Trang chủ

Ma Thiên Ký

Chương 1280: Thiên Tượng Cốt Hạt


Dịch giả: nila32


Diệt địch nhân, Hấp Hồn tinh phách


Lên Thiên Tượng, Cao Hách lệnh bài.


(tridatinh)


Trong lúc nhất thời, mấy trăm đạo tàn ảnh liên tục quay quanh thân thể của nam tử áo đen. Nương theo tiếng xé gió rít gào, từng đạo quyền ảnh màu đen liền như mưa rơi tấn công màn sáng hộ thể của gã tạo thành tiếng nổ vang “Ầm ầm”. Lực lượng khổng lồ khiến cho thân thể của tên Ma nhân này không thể tự chủ lui nhanh về sau. Tấm thuẫn màu đen trên đỉnh đầu cũng chớp nháy vô cùng hỗn loạn. Cùng lúc đó, Hồn Thiên Bia đã mang theo hào quang hai màu trắng đen triển khai Huyễn Ma Lĩnh Vực bao phủ nam tử áo đen vào trong.


“Đáng chết! Kẻ này là ai lại có Pháp bảo lợi hại như vậy hơn nữa lực lượng nhục thể cũng đáng sợ như thế!”


Nam tử áo đen âm thầm kinh hãi!


Tuy rằng thần hồn của gã cũng bị Huyễn Ma Lĩnh Vực ảnh hưởng nhưng thủ đoạn của y cao minh hơn thanh niên tóc đỏ rất nhiều cộng thêm đã có đề phòng từ trước vì vậy lúc này vẫn còn có thể chống đỡ một cách miễn cưỡng. Sau khi ổn định tâm thần, gã liền truyền Pháp lực trong người vào tấm thuẫn trên đỉnh đầu, củng cố thật tốt phòng tuyến quanh người, không hề có chút buông lỏng. Một khi phòng ngự bị phá, kết cục là gì hắn căn bản không dám tưởng tượng!


Lúc này, Liễu Minh đã thúc giục Tam Phân Mông Ảnh đại pháp đến cực hạn, như gió lốc vòng quanh thân thể đối phương. Hai nắm đấm cũng theo đó huy động không biết bao nhiêu lần. Dựa vào sức mạnh của hắn, công kích như vậy đã đủ đánh nát vài ngọn núi nhỏ thế nhưng tấm thuẫn trên đỉnh đầu nam tử áo đen vẫn vững chắc như lúc ban đầu, khiến cho mưa gió cũng không thể lọt qua. Sau khi suy nghĩ một hồi, hắn liền lui nhanh về sau đồng thời cắn mạnh chót lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi dung nhập vào Hồn Thiên Bia cách đó không xa. Gần như lập tức, mặt bia liền tỏa ra hào quang sáng ngời, mang theo sương mù xám trắng cuồn cuộn tụ lại một chỗ, trong chớp mắt ngưng tụ thành một bóng người cùng màu. Chỉ thấy Liễu Minh chỉ tay một cái, bóng người xám trắng liền trở nên mơ hồ rồi bổ nhào về phía đối phương.


Nam tử áo đen thấy vậy không khỏi đại biến sắc mặt. Gã nhanh chóng cảm thấy một đạo công kích tinh thần lực mạnh gấp mấy lần Huyễn Ma Lĩnh Vực lúc trước trực tiếp xộc vào bên trong Thần Thức hải. Sau một khắc, ánh nhìn của gã liền nổi lên thần sắc thống khổ. Tấm thuẫn màu đen trên đỉnh đầu cũng theo đó lập lòe chớp nhá. Hắc quang trải qua một hồi lắc lư rốt cuộc lộ ra một lỗ thủng.


