Không ti vi, không máy tính, không điện thoại di động. Đó là giải pháp của bố mẹ để đối phó với 1 kẻ nghiện đủ các thể lại màn hình như Sam, khi quyết định gửi nó về sống ở nhà bà ngoại tại Nice. Địa ngục là đây chứ còn đâu nữa! Nhưng địa ngục ấy không chỉ dành cho Sam, bởi bà ngoại Martha từ giờ trở đi sẽ phải sống với cuộc sống độc thân yêu thích của mình, lại suốt ngày vất vả nấu nướng, chăm sóc và kèm cặp thằng cháu ngoại 16 tuổi lộc ngộc đang độ ương bướng.
Nhưng có ai học được chữ ngờ. Biết đâu chừng cuộc sống chung cưỡng ép ấy lại là cơ hội cho cả hai bà cháu để thay đổi những thói quen của mình và nhìn thế giới dưới một góc độ khác? Nhất là khi, bà ngoại bỗng chốc biến thành một con người không ai hình dung nổi.
***
- Mẹ nghĩ sao về việc này mẹ ơi?
Martha nào có dịp nghĩ đến điều gì khác ngoài "Thế là hết, cuộc đời tươi đẹp của ta!" Nhưng trí não luôn xử lý nhiều việc cùng một lúc: trong đầu, bà đã đang bố trí lại căn phòng, sắm một chiếc piano tốt hơn, đăng ký cho thằng cháu vào trường Trung học Âm nhạc Nice.
- Sao mẹ không nói gì?
- Coralie con yêu, con xem, mẹ còn phải suy nghĩ chứ. Việc con yêu cầu mẹ không hề đơn giản. Trách nhiệm này quá sức với mẹ.
- Con ép mẹ chứng tỏ con tin tưởng vào mẹ. Hơn nữa, mẹ vẫn thích dang tay cứu rỗi các linh hồn mà! Với cháu mẹ, mẹ phải thích hơn ấy chứ!
- Con luôn trách mẹ là một người mẹ tồi đấy thôi.
- Mẹ đã tự cải thiện khi thành bà ngoại rồi mà.
- Cho mẹ hai mươi tư giờ để quyết định. Mẹ còn phải tính xem mỗi ngày vác được bao nhiêu cân khoai tây đã.
- Mẹ mua mì đi, đỡ nặng hơn đấy. Với lại nấu chín nó sẽ nở ra.
- Tại vì con trai con ăn giỏi quá cơ! Nếu phải nấu ăn cho nó thì xin bái bai chế độ kiêng khem mà con là người đầu tiên cho rằng đó là bí quyết để mẹ giữ gìn sức khỏe. Ấy là chưa kể đến bánh trái...
- Mẹ sẽ qua được thử thách này thôi, mẹ ơi.
- Đúng là mẹ rất yêu thằng nhóc nhà con. Nhưng liệu mẹ trông nom nó có tốt hơn bố mẹ nó ko?
- Ở nhà mẹ không có máy tính. Thế là chắc nửa phần thắng trong cuộc chiến này rồi.
- Kiểu gì nó cũng tìm ra một cái khác ở thư viện, ở quán cà phê Internet hay nhà bạn nhà bè. Chúng nó lúc nào mà chẳng tìm được máy tính.
- Ở Nice nó làm gì có bạn, đây là lợi thế thứ hai.
- Rồi nó sẽ kết bạn vèo vèo. Thằng bé thích giao du lắm mà.
- Mẹ à... bọn con bó tay với thằng bé rồi.
- Học giỏi, chơi piano siêu việt, con còn phàn nàn nỗi gì?
- Chiều nào nó cũng chơi game. Bọn con không ở nhà để canh chừng nó được. Nó bị nghiện thật rồi. Thậm chí nó còn bỏ chơi thể thao.
- Những người bà được tạo ra không phải để đóng vai cảnh sát, cũng không phải để nuôi cháu, chỉ trừ khi đại họa.
- Bọn con thực sự đối mặt với đại họa mà mẹ! Tương lai của thằng bé đang lâm nguy.
- Mẹ đã nuôi dạy các con của mẹ, và giờ mẹ được nghỉ hưu. Sở dĩ người ta được nghỉ hưu là vì người ta đã già và mệt. Bây giờ là lúc tận hưởng chút cuộc đời còn lại, đi đây đi đó, ăn tối cùng bạn bè, thỉnh thoảng đón cháu đón chắt về thăm, nhưng là đón chúng CÙNG bố mẹ chúng, vào dịp Giáng sinh hay Phục sinh mà thôi.
