Dưới Váy Thần
Chương 4: Cháu nghe nói đàn ông khi yêu sẽ khác, cháu…
- Chương 1: Quên mất mật khẩu thang máy
- Chương 2: Món quà kỷ niệm ba năm
- Chương 3: Kiềm lòng không được
- Chương 4: Cháu nghe nói đàn ông khi yêu sẽ khác, cháu…
- Chương 5: Thẩm Đường ôm lấy sau lưng Tưởng Thành Duật...
- Chương 6: Tin nhắn lúc 5 giờ 30 sáng...
- Chương 7: Áp đảo số từ của anh
- Chương 8: Em ở đây, anh còn có thể đi đâu
- Chương 9: Anh chỉ có mình em
- Chương 10: Lời nói dối bị lộ...
- Chương 11: Đường Đường nhà chúng ta thích người đẹp trai...
- Chương 12: Em thích anh ở điểm nào?
- Chương 13: Kỷ niệm ba năm vui vẻ
- Chương 14: Tưởng Thành Duật, em nhớ anh rồi
- Chương 15: Một cuộc chiến
- Chương 16: Đường Đường, đến chỗ anh này
- Chương 17: Buổi đấu giá tối nay, thích gì thì cứ mua…
- Chương 18: Đây là điều bất ngờ em dành cho anh sao?
- Chương 19: Đêm nay em vẫn luôn nổi nóng với anh
- Chương 20: Em gái cùng mẹ khác cha
- Chương 21: Ba mẹ Thẩm Đường sau hai mươi bốn năm gặp nhau
- Chương 22: Chừng nào em mới làm nũng với anh
- Chương 23: Mâu thuẫn cãi vã
- Chương 24: Hơn hai tháng không gặp, em không nhớ anh sao?
- Chương 25: Tưởng Thành Duật, anh nói xem chúng ta có thể đi được bao xa…
- Chương 26: Tất cả mọi thứ của cô đều để trong biệt thự của anh
- Chương 27: Quà chia tay
- Chương 28: Gặp lại
- Chương 29: Bắt cá hai tay
- Chương 30: Quay lại với tôi, xóa bỏ hết mọi tổn thương đi
- Chương 31: Tôi không yên lòng về em...
- Chương 32: Vậy Chủ tịch Tưởng phải xếp hàng rồi, tôi cũng...
- Chương 33: Ở phòng khách nhà cậu chơi mạt chược với ông nội
- Chương 34: Một cái ôm
- Chương 35: Ký hợp đồng với Thường Thanh
- Chương 36: Xem em em có trái tim không
- Chương 37: Thân thế bị lộ ra ngoài
- Chương 38: Tuyên chiến với Tiêu Đổng
- Chương 39: Tin sốc
- Chương 40: Cách cuối cùng, thừa nhận
- Chương 41: Hy vọng rất nhiều năm sau này, anh vẫn còn may mắn...
- Chương 42: Trăm năm gặp lại
- Chương 43: Cơ hội cúi đầu chịu thua...
- Chương 44: Đường Đường, gả cho anh nhé...
- Chương 45: Đường Đường, học cách tin tưởng và dựa dẫm anh...
- Chương 46: Em không hiểu, anh sẽ đến dạy em...
- Chương 47: Cùng hát một khúc ca…
- Chương 48: Là chủ tịch Tưởng, cũng là Tưởng Thành Duật
- Chương 49: Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ‘chia tay’
- Chương 50: Tung cô lên cao
- Chương 51: Cách tỏ tình đặc biệt
- Chương 52: Không nhớ anh à?
