đêm nay em vẫn luôn nổi nóng với anh
- Chương 20: Em gái cùng mẹ khác cha
- Chương 21: Ba mẹ Thẩm Đường sau hai mươi bốn năm gặp nhau
- Chương 22: Chừng nào em mới làm nũng với anh
- Chương 23: Mâu thuẫn cãi vã
- Chương 24: Hơn hai tháng không gặp, em không nhớ anh sao?
- Chương 25: Tưởng Thành Duật, anh nói xem chúng ta có thể đi được bao xa…
- Chương 26: Tất cả mọi thứ của cô đều để trong biệt thự của anh
- Chương 27: Quà chia tay
- Chương 28: Gặp lại
- Chương 29: Bắt cá hai tay
- Chương 30: Quay lại với tôi, xóa bỏ hết mọi tổn thương đi
- Chương 31: Tôi không yên lòng về em...
- Chương 32: Vậy Chủ tịch Tưởng phải xếp hàng rồi, tôi cũng...
- Chương 33: Ở phòng khách nhà cậu chơi mạt chược với ông nội
- Chương 34: Một cái ôm
- Chương 35: Ký hợp đồng với Thường Thanh
- Chương 36: Xem em em có trái tim không
- Chương 37: Thân thế bị lộ ra ngoài
- Chương 38: Tuyên chiến với Tiêu Đổng
- Chương 39: Tin sốc
- Chương 40: Cách cuối cùng, thừa nhận
- Chương 41: Hy vọng rất nhiều năm sau này, anh vẫn còn may mắn...
- Chương 42: Trăm năm gặp lại
- Chương 43: Cơ hội cúi đầu chịu thua...
- Chương 44: Đường Đường, gả cho anh nhé...
- Chương 45: Đường Đường, học cách tin tưởng và dựa dẫm anh...
- Chương 46: Em không hiểu, anh sẽ đến dạy em...
- Chương 47: Cùng hát một khúc ca…
- Chương 48: Là chủ tịch Tưởng, cũng là Tưởng Thành Duật
- Chương 49: Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ‘chia tay’
- Chương 50: Tung cô lên cao
- Chương 51: Cách tỏ tình đặc biệt
- Chương 52: Không nhớ anh à?
- Chương 53: Tình cờ gặp phụ huynh
- Chương 54: Lựa chọn
- Chương 55: Anh yêu em
- Chương 56: Ở bên nhau
- Chương 57: Gộp lại thành đ�? ?�ôi
- Chương 58: Sự rung động ban đầu
- Chương 59: Tin anh một lần
- Chương 60: Niềm vui nho nhỏ đầu tiên
- Chương 61: Gặp chiêu nào phá chiêu đó
- Chương 62: Nơi em lưu luyến là nơi có anh…
- Chương 63: Cục diện đảo ngược
- Chương 64: Đưa cô về nhà
- Chương 65: Đụng độ
- Chương 66: Lời hứa với cô
- Chương 67: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 68: Anh ấy đáng giá để tôi làm như vậy
- Chương 69: Chiếc nhẫn
- Chương 70: Con người của anh, tiền của anh đều là của em
- Chương 71: Kiếm tiền mua sữa bột…
- Chương 72: Kết cục (Phần đầu)
- Chương 73: Kết cục (Phần hai)
- Chương 74: Kết cục (Hết)
- Chương 75: Ngoại truyện 1: Giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 76: Ngoại truyện 2: Tạo người
- Chương 77: Ngoại truyện 3: Một khoảng thời gian tươi đẹp
- Chương 78: Ngoại truyện 4: Cục cưng
- Chương 79: Ngoại truyện 5: Cặp song thai
- Chương 80: Ngoại truyện 6: Đặt tên
- Chương 81: Ngoại truyện 7: Chào đón hai cục cưng
- Chương 82: Ngoại truyện 8: Nhật ký nuôi con (1)
- Chương 83: Ngoại truyện 9: Nhật ký nuôi con (2)
- Chương 84: Ngoại truyện 10: Nhật ký nuôi con (3)
- Chương 85: Ngoại truyện 11: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Bị mù
- Chương 86: Ngoại truyện 12: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: ?�i khám mắt
- Chương 87: Ngoại truyện 13: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Thổ lộ
- Chương 88: Ngoại truyện 14: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Làm sao để em yêu anh
- Chương 89: Ngoại truyện 15: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Hai bông hoa
- Chương 90: Ngoại truyện 16: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Một nụ hôn
- Chương 91: Ngoại truyện 17: Ngoại truyện tổng hợp: Lần đầu gặp
- Chương 92: Ngoại truyện 18: Ngoại truyện tổng hợp: I love you fore...
