Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Chương 188
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331: (Hoàn)
Chương 188 GIÀY VÒ LẦN NHAU
Người cứ lặng thinh không nói gì, còn làm người khác sợ sệt hơn cả người cứ cãi vã ầm ï.
“Buông tay ra, Trầm…a…!” Lời còn chưa nói hết thì đã bị chìm trong cổ họng, không nhất thiết phải nói ra nữa.
Anh không khác gì người điên, vất cô lên trên giường, tấn công hết lần này đến lần khác, đường như chỉ có ôm chặt lấy cô thì mới có thể cảm nhận được hơi ấm của người con gái ấy, mới có thể từ hơi ấm trên người cô cảm nhận được cô vẫn còn ở bên cạnh anh, chưa hề rời đi.
Một trận tình ái cường liệt, ai cũng không thấy khoan khoái, cô giống như con búp bê rách nát, chân tay không còn chút sức lực, tê liệt nằm trên giường, còn anh, hơi thở gấp gáp, như con dã thú hô hấp nặng nề từng đợt từng đợt tràn ra khỏi cổ họng anh.
Cô không nhìn anh, cô thà ngẩn ngơ nhìn lên trân nhà cũng không muốn nhìn anh.
Người đàn ông phía trên người khẽ động đậy, chống tay nhấc người khỏi người cô, rõ ràng người cô nhẹ đi, nghiêng người xuống giường, người đàn ông trước giờ luôn coi trọng thể diện, mà lúc này đây đến giày cũng không thèm nhìn đến, chân trần, giẫm lên sàn nhà, bước từng bước dài đến trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo lấy ta một lọ thuốc.
Rồi lại bước từng bước dài đến bên giường, giơ cánh tay ra: “Không uống thuốc à?”
“Anh…” Cô trở nên hoảng loạn.
Anh lập tức cười lạnh: “Vitamin, đúng không?”
Đôi môi mỏng từ từ cong lên một đường, không có một chút ấm ấm áp của con người, cánh tay trống không còn lại, vặn mở nắp hộp, con mắt đen nháy khóa chặt lên người con gái ở trước mặt, bàn tay nghiêng nhẹ, đổ ra một vốc thuốc, đường cong khóe môi càng ngày càng rộng, ý lạnh lùng cũng càng ngày càng đậm.
Ngẩng đầu, đem tất cả thuốc trong tay đổ toàn bộ vào miệng, anh ở trước mặt cô ấy, nuốt hết toàn bộ mấy chục viên thuốc.
Con mắt của Giản Đồng đột nhiên co lại, không kịp để ý bất cứ thứ gì khác, cũng không kịp suy nghĩ bất cứ điêu gì, gần như lao lên nắm lấy cánh tay anh: “Đừng! Anh không thể uống!”
“Tại sao anh lại không thể uống? Không phải làm vitamin à?” Anh cười, ý cười không chạm đáy mắt: “Em có thể uống, không phải sao?”
“Tôi, tôi… Tôi cái gì chứ? Cô có thể nói gì chứ?
Nói đấy không phải vitamin à?
Anh vừa nhai đống thuốc trong miệng, vừa cúi đầu nhìn người con gái ấy, những viên thuốc trong miệng, một viên đã đủ đắng ngắt, đằng này còn là cả một nắm, anh dường như không hê cảm thấy bị đẳng ngắn lan tràn trong khoang miệng.
Dường như thứ anh đang nhai trong miệng không phải là thứ thuốc đắng ngắt, mà chỉ là đang nhai kẹo cao su mà thôi, không có bất cứ cảm giác nào.
Giản Đồng mở miệng, mỗi lần định nói gì đó, thì lại phát hiện ra, cô chẳng thể nói được gì.
Cô nhìn chằm chằm vào cổ họng anh, nhìn mỗi lần cổ họng anh nuốt xuống, anh vẫn đang nhai những viên thuốc, lồng ngực cô có chút đau đớn đè nén, không thể nói ra được, là vì sao.
Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhổ ra đi”.
