Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm
Chương 74
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331: (Hoàn)
Chương 74: Làm bạn gái tôi nhé
Giản Đồng miễn cưỡng để Tiêu Hằng kéo đi.
Bên tai là âm thanh náo nhiệt lạ thường của chợ đêm, đôi lúc còn có tiếng rao bán hàng rong, Tiêu Hằng nắm tay Giản Đồng, cô ấy không quen được người khác nắm tay đi, nhưng người này, hình như có chút dai, cô viện cớ trốn tránh mấy lân, nhưng Tiêu Hằng vẫn mỉm cười rồi tiếp tục nắm tay cô.
Lúc này, quay vòng vòng trong chợ đêm, xung quanh toàn những mùi thơm nức mũi.
Giản Đồng đi châm chậm, nhưng Tiêu Hằng cũng không thúc giục.
Cô ấy ngẩng đầu, nhìn người đang nắm tay mình ở trước mặt mình, cái bóng lưng cao dài vững chắc ấy… Tiêu Hằng không hề giục cô ấy đi nhanh một câu, cô ấy lại nhìn vào người đó không nói gì, rôi nhẹ nhàng thả lỏng bước chân.
Người đi chợ đêm rất đông, hôm nay là cuối tuần, lại càng đông hơn, khắp nơi đều là những cặp yêu nhau.
Trong dòng người di chuyển tấp nập, một người đàn ông khuôn mặt khôi ngô, nắm tay một người phụ ngữ có tướng mạo không xinh đẹp cho lắm, trong dòng người, chậm rãi bước đi.
Hai người này, lại là một tổ hợp thu hút ánh mắt của mọi người.
Giản Đồng trong tiềm thức muốn trốn đi những ánh mắt của những người đi đường đang nhìn về phía mình… cô vô cùng ghét những ánh mắt đó.
Có thể đừng nhìn nữa được không?
Có thể đừng dùng những ánh mắt đó nhìn mình nữa được không?
Những ánh mắt đó, giống như muốn nhìn sâu cả vào trong xương trong thịt của cô.
Có thể không…
“Bỏ tay ra! Bỏ tay ra!” Cô ấy ra sức tuột tay ra: “Cậu chủ Tiêu, có thể bỏ tay ra được không?”
“Cầu xin anh!”
Giọng nói thô khàn, dường như dùng hết sức lực để kêu lên!
Cổ tay bị cô túm vào đỏ cả lên, “Cầu xin anh..” Giọng nói của cô, cuối cùng từ trong cái cổ họng đang gào thét lên ấy, lộ ra một lời thỉnh câu.
Cô nhìn Tiêu Hằng, Tiêu Hằng cũng quay đầu lại nhìn cô, đột nhiên, Tiêu Hằng thả tay cô ra, Giản Đông vẫn chưa kịp thở phào một hơi, Tiêu Hằng lại cầm chặt vào tay của cô, lần này, còn chặt hơn cả lần trước, từ trong lòng bàn tay của Tiêu Hằng, truyên đến một sức mạnh thuộc vê một người đàn ông.
“Đừng sợ, họ có là gì đâu” Tiêu Hằng nói, rôi đột nhiên kéo Giản Đông lại bên cạnh người mình, ngay lập tức, ôm chặt lấy Giản Đồng, anh ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Nhìn? Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa bao giờ nhìn thấy cặp đôi yêu nhau đi dạo phố sao?”
Những ánh mắt của mọi người xung quanh, bị giọng nói trách móc này của Tiêu Hằng, đã thu hết lại rất nhiều.
“Đi, đi ăn thôi.” Tiêu Hằng bám chặt vào vai của Giản Đồng, đưa cô vào trong một con ngõ nhỏ.
Ở trong ngõ, có một tiệm mì bò, mặt tiên của tiệm vốn không được đẹp đẽ như các tiệm khác ở bên ngoài, thậm chí nhìn có chút cũ kĩ, Tiêu Hằng cương quyết kéo Giản Đồng vào cửa hàng đó: “Ông chủ, hai bát mì bò”
“Á, cậu nhỏ Tiêu sao hôm nay lại có thời gian để đến đây?” Ông chủ là một ông chú khoảng hơn 50 tuổi, mái tóc có chút trắng xám, nhưng rất vui vẻ, vô cùng thân thiện, nhìn Tiêu Hằng bước vào, vội vàng đặt công việc ở trên tay xuống, lau tay vào cái túi của chiếc tạp đê, rồi rót cho Tiêu Hằng và Giản Đồng một cốc nước trước.