Từng chữ từng chữ trong tin nhắn đó của Tưởng Thành Duật, trong đầu Thẩm Đường đọc nhẩm lại hai lần.
Màn hình chậm rãi tối xuống.
Rất ít khi cô gọi điện thoại cho anh, nếu có gặp phiền toái cũng sẽ không tìm anh, đều là cô tự nghĩ biện pháp giải quyết, không có thói quen ỷ lại vào người khác, cho dù người đó là anh.
Nhưng anh vẫn sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Chờ cô lấy lại tinh thần, đôi mắt đã thích nghi với căn phòng đen nhánh. Sô pha, bình hoa, bàn trang điểm, thậm chí từng lọ mỹ phẩm dưỡng da đều có thể tưởng tượng ra hình dáng.
Thẩm Đường ngồi dậy, sờ soạng lấy ôm gối nhét ra phía sau lưng.
Máy bay của Tưởng Thành Duật sẽ phải cất cánh lập tức, cô nhanh chóng gõ bàn phím trả lời anh: [Ừm.]
Một cái ‘Ừm’ so với một đoạn tin nhắn dài anh gửi qua, có vẻ hơi lạnh nhạt.
Lương tâm Thẩm Đường phát hiện, vội bổ sung thêm: [Em cũng không bàn chuyện làm ăn với ai, lấy đâu ra việc gì gấp. Cho dù không có việc gấp cũng sẽ gọi điện thoại cho anh, gọi một lần không được em thì gọi lần thứ hai, nếu thật sự không gọi được thì mấy tiếng sau lại gọi tiếp, chắc chắn sẽ có lúc gọi được. Anh dậy sớm như vậy, lên máy bay ngủ thêm chút đi.]
Cô đếm đếm số lượng từ, nhiều hơn tin nhắn kia của Tưởng Thành Duật mười mấy chữ.
Đây là tin nhắn nhiều chữ nhất cô từng nhắn cho Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật: [Sao em dậy sớm vậy? Bị anh đánh thức sao?]
Thẩm Đường không nói thật: [Không phải. Em cũng muốn kịp chuyến bay.]
Tưởng Thành Duật: [Sau này trả lời tin nhắn của anh, có lòng là được rồi, cần không vắt hết óc đếm số từ đâu, một hai phải áp đảo số từ của anh.]
Thẩm Đường: “...”
Cô cười không phát ra tiếng động.
Tưởng Thành Duật gửi tiếp: [Bây giờ anh phải chuyển qua chế độ máy bay rồi.]
Thẩm Đường: [Được.]
Anh không trả lời lại.
Thẩm Đường không buồn ngủ mấy, trưa nay cô có chuyến bay đến Hạ Môn, không cần dậy sớm như vậy.
Cảm giác trong giấc mơ vừa rồi rất rõ ràng, thấm đẫm vào trong từng tế bào, đặc biệt là khi Trần Nam Kình răn dạy cô.
Cô lấy điều khiển từ xa ra, khẽ chạm phím ấn.
Rèm phòng ngủ hoạt động trong im lặng.
Bầu trời phía Đông có màu trắng.
Thẩm Đường dựa vào đầu giường, thưởng thức cảnh mặt trời mọc của Thượng Hải một lúc.