Liễu Minh thấy vậy liền khấp khởi mừng thầm đồng thời nhanh chóng thúc giục kiếm quyết trong tay khiến cho Hư Không kiếm hoàn trở nên mơ hồ sau đó men theo khe hở vừa lộ ra để chui vào bên trong. Chỉ thấy kiếm quang ánh vàng vừa biến mất, nơi ngực của nam tử áo đen đã tuôn trào máu tươi. Thân thể liền theo đó bị Kiếm Hoàn chém thành hai nửa. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, nam tử áo đen vẫn gắng gượng phun ra một cỗ hắc quang, đánh vào tấm thuẫn trên đầu khiến Linh văn trên thân Pháp bảo rực sáng hào quang rồi bùng nổ mạnh liệt, tạo nên vô số phong bạo màu ben bắn ra bốn phương tám hướng.


Bên trong Huyễn Ma Lĩnh Vực, sương mù màu đen hứng chịu công kích của phong bạo liền cuộn trào kịch liệt. Liễu Minh cũng bị chấn động ảnh hưởng không nhẹ, thân thể bị chấn văng ra xa hơn mười trượng mới có thể miễn cưỡng đứng vững trở lại. Sắc mặt của hắn thoạt nhìn có chút trắng bệch giống như trên người đã mang vết thương nào đó. Thế nhưng họ Liễu vẫn không vội xem xét thương thế trên người mà điều động Pháp lực khiến cho hào quang màu tím trong mắt sáng lên, quan sát tình hình chung quanh.


Sau một lát, khuôn mặt của hắn liền lộ ra một tia cười lạnh, thân hình nhoáng cái đã biến mất không chút tung tích. Không lâu sau đó, trong hư không chợt lóe lên một bóng người, Liễu Minh không biết bằng cách nào đã xuất hiện cách đó mười trượng. Hắn không nói lời nào đã vươn tay chụp xuống khoảng không trước mặt. Năm đạo hắc khí cũng liền theo đó tuôn ra, bao phủ hư không nơi đó.


“Phốc” một tiếng!


Một bóng xanh dài chừng nửa xích đã bị hắc khí bao bọc. Nếu nhìn kĩ có thể nhận ra một người tí hon màu xanh biếc, đúng là tinh phách của nam tử áo đen. Rõ ràng gã muốn mượn nhờ uy thế tự bạo của Ma khí để thoát thân nhưng không ngờ lại bị Tử Văn Ma Đồng của Liễu Minh nhìn thấu dễ dàng như vậy. Lúc này, họ Liễu khẽ vẫy một tay, hắc khí liền bay ngược trở về, mang theo tiểu nhân xanh biếc bị vây khốn chặt chẽ bên trong. Sau đó, một đạo hắc ảnh liền từ trên người hắn bay ra như muốn cắn nuốt người tí hon màu xanh lá, đúng là Hấp Hồn Cổ.


“Ngươi không thể giết ta. Ngươi có biết ta là ai không? Giết ta, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!” Tinh phách của nam tử áo đen trong lúc sợ hãi không ngừng giãy giụa, đồng thời tru tréo một cách thống khổ.


Liễu Minh nghe vậy chỉ cười lạnh một tiếng. Nếu là lúc đầu, họ Liễu còn chưa có ý định đánh chết đối phương thế nhưng hiện tại hắn tự nhiên sẽ không nương tay thêm nữa bèn thúc giục thần niệm.


Một tiếng hét thảm vang lên!


Sau khi cắn nuốt sạch sẽ tiểu nhân màu xanh lá, Hấp Hồn Cổ liền lóe lên rồi bay ngược trở về cơ thể Liễu Minh. Gần như lập tức, một cỗ tinh thần lực tinh thuần liền truyền vào Thần Thức hải của hắn mang theo cảm giác vô cùng dễ chịu. Một lúc sau, Liễu Minh mới thở ra một hơi tiếp đó phất tay đánh ra một đạo pháp quyết khiến cho Huyễn Ma Lĩnh Vực ầm ầm tiêu tán. Thi thể của thanh niên tóc đỏ cùng nam tử áo đen đồng thời rơi xuống thế nhưng hắn vẫn không vội để ý mà lấy ra một khỏa đan dược cho vào trong miệng để khôi phục pháp lực bị tổn hao. Tiếp đó hắn liền quay đầu nhìn lại hư không xa xa bên trên huyệt động của Hạt Nhi.