“Đây là?”
“Cháu là bạn của anh ấy” Giản Đồng nói.
Tiêu Hãng mỉm cười: “Bạn gái” Rồi lại ngẩng đầu lên nhìn ông chủ của quán mì: “Chú Hồ, bạn gái cháu xinh đúng không?”
Giản Đồng đơ người ra… bạn gái?
Giản Đồng ngơ ngác nhìn Tiêu Hằng nửa đùa nửa thật nói chuyện với chú Hồ có khuôn mặt dễ gần kia.
“Chú Hồ, chú đừng nghe Tiêu…”
“Ừm ~ cô gái này rất xinh, ngũ quan cũng đoan chính, chỉ là hơi gây một chút.”
Giản Đồng lại đơ ra… ánh mắt thắc mắc nhìn chú Hồ, chú Hồ này từ đâu mà thấy ngũ quan đoan chính của cô ấy chứ?
Nếu đổi lại ba năm trước, gương mặt của Giản Đồng thực sự rất xinh đẹp, nhưng bây giờ, trông ê chề rất nhiêu.
“Cậu nhỏ Tiêu, chú Hồ của cậu đi nấu mì đây”
“Chú Hồ, cháu thật sự không…”
Giản Đồng thì muốn giải thích, nhưng chú Hồ lại rời đi mất rồi, cô ấy lại ngơ ngác một hồi lâu.
“Này này, này này. Thích ngẩn ngơ như vậy sao?”
Bên tai, là giọng nói trêu đùa của một người đàn ông, Giản Đồng bừng tỉnh, nhìn lên khuôn mặt khôi ngô ở đối diện đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác kì lạ, cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: “Cậu nhỏ Tiêu?”
Tiêu Hằng nghịch ngơm trêu đùa bàn tay của cô, ngap lập tức, cái tai đỏ ửng lên, vội vàng giải thích: “Em đừng nghe chú Hồ nói, lúc nhỏ người nhà của tôi không cho tôi ăn đồ ăn vặt, lại khống chế những đồ tôi thích ăn vô cùng nghiêm khắc, tôi hay chạy đến chỗ này của chú Hồ, ăn trộm một bát mì bò.
Tôi nói em nghe, cái món mì bò của nhà chú Hồ làm, là tay nghề của tổ tiên truyên lại, nghe nói cái tiệm đó đã có từ thời Minh Thanh, những tiệm bên ngoài không băng được đâu”
“Cậu nhỏ Tiêu” Trong mắt của Giản Đồng, hiện ra một chút cười đùa, cô của lúc này, có một chút hình ảnh ngây thơ chất phác của ba năm trước.
Tiêu Hằng đỏ từ tai đến cổ, vội vàng nói: “Chú Hồ là bậc cha chú, nhưng em không phải. Em đừng học chú Hồ gọi tôi như thế, em gọi tôi là A Hằng được rồi.”
Giản Đồng không tỏ rõ ý kiến, hai bát mì bò nóng hổi được chú Hồ bê đến đặt trên bàn, “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, không đủ chú sẽ cho.
thêm” Rồi lại đặc biệt dặn dò Tiêu Hãng: “Bảo bạn gái của cháu ăn nhiều một chút, cô ấy gầy như vậy, cháu làm bạn trai người ta kiểu gì thế”
“Cháu thật sự không..” phải là bạn gái của anh ấy.
“Vâng vâng vâng.” Tiêu Hằng cướp lời của Giản Đồng, cười rồi bảo chú Hồ rời đi: “Chú Hồ bận gì thì đi làm đi, cháu và bạn gái cháu ân ái thân mật, chú lại muốn mất lịch sự xem trộm sao?”
“Ôi trời, cậu nhỏ đáng ghét này” Chú Hồ cười rồi để lại một câu nói.
Giản Đồng nhìn Tiêu Hằng: “Tại sao anh phải lừa gạt chú Hồ, tôi vốn dĩ không phải bạn gái của anh”
Tiêu Hăng cầm lên đôi đũa, vừa đưa đến trước mặt Giản Đồng, vừa nói: “Ai nói tôi lừa gạt chú Hồ”, nói rồi đột nhiên nẩng đầu lên: “Giản Đồng, hãy xem xét tôi đi.”
Quá kinh ngạ!
c Quá đột nhiên!