Sau đó lại mơ màng ngủ, mãi đến khi trợ lý đến gõ cửa.
10 giờ phải ra sân bay, đầu của Thẩm Đường choáng váng, cố chống dậy đi rửa mặt.
Trợ lý hỗ trợ sắp xếp phòng ở, đặt đồ vật nên mang theo vào trong vali.
Kịch bản trên tủ đầu giường vẫn là ở góc độ cô ta đặt vào ngày hôm qua, không hề nhúc nhích.
Trợ lý không dám hỏi nhiều, yên lặng thu kịch bản lại bỏ vào túi.
Trên đường đi đến sân bay, Thẩm Đường lướt hot search của mình, có người cố ý nhằm vào cô.
Mấy ngày hôm trước, cô tham gia hoạt động thể thao nhân lễ kỷ niệm của nhãn hiệu A, kết quả hôm nay có tài khoản cắt ghép biên tập một đoạn video, trong video cô mặc đồ thể thao mới, phiên bản giới hạn của nhãn hiệu B.
Lúc trước khi cô mặc đồ của nhãn hiệu B này, cô chưa phải là người phát ngôn cho nhãn hiệu A.
Nhưng trong video lại ám chỉ, sau khi cô làm đại diện nhãn hàng mới mặc.
Đại diện phát ngôn của nhãn hàng A lại ăn mặc nhãn hiệu B, đây là đắc tội với ông chủ của nhãn hiệu.
Nếu văn bản làm sáng tỏ viết không tốt, cảm xúc trong bài viết ít một chút, đã không lấy được lòng nhà A mà còn âm thầm đắc tội với nhà B.
Còn nếu không làm sáng tỏ, đợt sản phẩm mới của nhà B tự nhiên bán chạy, đương nhiên cũng sẽ chọc cho ông lớn A tức giận.
Di động vang lên, chị Lỵ gọi đến hỏi cô có thấy hot search không.
“Em xem rồi.”
Thẩm Đường biết là ai giẫm lên cô, đồ nữ của nhãn hiệu A trước kia có một người phát ngôn, mùa hè năm nay nhãn hiệu này thay cô làm đại diện, người đại diện trước đây không phục, bằng mọi cách bôi đen cô.
Mặc kệ cô tham gia hoạt động lần nào, người kia đều sẽ mua người tấn công trên mạng đến bôi nhọ cô.
Chị Lỵ: “Chị gọi là để nói với em đừng để ý tới cô ta, chúng ta không đắc tội nổi đâu. Em khống chế tính tình của mình một chút nghe chưa?”
Thẩm Đường nói cho có lệ: “Ừm.”
“Cái hot search kia chị đang bắt đầu xử lý, em cứ yên tâm tham gia hoạt động. Đầu năm nay không phải Tưởng Thành Duật tặng em món quà lớn trên hot search sao, dùng khá tốt, hủy bỏ hot search này cũng cần dùng đến.”
Thẩm Đường: “…”
...
Thẩm Đường ngủ bù ở trên máy bay một giấc, sau khi máy bay đáp xuống, tinh thần cô tốt lên không ít.
Hoạt động diễn ra vào buổi tối, là một tạp chí nào đó kỷ niệm hai mươi năm xuất bản, mời đông đảo ngôi sao lớn.
Hiện trường hoạt động có các ngôi sao lớn tụ tập, tranh nhau khoe sắc.
Thẩm Đường đến hơi trễ, phần lớn khách quý đã đến rồi, ai nấy đều đang tự tìm người quen để chụp ảnh chung.
Ký tên chụp ảnh xong, Thẩm Đường đi tìm vị trí của mình.
Hoắc Đằng vẫy tay với cô, ban tổ chức sắp xếp cho bọn họ ngồi cùng nhau.
“Cô không đi tìm đạo diễn Trần chụp ảnh chung sao?” Chờ Thẩm Đường ngồi xuống, cái cằm Hoắc Đằng giương lên về phía bàn đối diện.
