Dưới Váy Thần
Chương 72: Kết cục (Phần đầu)
- Chương 1: Quên mất mật khẩu thang máy
- Chương 2: Món quà kỷ niệm ba năm
- Chương 3: Kiềm lòng không được
- Chương 4: Cháu nghe nói đàn ông khi yêu sẽ khác, cháu…
- Chương 5: Thẩm Đường ôm lấy sau lưng Tưởng Thành Duật...
- Chương 6: Tin nhắn lúc 5 giờ 30 sáng...
- Chương 7: Áp đảo số từ của anh
- Chương 8: Em ở đây, anh còn có thể đi đâu
- Chương 9: Anh chỉ có mình em
- Chương 10: Lời nói dối bị lộ...
- Chương 11: Đường Đường nhà chúng ta thích người đẹp trai...
- Chương 12: Em thích anh ở điểm nào?
- Chương 13: Kỷ niệm ba năm vui vẻ
- Chương 14: Tưởng Thành Duật, em nhớ anh rồi
- Chương 15: Một cuộc chiến
- Chương 16: Đường Đường, đến chỗ anh này
- Chương 17: Buổi đấu giá tối nay, thích gì thì cứ mua…
- Chương 18: Đây là điều bất ngờ em dành cho anh sao?
- Chương 19: Đêm nay em vẫn luôn nổi nóng với anh
- Chương 20: Em gái cùng mẹ khác cha
- Chương 21: Ba mẹ Thẩm Đường sau hai mươi bốn năm gặp nhau
- Chương 22: Chừng nào em mới làm nũng với anh
- Chương 23: Mâu thuẫn cãi vã
- Chương 24: Hơn hai tháng không gặp, em không nhớ anh sao?
- Chương 25: Tưởng Thành Duật, anh nói xem chúng ta có thể đi được bao xa…
- Chương 26: Tất cả mọi thứ của cô đều để trong biệt thự của anh
- Chương 27: Quà chia tay
- Chương 28: Gặp lại
- Chương 29: Bắt cá hai tay
- Chương 30: Quay lại với tôi, xóa bỏ hết mọi tổn thương đi
- Chương 31: Tôi không yên lòng về em...
- Chương 32: Vậy Chủ tịch Tưởng phải xếp hàng rồi, tôi cũng...
- Chương 33: Ở phòng khách nhà cậu chơi mạt chược với ông nội
- Chương 34: Một cái ôm
- Chương 35: Ký hợp đồng với Thường Thanh
- Chương 36: Xem em em có trái tim không
- Chương 37: Thân thế bị lộ ra ngoài
- Chương 38: Tuyên chiến với Tiêu Đổng
- Chương 39: Tin sốc
- Chương 40: Cách cuối cùng, thừa nhận
- Chương 41: Hy vọng rất nhiều năm sau này, anh vẫn còn may mắn...
- Chương 42: Trăm năm gặp lại
- Chương 43: Cơ hội cúi đầu chịu thua...
- Chương 44: Đường Đường, gả cho anh nhé...
- Chương 45: Đường Đường, học cách tin tưởng và dựa dẫm anh...
- Chương 46: Em không hiểu, anh sẽ đến dạy em...
- Chương 47: Cùng hát một khúc ca…
- Chương 48: Là chủ tịch Tưởng, cũng là Tưởng Thành Duật
- Chương 49: Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ‘chia tay’
- Chương 50: Tung cô lên cao
- Chương 51: Cách tỏ tình đặc biệt
- Chương 52: Không nhớ anh à?