- Chương 53: Tình cờ gặp phụ huynh
- Chương 54: Lựa chọn
- Chương 55: Anh yêu em
- Chương 56: Ở bên nhau
- Chương 57: Gộp lại thành đ�? ?�ôi
- Chương 58: Sự rung động ban đầu
- Chương 59: Tin anh một lần
- Chương 60: Niềm vui nho nhỏ đầu tiên
- Chương 61: Gặp chiêu nào phá chiêu đó
- Chương 62: Nơi em lưu luyến là nơi có anh…
- Chương 63: Cục diện đảo ngược
- Chương 64: Đưa cô về nhà
- Chương 65: Đụng độ
- Chương 66: Lời hứa với cô
- Chương 67: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 68: Anh ấy đáng giá để tôi làm như vậy
- Chương 69: Chiếc nhẫn
- Chương 70: Con người của anh, tiền của anh đều là của em
- Chương 71: Kiếm tiền mua sữa bột…
- Chương 72: Kết cục (Phần đầu)
- Chương 73: Kết cục (Phần hai)
- Chương 74: Kết cục (Hết)
- Chương 75: Ngoại truyện 1: Giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 76: Ngoại truyện 2: Tạo người
- Chương 77: Ngoại truyện 3: Một khoảng thời gian tươi đẹp
- Chương 78: Ngoại truyện 4: Cục cưng
- Chương 79: Ngoại truyện 5: Cặp song thai
- Chương 80: Ngoại truyện 6: Đặt tên
- Chương 81: Ngoại truyện 7: Chào đón hai cục cưng
- Chương 82: Ngoại truyện 8: Nhật ký nuôi con (1)
- Chương 83: Ngoại truyện 9: Nhật ký nuôi con (2)
- Chương 84: Ngoại truyện 10: Nhật ký nuôi con (3)
- Chương 85: Ngoại truyện 11: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Bị mù
- Chương 86: Ngoại truyện 12: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: ?�i khám mắt
- Chương 87: Ngoại truyện 13: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Thổ lộ
- Chương 88: Ngoại truyện 14: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Làm sao để em yêu anh
- Chương 89: Ngoại truyện 15: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Hai bông hoa
- Chương 90: Ngoại truyện 16: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Một nụ hôn
- Chương 91: Ngoại truyện 17: Ngoại truyện tổng hợp: Lần đầu gặp
- Chương 92: Ngoại truyện 18: Ngoại truyện tổng hợp: I love you fore...
Hôm nay Thẩm Đường vẫn chọn dòng sản phẩm làm trắng và dưỡng ẩm này. Không có nhiều kem trắng trong chai, vì thế nhìn vào có thể thấy đáy ngay.
“Mới đây đã sắp hết rồi.” Cô nói.
“Dùng hết rồi anh sẽ mua cho em.” Tưởng Thành Duật nới lỏng áo sơ mi, chống khuỷu tay lên lan can ghế, ngắm cô trong gương.
Làn da của cô trơn tru và mịn màng, thậm chí dùng mười tám lớp lọc gương thì làn da vẫn như thế.
Thẩm Đường cũng nhìn anh từ trong gương, thỉnh thoảng hai ánh mắt họ chạm vào nhau lúc nào cũng chẳng hay.
Anh uể oải dựa vào lưng ghế, ánh nắng từ cửa sổ cao chiếu vào vai anh, giữa ánh sáng và bóng tối, anh không làm gì cả chỉ dịu dàng nhìn cô.
Thậm chí đôi lúc không chân thực.
“Phần sau của bộ phim quay ở đâu?”
“Hoành Điếm, đây là một bộ phim truyền hình cổ trang.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, trong phim cổ trang hẳn là không có cảnh hôn.
Nhưng cũng không tiện hỏi.
Thẩm Đường bôi kem dưỡng ẩm xong thì vặn nắp lại.
Một tay Tưởng Thành Duật ôm vai Thẩm Đường xoay người cô lại, tay kia nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô, thỉnh thoảng lại cắn cô một cái.
Lúc anh muốn chủ động, không ai có thể cản được.
Thẩm Đường nắm lấy vạt áo anh, cô dùng sức kéo vạt áo bám vào người anh, vẽ ra đường cong hoàn mỹ trên cơ thể anh.
Tay còn lại cô vòng qua cổ anh.
Do thời gian không nhiều, Tưởng Thành Duật chỉ có thể ôm hôn cô một cái.
“Trang điểm đi, anh phải ra sân bay sớm.”
Nút áo sơ mi của anh mở ra hơn phân nửa.
Tưởng Thành Duật cài từng cái cúc lại, chỉ để hở một cúc trên cùng.
...
Trở lại Bắc Kinh, Thẩm Đường vừa mới bước chân về nhà, sau khi tắm rửa xong cô đang định tìm sách đọc, xe của chị Lỵ đã lái vào sân biệt thự của Tưởng Thành Duật.