“Tại sao phải nhổ ra? Em keo kiệt đến thế sao? Có chút vitamin mà cũng không nỡ chia sẻ với anh à? Uống hết rồi anh sẽ mua cho em”. Anh vẫn dùng giọng nói thân mật dỗ dành nói chuyện với cô, nhưng trong mắt lại không giấu nổi sự đau khổ, trái tim như có hai bàn tay mạnh mẽ xé rách, phát ra thứ tiếng vỡ nứt “Loạt soạt”, anh cố gắng không để ý đến nó. Anh nghĩ, ít nhất người con gái này vẫn còn lưu luyến anh, nếu không thì dù thứ anh nuốt xuống là độc dược, cô ấy cần gì phải để tâm chứ? … Điều nực cười là, hiện tại anh mới phát hiện ra, đây chính là chút an ủi cuối cùng còn xót lại của anh!
Cũng chính vì điều này!
Chính là vì điều này…
Cô nói: “Vitamin uống nhiều cùng không tốt mà, nhổ nó ra đi, được không?”
Chính vì điều này!
Chính vì điều này…
Anh nói: “Được”. Những lời lật bài kia, toàn bộ đều được cất giấu trong lòng, tiếp tục giả vờ như không biết.
Nhổ đi bã thuốc trong miệng, anh nhếch cô, giả vờ chặc lưỡi bình phẩm: “Cái vitamin này không ngon. Lần sau em cũng đừng uống nữa.
Để anh mua loại mới cho em”.
Sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, gần như giật lấy lọ thuốc từ trong tay anh, sau đó giải thích với anh bằng vẻ mặt rất không tự nhiên: “Tôi thích cái vị này, đợi uống hết cái này đã”.
Anh đột nhiên ôm vào phía sau eo cô, còn cô, toàn thân đột nhiên cứng đờ, sắc mặt càng không tự nhiên: “Đừng có chạm vào!
Gần như là hét lên, còn ánh mắt của cô thì càng không thể che giấu được sự đau khổ và bối rối.
“Em nói xem, có khi nào trùng hợp đến mức, quả thận của anh có thể nằm ở chỗ này của em không?”
Sắc mặt Giản Đồng càng thay đổi, co rúm lại hơn trước: “Ý anh là gì?” Vô cùng cảnh giác nhìn người đàn ông ở trước mặt.
“Nếu như trên đời này, có một việc như thế xảy ra, thì em nói xem, nếu anh đem thận của anh cho em, thì em có thể cho anh một thứ khác hay không?”
Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô.
Toàn thân Giản Đồng lạnh toát, “Đừng có đùa nữa…đừng đùa nữa được không? Không phải nói là, chúng ta sẽ sống cuộc sống bình yên sao?
Chúng ta sống một cuộc sống bình yên, một cuộc sống bình yên. Anh đừng đùa kiểu này nữa, cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện ấy nữa”.
Cô ấy nghĩ rằng anh lại nghĩ ra cách thức mới để giày vò cô. Mà cô…sợ rồi.
Trầm Tu Cẩn nghe những lời của Giản Đồng, nghe cô nói “Chúng ta sống một cuộc sống bình yên”, anh vừa muốn cười mà cũng vừa muốn khóc… Trời cao có mắt, một Trầm Tu Cẩn coi trời bằng vung cũng có lúc bị thứ tình cảm con người này khiến cho mâu thuần.
“Được, em nói chúng ta sống một cuộc sống bình yên, vậy thì cũng ta sẽ sống một cuộc sống bình yên”. Anh để đầu cô ghé vào vai anh, ở nơi cô không nhìn thấy được, bàn tay trái của anh, cuộn tròn thành năm đấm…
“Tiểu Đồng…sao em không hỏi, nếu anh đem thận của anh cho em, thì anh muốn em cho anh một thứ khác, sao em không thử hỏi xem, thứ anh muốn đó là gì?” Anh nhẹ giọng nói bên tai cô.
Có thể cảm nhận rõ ràng cảm nhận được người con gái trong lòng anh đột nhiên cứng đờ.
“Đừng mà ầm ïnữa được không? Câu nói đùa này chẳng buồn cười gì cả”.
Anh nghe cô cố tình lảng tránh vấn đề, nhẹ nhàng bật cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng, nhưng trong sự dịu dàng ấy dường như có một nỗi đau lóe qua, anh nhẹ nhàng nói: “Được, không nói câu nói đùa không buồn cười này nữa”.
