Trang chủ

Ma Thiên Ký

Chương 207: Viên châu màu đen


Dịch giả: hungprods


"Sư đệ muốn nói, chúng ta phải đề phòng Hải Tộc chó cùng dứt giậu!" Hồ Xuân Nương cũng là người cực kỳ thông minh, vừa nghe xong chuyện đó đã giật mình hiểu ra, nói.


"Đúng vậy. Mặc dù ngày mai ta sẽ tìm cơ hội gửi tin tức về tông môn, nhưng cho dù với tốc độ nhanh nhất, chi viện của bổn tông cũng phải mất thời gian hơn một tháng mới có thể đến được Huyền Kinh. Mà với thời gian dài như vậy, thừa đủ để những Hải tộc nhân này làm rất nhiều chuyện rồi." Liễu Minh thận trọng nói.


"Dù gì thì Huyền Kinh cũng là thiên hạ của Nhân tộc chúng ta, hơn nữa năm đó cả tòa thành đều được năm tông chúng ta liên thủ thiết lập cấm chế, một khi có tồn tại tu vi từ Linh Sư trở lên tiến vào, lập tức sẽ xúc động cấm chế, kinh động toàn bộ người trong Kinh thành. Những Hải Tộc nhân này cùng lắm cũng chỉ có cảnh giới Linh Đồ Đại viên mãn như ta và người mà thôi, kể cả có không cam lòng thì có thể làm được điều gì chứ. Sư đệ không cần quá lo lắng, nếu thực sự xảy ra nhiễu loạn gì đó, cũng chỉ ảnh hưởng đến một ít phàm nhân và tán tu thôi, chắc hẳn sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đến năm tông chúng ta." Hồ Xuân Nương lắc đầu, bộ dạng không quá để ý tới việc này.


"Sư tỷ nói như vậy không phải là không có lý! Nhưng dù sao Hải tộc cũng đã khống chế cả Hoàng cung, chẳng ai biết được khi bị dồn đến bước đường cùng, bọn hắn sẽ làm ra điều gì. Để đề phòng vạn nhất, chúng ta hãy âm thầm tung một ít tin tức trong Hoàng cung có Hải tộc nhân xuất hiện cho một vài thế lực trong Huyền Kinh. Như vậy, kể cả là đám Hải tộc này muốn âm mưu điều gì cũng không phải là chuyện dễ dàng." Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó lại nói như thế.


"Nói sự tình Hải tộc nhân cho những thế lực khác? Điều này có chút quá tùy tiện a! Nếu làm như vậy mà đưa tới một hồi rung chuyển ở Huyền Kinh, gây ra nhiễu loạn gì khác, chúng ta cũng khó ăn nói với tông môn." Hồ Xuân Nương nghe xong lời ấy, không khỏi lộ vẻ do dự.


"Điều này có lẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn. Những thế lực tán tu ở Huyền Kinh hẳn là có rất nhiều người thông minh. Cho dù bọn hắn có nghe được những tin tức này cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, trước tiên sẽ dùng trăm phương nghìn kế tìm hiểu xem tin tức này có thật hay không, sau đó mới có hành động gì cụ thể được. Chỉ cần trong khoảng thời gian này, có những thế lực này theo dõi mọi động tĩnh của Hải tộc nhân, khiến cho bọn chúng không thể thoải mái động tay chân, chúng ta mới có thể bình yên đợi người trong tông tới chi viện." Liễu Minh ngưng trọng nói.


Hồ Xuân Nương nghe xong lời nói của Liễu Minh có vài phần động dung, sau khi suy nghĩ vài lần, cảm thấy thực sự không có vấn đề gì, mới rất quyết đoán trả lời:


"Được, sau khi nghe những phân tích của sư đệ, ta cảm thấy đây đúng là một biện pháp tốt. Cứ quyết định như thế đi. Đã có những thế lực khác ở Huyền Kinh nhúng tay, chắn hẳn những Hải tộc nhân kia cũng không rảnh đi truy xét chúng ta. Nhưng sư đệ định tung những tin tức này ra bằng cách nào, tuyệt đối đừng để Hải tộc nhân phát hiện dấu vết, truy ngược lại tìm ra chúng ta."