- Chương 53: Tình cờ gặp phụ huynh
- Chương 54: Lựa chọn
- Chương 55: Anh yêu em
- Chương 56: Ở bên nhau
- Chương 57: Gộp lại thành đ�? ?�ôi
- Chương 58: Sự rung động ban đầu
- Chương 59: Tin anh một lần
- Chương 60: Niềm vui nho nhỏ đầu tiên
- Chương 61: Gặp chiêu nào phá chiêu đó
- Chương 62: Nơi em lưu luyến là nơi có anh…
- Chương 63: Cục diện đảo ngược
- Chương 64: Đưa cô về nhà
- Chương 65: Đụng độ
- Chương 66: Lời hứa với cô
- Chương 67: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 68: Anh ấy đáng giá để tôi làm như vậy
- Chương 69: Chiếc nhẫn
- Chương 70: Con người của anh, tiền của anh đều là của em
- Chương 71: Kiếm tiền mua sữa bột…
- Chương 72: Kết cục (Phần đầu)
- Chương 73: Kết cục (Phần hai)
- Chương 74: Kết cục (Hết)
- Chương 75: Ngoại truyện 1: Giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 76: Ngoại truyện 2: Tạo người
- Chương 77: Ngoại truyện 3: Một khoảng thời gian tươi đẹp
- Chương 78: Ngoại truyện 4: Cục cưng
- Chương 79: Ngoại truyện 5: Cặp song thai
- Chương 80: Ngoại truyện 6: Đặt tên
- Chương 81: Ngoại truyện 7: Chào đón hai cục cưng
- Chương 82: Ngoại truyện 8: Nhật ký nuôi con (1)
- Chương 83: Ngoại truyện 9: Nhật ký nuôi con (2)
- Chương 84: Ngoại truyện 10: Nhật ký nuôi con (3)
- Chương 85: Ngoại truyện 11: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Bị mù
- Chương 86: Ngoại truyện 12: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: ?�i khám mắt
- Chương 87: Ngoại truyện 13: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Thổ lộ
- Chương 88: Ngoại truyện 14: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Làm sao để em yêu anh
- Chương 89: Ngoại truyện 15: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Hai bông hoa
- Chương 90: Ngoại truyện 16: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Một nụ hôn
- Chương 91: Ngoại truyện 17: Ngoại truyện tổng hợp: Lần đầu gặp
- Chương 92: Ngoại truyện 18: Ngoại truyện tổng hợp: I love you fore...
Tưởng Thành Duật nhìn chiếc đàn piano trên bức tranh, nếu không phải cô cố ý dùng chữ ghi chú ở bên cạnh, rất khó có thể vừa nhìn đã nhận ra cô gái đang chơi đàn piano trong bức tranh.
Đóa hoa hải đường trên đàn piano kia tạm thời chắp vá lại, vẫn có thể nhìn ra được đó là một đóa hoa.
Đây là khung cảnh ở phòng khách thôn Hải Đường.
Từ bỏ việc chơi đàn piano vẫn luôn khiến cô tiếc nuối.
“Em có muốn học piano chuyên sâu nữa không?” Tưởng Thành Duật hỏi.
“Thêm mấy năm nữa là em bao mươi tuổi rồi, vẫn là nên làm bà chủ Thẩm của em thật tốt thôi.” Thẩm Đường dọn dẹp sách trên bàn sạch sẽ, đặt bức tranh bên cạnh máy tính, làm quà tặng tặng cho anh.
“Nếu như sau này con gái thích chơi đàn piano, vậy thì hãy bồi dưỡng sở thích của con bé thật tốt.” Cô nhìn kỹ năng vẽ tranh của bản thân mình hình như có hơi thảm không nỡ nhìn: “Nếu như con gái có thiên phú vẽ tranh giống Tranh Tranh, vậy chắc chắn sẽ để con bé học vẽ, về phần piano...”
Tiếc nuối thì cứ tiếc nuối đi.
Cuộc sống mà, ai mà không có tiếc nuối chứ.
“Ông chủ lớn giống như anh, có chuyện gì tiếc nuối hoặc hối hận không nhỉ?”
Cô kéo tay anh trở về phòng ngủ.
Không đợi Tưởng Thành Duật nói chuyện, Thẩm Đường tự hỏi tự trả lời: “Có lẽ là không có rồi, em thấy anh đưa ra quyết định gì đều suy xét cẩn thận. Sau này em cũng phải học theo thật tốt.”
Làm bà chủ rồi thì không thể làm theo ý thích được nữa.
Có một chuyện hối hận, nhưng Tưởng Thành Duật không nói.
Thứ ba tuần sau bọn họ phải bay đến Thâm Quyến, sau khi thăm ông nội sẽ bay đến hải đảo nghỉ phép.
Tắm xong, Thẩm Đường lấy vali ra sắp xếp hành lý.
Tưởng Thành Duật đứng ở bên cạnh, nhìn cô gấp từng chiếc áo sơ mi của anh, ngón tay mượt mà thon dài vuốt phẳng từng chiếc áo, không có chút nếp nhăn nào.
Áo sơ mi của anh có màu gì, cô lại xếp áo phông cùng màu của mình lên trên, mỗi hai chiếc áo đặt trong một cái túi chống bụi, giống như đồ tình nhân.