Chị Lỵ đã gửi rất nhiều thứ, bao gồm bộ quần áo thể thao và giày thể thao mới để mặc cho sự kiện ngày mai. Kịch bản của bộ phim mới nhất sẽ được quay vào tháng mười một và còn một số kịch bản khác đang được thương lượng.
Bày một khay trà.
Thẩm Đường không vội thử quần áo, lật kịch bản ra xem.
Chị Lỵ vừa nhận được một tin tức là nữ thứ của ‘Sanh Tiêu’ đã bị cắt vai, không biết ai sẽ đóng vai này.
Dù sao cũng không phải là nữ thứ được định ra từ trước.
Nghe đồn đã bị một bông hoa nào đó chặn lại.
Chậm nhất vào đầu tháng sau, đoàn phim sẽ công bố danh sách diễn viên chính.
‘Sanh Tiêu cạn duyên phận’ là kịch bản mà Thẩm Đường đang xem, sẽ được khởi chiếu ở Hoành Điếm vào tháng tới. Cô là nữ chính, Hoắc Đằng là nam chính. Nam chính cũng là người sẽ phát ngôn về trang phục thể thao trong sự kiện diễn ra vào ngày mai, mà cô sẽ tham gia.
Việc các nhân vật bị loại cũng không có gì lạ.
Thẩm Đường không có cảm giác gì, vẫn đang xem kịch bản.
Trong bộ phim này cô không diễn vai địch thủ nhiều với nữ thứ, cho nên cô cũng không quan tâm đến việc ai diễn vai này.
Chị Lỵ lấy hai bộ quần áo style mới, mở bộ đồ trong túi bên ngoài ra: “Thử đi, để chị xem bộ nào mặc lên đẹp hơn.”
Cô ấy cầm lấy kịch bản trong tay Thẩm Đường sau đó nhét quần áo vào trong tay cô.
“Này, đợi đến khi em xem xong đoạn này đi...” Thẩm Đường đang say sưa xem thì đột ngột dừng lại.
“Hơn một tháng nữa, em còn có thời gian xem mà.” Chị Lỵ thúc giục cô thử quần áo.
Trên cầu thang có tiếng bước chân, Chị Lỵ nhìn sang, hóa ra Tưởng Thành Duật không đến công ty.
Tưởng Thành Duật mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, bộ đồ này xem như là một đôi với Thẩm Đường.
Chị Lỵ lịch sự chào hỏi: “Anh Tưởng.”
Tưởng Thành Duật: “Xin chào.” Sau đó, anh không ngừng nhìn Thẩm Đường, cô mặc quần áo ở nhà còn bên ngoài là quần áo thể thao, trên quần áo vẫn treo nhãn hiệu.
“Phong cách mới sao?”
Anh tùy tiện sửa cổ áo cho cô, cổ áo nhỏ trông rất có sức sống.
“Ừm, kiểu dáng cho mùa xuân năm sau.” Thẩm Đường quay mặt về phía anh, kéo khóa lên rồi quay đầu lại hỏi Chị Lỵ: “Thế nào?"
Chị Lỵ giơ ngón tay cái lên rồi bảo cô đổi sang bộ khác.
Tưởng Thành Duật hỏi: “Cái này có kiểu dáng của nam không?”
Thẩm Đường không rõ lắm: “Có lẽ có.” Cô cởi đồ ra rồi đổi sang một bộ khác.
Tưởng Thành Duật nhìn thấy kịch bản trên bàn cà phê, anh đặt điện thoại xuống rồi cầm kịch bản lên, ngồi trên sô pha bên cạnh thong thả lật xem.
Thẩm Đường thử hai bộ, chị Lỵ cảm thấy bộ đầu tiên đẹp hơn, Thẩm Đường cũng nghĩ như vậy.
Chị Lỵ gấp bộ quần áo thứ hai cho vào túi, vốn dĩ cô ấy muốn thảo luận với Thẩm Đường vài kịch bản sẽ chọn vào năm sau nhưng Tưởng Thành Duật vẫn đang ở đây. Anh không có ý định rời đi, vậy nên cô ấy không còn cách nào khác đành phải rời đi trước, hôm nào có thời gian lại trò chuyện với Thẩm Đường.
