Trang chủ

Ma Thiên Ký

Chương 443: Hoàng Chân và tài liệu sở hữu linh tính


Dịch giả: nila32


Sau khi tiến vào sơn cốc, Liễu Minh liền rảo bước dọc theo một con đường nhỏ dài, hai bên là nham thạch đỏ thẫm tỏa ra khí tức bỏng rát. Một lát sau, hắn đã xuất hiện tại cửa đá màu xám dựa vào vách núi ở cuối sơn cốc. Mặt ngoài cửa đá có khắc một vài dấu hiệu Linh văn hình ngọn lửa đỏ thắm, sau khi nhìn qua họ Liễu liền bước tới trước rồi không chút chần chờ gõ gõ hai cái. Sau hai tiếng “Phanh phanh”, cửa đá liền được mở ra gần một nửa, một cô gái trẻ tuổi có làn da ngăm đen cũng thình lình xuất hiện. Nàng ta vừa nhìn thấy Liễu Minh liền chú ý đến biểu tượng thân phận của cao giai Khách khanh trên trang phục của hắn, trong mắt theo đó hiện lên vẻ kinh ngạc.


“Xin hỏi tiền bối tôn tính đại danh ra sao, đến đây vì việc gì?” Cô gái trẻ tuổi có chút hồ nghi.


“Tạ hạ tên gọi Liễu Minh, là một trong những Khách khanh vừa mới gia nhập, lần này đến đây là để bái phỏng Hoàng Chân đạo hữu.” Liễu Minh trả lời một cách hòa nhã.


“Thì ra là Liễu tiền bối đến thăm. Nhưng thật không may, gia phụ lúc này đang chú tâm luyện chế một kiện Linh khí, nếu tiền bối không ngại, ta xin phép vào trong bẩm báo một chút?” Cô gái trẻ nghe vậy liền tỏ ra do dự.


“Vậy phải làm phiền Hoàng cô nương rồi.” Liễu Minh chắp tay rồi nói.


“Xin tiền bối chờ trong giây lát, ta đi một chút rồi sẽ quay lại.” Cô gái sau khi để lại một câu liền lần nữa đóng chặt đại môn.


Sau thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, chợt nghe “Két” một tiếng, cửa lớn động phủ đã được mở ra lần nữa. Lần này, người bước ra là một vị đàn ông trung niên vạm vỡ chừng bốn lăm tuổi, làn da ngăm đen, tay chân thô kệch, vừa nhìn còn tưởng là một gã nông phu bình thường ở thế giới phàm nhân.


“Tại hạ Hoàng Chân ra mắt Liễu đạo hữu. Tiểu nữ vừa rồi có chút thất lễ, mong các hạ thứ lỗi. Cũng xin mời đạo hữu vào trong động phủ dùng chén trà?” Đại hán có làn da ngăm đen sau khi quan sát thật nhanh, liền lịch sự mời Liễu Minh vào trong.


“Hoàng đạo hữu thật quá khách khí, vừa rồi là tại hạ đã mạo muội quấy rầy.” Liễu Minh tuy cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng trên mặt tỏ vẻ điềm nhiên, sau khi cảm ơn một tiếng liền ung dung sải bước vào trong.


Phía sau cổng lớn là một thông đạo dài hơn mười trượng dẫn tới một đại sảnh rộng lớn tràn ngập khí tức nóng bức phát ra từ các vách đá đỏ sẫm chung quanh. Một lát, Liễu dưới sự dẫn dắt của đại hán da ngăm đen, đã đi tới một gian thạch thất chuyên dùng để tiếp khách. Hai người ngồi đối diện với nhau, sau khi nói vài câu khách khí liền đi vào vấn đề chính.


“Nói như vậy, Liễu đạo hữu muốn mời tại hạ hỗ trợ luyện chế một kiện Linh khí?” Sau một thoáng trầm mặc, Hoàng Nhân mới nhìn thẳng về phía Liễu Minh đối diện rồi nghiêm mặt hỏi.


“Không sai. Tại hạ nghe nói Hoàng huynh là Luyện khí sư tốt nhất của Trường Phong hội, chỉ là không biết nếu ta có thể cung cấp đầy đủ tài liệu, các hạ có thể nắm chắc mấy phần luyện chế thành công một kiện Linh khí trung phẩm?” Liễu Minh mỉm cười đáp lời.