Thẩm Đường nhìn theo hướng anh ta chỉ, vừa rồi cô đi xuống phía bên cạnh sân khấu, không chú ý đến tình huống bên kia như thế nào, bên trong bị vây ba tầng bên ngoài bị vây ba tầng.
Ở giữa là một người đàn ông mặc áo sơmi và quần tây, phóng khoáng nhưng lại không mất đi sự trầm ổn nho nhã.
Không nghĩ đến Trần Nam Kình cũng đến cổ động bữa tiệc tối đêm nay.
Ít khi ông ta tham dự những hoạt động như vậy, trừ khi đóng phim diễn kịch, chỉ có ngẫu nhiên tuyên truyền phim ông ta mới tham gia chương trình giải trí, thời gian khác thật sự khó gặp được ông ta.
Trần Nam Kình là thần tượng của mấy thế hệ người.
Ông chú đẹp trai không tuổi là danh hiệu hoàn toàn xứng đáng với ông ta, ngay cả Hoắc Đằng cũng là fan hâm mộ của ông ta.
“Tôi vừa mới chụp ảnh chung với đạo diễn Trần xong.” Hoắc Đằng cười nhạt nói.
Thẩm Đường cười cười theo: "Nhiều người quá, tôi không qua đó chen chúc đâu.”
Không xem náo nhiệt cũng là hợp với tính tình lạnh lùng của Thẩm Đường, Hoắc Đằng lại nói đến bộ phim truyền hình Trần Nam Kình đã chuẩn bị thật lâu: "Cô không xem kịch bản của "Đầu hạ năm ấy" sao?”
Thẩm Đường không đáp mà hỏi lại: “Anh cũng cảm thấy hứng thú sao?”
Hoắc Đằng gật đầu, tiếc nuối nói: “Lịch trình của tôi không theo kịp, khi "Sanh Tiêu" đóng máy tôi còn phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn.”
Anh ta đã xem qua kịch bản: “Tính cách nữ chính trong đó rất giống cô, sau khi tôi xem xong tôi cảm giác cô sẽ diễn được loại khí chất này. Mà là tuyển diễn viên công khai, nếu lịch trình của cô cho phép thì có thể đi thử một chút xem.”
Thẩm Đường không muốn nói nhiều về bộ phim, chỉ có thể nói mập mờ: “Tôi có thể diễn được loại khí chất kia ư? Lời này của anh nếu như bị người khác nghe được, không biết đắc tội bao nhiêu người đâu.”
Ít khi Hoắc Đằng được cười ha ha: “Lời tôi nói đều là lời thật lòng mà, cũng không phải cô có thể điều khiển tất cả nhân vật, nhưng nhân vật nữ chính này, xem xong thì nghĩ ngay đến cô.”
“Đúng rồi, là hai nữ chính đó.”
Nữ chính có tính cách giống Thẩm Đường kia, rõ ràng được biên kịch thiên vị, đất diễn nhiều hơn, cái để xem cũng phải nhiều hơn.
Anh ta lại nói với Thẩm Đường tin tức mình biết được: “Vai nữ chính còn lại thì sắp xếp Trần Nhất Nặc trong nội bộ đến diễn, đạo diễn Trần là nhà làm phim, đạo diễn là Chu Minh Khiêm, tổ chế tác như vậy, cô còn do dự gì nữa chứ?”
Những lời nói xuất phát từ đáy lòng này của Hoắc Đằng, Thẩm Đường hết sức cảm kích, nhưng có những chuyện cô không có cách nào nói với người ngoài, đành phải ứng phó nói: “Vậy tôi sẽ tranh thủ đến thử.”
Để cô chủ động tranh giành phim của Trần Nam Kình, có lẽ phải đợi đến kiếp sau.
...
Người càng muốn tránh càng không thể tránh thoát.