Lúc này, lôi kiếp vẫn còn tiếp tục, tiếng nổ vang đì đùng không dứt! Giữa mây đen tụ tập lại một chỗ là từng đạo điện quang ngũ sắc, không ngờ chính là Cửu Thiên Thần Lôi.


Liễu Minh thấy vậy không khỏi tỏ vẻ lo lắng.


Pháp tướng cốt hạt khổng lồ giờ phút này thoạt nhìn đã ngưng thực hơn nhiều so với trước. Bất quá giáp xác màu bạc trên người nó đã xuất hiện rất nhiều dấu vết tổn hại. Trông thấy Cửu Thiên Thần Lôi xuất thế, pháp tướng bò cạp khổng lồ không khỏi lộ ra một tia sợ hãi thế nhưng rất nhanh thần sắc của nó đã khôi phục vẻ dũng mãnh, trong miệng phát ra tiếng gầm “Xi... Xiiii” vang dội.


Lôi vân trên cao cuồn cuộn một hồi, điện quang năm màu liền ngưng tụ thành vô số lôi cầu ngũ sắc rơi xuống như mưa. Pháp tướng bò cạp khổng lồ sau khi gầm to một tiếng liền huy động đôi càng lớn chắn ngang trước người. Đồng thời, ấn ký kim quan trên trán nó liền bắn ra một mảnh hào quang màu vang, bao bọc cự ngao vào trong. Lập tức, bề mặt đôi càng khổng lồ liền xuất hiện vô số đường vân màu vàng khiến cho công kích của lôi cầu ngũ sắc tuy rằng có thể đánh nó lắc lư nhưng vẫn chưa có cách nào đánh thủng lớp phòng thủ vững chắc này.


Sau một lúc, lôi cầu ngũ sắc liền nổ văng tung tóe, để lại vô số lôi xà du tẩu bất định quanh người Cốt Hạt. Pháp tướng bò cạp thấy vậy liền há miệng phun ra một luồng hào quang quấn lấy đám điện xà này sau đó há miệng nuốt xuống. Cử động này khiến cho thân hình pháp tướng trở nên ngưng thực không ít, đồng thời những vùng bị thương trên người cũng dần được khôi phục trở lại.


Liễu Minh thấy vậy liền biết rõ tám chín phần mười Hạt Nhi có thể bình yên vượt qua lôi kiếp trước mắt bèn buông lỏng thần sắc. Bất quá hắn vẫn cẩn thận để ý đến tình huống chung quanh trong lúc chờ đợi.


Tình hình như vậy kéo dài chừng một nén nhang. Số lượng lôi cầu rơi xuống càng ngày càng ít thế nhưng kích thước của chúng lại bất ngờ bạo tăng. Rốt cuộc, sau khi một quả lôi cầu khổng lồ bị hào quang ánh kim do hư ảnh bò cạp đánh tan, lôi vân năm màu trên cao cũng dần dần tiêu tán. Lúc này, hư ảnh pháp tướng bò cạp màu bạc trên không trung đã trở nên vô cùng ngưng thực, sống động. Ấn ký kim quan trên đầu của nó còn không ngừng chớp động Linh quang màu vàng nhàn nhạt. Liễu Minh thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm. Giữa không trung, ngân quang chớp động vài cái rồi lập tức bay ngược trở về huyệt động.


“Chủ nhân, ta rốt cuộc đã đột phá thành công cảnh giới Thiên Tượng.” Giọng nói mừng rỡ của Hạt Nhi chợt vang lên trong đầu Liễu Minh.


“Tốt, ngươi hãy tận dụng lực lượng Ma Nguyên để củng cố tu vi cho tốt.”


Liễu Minh tâm niệm trả lời một câu sau đó phóng người bay đến vị trí thi thể của thanh niên tóc đỏ và nam tử áo đen. Đúng lúc này, hắn lại bất ngờ nhớ ra gì đó.


