Chương 22
Chiều tối, ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng bệnh.
Tô Mộng đứng lên, ánh mắt nhu hoà nhìn giường bệnh, trên giường bệnh người phụ nữ sắc mặt thiếu sức sống đang rúc vào trong chăn ngủ, nắng chiều ấm áp chiếu lên giường.
Đang muốn đi ra ngoài, Giản Đồng trên giường đột nhiên mở mắt lẩm bẩm nói:
“Mộng tỷ, tôi phải trả nợ, tôi chẳng còn lại gì nữa chỉ còn mỗi thân thể rách nát này. Tôi dùng chính mình có được không?”
Vừa dứt lời, nhắm mắt lại ngủ đi.
Nội tâm Tô Mộng giống như là bị đâm một cái, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lúc bệnh cả người mơ hồ, trong lòng đều là việc phải trả nợ… Bất luận như thế nào Tô Mộng cũng không thể tin người như vậy sẽ làm ra chuyện xấu xa như chuyện đó.
Giản Đồng nói, tất cả mọi người đều đang mắng cô hạ tiện… Giản Đồng hạ tiện? Nếu đúng như những lời kia Giản Đồng thật sự hạ tiện, vậy trên thế giới này còn ai cao quý?
Người phụ nữ ngốc nghếch này, kiêu ngạo khiến cho cô kính nể!
Bản thân mình năm đó, sẽ ở thời điểm không có ai mà khóc lóc nảy sinh ý muốn chết, còn Giản Đồng người phụ nữ ngốc này, không nói tiếng gì mặc kệ mọi thứ.
Mà những thứ trong miệng người khác, Giản Đồng bán đứng tôn nghiêm hèn hạ lấy tiền ở dưới đất, người phụ nữ này cho tới bây giờ không có nhìn một cái đã đem giao toàn bộ cho mình. Người khác không hiểu nhưng Tô Mộng hiểu… Nữ nhân ngốc này không muốn tôn nghiêm để đổi lấy thứ không phải là tiền, mà là tự do.
Người đàn ông Trầm Tu cẩn kia, dùng 500 vạn để hạn chế tự do của người phụ nữ này.
Số tiền 500 vạn này bây giờ đối với người phụ nữ ngốc này mà nói chính là một khoản tiền kếch xù, vững vàng buộc chặt cô với xiềng xích.
Mà hiện tại nữ nhân ngốc này đang dùng khí lực của toàn thân để giãy giụa ra khỏi xiềng xích.
Trứng chọi đá, biết rõ đụng phải sẽ bể đầu chảy máu, nhưng vẫn là vô nghĩa phản kháng… Trầm tổng, ngài có phải thật sự rất quá đáng rồi không.
Bóng đêm buông xuống, Tô Mộng trở lại giải trí Đông Hoàng.
Mới vừa vào phòng làm việc.
“Cô ta đâu?”
“Trầm tổng? Ngài hỏi ai?” Tô Mộng không nghĩ tới Trầm Tu Cẩn hôm nay sẽ đại giá đến chơi phòng làm việc của mình, còn ở đây chờ cô.
“Giản Đồng, cô ta đâu?
Không đề cập đến Giản Đồng thì thôi, vừa nhắc tới Giản Đồng, Tô Mộng không lý do một bụng tức giận.
Đối diện với cô là boss, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, cô có ý kiến gì nữa cũng không thể biểu hiện ra.
Cố nén tức giận trong bụng, Tô Mộng không tình nguyện nói “Giản Đồng hôm nay xin nghỉ”
“Đi gọi cô ta tới” người đàn ông đang ngồi trên ghế salon lãnh đạm nói “Ai cho phép cô ta xin nghỉ, 500 vạn kiếm đâu ra?”
Tô Mộng cắn răng đè giọng “Trầm tổng! Giản Đồng đang ốm!”
“Cô giống như đang rất bất mãn với tôi?”
“Không có” Mặt Tô Mộng liền biến sắc, liền vội vàng nói “Tối ngày hôm qua Giản Đồng phát sốt ở nhà trọ nhân viên, nếu không phải tôi chạy tới kịp thời, bây giờ chút mạng kia đã khó giữ được. Thời điểm xe cứu thương đưa cô ấy đến bệnh viện, sốt cao 42 độ, bác sĩ nói nếu đến trễ một chút, thì thật sự không cứu được”
Trầm Tu Cẩn tim động một cái, mới nghe người phụ nữ kia bị ốm, con ngươi màu đen chợt rụt một chút.
Một giây, hai giây, ba giây… Thân thể cao lớn của Trầm Tu Cẩn chợt đứng lên.
Không nói một lời nhấc chân đi về phía bên ngoài phòng làm việc, thời điểm đi ngang qua Tô Mộng hỏi “Bệnh viện nào?”
Huh… Trầm tổng đây là có ý gì?
Tô Mộng theo bản năng nói “Bệnh viện nhân dân số 1, nằm ở phòng bệnh 7012” Vì cho Giản Đồng một môi trường nghỉ ngơi tốt, hơn nữa tình huống Giản Đồng lúc đó có chút tệ, dựa theo lời bác sĩ nói thì phải ở đây mấy ngày mới có thể khoẻ hoàn toàn. Tô Mộng không muốn tiết kiệm tiền, liền lấy cho Giản Đồng một phòng bệnh đơn.
