Theo Đuổi

Thể loại: Truyện Ngắn ;Văn Học
Tác giả : Phạm Thanh Thuý
  • Lượt đọc : 270
  • Kích thước : 1.03 MB
  • Số trang : 110
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 70
  • Số lượt xem : 1.101
  • Đọc trên điện thoại :
"Khi còn trẻ, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ viết văn, càng không bao giờ biết viết văn, rồi thì nỗi cô đơn của mình lại càng khủng khiếp. Nhưng nếu bước ra thế giới ấy thì tôi không chịu nổi. Tôi sẽ lại tìm cách chìm vào nỗi cô đơn tiền kiếp của mình. Thực lòng, tôi đã từng quyết tâm rời bỏ văn chương, nhưng khi quyết định rời bỏ thì tôi lại bị những ý tưởng giằng xé, rút cục, tôi lại cung cúc ngồi vào bàn viết."

(Phạm Thanh Thúy)

Theo Đuổi là câu chuyện về cô gái trẻ Hàm Yên. Suốt thời thanh xuân, Hàm Yên ôm ấp mối tình từ thuở thơ bé với người bạn thiếu thời tên Phố. Duyên phận đưa Hàm Yên và Phố đến những cuộc gặp gỡ tình cờ. Hết lần này đến lần khác, họ để lỡ nhau. Hàm Yên luôn muốn gợi cho Phố nhớ về những ký ức thời thơ bé, trong đó có cả ký ức đau buồn về cái chết của bố mẹ anh. Ngược lại, Phố tìm cách quên đi. Họ cứ thế đi tìm bóng hình nhau. Khi đã ở bên nhau, họ lại làm tổn thương nhau bằng ký ức.

Là một trong 5 tác phẩm lọt vào vòng chung khảo Giải thưởng Văn học Đoàn Thị Điểm, Theo Đuổi của cây bút trẻ Phạm Thanh Thúy sẽ khiến bạn đọc day dứt mãi cùng nỗi trăn trở khôn nguôi:

- Bạn sẽ đến tương lai hay trở về quá khứ, nếu có thể xoay chiều thời gian?

- Nhân duyên và những nợ nần tiền kiếp là gì?

- Và nếu kiếp trước bạn nợ một ai đó, kiếp này bạn sẽ phải trả họ bằng những nỗi buồn, vì họ…

Trích đoạn

“Tôi luôn tự hỏi lòng: Tại sao giữa biển người mênh mông này lại có một số người không thể tìm cho mình một bàn tay ấm, một trái tim có cùng nhịp đập. Có phải họ cũng giống như con cá voi cô đơn kia, vì nhịp đập trái tim họ không giống như nhịp đập trái tim của muôn vàn người khác, vì những tiếng lòng của họ không một ai có thể lắng nghe, không một ai có thể hiểu được?

Vì thế, họ mãi kiếm tìm, mà không biết rằng cuối cùng có gặp, hay thứ mà họ cả đời tìm kiếm ấy không bao giờ có thực, không bao giờ tồn tại. Họ mãi lang thang trong cõi cô đơn bất tận của cuộc đời.”