Buổi tiệc giao lưu kết thúc, Thẩm Đường đi tìm chủ biên tập để tạm biệt.
Chủ biên tập đang nói chuyện phiếm với Trần Nam Kình, không biết nói đến việc gì, hai người cười chạm ly vào nhau.
Thẩm Đường dừng bước chân muốn quay về, nhưng chủ biên đã nhìn thấy cô, bây giờ cô tiến không được lùi cũng không xong.
Chủ biên nâng ly lên, ý bảo cô qua đó.
Thẩm Đường hỏi xin người phục vụ một ly rượu, nhẹ nhàng bước chân qua đó.
Đối với Trần Nam Kình, cô làm như không thấy.
“Chạy đi đâu đấy, cả đêm chưa nhìn thấy em, còn tưởng rằng em không đên nữa đó.” Chủ biên cười đùa lên án Thẩm Đường, cô ấy với Thẩm đường có quan hệ ở ngoài cũng khá tốt, nói chuyện tùy ý.
Thẩm Đường chạm ly với cô ấy: “Quý cô đây tựa như mặt trăng được ngôi sao vây quanh, giày cao gót của em chen đến rớt ra cũng chưa chen vào được, đến trước mặt quý cô thật không dễ dàng gì.”
Chủ biên bất đắc dĩ nói: “Cô nhóc này.”
Cô ấy không biết Thẩm Đường và Trần Nam Kình có quen hay không, giới thiệu thay bọn họ một phen.
Từ khi Thẩm Đường đi đến, Trần Nam Kình vẫn luôn nhìn cô, nhưng mà Thẩm Đường keo kiệt đến nỗi một ánh mắt cũng chưa nhìn về phía ông ta. Sau khi chủ biên giới thiệu xong, cô mới bất đắc dĩ nhìn qua, đáy mắt cũng chỉ lạnh tanh.
“Đạo diễn Trần.” Thẩm Đường lễ phép cung kính, bày bộ dạng kẻ dưới không dám nói lung tung ra trước mặt người trên, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô thầm cảm ơn kỹ thuật diễn xuất không tệ lắm của mình, lúc này cũng có tác dụng.
Ngoại trừ mấy chữ ‘Đạo diễn Trần’ kia ra, một chữ cô cũng không muốn nhiều lời với Trần Nam Kình.
Có người gọi chủ biên tập đi qua chụp ảnh chung.
Chủ biên vỗ vỗ bả vai Thẩm Đường: “Em học hỏi đạo diễn Trần nhiều chút nha.”
Bỏ lại hai người họ, cô ấy rời đi trước.
Trong nháy mắt, không khí như đóng băng lại.
Ánh mắt Trần Nam Kình dừng ở vết sẹo trên cánh tay Thẩm Đường, từ lần cô nói mình bị thương thế nào ở trước mặt mọi người, bây giờ đến che khuyết điểm cũng lười che.
“Con bị thương lúc mấy tuổi vậy?”
Lời này hỏi ra, ông ta tự trách và áy náy, lại càng khổ sở vô cùng.
Tầm mắt của Trần Nam Kình dời lên trên mặt Thẩm Đường.
Giống với dự đoán lúc trước của ông ta, Thẩm Đường khinh thường, cũng không muốn phản ứng lại với ông ta.
E ngại nơi công chúng, Thẩm Đường không vội cất bước đi ngay.
Thẩm Đường nhấc ly lên, chạm ly với ông ta, một chữ cũng không nói, tự mình uống hết.
Ở nơi xa nhìn cô còn tưởng rằng cô đang nói chuyện hợp tác với Trần Nam Kình.
Trần Nam Kình đành phải uống rượu cùng cô, thức uống không mùi không vị nhưng lại cay ở cổ họng: “Đường Đường, ba nghe nói con...”
“Đạo diễn Trần, ông say rồi.” Thẩm Đường đánh gãy lời nói đó, lại chạm ly với ông ta lần nữa: “Xin lỗi, không tiếp được.”