Tô Mộng nhìn bóng lưng Trầm Tu Cẩn đi ra ngoài, đột nhiên kêu một tiếng “Trầm tổng, tôi mới từ bệnh viện trở về, lúc về cô ấy vừa mới ngủ” Ý là nói Trầm Tu Cẩn không nên đi, đừng quấy rầy đến việc Giản Đồng nghỉ ngơi.
“Chốc lát nữa tôi giao phó một chút công việc hôm nay, sau đó về nấu cháo đưa đến cho cô ấy” Tô Mộng còn nói.
Bắp đùi thon dài của Trầm Tu Cẩn không có ý dừng lại “Cô không cần đi, tôi sẽ cho người nấu cháo mang qua cho cô ta”
Cho nên… Trầm tổng, rốt cuộc ngài có ý tứ gì? Sắc mặt Tô Mộng cổ quái nhìn bóng lưng Trầm Tu Cẩn biến mất ở khúc quanh.
…
Dưới lầu Giải trí Đông Hoàng, Trầm Tu Cẩn lên xe, gọi một cuộc điện thoại “Bạch Dục Hành, cậu giúp tôi đi
“Éc… Ai bị bệnh?”
“Đừng hỏi nhiều nữa mua đồ tới là được rồi” đột nhiên vang lên gì đó, Trầm Tu Cẩn phân phó cho người trong điện thoại “Nửa giờ nữa đưa đến”
“Đệt!! Tôi là siêu nhân à? Bay đến hay sao?” Nửa giờ, Trầm Tu Cẩn nói ra khiến Bạch Dục Hành thiếu chút nữa nổi khùng. Còn muốn cùng Trầm Tu Cẩn than phiền trong điện thoại, đối phương đã không chút lưu tình mà cúp điện thoại.
Trong một khoảng thời gian ngắn, Bạch Dục Hành tuỳ tiện khoác lên quần áo, chạy như bay xuống lầu.
Một bên xuống lầu, một bên gọi điện cho
Rốt cuộc là ai bị bệnh? Còn phải khiến Trầm Tu Cẩn hưng sư động chúng*.
[HƯNG SƯ ĐỘNG CHÚNG 兴师动众: ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực (thường mang nghĩa xấu)]
Năm đó Hạ Vi Trà bị bệnh, cũng không thấy Trâm Tu Cẩn gấp rút như vậy.
..
Trầm Tu Cẩn đi vào trong phòng bệnh của Giản Đồng, đối với phòng đơn Tô Mộng chọn, trong lòng gật đầu một cái… Tô Mộng làm tốt lắm.
Trời mới biết Tô Mộng không phải vì Trầm Tu Cẩn mới chọn cho Giản Đồng phòng bệnh này.
Bắp đùi thon dài bước đến gần giường bệnh của Giản Đồng, người đàn ông ngắm nhìn người phụ nữ đang nằm, trong tròng mắt đen phức tạp, nhưng ngay cả bản thân cũng không hề phát hiện.
Trầm Tu Cẩn chưa bao giờ nghĩ tới, một người trải qua ba năm sẽ thay đổi nhiều như vậy.
Năm đó gương mặt xinh xắn tinh xảo giờ trở nên có chút không nhận ra, làn da ảm đạm mất đi màu sắc, nhìn kĩ còn có thể thấy được ngũ quan Giản gia Giản tiểu thư năm đó, nhưng rốt cuộc cũng không phải giống như ngày xưa nữa.
Mắt sưng vù, lông mày rối loạn, cánh môi khô khốc, da trở nên sần sùi… Chỉ ba năm mà thôi!
Lúc này, người trên giường bệnh khẽ động, lật người một cái, tóc trên trán bị tuột xuống lộ ra vết sẹo đáng sợ được che giấu.
Ánh mắt Trầm Tu Cẩn trong nháy mắt sắc nhọn, chân mày nheo lại nhìn vết sẹo chướng mắt kia rất lâu, không nhịn được vươn tay, vừa mới đụng vết sẹo trên trán của Giản Đồng, người phụ nữ trên giường bệnh lập tức tỉnh dậy.
Nháy mắt liền hoảng sợ né tránh cái tay kia!
Hắn tại sao tới đây? Hắn lại muốn làm gì!
Sắc mặt Trầm Tu Cẩn không tốt lắm.
Trốn hắn?
Tựa hồ không tin, Trầm Tu Cẩn lần nữa đưa tay về phía Giản Đồng.. Giản Đồng gần như theo bản năng kéo chăn lên, rúc đầu vào trong chăn.
Trầm Tu Cẩn lửa giận bốc cao ba trượng nhìn người phụ nữ cả người rúc trong chăn, sắc mặt lạnh như băng doạ người!
Nữ nhân đáng chết này, quả nhiên đang trốn hắn!
Nhìn chăm chú người đang co rúc không nhúc nhích ở trong chăn, mơ hồ có thể thấy đang run lẩy bẩy.
Sau khi Giản Đồng trốn vào trong chăn, liền bắt đầu cảm thấy hối hận, tự dưng cô chạy đi trốn trong chăn làm gì. Nếu như Trầm Tu Cẩn thật sự muốn tìm cô gây phiền toái, cô trốn ở đâu cũng vô dụng. Núp trong chăn thì có ích lợi gì.
Bàn tay Trầm Tu Cẩn lôi Giản Đồng từ trong chăn ra, thanh âm của hắn đột nhiên lạnh đến thấu xương, môi mỏng mở ra chậm rãi hỏi từng chữ từng chữ “Cô trốn tôi?”
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331: (Hoàn)