Tưởng Thành Duật đã nhìn ra quy luật: “Để anh sắp xếp cho, em đi ngủ đi.”
Thẩm Đường để anh làm việc, nhưng cô không rời khỏi phòng thay đồ, hai tay quấn lại trên eo của anh.
Cảm giác chạm vào cơ eo và cơ bụng của anh rất tuyệt, cô thích đến mức không nỡ buông tay.
Tưởng Thành Duật ấn tay của cô: “Đừng có động linh tinh.”
Thẩm Đường không làm ảnh hưởng anh làm việc, dọn dẹp xong đồ ngủ của anh.
“Chồng ơi, đừng quên mang cho em một bộ đồ chống nắng đấy.”
Ước chừng phòng thay đồ yên lặng tới mười giây.
Cách xưng hô này vô tình kéo lại khoảng cách của trái tim họ.
“Anh đặt trong vali rồi, mang hai bộ.”
Thẩm Đường cũng đang nỗ lực thích nghi với cách xưng hô chồng ơi này, có lúc khó tránh khỏi lo lắng, có phải anh thật sự bằng lòng bước vào hôn nhân rồi hay không, thật sự là muốn cùng cô đi cả đời sao.
Đợi buổi sáng mở mắt trong vòng tay ấm áp vững chắc của anh, sự lo lắng mới hoàn toàn tan biến đi, trong lòng cô mới dần yên ổn.
Quần áo đã được sắp xếp xong hết, đầy cả một vali.
Trước đây Tưởng Thành Duật bị cô trêu chọc đến nổi lửa, bây giờ mới rảnh rỗi dập lửa.
Ghế sô pha trong phòng thay đồ không đủ rộng, Thẩm Đường bị Tưởng Thành Duật ôm trong vòng tay, cô nằm ở dưới thân anh, nắm lấy bờ vai anh.
Nửa đoạn thời gian đầu, Tưởng Thành Duật dịu dàng với cô.
Sau đó, lại mạnh mẽ muốn cô.
Cho dù là như thế nào, Thẩm Đường đều không chịu được.
Từ phòng thay đồ đến trên ghế sô pha trong phòng ngủ, trận kịch liệt này cũng trở lại bình tĩnh. Thẩm Đường tắm xong thì nằm trên giường, mệt đến không muốn cử động, thể lực của anh giống như khi anh hai bảy hai tám tuổi.
Cô nhìn Tưởng Thành Duật đang uống nước: “Em ngủ đây, chồng yêu ngủ ngon nhé.”
“Ừm.” Tưởng Thành Duật đặt ly nước xuống.
Khăn tắm của cô bị đặt sang một bên.
Tưởng Thành Duật vùi đầu, hôn xuống chỗ mẫn cảm nhất của cô.
Thẩm Đường hơi run lên, theo phản xạ có điều kiện muốn lấy chân đạp anh.
Chưa đạp được, chân đã bị Tưởng Thành Duật nắm lấy, bờ môi ấm áp của anh lại lướt xuống.
Hai chân của Thẩm Đường bị anh giữ lấy, căn bản không thể động đậy.
Anh vẫn đang hôn.
Sự dịu dàng trên đầu lưỡi khiến cô như tấm băng tan chảy.
Sự tê dại như bị điện giật không thể phóng thích, Thẩm Đường không thể ôm lấy Tưởng Thành Duật, chỉ có thể giơ tay tắt đèn, với tay lấy một chiếc gối ôm che mặt lại.
Ý đồ để gối đầu hút mất một phần giọng nói của cô.
Sau đó Tưởng Thành Duật lại muốn cô một lần nữa.
Đêm nay là một đêm không có giấc mộng đến trời sáng.
Thẩm Đường bị tiếng chuông báo thức 7 giờ sáng đánh thức, vốn dĩ cô đã đặt báo thức lúc 6 giờ, có lẽ chưa muốn dậy, Tưởng Thành Duật đổi lại thời gian báo thức cho cô.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, bên cạnh đã không có ai.
Mỗi ngày 5, 6 giờ sáng Tưởng Thành Duật đã rời giường, lúc này không phải đang ở công ty thì cũng là đang trên đường đến công ty.
Cô vén chăn lên ngồi dậy.
Ngày mai có chuyến bay về quê, hôm nay cô phải đến công ty sắp xếp xong những công việc tiếp theo.
Thẩm Đường làm vệ sinh xong, thay quần áo xuống lầu.