Giống với lúc trước ở sảnh lớn của khách sạn Thượng Hải, cô để lại cho ông ta một bóng dáng cắt đứt.
...
Trở về khách sạn nghỉ ngơi, trợ lý chuẩn bị sữa bò cho Thẩm Đường.
Thẩm Đường ngồi trước gương trang điểm gỡ trang sức ra, bên tai không ngừng lặp lại hai câu nói của Trần Nam Kình trong bữa tiệc đêm nay: "Con bị thương lúc mấy tuổi vậy?" "Ba nghe nói con..."
“Chị Đường, dạ dày chị có đau không?”
“Không đau, đêm nay chị không uống nhiều lắm.”
Trợ lý yên tâm.
Sức uống rượu của Thẩm Đường không tốt, mỗi lần uống nhiều mấy ly đều sẽ bị đau dạ dày, không uống thuốc sẽ chịu không được.
Trước khi rời đi, trợ lý lấy kịch bản "Đầu hạ năm ấy" từ trong túi xách ra đặt trên tủ đầu giường, sợ Thẩm Đường không muốn lật ra nên cô ấy còn mở sẵn trang thứ nhất ra, tìm góc độ đẹp để đặt xuống.
Trợ lý đang làm những gì, từ trong gương Thẩm Đường đã nhìn thấy rất rõ, chỉ là cái kịch bản đó cô không thể nhận.
Bộ phim Trần Nam Kình sản xuất cho con gái Trần Nhất Nặc của ông ta, sao cô có thể đi xem náo nhiệt chứ.
Đêm nay uống một chút rượu vang đỏ, vốn dĩ cho rằng có thể ngủ ngon.
Vậy mà sắp đến rạng sáng Thẩm Đường vẫn còn đang nghe bài hát ru ngủ.
Càng thúc giục lại càng tỉnh táo.
Thật sự không ngủ được, Thẩm Đường tìm ra một dãy số.
Mãi đến khi âm thanh vang lên mấy chục giây rồi kết thúc, cô cũng không hiểu, tại sao bỗng nhiên cô lại muốn gọi điện thoại cho Tưởng Thành Duật.
Ở bên nhau ba năm, mặc kệ là có tâm sự hay là chuyện ở nhà, rất ít khi cô nhắc với Tưởng Thành Duật.
Anh cũng chưa bao giờ chủ động hỏi.
Điện thoại không có người bắt máy.
Không phải gọi không được.
Loại tình huống này rất ít thấy.
Lần đầu tiên Thẩm Đường chờ điện thoại của Tưởng Thành Duật, nhìn chằm chằm thời gian trên điện thoại đã qua đi một phút, màn hình tối sầm lại.
Mười lăm phút sau, bên kia gọi lại.
Trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt, Tưởng Thành Duật đang lau tóc: “Anh với vừa tắm xong.”
Hai giờ trước mới đáp máy bay xuống thành phố đi công tác, nửa giờ trước mới vào đến khách sạn.
Tưởng Thành Duật giải thích vì sao không kịp thời nghe điện thoại của cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Thẩm Đường ghé đầu vào trên gối nằm: “Buổi sáng hôm nay không phải đã nói trên WeChat sao, dù không có việc gì gấp em cũng sẽ gọi điện thoại cho anh, mãi đến khi gọi được mới thôi.”
Cô chỉ là muốn nghe giọng nói của anh, nói chuyện với anh, nói cái gì cũng được hết.
Rất hiếm khi một ngày mà hai người họ liên lạc với nhau hai lần, lại còn không có chuyện gì quan trọng, giống như cặp đôi bình thường vậy, mười câu nói thì có chín câu rưỡi đều là vô nghĩa.
Tưởng Thành Duật cầm khăn lông đến phòng tắm, suy xét một lát nói: “Quà em tặng anh vào năm mới còn nhớ rõ chứ?”
Sao lại có thể quên.