“Điều này còn phụ thuộc vào phẩm chất của tài liệu, cũng như yêu cầu của đạo hữu. Hoàng mỗ tự xét thời gian nghiên cứu lĩnh vực luyện khí không cạn. Luyện chế Linh khi trung phẩm cũng không phải vấn đề gì lớn với Hoàng mỗ. Chỉ là ta phải nói trước, vạn nhất luyện chế thất bại, ta sẽ không bồi thường bất cứ tài liệu gì đâu.” Hoàng Chân trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới chậm rãi trả lời.


“Tất nhiên là vậy. Chỉ cần Hoàng huynh có thể giúp tại hạ luyện chế thành công, Liễu mỗ nhất định hậu tạ thỏa đáng!” Liễu Minh không cần nghĩ ngợi đã nhanh chóng trả lời, đồng thời đảo tay lấy ra hơn mười khối khoáng thạch màu lam nhạt.


“Thủy Huyền thạch!” Hoàng Chân liếc mắt liền nhận vật liệu trong tay Liễu Minh, trên mặt không khỏi lóe lên vẻ kinh ngạc.


Những khoáng thạch này tuy đối với những khu vực quặng mỏ ở nơi biển sâu là vô cùng thông thường nhưng đem ra ngoại giới cũng là tài liệu luyện khí tuyệt hảo vô cùng hiếm thấy.


“Những thứ này đã đủ làm thù lao rồi, không biết đạo hữu muốn luyện loại Linh khí trung phẩm nào?” Đại hán kia thấy vậy liền bỏ qua chút ngần ngừ sót lại.


Liễu Minh lúc này mới từ tốn lấy ra một giọt chất lỏng màu đen được một làn hắc vụ mờ nhạt bao quanh.


“Cái này là…”


Đại hán quan sát thật kĩ vật vừa được lấy, khuôn lên không giấu được vẻ hồ nghi. Liễu Minh thấy vậy chỉ khẽ cười sau đó thình lình thả giọt chất lỏng trong tay rơi xuống nền đá rắn chắc dưới chân.


Nghe “Oang” một tiếng, toàn bộ thạch thất tức thì rung động không ngớt. Mà phiến đá kia thình lình đã nhiều thêm một lỗ hổng sâu hoắm, rộng cỡ ngón tay.


“Nhất Nguyên Trọng Thủy! Đạo hữu thế mà lại sở hữu bảo vật cỡ này.” Hoàng Chân nghẹn ngào thốt lên một tiếng.


“Kiến thức của đạo hữu quả là vô cùng rộng rãi.” Liễu Minh vừa nói vừa thản nhiên vung tay chộp lấy giọt chất lỏng đang nằm trong lỗ hổng dưới chân.


Chỉ nghe một tiếng “Vèo”, Nhất Nguyên Trọng Thủy đã từ trong lỗ hổng bay lên sau đó nằm gọn trong bàn tay của Liễu Minh. Hắn cũng nhờ vào thân thể mạnh mẽ vượt xa những tu sĩ đồng giai mới có thể dễ dàng thu phóng bảo vật kia một cách tùy tâm như vậy.


“Đã khiến Liễu đạo hữu phải chê cười rồi, tại hạ thân là Luyện khí sư tất nhiên đã từng đọc qua về tài liệu này, chẳng qua đây đúng là lần đầu tiên ta được tận mắt nhìn thấy nó.” Ánh mắt Hoàng Chân thình lình hiện ra vẻ si mê không thể che giấu, lão đã không thể rời mắt khỏi đồ vật trong tay của Liễu Minh.


“Nếu như Hoàng đạo hữu đã biệt rõ về vật này, tại hạ cũng không vòng vo nữa. Lần này ta tìm đến các hạ là muốn luyện chế một quả ‘Trọng Thủy châu’.” Liễu Minh dứt khoát nói ra yêu cầu của mình.


“Trọng Thủy Châu?” Hoàng Chân nghe vậy lập tức tỉnh lại từ trong si mê sau đó liền hít sâu một hơi.


“Như thế nào? Chẳng lẽ đạo hữu cảm thấy yêu cầu của tại hạ có vấn đề gì sao?” Liễu Minh thấy vậy khẽ cau mày.