Vậy mà Tưởng Thành Duât vẫn còn ở nhà, anh ngồi trước bàn ăn, bày hai chiếc laptop.
“Sao anh vẫn chưa đến công ty thế?”
Tưởng Thành Duật đang bận, đưa ly nước bên tay cho cô: “Hôm nay có một cuộc hội nghị sản xuất, đến lúc đó anh phải đến thẳng hội trường, không có thời gian chạy đến công ty nữa.”
Thẩm Đường uống nửa ly nước ấm, ngồi bên cạnh anh yên lặng ăn cơm.
Anh đã ăn xong bữa sáng, cố ý ngồi với cô thêm mấy phút.
“Buổi tối anh đến chỗ mẹ anh một chuyến, có lẽ phải muộn một chút mới trở về.” Tưởng Thành Duật báo một tiếng với cô.
Thời gian không còn nhiều, nếu không đi sẽ không tới kịp.
“Không đợi được em ăn xong rồi, bây giờ anh phải đi mới kịp.”
“Không cần ở đây với em đâu, anh đi nhanh đi, đừng đến trễ đó.” Thẩm Đường lấy giấy ăn lau miệng, dựa gần vào anh.
Tưởng Thành Duật tắt máy tính, quay mặt sang bên cạnh, hôn cô một cái.
Thẩm Đường nhìn xuống sân qua cửa sổ sát đất của phòng khách, xe ô tô của anh chậm rãi rời đi.
Trước đây cùng anh ăn bữa sáng chưa từng có cảm giác hạnh phúc thế này, lúc đó cứ mãi lo không biết ngày nào sẽ tan vỡ.
Bây giờ không giống vậy.
Mỗi một ngày mở mắt cô đều rất chờ mong.
Hai ngày trước, khi cô tán gẫu với Ôn Địch, Ôn Địch nói đang sáng tác một kịch bản về trai đểu, chuẩn bị ngược trai đểu đến thương tích đầy mình.
Ôn Địch còn nói, muốn sắp xếp vào kịch bản một người đàn ông tốt, hỏi cô có muốn viết câu chuyện tình yêu của cô và Tưởng Thành Duật vào không, nếu như muốn viết, hai người bọn họ hợp tác thành một bộ kịch bản.
Cũng không phải là không thể.
Thẩm Đường thu suy nghĩ lại, sau khi ăn xong bữa sáng thì vội vàng đến công ty.
Hôm nay Trữ Nhiễm đã đến công ty, tuy rằng đã kết thúc ghi hình tiết mục truyền hình, nhưng huấn luyện thể chất và luyện tập vũ đạo vẫn phải tiếp tục, tháng mười một sẽ khai máy một bộ phim mới, cô ta phải nhân mấy tháng này lấy lại tinh thần nghề nghiệp.
Theo tiết mục chương trình truyền hình được phát ra, cô ta đã thu hoạch được danh tiếng, không ít cư dân mạng chuyển từ anti fan thành fan hâm mộ. Các loại kịch bản và hoạt động làm ăn theo đó mà tìm đến cửa.
Trải qua thời gian điều chỉnh một đêm, Trữ Nhiễm đã chấp nhận sự thật Tần Tỉnh đã có bạn gái.
Tuy rằng lấy được vị trí thứ hai, giống như lời chị Lỵ nói, trong lòng cư dân mạng, sự thay đổi của cô ta không thể đo đếm được bằng xếp hạng.
Hiện tại tiết mục chương trình truyền hình mới phát sóng đến tập thứ sáu, mấy tập sau mới là khoảnh khắc nổi bật của cô ta, đến lúc đó lại có thể thu hoạch một làn sóng khen ngợi.
Tình yêu chẳng là cái thá gì, nhưng sự nghiệp chắc chắn phải có.
Trữ Nhiễm an ủi bản thân mình.
Buổi sáng hôm nay mở cuộc họp thảo luận xem tiếp theo cô ta phải nhận mấy bộ phim nào, Trữ Nhiễm là người cuối cùng đến phòng hội nghị.
Thẩm Đường vỗ vỗ ghế trống bên cạnh cô: “Chỗ này nè.”
Ghế trống đối diện với Tần Tỉnh, nếu như không cố ý nhìn anh ta, hoàn toàn có thể tránh giao tiếp ánh mắt.
Trong phòng hội nghị có mùi hương cà phê bay lên, các cô gái bọn họ đều giảm cân, chỉ có trước mặt Tần Tỉnh đặt một ly cà phê.