Bên tai Giản Đồng cứ kêu vù vù, gương mặt ngơ ngác nhìn Tiêu Hằng một hồi lâu… “Cậu chủ Tiêu, cậu vừa… nói cái gì?”
Mu bàn tay của cô ấy nóng lên, rồi nghe thấy Tiêu Hằng nói: “Tôi nói, có muốn làm bạn gái của tôi không. Chúng ta, hãy thử xem”
Giản Đồng vội vàng thu tay lại, không chút do dự: “Cậu chủ Tiêu, mì nguội rồi, còn nữa… sau này đừng có đùa kiểu này nữa”
“Tôi không…”
“Anh đang đùa!” Giản Đồng đột nhiên trợn trừng mắt nói: “Anh chỉ có thể đang đùa, cậu chủ Tiêu.”
“Tôi…” Tiêu Hằng muốn nói gì đó, nhưng lại ngưng lại, nhìn Giản Đồng một lúc, rồi than thở: “Phải, tôi chỉ là đang đùa. Mì nguội rồi, ăn thôi.”
Cô quá bướng bỉnh, trong mắt của cô, nỗi đau khổ vừa mới sượt qua, không thể trốn tránh được ánh mắt nhạy bén của Tiêu Hằng.
Một lúc sau, “Em không ăn hành?” Tiêu Hằng ngẩng đầu, nhìn thấy Giản Đồng ngồi đối diện đang lén lút né tránh những cọng hành xanh, Tiêu Hằng không nói gì, chìa ra một cánh tay dài, rồi tự ý lấy bát mì của Giản Đồng, cầm đến để trước mặt mình.
Giản Đồng lần này thực sự đơ người ra, người đàn ông ngồi đối diện, động tác nhanh nhẹn gắp hết hành trong bát của cô vào trong bát của mình: “Này, tôi thích ăn nhất là hành”
Giản Đồng vẫn ngơ ngác nhìn vào bát mì bò được đưa lại về trước mặt mình, bên trong, không nhìn thấy một cọng hành nào.
Hai người ăn mì xong, Tiêu Hằng lại cầm vào tay của Giản Đồng, anh ấy bước đến vị trí cách cô khoảng một cánh tay, năm lấy tay cô, trong dòng người tấp nập, thỉnh thoảng cùng với Giản Đồng đang đi sau anh khoảng nửa bước, kể về những câu chuyện lúc nhỏ của anh.
Ở đăng sau, ánh mắt của Giản Đồng, cứ nhìn chäm chằm vào hai bàn tay của hai người đang nằm chặt vào nhau, một lúc sau, mặc cho người đàn ông ở phía trước, dẫn cô, đi vào dòng người tấp nập.
“Anh, anh không sợ mất mặt à?”
Đột nhiên, cô hỏi.
“Tại sao lại mất mặt?”
Giản Đồng mở miệng, một hồi lâu sau, rồi mới khó khăn nói ra một câu: “Bởi vì tôi là một trò cười.”
“Trò cười là năng lượng tích cực đem đến vui vẻ cho mọi người, những chuyện năng lực tích cực, tại sao tôi lại cảm thấy mất mặt chứ?”
..” Còn có thể… giải thích như vậy sao?
Giản Đồng cúi đầu, cô cảm thấy bản thân mình rất hèn hạ… vào lúc Tiêu Hằng kéo cô ấy đi ăn, cả một quãng đường, trong đầu cô ấy chỉ nghĩ: có lẽ sẽ cầu cứu Tiêu Hằng, giới thiệu bản thân cô cho anh, có lẽ, có thể bán cô đi với một giá cả tốt.
“Em có lời gì muốn nói sao?” Vào lúc Tiêu Hằng đưa Giản Đồng đến cửa của Đông Hoàng, Tiêu Hãng đột nhiên năm chặt lấy Giản Đồng hỏi.
Giản Đồng mở miệng, một hồi lâu…
“Không, không có. Không có gì cả” Vốn dĩ định vứt liêm sỉ đi để mở miệng chất vấn người đàn ông này: Anh có nguyện ý bỏ tiền ra mua tôi không, câu hỏi như vậy, lúc này Giản Đồng chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng khô khan, không mở được miệng ra để hỏi.
Nhìn vào trong mắt Tiêu Hằng, cô ấy vội vàng quay người rồi bước về phía cửa của Đông Hoàng, dường như đang trốn tránh cái gì đó.