“Liễu đạo hữu không nên hiểu lầm, Hoàng mỗ đã tự mình ra tay làm sao lại xảy ra chuyện luyện chế không thành công được chứ. Chẳng qua tài liệu trân quý như thế này nếu dùng để luyện chế một kiện Linh khí trung phẩm thật sự có chút lãng phí. Nếu đạo hữu có thể đem tới một tài liệu phụ trợ thuộc tính Thủy sở hữu Linh tính, tại hạ nắm chắc bảy phần có thể đem Trọng Thủy châu kia luyện chế thành một Linh khí cực phẩm.” Hoàng Chân vội vã xua tay đồng thời lên tiếng giải thích.


“Đạo hữu nói đùa. Tại hạ làm sao có thể sở hữu loại tài liệu sở hữu Linh tính như vậy. Liễu mỗ tuy rằng trước kia ngẫu nhiên có nghe người ta nhắc đến nhưng vẫn không thật sự hiểu rõ về loại tài liệu này, không biết Hoàng huynh có thể chỉ điểm cho ta một chút?” Liễu Minh khẽ động trong lòng bèn dùng ngữ khí thỉnh giáo để hỏi đối phương.


“Liễu đạo hữu không phải là Luyện khí sư, không hiểu rõ tài liệu Linh tính cũng là bình thường. Loại tài này liệu là nguyên liệu tuyệt hảo để luyện Linh khí cực phẩm, hơn nữa còn có thể giúp Linh khí mở ra Linh tính của mình. Linh khí cực phẩm bình thường nếu muốn đề cao phẩm giai, trở thành Pháp bảo hình thức ban đầu sở hữu ba mươi sáu đạo cấm chế, nhất thiết phải có tài liệu Linh tính mới có thể thành công. Đối với bảo vật như Nhất Nguyên Trọng Thủy, tại thời điểm luyện chế, nếu có thể bổ sung tài liệu Linh tính có thuộc tính tương ứng liền có thể nắm chắc nâng cao phẩm giai cho Linh khí khi thành hình. Bất quá loại những loại tài liệu như vậy đều là tồn tại thuộc loại nghịch thiên, thông thường phải mất vài vạn năm mới sinh ra một đến hai kiện. Cho nên dù là tiền bối Chân Đan cảnh muốn tìm kiếm loại tài liệu này cũng gặp phải muôn vàn khó khăn.” Hoàng Chân từ tốn giải thích.


“Thì ra là thế, cảm tạ đạo hữu đã giúp tại hạ mở mang kiến thức. Chẳng qua Liễu mỗ thật sự không có trong tay loại tài liệu trân quý kia vì vậy vẫn muốn biết các hạ cần bao lâu để hoàn thành luyện chế kiện linh khí trung phẩm như yêu cầu của ta?” Liễu Minh sau một thoáng suy nghĩ liền nhẹ gật đầu sau đó lên tiếng thắc mắc.


“Sau hai mươi ngày, các hạ có thể đến chỗ của ta để nhận Linh khí. Ngoài ra, luyện chế Trọng Thủy châu còn cần một tài liệu phụ trợ khác. Vừa hay ở chỗ Hoàng mỗ cũng còn những thứ này, chỉ là…” Hoàng Chân sau một thoáng ngần ngừ liền nói ra.


“Hoàng đạo hữu cứ việc yên tâm, Huyền Thủy Thạch khi trước chỉ là thù lao của người mà thôi, những phí tổn phát sinh hiển nhiên sẽ do Liễu mỗ chi trả. Vậy hai mươi ngày sau, tại hạ lại đến quấy rầy một phen.” Liễu Minh sảng khoái đáp ứng nhưng nghĩ đến chuyến săn bắt Huyết Hoàng thú nửa tháng sau, hắn quyết định sau khi trở về mới có thể tới đây lấy đồ.


Đại hán kia thấy Liễu Minh sảng khoái nhận lời liền không chút do dự đáp ứng luyện chế Trọng Thủy châu theo yêu cầu của hắn. Thời gian kế tiếp, Liễu Minh cẩn thận nói ra yêu cầu của mình đối với những cấm chế sẽ dung nhập vào kiện linh khí sắp tới. Tất nhiên hắn vẫn muốn tập trung đề cao sức nặng của kiện linh khí chuẩn bị được luyện chế. Hoàng Chân tự nhiên không có ý kiến gì đối với yêu cầu của đối phương, liền phát hạ lời thề như thông lệ.