Trữ Nhiễm muốn nhìn một cái, nhưng lại nhịn xuống.
Thẩm Đường vẫn chưa xem kịch bản, cô hỏi Tần Tỉnh có ý kiến gì không: “Tôi mang theo mấy bộ kịch bản lên máy bay xem, mọi người cứ giới thiệu trước mấy bộ đi.”
“Bộ thứ nhất và thứ tư không tệ, tôi đã xem kịch bản một lượt rồi.”
Trong phòng hội nghị yên tĩnh, giọng nói của anh ta giống như vang vọng từng tầng lớp, rất có kết cấu, đặc biệt là khi nói đến anh ta đã xem hết kịch bản một lượt.
Trữ Nhiễm lặng lẽ nhìn anh ta, còn Tần Tỉnh thì đang nhìn màn hình lớn.
Cô ta thu ánh mắt lại, cũng nhìn lên các kịch bản được liệt kê ra trên màn hình.
Anh ta xem hết những kịch bản cô ta phải nhận diễn, có phải là không thất vọng về cô ta như trước nữa hay không.
Nhưng giây tiếp theo, cô ta lại tự cười nhạo mình.
Bây giờ anh ta đã có bạn gái rồi, mà còn giúp cô ta kiểm tra những bộ phim mà cô ta phải nhận sau này, liên quan đến lợi ích của công ty, cũng là liên quan đến lợi ích của bản thân anh ta.
Cô ta kích động như vậy làm gì chứ.
Trữ Nhiễm lật biên bản cuộc họp ra, nghiêm túc ghi điều quan trọng mà bọn họ thảo luận xuống.
Thẩm Đường thấy cô ta làm ghi chép cuộc họp, suýt chút nữa kinh ngạc đến rơi cằm xuống.
Thảo luận hơn hai tiếng đồng hồ, sau khi tan họp, Thẩm Đường dẫn đầu ra khỏi phòng hội nghị.
Trữ Nhiễm và Tần Tình đi đến cửa cùng lúc, cô ta tăng nhanh bước chân đi lên phía trước anh ta, để mình không nhìn anh ta nữa.
“Bà chủ Thẩm.” Trữ Nhiễm đi nhanh gọi Thẩm Đường.
Thẩm Đường xoay người: “Sao thế?”
“Nghe nói cô muốn đi nghỉ phép à.”
“Ừm, khoảng một tuần thôi. Trong thời gian đó nếu có chuyện gì cô cứ đi tìm chị Lỵ.”
Trữ Nhiễm có thể có chuyện gì chứ, một tuần tiếp theo ngoài hai hoạt động làm ăn, cô ta cũng không có sắp xếp gì khác, phải huấn luyện ở công ty.
“Lần này vẫn có quà cho tôi chứ?”
“Có chứ, hai viên sô cô la có đủ không?”
“... Cô thật là keo kiệt.” Trữ Nhiễm lấy một hộp hình chữ nhật trong túi xách ra: “Người ta nhờ vả tôi, hy vọng cô thích, nếu như không thích cũng đừng có tính nợ lên đầu tôi.”
Nhét đồ vào trong tay Thẩm Đường, cô ta xoay người chạy một mạch đến phòng huấn luyện, dường như sợ Thẩm Đường sẽ chạy đuổi theo cô ta vậy.
Về đến văn phòng, Thẩm Đường mở cái hộp đó ra.
Bên ngoài đóng gói rất tinh xảo, giấy gói cũng được lựa chọn tỉ mỉ.
Gỡ bỏ lớp giấy gói, là một cuốn album bằng da.
Bố cục bên trong đã được chuyên gia thiết kế, bức ảnh cũ được in trong album mới, thứ già đi chính là thời gian.
Trên trang bìa là mấy bức ảnh chụp em bé vừa chào đời không lâu.
Chỉ nhìn mấy bức ảnh này, thật sự không thể nhìn ra là cô lúc nhỏ.
Lật từng trang từng trang, các đường nét trên khuôn mặt cô cũng dần dần trở nên trong trẻo và có cảm giác chân thật hơn.
Từ khi cô chào đời đến khi trong một tuổi, hình ảnh tràn đầy một cuốn album.
Từ đầu đến cuối đều không có bóng dáng của Trần Nam Kình và Tiêu Chân xuất hiện, trong mấy bức ảnh cuối cùng, cô đã chập chững biết đi, buộc một bím tóc nhỏ, mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp, lúc đó đi đường vẫn chưa vững, cứ lắc lư lắc lư mãi, còn đang cười nhào vào lòng một người.