"Sư tỷ cứ yên tâm! Huyền Kinh không phải là có mấy tổ chức chuyên bán tin tức sao. Bản thân những tiểu thế lực tán tu này cũng không tính là quá nghiêm mật, ta chỉ cần bán một ít tin tức nửa thật nửa giả trong đó cho bọn chúng, chắn chắc không đến mấy ngày, những tin tức đó sẽ truyền khắp toàn bộ Huyền Kinh." Trong lòng Liễu Minh đã tính toán sẵn, trả lời.


"Xem ra sư đệ thực sự đã suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, ta an tâm rồi. Hiện tại mặc dù ta đã giải được kỳ độc trong người, nhưng Nguyên khí vẫn bị tổn thương không ít, chỉ sợ trong thời gian hơn nửa tháng tiếp theo phải ở đây nghỉ ngơi điều dưỡng. Những chuyện khác đành phải nhờ sư đệ quan tâm hơn một chút rồi." Hồ Xuân Nương gật gật đầu, sau đó lại có chút áy náy nói.


"Hồ sư tỷ không cần khách khí, cứ ở lại đây dưỡng thương là được. Ta mới dọn đến đây không lâu, hẳn là không mấy người biết rõ, trong tình huống bình thường sẽ không có ai tới quấy rầy. Đúng rồi, ở đây ta còn có mấy bình đan dược khôi phục Nguyên khí, sư tỷ hãy cầm lấy." Liễu Minh đương nhiên lập tức đồng ý.


"Đa tạ ý tốt của sư đệ. Công pháp Thiên Nguyệt Tông chúng ta có điểm độc đáo riêng, đan dược bình thường không có tác dụng quá lớn đối với ta. Trong người ta vẫn luôn mang theo bí được đặc chế của bổn tông, khôi phục lại Nguyên khí chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi." Hồ Xuân Nương cười cười nói, lúm đồng tiền tươi như hoa.


Một màn này khiến cho trong lòng Liễu Minh bỗng nhiên nóng ran, vội vàng dời mắt đi chỗ khác, sau khi nói thêm mấy câu nữa với nàng ta liền dành phòng ngủ cho Hồ Xuân Nương nghỉ ngơi, còn mình thì cáo từ rời đi.


Một lát sau, Liễu Minh liền xuất hiện trong một gian mật thất được một tầng cấm chế bao phủ, bắt đầu kiểm kê bảo vật lúc trước lấy được trên người hai gã nam tử Hải tộc kia.


Những bình đan dược kia thì không nói, phần lớn trong số chúng là dược vật chữa thương hoặc khôi phục Pháp lực, đáng chú ý là hai thanh đoản bổng màu xanh và một cái vỏ sò màu bạc, còn có tiểu kỳ màu lam, tất cả rõ ràng đều là Linh Khí.


Liễu Minh thi pháp thúc giục mấy thứ đồ này một chút liền hiểu rõ được giá trị của chúng.


Hai thứ đầu tiên đều là Linh Khí cấp thấp chỉ có sáu bảy trọng cấm chế, còn mặt ngoài tiểu kỳ màu lam kia lại hiện ra mười bốn trọng văn trận, rõ ràng là một kiện Linh Khí trung phẩm.


Điều này khiến cho hắn hết sức vui mừng.


Từ trước tới nay, mặc dù hắn cũng đã tiếp xúc qua không ít Linh Khí, nhưng phần lớn chỉ là Linh Khí hạ phẩm, đạt tới trung phẩm chỉ có rải rác mấy cái.


Mà đối với Linh Sư bình thường, Linh Khí trung phẩm đã coi như là một bảo vật thật tốt rồi, trong hàng ngũ Linh Sư người có được Linh Khí thượng phẩm đã ít lại càng thêm ít.


Với tu vi của hắn hiện nay, mặc dù chỉ luyện hóa được mấy trọng cấm chế đầu của Linh Khí trung phẩm, nhưng uy lực cũng đã mạnh mẽ hơn xa Linh Khí hạ phẩm bình thường rồi.


Tuy nhiên dễ thấy tiểu kỳ màu lam này chỉ là một kiện Linh Khí phụ trợ.