Thẩm Đường cắt nhãn trên bộ đồ sẽ được mặc vào ngày mai, cô chỉ vào kịch bản trên bàn cà phê và nói: “Em xem xong sẽ nói lại với anh.”
“Ừm, kịch bản rất hay.” Đây là do công ty của Trần Nam Kình sản xuất. Chị Lỵ nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, đủ để xem một bộ phim. Trước đây, con gái cứ hỏi cô ấy khi nào rảnh đưa cô bé đi xem phim.
Hôm nay chồng cô ấy cũng được nghỉ, lâu rồi cả nhà không được xem phim với nhau.
Cô ấy nói với Thẩm Đường: “Hôm nay em hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng mai chị đến đón em.”
Chị Lỵ chào tạm biệt rồi vội vàng rời đi.
Căn biệt thự yên tĩnh trở lại.
Tưởng Thành Duật vẫn đang xem kịch bản và còn có vẻ thích thú. Một lúc sau, anh đã xem được hơn hai mươi trang, chỉ tay vào từng dòng kịch bản như thể đang tìm kiếm cái gì đó.
Thẩm Đường không khỏi tò mò, ngồi xuống bên cạnh anh hỏi: “Anh đang tìm cái gì vậy?”
Tưởng Thành Duật không ngẩng đầu chỉ nói qua loa: “Xem kịch bản thôi.”
Thẩm Đường nghĩ anh có hứng thú với tiểu thuyết cổ đại Trung Quốc nên cũng không nghĩ nhiều về nó.
Điện thoại trên bàn cà phê rung lên, cô quay đầu nhìn sang, thì ra là điện thoại của Tưởng Thành Duật. Cô và Tưởng Thành Duật sử dụng điện thoại di động cùng màu, chỉ có thể nhận biết qua ốp lưng điện thoại.
Ốp lưng điện thoại là một sản phẩm được đặt theo yêu cầu dành cho cặp đôi, bên thương hiệu này còn đặt làm cho cô một món quà nhỏ. Lúc đầu, Tưởng Thành Duật không muốn sử dụng, anh nói rằng không quen dùng ốp lưng điện thoại di động.
Cô cũng không ép anh, cô còn định đưa chiếc ốp này cho bạn mình.
Vậy mà ngày hôm sau, chiếc vỏ điện thoại đã được gắn vào điện thoại của anh một cách khó hiểu.
Điện thoại vẫn rung, trên màn hình hiển thị tên người gọi: Tranh Tranh
Thẩm Đường vỗ vỗ cánh tay anh: “Cháu gái anh đang gọi.”
Lê Tranh là con gái của anh trai anh, còn chị dâu của anh là họ Lê.
Cô chủ nhỏ của nhà họ Tưởng này đã học đại học rồi, được Tưởng Thành Duật nuôi dưỡng, tình chú cháu có thể ngang bằng với tình cha con của người khác.
Tưởng Thành Duật vẫn đang tập trung đọc kịch bản nên nhờ Thẩm Đường nhấc máy giúp. Cháu gái này trước giờ tìm anh đều không có việc gì quan trọng, không phải là đi ăn uống thì vui chơi.
Anh thản nhiên trả lời: “Buổi chiều không có học à?”
“Nghỉ giải lao giữa giờ học.” Lê Tranh vội vàng nói: “Chú ơi, xem vòng bạn bè của cháu đi.”
“Đăng gì vậy?”
“Thông báo tìm đồ. Chú nhanh lên, xem xong nhớ nhắn lại cho cháu, tạm biệt nha.”
Cuộc gọi không kéo dài đến một phút, nó đã kết thúc.
Tưởng Thành Duật không biết cháu gái mình đang làm gì, vẫn xem kịch bản và đưa điện thoại cho Thẩm Đường: “Em xem con bé đăng thông báo gì trong vòng bạn bè thế.”
Có thể đăng thông báo trong vòng bạn bè, còn là thông báo tìm đồ vật, nghĩ lại cũng không phải là bí mật gì, Thẩm Đường sẽ xem xét giúp.
Xem ra không có gì quan trọng.