“Vitamin…chúng ta không uống nữa, được không?” Khóe mắt Trầm Tu Cẩn có thể nhìn thấy được, mặc dù đang bị anh ôm ở trong lòng, nhưng cánh tay vân nắm chặt lọ thuốc kia, anh nghĩ, nếu lần này cô thỏa hiệp, thì anh lập tức sẽ dâng hiến nửa phần tài sản của bản thân cho xã hội. Còn một nửa dùng để nuôi cô và nuôi con, thế là đủ.
Thời gian dường như ngừng lại, chỉ một vài giây thôi nhưng lại dài như cả thế kỷ, trái tim chờ đợi của anh cũng cháy đen rồi.
Lúc này anh mới phát hiện ra, anh quan tâm người con gái này đến mức điên dại rồi.
“Cái lọ này uống hết nhé…không thì sẽ lãng phí”.
Ẩm!
Bức tường trong lòng, sụp đổ rồi!
Cô vẫn muốn uống cái thứ ‘vitamin’ chết tiệt ấy!
Cô đâu có muốn uống vitamin! Cô chỉ là không muốn sinh con cho anh mà thôi! Cô chỉ là không thể yêu anh thêm lần nào nữa! Cô chỉ muốn vẽ nên ranh giới giữa anh và cô!
Trầm Tu Cẩn nhẹ nhàng đẩy người con gái trong lòng ra, nhẹ nhàng rút lấy chiếc lọ trong tay cô, cô rất gấp gáp, anh cười cười vỗ về cô, sau đó, lại đó lại đổ ra một viên thuốc, cầm viên thuốc đưa vào trong miệng, dưới ánh mắt sững sờ của cô, ôm chặt lấy gáy cô, đôi môi mỏng của anh bịt chặt lấy môi cô.
Vị đẳng ngắt từ đôi môi của anh, tràn vào trong khoang miệng cô.
Thời khắc này, Giản Đồng ôm chặt lấy ngực trái của cô, ấn chặt xuống, có như thế, cô mới có thể làm dịu đi nỗi đau sắp tràn ra khỏi lông ngực.
Có một khoảnh khắc nào đó, cô mơ hồ nghĩ rằng, có phải là, cô đã làm sai hay không?
Nhưng đó chỉ là trong tích tắc, ánh mắt cô trở nên kiên định hơn bất cứ thứ gì… Anh là khổ nạn của cô, không nên có dính líu! Cô không hề sail Nụ hôn này, đắng ngắt mà triền miên không dứt, còn có một chút rung động khó nói, chỉ là hai người đều không nhìn thấy được, và cũng không chú ý đến chút rung động nhỏ bé này .
Anh nhẹ nhàng buông cô ra, nhẹ nhàng mỉm cười, thực sự, anh cười lên trông rất đẹp, chỉ là có một gương mặt tuấn mĩ đẹp trai mà thôi, còn bình thường đối với người khác thì luôn lạnh lùng.
Bàn tay to lớn vuốt ve tóc của cô: “Được, nghe theo em, lọ này không lãng phí, nhưng sau khi uống hết thì chúng ta không uống vitamin”
của hãng này nữa, được không?”
Đêm xuống Trên chiếc giường đôi, một nam một nữ.
Giản Đồng nhìn người đàn ông bên cạnh…anh biết rồi đúng không?
Biết đó không phải vitamin.
Vì thế mới tức giận lôi cô từ dưới nhà lên lầu.
Nhưng nếu anh biết rồi, tại sao cuối cùng lại thỏa hiệp?
Cô suy đi nghĩ lại, cô nghĩ không ra, lắc lắc đầu, không nghĩ nữa.
Chỉ là người bên cạnh, càng khiến cô tâm tư rối bời.
Càng ngày càng không hiểu anh, càng ngày càng nghĩ không thông.
Anh khiến cô phiên muộn bất an, khiến cô vừa hận vừa…đau! Cô tuyệt đối không thừa nhận, hận là vì yêu mà thành. Nếu không, cô nên đối mặt với anh như thế nào, và đối mặt với bản thân ra sao?