Hắn vẫn còn nhớ như in một màn tên nam tử Hải tộc kia cắm Linh Khí này vào trong cơ thể, lại khiến cho thân hình lập tức trở nên nửa trong suốt như chất lỏng lúc đó!


Sau một phen suy nghĩ, trong lòng Liễu Minh đã có quyết định.


Hai thanh đoản bổng màu xanh và vỏ sò màu bạc kia đều là Linh Khí của riêng Hải Tộc nhân, hơn nữa rõ ràng không phù hợp với công pháp của hắn, cho nên không cần giữ lại, chỉ cần tìm một cơ hội trực tiếp đổi thành Linh Thạch là được.


Mà cán tiểu kỳ màu lam này là Linh Khí trung phẩm, lại có tác dụng phụ trợ, trái lại hắn có thể cẩn thận nghiên cứu, sau đó tiến hành tế luyện một phen.


Trong lòng hắn suy nghĩ như vậy, sau đó thu toàn bộ mấy món bảo vật này vào trong Tu Di Loa, nhưng bàn tay lại khẽ đảo một cái, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện thêm một viên châu đen sì.


Vật này cũng là vật mà Liễu Minh tìm được trên người nam tử Hải tộc anh tuấn, nhưng rõ ràng không phải là Linh Khí, thoạt nhìn cũng không có chút thu hút nào, lúc trước hắn thực sự không quá để trong lòng.


Nhưng hiện giờ khi cẩn thận đánh giá một phen, lại phát hiện ra chỗ bất phàm của nó.


Mặc dù viên châu màu đen này ảm đạm không sáng, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện ra mặt ngoài của nó trong suốt, bên trong không ngờ lại chứa đầy một loại sương mù màu đen nào đó đang chậm rãi xoay tròn.


Liễu Minh có chút tò mò, lắc lắc nhẹ mấy cái.


Viên châu bị lắc nhẹ, sương mù màu đen bên trong cũng bị xáo động mấy cái, cũng vì vậy mà có thể thấp thoáng thấy được bên trong có chứa vật gì đó.


Kể từ đó, Liễu Minh lại càng cảm thấy hứng thú.


Hắn lại nghiên cứu trong chốc lát, sau đó rút cuộc xác định viên châu này thật ra là một vật không biết dùng tài liệu gì luyện chế thành dùng để chứa đựng, đồ vật bên trong mới là bảo vật chính thức.


Tuy nhiên với tính cẩn thận của hắn, đương nhiên sẽ không tùy tiện phá vỡ viên châu này, sau khi cân nhắc kỹ càng, hắn liền lấy ra từ trong ngực áo bảy tám cán trận kỳ rồi ném ra bốn phía, cắm chắc vào bốn góc gian mật thất.


Trong chốc lát, một pháp trận loại nhỏ đã được bố trí xong.


Một tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết thúc giục!


Một màn sáng màu vàng xuất hiện trên không trung, bao phủ toàn bộ mật thất vào trong.


Hắn đặt viên châu lên mặt đất, sau đó lấy ra một tấm phù lục rồi vỗ lên người, trên thân thể bỗng xuất hiện một tầng hào quang màu trắng.


Tiếp đó Liễu Minh cúi xuống kiểm tra kiện giáp da Giao lân của mình, sau khi thấy nó đã bảo vệ chặt chẽ những chỗ yếu hại trên cơ thể mới hoàn toàn yên tâm.


Khó trách hắn lại cẩn thận như vậy.


Các vật tà môn ngoại đạo trong giới tu luyện rất nhiều, không biết đã có bao nhiêu tu luyện giả chỉ sơ sẩy một chút mà ngã xuống.


Hắn tuyệt không muốn đi theo vết xe đổ của những người đó!


Giờ phút này, Liễu Minh lui ra phía sau vài bước, một tay giơ lên, một đạo Phong Nhận màu xanh chém về phía viên châu.


"Phanh" một tiếng.


Đạo Phong Nhận chém chuẩn xác lên mặt ngoài viên châu, ánh sáng màu xanh lóe lên, nhưng không ngờ nó lại bị bắn ngược ra.