Cô chủ nhỏ của nhà họ Tưởng bị mất một bộ mỹ phẩm, là một bộ làm trắng và dưỡng ẩm, còn có đăng một bức ảnh, giống hệt bộ mà Tưởng Thành Duật đưa cho cô.
Thông báo tìm đồ vật viết:
[Hai tháng trước, gần hết nửa kỳ nghỉ hè, tôi nói với chú tôi rằng bộ mỹ phẩm này rất thích hợp cho những cô gái hay đi ra ngoài vào mùa hè. Ngu sao mà không biết nó có đẹp hay không, nhưng bảo đảm có một hiệu quả dưỡng ẩm tốt nhất, nhẹ nhàng khoan khoái dễ hấp thu.
Lúc đó tôi mua hai bộ, còn một bộ để trong phòng ngủ của bà nội, nhưng kết quả bữa trưa hôm nay tôi đến nhà bà để lấy mỹ phẩm thì chúng bỗng biến mất.
Ông bà sẽ không lấy mỹ phẩm của tôi.
Vì vậy, chuyện này rất tế nhị.
Nếu người trong cuộc nhìn thấy nó, vui lòng liên hệ với tôi càng sớm càng tốt, online chờ gấp.]
Thẩm Đường tìm lại chọn lọc người xem của bài thông báo, vòng bạn bè này có lẽ chỉ cài đặt cho một mình Tưởng Thành Duật nhìn thấy.
Thiếu chút nữa là thành chỉ mặt gọi tên Tưởng Thành Duật trộm đồ mỹ phẩm của cô ấy.
Tưởng Thành Duật lật một trang kịch bản, lúc này anh mới nhớ đến chuyện về vòng bạn bè của cháu gái mình.
Anh liếc nhìn Thẩm Đường một cái “Tranh Tranh bị mất cái gì vậy?”
Thẩm Đường đưa điện thoại cho anh: “Anh tự xem đi.”
Tưởng Thành Duật đọc lướt qua đã xem hết, sau đó anh bình tĩnh lại, Thẩm Đường cũng không thấy trên mặt anh có chút ngượng ngùng gì.
Sự chú ý của Tưởng Thành Duật nhanh chóng quay trở lại kịch bản, sau đó anh giải thích vài câu: “Tranh Tranh nói nó dùng tốt là không sai. Trong thời gian đó em lại tình cờ phải quay ngoại cảnh giữa trời nắng.”
Vì vậy, anh đã đưa cho cô một bộ.
Chưa bao giờ Thẩm Đường nghĩ rằng cô sẽ bị coi như một tên trộm: “Em mua vài bộ rồi gửi cho Tranh Tranh.”
“Không cần đâu, đó không phải phiên bản giới hạn, con bé thiếu sẽ tự mua.” Tưởng Thành Duật hiểu rõ cháu gái mình nhất, cô ấy không phải tìm đồ, mà là giống như con chó con đánh hơi hóng hớt chuyện của anh thôi.
Anh nói với Thẩm Đường: “Không cần phải để ý đến đâu.”
Thẩm Đường hỏi: “Không trả lại chỗ cũ sao?”
Tưởng Thành Duật suy nghĩ một chút: “Nhắn lại cho con bé, nói buổi tối anh sẽ đến trường gặp nó.”
...
Khi hoàng hôn buông xuống, Tưởng Thành Duật thay quần áo đi ra ngoài.
Hôm nay không có tài xế đi theo, một mình anh lái xe đến đó.
Dù sao anh đã lấy trộm đồ của cháu gái, nếu tay không đi gặp cô ấy thì không thể nào nói được.
Trên đường đi đến trường vừa hay đi ngang qua một cửa hàng hoa quả, Tưởng Thành Duật dừng xe bên đường, anh tìm kính râm đeo vào rồi xuống xe.
Ít nhất năm hoặc sáu năm nay, anh đã không tự mua trái cây.
Có rất nhiều khách hàng trong cửa hàng, ngay từ khi Tưởng Thành Duật bước vào anh đã trở thành tâm điểm chú ý.
Vài người giả vờ mua quả, thỉnh thoảng lại nhìn Tưởng Thành Duật một cái.
Tưởng Thành Duật cầm lấy hai túi đồ, không thèm nhìn giá, chọn một ít hoa quả cháu gái thích ăn và hoa quả để ở nhà, sau đó lấy thêm hai hộp anh đào.