Nhưng con người này, lại càng ngày càng biến thành ác quỷ trong lòng cô…
Từ từ đưa tay ra, nắm lấy con dao gọt hoa quả trên đầu giường, loảng soảng một tiếng, tiếng mảnh đạn nhẹ nhàng vang lên, trong đêm, mũi dao nhọn hoät lóe lên tia sắc lạnh, dân dần kê sát cổ anh…nhưng tay của cô, đang không ngừng run rẩy.
Đôi mắt mở to, nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn run rẩy nắm chặt con dao gọt hoa quả, áp sát vào người đàn ông đang ngủ say.
Cánh tay cô, không thể khống chế được, run rẩy một cách kịch liệt, càng áp sát thì càng run rẩy hơn.
Giản Đồng, đâm đi, đâm đi, tất cả sẽ kết thú!
cGiản Đồng, cô còn đang do dự điều gì!
Giản Đồng, chẳng lẽ cô đã quên ai là người gây đau khổ cho cô rồi sao? Là ai khiến cho cô người không ra người thú không ra thú? Là ai khiến cô nhục nhã như thế?
Giản Đồng, nhanh lên, đâm đi! Đâm đi! Đâm đĩH!
Giản Đồng! Cô là cái thứ vô dụng!
Lạch cạch!
Con dao rơi xuống, cô hoang mang lập tức ngồi dậy. Lại nhìn vào người đang ngủ say bên cạnh, không hề đánh thức anh.
Nhằm mắt lại, tay trái vẫn năm chặt chuôi dao gọt hoa quả, như muốn năm gấy con dao vậy!
Từng giọt nước mắt lớn từ trong đôi mắt nhằm nghiền “Tí tách tí tách” rớt xuống.
Cô không thể khống chế được nước mắt, cũng giống như cô không thể khống chế được cánh tay cầm dao không ngừng run rẩy ấy…có cái gì đáng sợ chứ?
Dù sao cô đã phải vác trên người một mạng người rồi? Còn sợ thêm một mạng nữa hay sao?
Tại sao không thể đâm xuống!
Vô dụng! Vô dụng!! Vô dụng!!!
Sự quyết tâm trong mắt cô lóe lên rồi lại vụt tắt, quay sang nhìn người bên cạnh, không cam tâm, cô không phải là vô dụng, mà là…quan tâm!
Con dao lại được giơ lên đỉnh đầu người đàn ông đang ngủ say, Giản Đồng hít thở sâu, cô nói cô không quan tâm, cô nói anh chết rồi thì cô có thể được nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn không ra tay.
Cánh tay run rẩy, hận bản thân vô dụng, con dao trong tay không khác gì củ khoai nóng, hoảng loạn ném con dao ra xal Cô ôm lấy mặt, khóc nghẹn ngào. Cô hận, hận bản thân bất lực, hận bản thân không nỡ.
Cô hận bản thân không làm đượ!
c Tiếng dao rơi xuống đất, đánh thức người đàn ông bên cạnh.
“Sao vậy? Sao lại khóc thế?” Trầm Tu Cẩn vội vàng ngồi dậy, giơ tay định ôm Giản Đồng vào lòng, nhưng người phía sau lại theo phản xạ có điều kiện, đẩy tay anh ra.
Sau khi đẩy ra thì lại cảm thấy không đúng lắm, nên giải thích: “Gặp ác mộng”.
Người đàn ông thở phào một hơi, “Không phải sợ, không phải sợ, có anh ở đây”. Anh ôm cô, lại đem cô cuộn vào trong chăn, dỗ dành Giản Đồng như dỗ một đứa trẻ, mà người con gái dưới thân, lại ngủ thiếp đi trong lúc anh ru ngủ, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Có lẽ thực sự mệt rồi, đây là lần đầu tiên cô ngủ thực sự kể từ khi cô cùng người đàn ông này chung chăn chung gối.
Con mắt đen nháy của người đàn ông, chiếu đúng xuống vị trí góc tường, nơi con dao rơi xuống, đôi mắt lấp lánh, mí mắt rủ xuống, tắt đèn rồi nằm xuống giường, cánh tay ôm người con gái ấy càng siết chặt hơn.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331: (Hoàn)