Một bộ đồ thể thao, áo và quần được cô tách ra thành quà của kỉ niệm ba năm và quà mừng năm mới.
“Sao lại nhắc tới chuyện này?” Cô vẫn còn nhớ rõ: “Lúc anh mặc thử không phải vẫn ổn sao?” Đương nhiên, không tránh được quần có hơi ngắn.
Chân anh dài, mặc dù số lớn nhất vẫn không đủ dài.
“Quà em đã tặng rồi, anh còn chưa tặng quà lại cho em.” Tưởng Thành Duật ngồi trở lại trên ghế sô pha: "Tết Nguyên Đán đoàn phim của em có được nghỉ không?”
Thẩm Đường: “Lấy đâu ra kỳ nghỉ chứ, năm mới còn không nghỉ mà.”
“Tết Nguyên Đán anh cũng không chắc sẽ có thời gian, quà tặng mừng năm mới sẽ đưa cho em trước.” Vừa rồi Tưởng Thành Duật đã suy nghĩ sẽ tặng cô cái gì: “Muốn quà đặt riêng, hay là anh ở cùng với em một tuần đây?”
Anh nhấn mạnh: “Ở cùng em cũng không phải là nói suông, sau khi về nước anh sẽ nghỉ ngơi mấy ngày.”
Thẩm Đường không đáp lại ngay.
Bất kể là loại quà tặng nào đều rất có hấp dẫn, đặc biệt là anh có thể dành ra sáu bảy ngày cho cô.
Cô hỏi: “Có thể nhận tổ hợp không?”
Nhất thời Tưởng Thành Duật không hiểu: “Em muốn tổ hợp gì?”
“Anh ở cùng em bốn năm ngày, quà đặt riêng thì muốn một nửa.”
Tưởng Thành Duật cười, cô không chịu lỗ dù chỉ một chút nào. Chỉ cần Thẩm Đường làm nũng anh lập tức đồng ý: “Ở cùng em năm sáu ngày, quà tặng khác đều cho em.”
- Chương 1: Quên mất mật khẩu thang máy
- Chương 2: Món quà kỷ niệm ba năm
- Chương 3: Kiềm lòng không được
- Chương 4: Cháu nghe nói đàn ông khi yêu sẽ khác, cháu…
- Chương 5: Thẩm Đường ôm lấy sau lưng Tưởng Thành Duật...
- Chương 6: Tin nhắn lúc 5 giờ 30 sáng...
- Chương 7: Áp đảo số từ của anh
- Chương 8: Em ở đây, anh còn có thể đi đâu
- Chương 9: Anh chỉ có mình em
- Chương 10: Lời nói dối bị lộ...
- Chương 11: Đường Đường nhà chúng ta thích người đẹp trai...
- Chương 12: Em thích anh ở điểm nào?
- Chương 13: Kỷ niệm ba năm vui vẻ
- Chương 14: Tưởng Thành Duật, em nhớ anh rồi
- Chương 15: Một cuộc chiến
- Chương 16: Đường Đường, đến chỗ anh này
- Chương 17: Buổi đấu giá tối nay, thích gì thì cứ mua…
- Chương 18: Đây là điều bất ngờ em dành cho anh sao?
- Chương 19: Đêm nay em vẫn luôn nổi nóng với anh
- Chương 20: Em gái cùng mẹ khác cha
- Chương 21: Ba mẹ Thẩm Đường sau hai mươi bốn năm gặp nhau
- Chương 22: Chừng nào em mới làm nũng với anh
- Chương 23: Mâu thuẫn cãi vã
- Chương 24: Hơn hai tháng không gặp, em không nhớ anh sao?
- Chương 25: Tưởng Thành Duật, anh nói xem chúng ta có thể đi được bao xa…
- Chương 26: Tất cả mọi thứ của cô đều để trong biệt thự của anh
- Chương 27: Quà chia tay
- Chương 28: Gặp lại
- Chương 29: Bắt cá hai tay
- Chương 30: Quay lại với tôi, xóa bỏ hết mọi tổn thương đi
- Chương 31: Tôi không yên lòng về em...