Khi thanh toán, hai túi trái cây tổng giá trị là hai triệu chín trăm nghìn đồng.
Tưởng Thành Duật liếc nhìn túi hoa quả, sau đó đưa mã thanh toán.
Bây giờ ngay cả trái cây cũng đắt như vậy.
Bước ra khỏi cửa hàng trái cây, cháu gái anh gọi điện hỏi anh đang ở đâu, cô ấy đã ở trước cổng trường đợi anh.
Các bạn cùng lớp của cháu gái anh còn không biết ba cô ấy họ Tưởng, chứ đừng nói rằng biết chú của cô ấy là ai. Cô ấy sống một cuộc sống giản dị và bình lặng ở trường.
Tưởng Thành Duật trả lời cháu gái: “Tầm mười phút nữa.”
Lê Tranh rất háo hức mong đợi sự xuất hiện của chiếc ô tô tầm trung của chú mình, đây là chiếc xe hạng thấp nhất trong tất cả những chiếc xe của anh, lúc trước anh mua chiếc xe này là để đi đưa đón cô ấy đến trường.
Tưởng Thành Duật hạ cửa kính xe xuống, Lê Tranh giật mình: “Sao hôm nay chú tự mình lái xe vậy?” Vừa nói cô ấy vừa đi vòng qua chỗ tay lái phụ rồi ngồi vào trong.
Lê Tranh ngồi ở kế bên, cười nhìn chú mình.
Không nói một lời nào, cô ấy chỉ đợi Tưởng Thành Duật không đánh mà tự khai.
Bộ mỹ phẩm đó chú cô ấy không cần nhưng lại lấy đi, đây mới chính là vấn đề.
Tưởng Thành Duật cởi dây an toàn ra, ngón tay gõ nhẹ một cái trên vô lăng.
Anh quay lại nhìn cháu gái mình: “Bộ mỹ phẩm đó là đưa cho Thẩm Đường.”
“?”
“Đó là ngôi sao điện ảnh mà mọi người đều biết, Thẩm Đường sao?” Lê Tranh ngẩn người.
Vốn dĩ đang định dây dưa với chú đến cùng, ai ngờ đâu chú lại nhận tội trong vui vẻ như vậy.
“Chú và... Thẩm Đường ư? Sao chú lại đưa cho Thẩm Đường?”
Ý của cô ấy là Thẩm Đường cũng không thiếu mỹ phẩm.
Chú cô ấy vẫn luôn lấy đồ của mình làm quà, vậy hình như có hơi keo kiệt và qua loa.
Những người đàn ông keo kiệt như vậy thường không được đề xuất chọn làm bạn trai.
Từ ánh mắt của cháu gái, Tưởng Thành Duật đoán rằng cô ấy lại vu oan cho mình. Sau một hồi im lặng, anh nói: “Cũng đã bên nhau gần ba năm rồi. Thiếu cái gì thì đưa cái đó, không cần phải hao tâm tổn sức như vậy đâu.”
“!”
Lượng thông tin quá nhiều, Lê Tranh cảm thấy như mình không theo kịp thời đại vậy.
Chú cô ấy đã ở bên Thẩm Đường được ba năm, nhưng thậm chí cô ấy còn không biết gì hết.
Nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên, Thẩm Đường là một ngôi sao lớn, vì thế nên không công khai mối quan hệ với chú mình, vậy nên đương nhiên chú ấy phải cẩn thận, vô cùng cẩn thận. Mà chú thường rất bận rộn, trong một năm thì đến năm hoặc sáu tháng không ở lại Bắc Kinh. Vì vậy cô ấy và chú chỉ liên lạc qua điện thoại và facetime.
Lên đến đại học, cô ấy có cuộc sống riêng của mình và vòng tay bè bạn, không như thuở nhỏ, suốt ngày bám lấy chú mình nữa.
Lê Tranh ngồi thằng người dậy, bật đèn trần trên xe lên.
Tưởng Thành Duật nhíu mày: “Bật đèn lên làm gì vậy?”
“Nhìn chú đó. Cháu nghe nói đàn ông yêu sẽ khác, để cháu xem có đúng thế không.”
“...”