- Mẹ à, con nhờ mẹ cầu cứu cháu mẹ thôi mà cũng thành chuyện quá đáng vậy sao? Đầu óc nó đang bị nhấn chìm trong điện tử. Mẹ nỡ ưu tiên việc khác sao?
Nhưng có ai học được chữ ngờ. Biết đâu chừng cuộc sống chung cưỡng ép ấy lại là cơ hội cho cả hai bà cháu để thay đổi những thói quen của mình và nhìn thế giới dưới một góc độ khác? Nhất là khi, bà ngoại bỗng chốc biến thành một con người không ai hình dung nổi.
***
- Mẹ nghĩ sao về việc này mẹ ơi?
Martha nào có dịp nghĩ đến điều gì khác ngoài "Thế là hết, cuộc đời tươi đẹp của ta!" Nhưng trí não luôn xử lý nhiều việc cùng một lúc: trong đầu, bà đã đang bố trí lại căn phòng, sắm một chiếc piano tốt hơn, đăng ký cho thằng cháu vào trường Trung học Âm nhạc Nice.
- Sao mẹ không nói gì?
- Coralie con yêu, con xem, mẹ còn phải suy nghĩ chứ. Việc con yêu cầu mẹ không hề đơn giản. Trách nhiệm này quá sức với mẹ.
- Con ép mẹ chứng tỏ con tin tưởng vào mẹ. Hơn nữa, mẹ vẫn thích dang tay cứu rỗi các linh hồn mà! Với cháu mẹ, mẹ phải thích hơn ấy chứ!
- Con luôn trách mẹ là một người mẹ tồi đấy thôi.
- Mẹ đã tự cải thiện khi thành bà ngoại rồi mà.
- Cho mẹ hai mươi tư giờ để quyết định. Mẹ còn phải tính xem mỗi ngày vác được bao nhiêu cân khoai tây đã.
- Mẹ mua mì đi, đỡ nặng hơn đấy. Với lại nấu chín nó sẽ nở ra.
- Tại vì con trai con ăn giỏi quá cơ! Nếu phải nấu ăn cho nó thì xin bái bai chế độ kiêng khem mà con là người đầu tiên cho rằng đó là bí quyết để mẹ giữ gìn sức khỏe. Ấy là chưa kể đến bánh trái...
- Mẹ sẽ qua được thử thách này thôi, mẹ ơi.
- Đúng là mẹ rất yêu thằng nhóc nhà con. Nhưng liệu mẹ trông nom nó có tốt hơn bố mẹ nó ko?
- Ở nhà mẹ không có máy tính. Thế là chắc nửa phần thắng trong cuộc chiến này rồi.
- Kiểu gì nó cũng tìm ra một cái khác ở thư viện, ở quán cà phê Internet hay nhà bạn nhà bè. Chúng nó lúc nào mà chẳng tìm được máy tính.
- Ở Nice nó làm gì có bạn, đây là lợi thế thứ hai.
- Rồi nó sẽ kết bạn vèo vèo. Thằng bé thích giao du lắm mà.
- Mẹ à... bọn con bó tay với thằng bé rồi.
- Học giỏi, chơi piano siêu việt, con còn phàn nàn nỗi gì?
- Chiều nào nó cũng chơi game. Bọn con không ở nhà để canh chừng nó được. Nó bị nghiện thật rồi. Thậm chí nó còn bỏ chơi thể thao.
- Những người bà được tạo ra không phải để đóng vai cảnh sát, cũng không phải để nuôi cháu, chỉ trừ khi đại họa.
- Bọn con thực sự đối mặt với đại họa mà mẹ! Tương lai của thằng bé đang lâm nguy.
- Mẹ đã nuôi dạy các con của mẹ, và giờ mẹ được nghỉ hưu. Sở dĩ người ta được nghỉ hưu là vì người ta đã già và mệt. Bây giờ là lúc tận hưởng chút cuộc đời còn lại, đi đây đi đó, ăn tối cùng bạn bè, thỉnh thoảng đón cháu đón chắt về thăm, nhưng là đón chúng CÙNG bố mẹ chúng, vào dịp Giáng sinh hay Phục sinh mà thôi.
- Mẹ à, con nhờ mẹ cầu cứu cháu mẹ thôi mà cũng thành chuyện quá đáng vậy sao? Đầu óc nó đang bị nhấn chìm trong điện tử. Mẹ nỡ ưu tiên việc khác sao?