Đồ chơi trong tay người đó lộ ra một nửa trước máy ảnh, nhưng người thì không xuất hiện.
Có lẽ là Tiêu Chân.
Biết cô không muốn nhìn thấy bọn họ, cho nên khi làm album Tiêu Chân đã cố ý cắt bớt ảnh đi.
Quá khứ đã vỡ tan tành, thật sự không thể chỉ dựa vào một cuốn album để phục hồi lại được.
Nhưng có lẽ Tưởng Thành Duật thích cuốn album này.
...
Hội nghị sản xuất đã kết thúc, Tưởng Thành Duật từ chối bữa tiệc tối, đi thẳng về nhà cũ.
Hôm nay tâm trạng của bà Tưởng không tệ, bà ấy đang vẽ tranh trong sân, gần đây rảnh rỗi không có việc gì làm, bắt đầu học vẽ với cháu gái: “Sao hôm nay con lại có thời gian đến đây thế?”
Tưởng Thành Duật ngồi xuống bên cạnh mẹ: “Con phải đi nghỉ phép với Thẩm Đường, qua đây thăm mẹ và ba con.”
“Trước đây con ra ngoài chơi cũng chưa từng nói với ba mẹ mà.” Bà Tưởng xoay mặt: “Lần này sao lại nhớ mà đến báo cáo hành trình vậy? Là...”
Đang nói, bà ấy dừng lại một chút.
Đã tìm được nguyên nhân hôm nay con trai qua đây.
Bà Tưởng mỉm cười, nhìn ngón áp út của anh: “Mẹ đã nói mà, thì ra là tới đưa nhẫn cho mẹ xem.”
Tưởng Thành Duật: “Mẹ, mẹ đừng lấy suy nghĩ của mẹ phỏng đoán con.”
“Không cần phải xấu hổ đâu, ở trước mặt mẹ con còn giả vờ làm người lớn cái gì chứ.” Bà Tưởng cảm thán: “Con kết hôn rồi có gia đình của mình, mẹ mới cảm thấy con thật sự trưởng thành.”
Bà ấy chỉ vào bức vẽ: “Mẹ đang học vẽ, đợi khi nào học được gần xong, mẹ sẽ vẽ cho gia đình nhỏ của con một bức vẽ nhé.”
Tưởng Thành Duật nhìn bảng vẽ của mẹ: “Mẹ, bức tranh này của mẹ là gì thế?”
Bà Tưởng nghiêm túc giới thiệu: “Sân nhà của chúng ta, bên này là biệt thự, đây là vườn hoa, có lẽ là vẫn chưa vẽ xong hoa nên con không nhìn ra đấy.”
Đột nhiên Tưởng Thành Duật không nói gì, kỹ năng vẽ tranh này còn không bằng Thẩm Đường.
- Chương 1: Quên mất mật khẩu thang máy
- Chương 2: Món quà kỷ niệm ba năm
- Chương 3: Kiềm lòng không được
- Chương 4: Cháu nghe nói đàn ông khi yêu sẽ khác, cháu…
- Chương 5: Thẩm Đường ôm lấy sau lưng Tưởng Thành Duật...
- Chương 6: Tin nhắn lúc 5 giờ 30 sáng...
- Chương 7: Áp đảo số từ của anh
- Chương 8: Em ở đây, anh còn có thể đi đâu
- Chương 9: Anh chỉ có mình em
- Chương 10: Lời nói dối bị lộ...
- Chương 11: Đường Đường nhà chúng ta thích người đẹp trai...
- Chương 12: Em thích anh ở điểm nào?
- Chương 13: Kỷ niệm ba năm vui vẻ
- Chương 14: Tưởng Thành Duật, em nhớ anh rồi
- Chương 15: Một cuộc chiến
- Chương 16: Đường Đường, đến chỗ anh này
- Chương 17: Buổi đấu giá tối nay, thích gì thì cứ mua…
- Chương 18: Đây là điều bất ngờ em dành cho anh sao?
- Chương 19: Đêm nay em vẫn luôn nổi nóng với anh
- Chương 20: Em gái cùng mẹ khác cha
- Chương 21: Ba mẹ Thẩm Đường sau hai mươi bốn năm gặp nhau
- Chương 22: Chừng nào em mới làm nũng với anh
- Chương 23: Mâu thuẫn cãi vã
- Chương 24: Hơn hai tháng không gặp, em không nhớ anh sao?