Tưởng Thành Duật vươn cánh tay dài ra tắt đèn.
Anh đẩy cửa xe xuống, thuận tay mở cốp xe ra.
“Á, chú chờ cháu nữa.” Lê Tranh cũng vội vàng đi xuống: “Không phải là chú đang ngại ngùng đó chứ.”
Tưởng Thành Duật nói không nên lời, cầm lấy hoa quả đưa cho cô ấy: “Vào ký túc xá đi, chú về đây.”
Hai tay Lê Tranh cầm trái cây nặng trĩu, cười híp mắt nhìn chú mình, toát ra vẻ hóng hớt: “Về nhà với dì Thẩm sao? Ồ, đúng rồi, có một người bạn cùng phòng trong ký túc xá của cháu cũng là fan của Thẩm Đường.” Nghe nói Thẩm Đường đã tham dự Hội nghị Thương nhân ở Thượng Hải vào ngày hôm qua, hôm nay sẽ trở về Bắc Kinh. Còn có một sự kiện ở cửa hàng vào sáng ngày mai nữa."
Tưởng Thành Duật không nói gì, vỗ vỗ vai cháu gái.
Giọng điệu Lê Tranh thương lượng nói: “Chú à, chú có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần khách sáo với cháu đâu, hay cho cháu biết bảng xếp hạng hay đánh giá của Thẩm Đường đi?”
Lời nói Tưởng Thành Duật sâu xa: “Tranh Tranh, cháu lo học hành chăm chỉ để tìm một công việc cho tốt đi, nếu tương lai của cháu không có tiền thì sẽ không được ăn hoa quả nữa.”
“...”
“Vào đi.” Tưởng Thành Duật lên xe.
Cho đến khi chiếc xe màu đen biến mất vào màn đêm, Lê Tranh vẫn đang loay hoay với câu nói không được ăn hoa quả nữa.
Lúc Tưởng Thành Duật về đến nhà, Thẩm Đường đang học thuộc lời thoại.
Anh đặt trái cây lên bàn cà phê, Thẩm Đường từ trong kịch bản ngẩng đầu nhìn lên: “Tranh Tranh đưa cho anh sao?”
“Không.” Tưởng Thành Duật cởi áo vest nói: “Anh mua cả hai túi, một túi cho Tranh Tranh.”
Không cần nói cũng biết phần này là dành cho cô.
Thẩm Đường mở túi đồ, toàn là loại trái cây cô yêu thích.
- Chương 1: Quên mất mật khẩu thang máy
- Chương 2: Món quà kỷ niệm ba năm
- Chương 3: Kiềm lòng không được
- Chương 4: Cháu nghe nói đàn ông khi yêu sẽ khác, cháu…
- Chương 5: Thẩm Đường ôm lấy sau lưng Tưởng Thành Duật...
- Chương 6: Tin nhắn lúc 5 giờ 30 sáng...
- Chương 7: Áp đảo số từ của anh
- Chương 8: Em ở đây, anh còn có thể đi đâu
- Chương 9: Anh chỉ có mình em
- Chương 10: Lời nói dối bị lộ...
- Chương 11: Đường Đường nhà chúng ta thích người đẹp trai...
- Chương 12: Em thích anh ở điểm nào?
- Chương 13: Kỷ niệm ba năm vui vẻ
- Chương 14: Tưởng Thành Duật, em nhớ anh rồi
- Chương 15: Một cuộc chiến
- Chương 16: Đường Đường, đến chỗ anh này
- Chương 17: Buổi đấu giá tối nay, thích gì thì cứ mua…
- Chương 18: Đây là điều bất ngờ em dành cho anh sao?
- Chương 19: Đêm nay em vẫn luôn nổi nóng với anh
- Chương 20: Em gái cùng mẹ khác cha
- Chương 21: Ba mẹ Thẩm Đường sau hai mươi bốn năm gặp nhau
- Chương 22: Chừng nào em mới làm nũng với anh
- Chương 23: Mâu thuẫn cãi vã
- Chương 24: Hơn hai tháng không gặp, em không nhớ anh sao?