Nhưng đôi chân cô ấy lại không đi được nhanh, nhìn cô ấy giống như một chú hề, lề mề bước về phái trước.
Không dám nhìn người phía sau, trong lòng không ngừng cảm thấy nhục nhã: Giản Đồng, mày thật xấu xí! Giản Đồng, mày thật kinh tởm!
Đứng trước thang máy, ting một tiếng, cửa thang máy mở ra, cô ấy vừa chuẩn bị bước vào thang máy, vừa ngẩng đầu, trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông trong tháng máy đó, chứa đầy sự tức giận và lạnh lùng.
Theo phản xạ, Giản Đồng lùi lại nửa bước, trực giác chỉ bảo người đàn ông này vô cùng đáng sợ, trong thang máy thò ra một cánh tay, nhanh như chớp lôi cô ấy vào thang máy.
Chưa đợi cô ấy đứng vững, một cơ thể nóng bỏng, trực tiếp áp sát cô ấy vào bức tường thang máy, không nói câu nào, một nụ hôn ùn ùn kéo đến.
Trong lòng Giản Đồng hồi hộp, cũng có chút tức giận, chìa tay ra đẩy, hai cánh tay liền bị một cánh tay to nằm chặt giơ lên cao, rồi đè lên bức tường thang máy.
“ÁI Á á á á!” Bỏ tay ra! Bỏ rai Cô vùng vấy, đối phương liền lấy thân hình cao lớn ấy, đè chặt vào người cô ấy.
Anh hôn, cô trốn.
Anh giận, cô sợ.
Cửa thang máy mở ra, người đứng bên ngoài kinh ngạc hô lên: “Giản Giản Giản Đồng?”
Trong lòng Giản Đồng hỗn loạn, cô liếc nhìn, rồi mở to mắt ra… “Á!” Cô càng vùng vẫy hơn.
Trầm Tu Cẩn không hề nhìn người đang đứng bên ngoài, thò một cánh tay ra, rồi ấn nút đóng cửa thang máy lại!
Lần này thang máy không dừng lại ở những tầng khác, mà trực tiếp đi thẳng lên tầng 28.
Đôi mắt phượng hoàng của người đàn ông nheo lại, nhìn vào Giản Đồng đang hít thở hỗn loạn, cong lưng lại ôm chặt cô, rồi bước ra ngoài.
Cho đến lúc Giản Đồng bị vứt lên giường, từ đầu đến cuối, người đàn ông này không nói một câu nào.
Giản Đồng bị ném lên trên giường, chiếc giường đàn hồi một cái, sau đó ổn định lại cơ thể, dùng cánh tay để chống người dậy, chuẩn bị chống lên được nửa người, thì nhìn thấy, ở cuối giường, Trầm Tu Cẩn không nói năng gì đang cởi ra cúc của chiếc sơ mi trắng.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Chương 238
- Chương 239
- Chương 240
- Chương 241
- Chương 242
- Chương 243
- Chương 244
- Chương 245
- Chương 246
- Chương 247
- Chương 248
- Chương 249
- Chương 250
- Chương 251
- Chương 252
- Chương 253
- Chương 254
- Chương 255
- Chương 256
- Chương 257
- Chương 258
- Chương 259
- Chương 260
- Chương 261
- Chương 262
- Chương 263
- Chương 264
- Chương 265
- Chương 266
- Chương 267
- Chương 268
- Chương 269
- Chương 270
- Chương 271
- Chương 272
- Chương 273
- Chương 274
- Chương 275
- Chương 276
- Chương 277
- Chương 278
- Chương 279
- Chương 280
- Chương 281
- Chương 282
- Chương 283
- Chương 284
- Chương 285
- Chương 286
- Chương 287
- Chương 288
- Chương 289
- Chương 290
- Chương 291
- Chương 292
- Chương 293
- Chương 294
- Chương 295
- Chương 296
- Chương 297
- Chương 298
- Chương 299
- Chương 300
- Chương 301
- Chương 302
- Chương 303
- Chương 304
- Chương 305
- Chương 306
- Chương 307
- Chương 308
- Chương 309
- Chương 310
- Chương 311
- Chương 312
- Chương 313
- Chương 314
- Chương 315
- Chương 316
- Chương 317
- Chương 318
- Chương 319
- Chương 320
- Chương 321
- Chương 322
- Chương 323
- Chương 324
- Chương 325
- Chương 326
- Chương 327
- Chương 328
- Chương 329
- Chương 330
- Chương 331: (Hoàn)