Liễu Minh thấy vậy hơi nhíu mày, viên châu này nhìn rất bình thường, song mặt ngoài lại vô cùng cứng rắn.


Sau một khắc, tay áo hắn lại run lên, Thanh Nguyệt Kiếm đã xuất hiện trong lòng bàn tay, sau khi hàn quang lóe lên, một đạo kiếm quang lành lạnh bắn nhanh đi.


"Oanh", một tiếng trầm đục vang lên.


Mặt ngoài viên châu khẽ run lên, nhưng đạo kiếm khí cũng bị dội ngược trở lại.


Lần này, Liễu Minh đã thực sự hít vào một hơi khí lạnh rồi.


Xem ra dựa vào sức mạnh thì không thể nào phá vỡ viên châu này rồi. Như vậy thì cũng chỉ có thể dùng những thủ đoạn khác xem sao.


Trong lòng hắn nghĩ như thế, sau đó liền lấy ra từ trong ngực áo một cái bình nhỏ màu trắng. Tiếp theo hắn bước lên vài bước, mở nắp bình ra, nghiêng miệng bình đổ ra mấy giọt chất lỏng màu tím mùi gay mũi lên trên viên châu.


"Xì …" một tiếng.


Chất lỏng màu tím vừa tiếp xúc với mặt ngoài viên châu liền trôi tuột xuống, kết quả là khi nó vừa rơi xuống mặt đất, lập tức đất đá phía dưới bị ăn mòn thủng lỗ chỗ, cùng với đó là một luồng khói xanh đen bốc lên.


Chất lỏng màu tím này không ngờ lại là một chất kịch độc như vậy!


Viên châu kia vẫn bóng loáng như lúc ban đầu, hoàn toàn không có vẻ gì là bị tổn hại.


Liễu Minh nhướng mày rồi thu bình nhỏ lại, một tay lại giơ lên, mấy quả cầu lửa bắn ra, khi chúng tới gần viên châu liền nổ bung ra, bao bọc viên châu vào trong, rào rạt thiêu đốt.


Hai tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, liên tục cách không quán chú Pháp lực vào trong ngọn lửa, sau khi lửa cháy trong thời gian trọn vẹn uống hết một chén trà mới thu lại pháp quyết, ngọn lửa nhanh chóng tắt đi.


Tuy nhiên lúc này, mặt ngoài viên châu màu đen ngoại trừ hơi đỏ lên một chút, mọi thứ vẫn giống hệt như lúc trước.


Lần này, Liễu Minh thật sự chỉ có thể nhếch miệng cười khổ.


Tiếp đó hắn đi quanh viên châu vài vòng, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, một ngón tay điểm nhẹ về phía viên châu.


"Phốc" một tiếng, một dòng nước trong suốt từ trên không trung hạ xuống, bao quanh toàn bộ viên châu.


Vốn dĩ hành động mang tính chất còn nước còn tát này, sau một khắc lại khiến cho hắn vừa mừng vừa sợ.


Chỉ thấy viên châu vốn nằm lẳng lặng bất động bỗng nhiên lóe lên ánh sáng màu đen, không ngờ lại hút toàn bộ lượng nước đang bao quanh vào trong, đồng thời từ bên trong vang lên một tiếng giòn vang, mặt ngoài hiện lên một vết rạn màu trắng.


Liễu Minh đương nhiên hết sức hưng phấn, lập tức liên tục bấm niệm pháp quyết, trên không trung bỗng xuất hiện hơn mười dòng nước trong suốt, tất cả đều như ong vỡ tổ chảy về phía viên châu.


Viên châu này chớp động hào quang, sau khi hút hơn nửa lượng nước xung quanh, cuối cùng sau khi hiện lên vô số vết rạn màu trắng cũng vỡ vụn ra, kèm theo đó là một tiếng giòn vang.


Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên trong mật thất vang lên một tiếng “Oanh” thật lớn, khiến cho cả gian phòng đều lắc lư dữ dội.


Liễu Minh lắp bắp kinh hãi, sau khi lùi lại nửa bước liền vội vàng nhìn kỹ chỗ viên châu vừa vỡ vụn ra.

Bình luận