- Chương 25: Tưởng Thành Duật, anh nói xem chúng ta có thể đi được bao xa…
- Chương 26: Tất cả mọi thứ của cô đều để trong biệt thự của anh
- Chương 27: Quà chia tay
- Chương 28: Gặp lại
- Chương 29: Bắt cá hai tay
- Chương 30: Quay lại với tôi, xóa bỏ hết mọi tổn thương đi
- Chương 31: Tôi không yên lòng về em...
- Chương 32: Vậy Chủ tịch Tưởng phải xếp hàng rồi, tôi cũng...
- Chương 33: Ở phòng khách nhà cậu chơi mạt chược với ông nội
- Chương 34: Một cái ôm
- Chương 35: Ký hợp đồng với Thường Thanh
- Chương 36: Xem em em có trái tim không
- Chương 37: Thân thế bị lộ ra ngoài
- Chương 38: Tuyên chiến với Tiêu Đổng
- Chương 39: Tin sốc
- Chương 40: Cách cuối cùng, thừa nhận
- Chương 41: Hy vọng rất nhiều năm sau này, anh vẫn còn may mắn...
- Chương 42: Trăm năm gặp lại
- Chương 43: Cơ hội cúi đầu chịu thua...
- Chương 44: Đường Đường, gả cho anh nhé...
- Chương 45: Đường Đường, học cách tin tưởng và dựa dẫm anh...
- Chương 46: Em không hiểu, anh sẽ đến dạy em...
- Chương 47: Cùng hát một khúc ca…
- Chương 48: Là chủ tịch Tưởng, cũng là Tưởng Thành Duật
- Chương 49: Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ‘chia tay’
- Chương 50: Tung cô lên cao
- Chương 51: Cách tỏ tình đặc biệt
- Chương 52: Không nhớ anh à?
- Chương 53: Tình cờ gặp phụ huynh
- Chương 54: Lựa chọn
- Chương 55: Anh yêu em
- Chương 56: Ở bên nhau
- Chương 57: Gộp lại thành đ�? ?�ôi
- Chương 58: Sự rung động ban đầu
- Chương 59: Tin anh một lần
- Chương 60: Niềm vui nho nhỏ đầu tiên
- Chương 61: Gặp chiêu nào phá chiêu đó
- Chương 62: Nơi em lưu luyến là nơi có anh…
- Chương 63: Cục diện đảo ngược
- Chương 64: Đưa cô về nhà
- Chương 65: Đụng độ
- Chương 66: Lời hứa với cô
- Chương 67: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 68: Anh ấy đáng giá để tôi làm như vậy
- Chương 69: Chiếc nhẫn
- Chương 70: Con người của anh, tiền của anh đều là của em
- Chương 71: Kiếm tiền mua sữa bột…
- Chương 72: Kết cục (Phần đầu)
- Chương 73: Kết cục (Phần hai)
- Chương 74: Kết cục (Hết)
- Chương 75: Ngoại truyện 1: Giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 76: Ngoại truyện 2: Tạo người
- Chương 77: Ngoại truyện 3: Một khoảng thời gian tươi đẹp
- Chương 78: Ngoại truyện 4: Cục cưng
- Chương 79: Ngoại truyện 5: Cặp song thai
- Chương 80: Ngoại truyện 6: Đặt tên
- Chương 81: Ngoại truyện 7: Chào đón hai cục cưng
- Chương 82: Ngoại truyện 8: Nhật ký nuôi con (1)
- Chương 83: Ngoại truyện 9: Nhật ký nuôi con (2)
- Chương 84: Ngoại truyện 10: Nhật ký nuôi con (3)
- Chương 85: Ngoại truyện 11: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Bị mù
- Chương 86: Ngoại truyện 12: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: ?�i khám mắt
- Chương 87: Ngoại truyện 13: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Thổ lộ
- Chương 88: Ngoại truyện 14: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Làm sao để em yêu anh
- Chương 89: Ngoại truyện 15: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Hai bông hoa
- Chương 90: Ngoại truyện 16: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Một nụ hôn
- Chương 91: Ngoại truyện 17: Ngoại truyện tổng hợp: Lần đầu gặp
- Chương 92: Ngoại truyện 18: Ngoại truyện tổng hợp: I love you fore...