- Chương 25: Tưởng Thành Duật, anh nói xem chúng ta có thể đi được bao xa…
- Chương 26: Tất cả mọi thứ của cô đều để trong biệt thự của anh
- Chương 27: Quà chia tay
- Chương 28: Gặp lại
- Chương 29: Bắt cá hai tay
- Chương 30: Quay lại với tôi, xóa bỏ hết mọi tổn thương đi
- Chương 31: Tôi không yên lòng về em...
- Chương 32: Vậy Chủ tịch Tưởng phải xếp hàng rồi, tôi cũng...
- Chương 33: Ở phòng khách nhà cậu chơi mạt chược với ông nội
- Chương 34: Một cái ôm
- Chương 35: Ký hợp đồng với Thường Thanh
- Chương 36: Xem em em có trái tim không
- Chương 37: Thân thế bị lộ ra ngoài
- Chương 38: Tuyên chiến với Tiêu Đổng
- Chương 39: Tin sốc
- Chương 40: Cách cuối cùng, thừa nhận
- Chương 41: Hy vọng rất nhiều năm sau này, anh vẫn còn may mắn...
- Chương 42: Trăm năm gặp lại
- Chương 43: Cơ hội cúi đầu chịu thua...
- Chương 44: Đường Đường, gả cho anh nhé...
- Chương 45: Đường Đường, học cách tin tưởng và dựa dẫm anh...
- Chương 46: Em không hiểu, anh sẽ đến dạy em...
- Chương 47: Cùng hát một khúc ca…
- Chương 48: Là chủ tịch Tưởng, cũng là Tưởng Thành Duật
- Chương 49: Thẩm Đường và Tạ Quân Trình ‘chia tay’
- Chương 50: Tung cô lên cao
- Chương 51: Cách tỏ tình đặc biệt
- Chương 52: Không nhớ anh à?
- Chương 53: Tình cờ gặp phụ huynh
- Chương 54: Lựa chọn
- Chương 55: Anh yêu em
- Chương 56: Ở bên nhau
- Chương 57: Gộp lại thành đ�? ?�ôi
- Chương 58: Sự rung động ban đầu
- Chương 59: Tin anh một lần
- Chương 60: Niềm vui nho nhỏ đầu tiên
- Chương 61: Gặp chiêu nào phá chiêu đó
- Chương 62: Nơi em lưu luyến là nơi có anh…
- Chương 63: Cục diện đảo ngược
- Chương 64: Đưa cô về nhà
- Chương 65: Đụng độ
- Chương 66: Lời hứa với cô
- Chương 67: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 68: Anh ấy đáng giá để tôi làm như vậy
- Chương 69: Chiếc nhẫn
- Chương 70: Con người của anh, tiền của anh đều là của em
- Chương 71: Kiếm tiền mua sữa bột…
- Chương 72: Kết cục (Phần đầu)
- Chương 73: Kết cục (Phần hai)
- Chương 74: Kết cục (Hết)
- Chương 75: Ngoại truyện 1: Giấy chứng nhận kết hôn
- Chương 76: Ngoại truyện 2: Tạo người
- Chương 77: Ngoại truyện 3: Một khoảng thời gian tươi đẹp
- Chương 78: Ngoại truyện 4: Cục cưng
- Chương 79: Ngoại truyện 5: Cặp song thai
- Chương 80: Ngoại truyện 6: Đặt tên
- Chương 81: Ngoại truyện 7: Chào đón hai cục cưng
- Chương 82: Ngoại truyện 8: Nhật ký nuôi con (1)
- Chương 83: Ngoại truyện 9: Nhật ký nuôi con (2)
- Chương 84: Ngoại truyện 10: Nhật ký nuôi con (3)
- Chương 85: Ngoại truyện 11: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Bị mù
- Chương 86: Ngoại truyện 12: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: ?�i khám mắt
- Chương 87: Ngoại truyện 13: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Thổ lộ
- Chương 88: Ngoại truyện 14: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Làm sao để em yêu anh
- Chương 89: Ngoại truyện 15: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Hai bông hoa
- Chương 90: Ngoại truyện 16: Ngoại truyện Tần Tỉnh & Trữ Nhiễm: Một nụ hôn
- Chương 91: Ngoại truyện 17: Ngoại truyện tổng hợp: Lần đầu gặp
- Chương 92: Ngoại truyện 18: Ngoại truyện tổng hợp: I love you fore...