Liễu Minh cũng không nán lại nơi này quá lâu, sau khi để lại Nhất Nguyên Trọng Thủy cùng một ít Thủy Huyền Thạch liền nhanh chóng rời khỏi sơn cốc. Hắn phi hành một lúc đã trở về động phủ của mình. Sau khi được Liên nhi và Hồng nhi báo cáo tình hình khi bản thân đi vắng, biết được không có ai tới thăm, Liễu Minh mới quay người tiến vào mật thất.


Liễu Minh khoanh chân ngồi xuống sau đó khẽ vung tay áo. Chỉ thấy một đoàn hắc khí bay ra thật nhanh, sau đó quay tròn ngưng tụ, biến thành một cái cốt thuẫn nho nhỏ bên trên có khắc chín đồ hình khô lâu. Liễu Minh vuốt ve đồ vật trong tay, đồng thời nhanh chóng lâm vào suy tư. Thông qua một phen được Hoàng Chân chỉ điểm, hắn đã xác định những ghi chép bên trong Hỏa Luyện Chân Kinh có liên quan đến tài liệu Linh tính phần lớn đều chính xác, nếu muốn luyện chế Pháp bảo hình thức ban đầu có khắc ba mươi sáu trọng cấm chế, nhất định phải có trong tay tài liệu Linh tính.


Cửu Nghi Khô Lâu thuẫn này đã Linh khí cực phẩm ba mươi lăm trọng cấm chế, cách đạo cấm chế thứ ba mươi sáu đã không còn xa nữa, một khi luyện chế thành công liền có thể lột thành một kiện pháp bảo hình thức ban đầu chân chính. Mà trong tay hắn cũng không thiếu những tài liệu linh tính cần thiết để luyện chế thuẫn này, có lẽ đủ để hoàn thành tế luyện một tầng cấm chế cuối cùng rồi. Nếu sở hữu cốt thuẫn ba mươi sáu trọng cấm chế bảo vệ cơ thể, hắn tin tưởng dù phải đối mặt với lão quái Hóa Tinh kỳ, bản thân cũng có sức để tự vệ.


Liễu Minh nghĩ tới đây, không khỏi cảm thấy hưng phấn. Phải biết rằng, ngay đến Hải Yêu Hoàng có tu vi Chân Đan cảnh, trong tay chỉ có một kiện pháp bảo hình thức ban đầu là Huyền Âm châm. Có thể thấy, bảo vật trân quý như thế, dù là ở đại lục Trung Thiên này, cũng là cực kì hiếm thấy. Bất quá, chuyện nâng cấp Cửu Nghi Thuẫn lên đạo cấm chế thứ ba mươi sáu phải đợi đến khi độc tố trong cơ thể Liễu Minh được giải trừ hoàn toàn mới có thể tính tiếp. Dù sao, hắn cũng không muốn giao Cửu Nghi thuẫn cùng tài liệu Linh Tính cho những Luyện Khí sư ngoài kia.


Mấy ngày sau, Liễu Minh lại bán ra một ít khoáng thạch trên người cùng một số cực phẩm Linh thạch còn sót lại. Tiếp theo, hắn còn mua một ít Phù lục có tác dụng dưới biển sâu cùng một phi kiếm cấp thấp trong phường thị tại đảo Thanh Ngư để dùng tạm. Hắn đã sớm quyết định, nếu không phải tình huống khẩn cấp, sẽ không đụng ra Linh khí cực phẩm như Lạc Kim Sa, đặc biệt là Cửu Nghi Thuẫn càng không thể dễ dàng để lộ ra trước mắt người khác. Nếu không một khi bị cường giả Hóa Tinh trở lên nhìn trúng, hắn sẽ gặp không ít phiền toái. Sau khi chuẩn bị tươm tất mọi thứ, Liễu Minh liền trở về động phủ tranh thủ điều tức cùng với nghỉ ngơi dưỡng sức một phen. Bảy tám ngày sau, hắn và Tân Nguyên mới cùng nhau rời khỏi đảo Thanh Ngư để bay về phía địa điểm đã hẹn trước với Phương Nghiêu.

Bình luận