- Chương 32: Vậy Chủ tịch Tưởng phải xếp hàng rồi, tôi cũng...
- Chương 33: Ở phòng khách nhà cậu chơi mạt chược với ông nội
- Chương 34: Một cái ôm
- Chương 35: Ký hợp đồng với Thường Thanh
- Chương 36: Xem em em có trái tim không
- Chương 37: Thân thế bị lộ ra ngoài
- Chương 38: Tuyên chiến với Tiêu Đổng
- Chương 39: Tin sốc
- Chương 40: Cách cuối cùng, thừa nhận
- Chương 41: Hy vọng rất nhiều năm sau này, anh vẫn còn may mắn...
- Chương 42: Trăm năm gặp lại
- Chương 43: Cơ hội cúi đầu chịu thua...
- Chương 44: Đường Đường, gả cho anh nhé...
- Chương 45: Đường Đường, học cách tin tưởng và dựa dẫm anh...
- Chương 46: Em không hiểu, anh sẽ đến dạy em...
- Chương 47: Cùng hát một khúc ca…
- Chương 48: Là chủ tịch Tưởng, cũng là Tưởng Thành Duật
- Chương 49: Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ‘chia tay’
- Chương 50: Tung cô lên cao
- Chương 51: Cách tỏ tình đặc biệt
- Chương 52: Không nhớ anh à?
- Chương 53: Tình cờ gặp phụ huynh
- Chương 54: Lựa chọn
- Chương 55: Anh yêu em
- Chương 56: Ở bên nhau
- Chương 57: Gộp lại thành đ�? ?�ôi
- Chương 58: Sự rung động ban đầu
- Chương 59: Tin anh một lần
- Chương 60: Niềm vui nho nhỏ đầu tiên
- Chương 61: Gặp chiêu nào phá chiêu đó
- Chương 62: Nơi em lưu luyến là nơi có anh…
- Chương 63: Cục diện đảo ngược
- Chương 64: Đưa cô về nhà
- Chương 65: Đụng độ
- Chương 66: Lời hứa với cô
- Chương 67: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 68: Anh ấy đáng giá để tôi làm như vậy
- Chương 69: Chiếc nhẫn
- Chương 70: Con người của anh, tiền của anh đều là của em
- Chương 71: Kiếm tiền mua sữa bột…
- Chương 72: Kết cục (Phần đầu)
- Chương 73: Kết cục (Phần hai)
- Chương 74: Kết cục (Hết)
- Chương 75: Ngoại truyện 1: Giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 76: Ngoại truyện 2: Tạo người
- Chương 77: Ngoại truyện 3: Một khoảng thời gian tươi đẹp
- Chương 78: Ngoại truyện 4: Cục cưng
- Chương 79: Ngoại truyện 5: Cặp song thai
- Chương 80: Ngoại truyện 6: Đặt tên
- Chương 81: Ngoại truyện 7: Chào đón hai cục cưng
- Chương 82: Ngoại truyện 8: Nhật ký nuôi con (1)
- Chương 83: Ngoại truyện 9: Nhật ký nuôi con (2)
- Chương 84: Ngoại truyện 10: Nhật ký nuôi con (3)
- Chương 85: Ngoại truyện 11: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Bị mù
- Chương 86: Ngoại truyện 12: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: ?�i khám mắt
- Chương 87: Ngoại truyện 13: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Thổ lộ
- Chương 88: Ngoại truyện 14: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Làm sao để em yêu anh
- Chương 89: Ngoại truyện 15: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Hai bông hoa
- Chương 90: Ngoại truyện 16: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Một nụ hôn
- Chương 91: Ngoại truyện 17: Ngoại truyện tổng hợp: Lần đầu gặp
- Chương 92: Ngoại truyện 18: Ngoại truyện tổng hợp: I love you fore...