“Con sâu nhỏ được gọi là ‘Mộng trùng’ mà đối phương sử dụng khi nãy rốt cuộc là thứ gì mà lại sở hữu thân hình hư ảo khiến cho công kích của kiếm khí cũng không có tác dụng.” Liễu Minh lẩm bẩm tự hỏi.


“Thứ gọi là ‘Mộng Trùng’ thật ra là một loại côn trùng đặc thù sử dụng lực lượng tinh phách để ấp trứng. Đây là một loại hung trùng chuyên môn thôn phệ thần hồn của tu sĩ. Bởi vì không có thật thể nên sinh ra khả năng ẩn nấp rất mạnh. Hơn nữa sử dụng Pháp lực công kích cũng không thể tạo thành thương tổn cho nó. Cũng may Hấp Hồn Cổ của ngươi vừa vặn có thể khắc chế loại hung trùng này. Xem như tiểu tử kia vận khí không tốt.” Ma Thiên đang bị trói buộc bên trong cơ thể Liễu Minh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.


Liễu Minh nhướng mày.


“Nếu không bị ngươi thi pháp giam cầm, vừa rồi khi đầu Mộng Trùng kia tiếp cận trong phạm vi mười trượng, ta đã có thể phát hiện kịp thời. Lần chiến đấu khi nãy cũng không trở nên hung hiểm như vậy. Ma tộc sở hữu rất nhiều thủ đoạn công kích. Liễu tiểu tử, nếu như ngươi không muốn trúng chiêu một cách hồ đồ thì không nên hạn chế hành động của ta nữa.” Ma Thiên tiếp tục nói.


Liễu Minh nghe vậy bèn hừ lạnh một tiếng sau đó không thèm để ý đến lời đối phương, tiến đến bên cạnh thi thể nam tử áo đen, khẽ vẫy một tay tóm lấy chiếc vòng tay màu đỏ sậm trong người đối phương. Sau khi sử dụng thần thức thâm nhập vào trong, hắn liền lấy vô số đồ vật. Phần lớn là các loại Linh tài, khoáng thạch cùng đan dược. Còn có lượng lớn ma tinh phát ra hắc quang chói mắt, thình lình đều là ma tinh thượng phẩm, số lượng có lẽ đạt đến bốn năm trăm khối. Nhiều ma tinh như vậy hoàn toàn có thể xem như một khoản tiền lớn tại đại lục Vạn Ma.


Nghĩ đến đây, Liễu Minh không khỏi cảm thấy vui mừng bèn phất tay thu lấy đống Ma tinh khổng lồ này. Về phần những linh tài, bảo vật khác, sau khi kiểm tra cẩn thận một phen, hắn liền thu hồi toàn bộ vào trong Tu Di giới. Không bao lâu, phần lớn đồ vật đều được Liễu Minh thu lại vào trong, chỉ còn lại một ít Ma khí, Pháp bảo.


“Ồ!” Người tỏ ra ngạc nhiên không phải là Liễu Minh mà chính là Ma Thiên đang ẩn sâu trong cơ thể của hắn.


“Liễu tiểu tử, mang khối lệnh bài lục giác màu đen kia lại gần đây.” Ma Thiên tỏ ra nghiêm túc.


Tuy rằng có chút khó hiểu thế nhưng Liễu Minh vẫn vươn tay chộp lấy tấm lệnh bài mà đối phương nói đến. Chỉ thấy mặt ngoài của nó có khắc rất nhiều hoa văn cổ quái, mơ hồ hợp thành một loại đồ án kỳ diệu, mặt còn lại chỉ có hai ký tự của Ma tộc. Những ngày này, hắn đã học được rất nhiều tri thú của đại lục Vạn Ma vì vậy có thể nhận ra hai chữ kia chính ‘Cao Hách’ được viết bằng ma văn.


“Cao Hách. Chẳng lẽ gã kia là tộc nhân của gia tộc Cao Hách, một trong tứ đại gia tộc tại đại lục Vạn Ma?” Liễu Minh giật mình thốt lên.

Bình luận