Trang chủ

Ma Thiên Ký

Chương 382: Người trong bức tranh


Dịch giả: duocsybinh


Biên: nila32


Nhân vật trong bức tranh thình lình lại là một thiếu phụ Yêu tộc với gương mặt thanh tú, đôi môi đang mỉm cười, trên đầu có một cặp sừng non trắng nõn. Bộ dáng tầm hai mươi ba mươi tuổi, thoạt nhìn vô cùng thanh thoát. Nếu như Diệp Thiên Mi có thể nhìn thấy bức tranh này nhất định sẽ cảm thấy khiếp sợ không thôi, bởi vì khuôn mặt nữ tử bên trong bức họa, thình lình giống nàng đến bảy tám phần. Chẳng qua so với họ Diệp, cô gái trong tranh thiếu đi một phần lạnh lùng băng giá nhưng lại nhiều hơn một phần ôn nhu uyển chuyển, giống nhất là dáng vẻ tuyệt sắc giai nhân.


Hải Yêu Hoàng lẳng lặng ngắm nhìn thiếu phụ trong tranh, cái khí tức tuyệt đỉnh cường giả Thương Hải giờ phút này sớm đã không còn sót lại chút gì. Có chăng là ánh mắt tràn ngập ôn nhu vô hạn, thêm vào dáng người bạch y, càng làm tăng thêm phần thi văn, khiến người ngoài nhìn vào chắc chắn cho đây là một kẻ si tình đến mức có thể bỏ mặc cả thế gian. Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, vị thanh niên tuấn mỹ áo trắng đang từ từ mấp máy bờ môi, tựa hồ đang trò chuyện cùng nữ tử trong tranh, nhưng không ai có thể nghe ra y đang nói gì.


Phía dưới biển sâu, bên trong quặng mỏ của Hải Yêu Hoàng.


Sau khi Liễu Minh bị lão giả đẩy vào trong cự động, hắn liền cảm thấy bản thân rơi nhanh từ trên đỉnh núi cao vạn trượng xuống thẳng mặt đất. Bên tai là âm thanh vù vù của tiếng gió gào thét, gió thốc mạnh đến nỗi hắn không thể nào mở mắt ra được, dù cho miễn cưỡng mở ra cũng chỉ có thể nhìn thấy chung quanh là một mảnh tối đen. Cảm nhận được Pháp lực trong thể nội vẫn không cách nào vận chuyển như trước, họ Liễu Minh không khỏi cảm thấy lo lắng. Tuy nói thân thể của hắn mạnh mẽ dị thường, nhưng từ trên cao như thế rớt xuống, cũng khó bảo đảm là sẽ không sao.


Khi thân thể rơi xuống cách mặt đất tầm một trăm trượng, Linh Hải nguyên bản bị giam cầm bỗng nhiên run lên, tơ máu bên ngoài đột nhiên buông lỏng, sau đó tự quấn lấy nhau thành một khối màu đỏ to chừng hạt đậu. Sau một khắc, Liễu Minh liền cảm giác Pháp lực bên trong Linh Hải, như sông lớn vỡ đê trào ra mạnh mẽ, dũng mãnh lao vào kinh mạch cả người.


Liễu Minh không nén được một tia vui mừng, lập tức một tay bấm niệm pháp quyết, quanh thân hắc khí cuồn cuộn toát ra, đem bản thân bao bọc trong đó, cả người đang như đá lớn rơi xuống vựcliền trở nên nhẹ bỗng, cả người liền bay lơ lửng chứ không hạ xuống đất. Lúc hai chân lần nữa giẫm trên mặt đất, trong lòng của hắn lập tức thở dài một hơi, ánh mắt hướng bốn phía bắt đầu đánh giá.


Nhưng sau một khắc, sắc mặt đột nhiên đại biến.


Nơi này không biết có gì đặc biệt mà lại có thể áp chế tu vi của hắn xuống còn ngang mức Ngưng Dịch Sơ Kỳ. Liễu Minh lúc trước thương thế còn chưa khỏi hẳn, Kim Nguyệt Kiếm, giáp da Xích Giao cùng các loại Linh Khí đã tế luyện qua cũng bị cướp đi, tu vi lại bỗng nhiên bị áp chế, tình huống tự nhiên không thể xem là tốt. Tâm niệm vừa động, hắn bắt đầu đánh giá bốn phía chung quanh.


Nơi đây dị thường tăm tối, chỗ hắn đứng mặt đất mềm nhũn, dưới chân đều là bùn nước, mùi tanhlẫn ẩm ướt bốc lên nồng cả mũi.


Phụ cận trong vũng bùn đất xa xa có thể lờ mờ thấy một tảng đá đen sì nổi lên. Bên cạnh tảng đá sinh ra một gốc cây lớn hơn một trượng tản ra nhàn nhạt ánh huỳnh quang cổ quái, địa phương xa hơn tức thì mơ hồ có tiếng gió lưu động, hiển nhiên có thông đạo thông hướng địa phương xa hơn.


Nơi đây lờ mờ, như thế dù cho dùng nhãn lực kinh người của Liễu Minh sau khi ăn qua Ngũ Hoa Đan cũng chỉ có thể nhìn thấy tầm ngoài hai mươi trượng tả hữu mà thôi, xa hơn nữa chỉ thấy một mảnh Hỗn Độn u ám nối dài, không cách nào phân biệt. Liễu Minh khẽ cau mày, hít một hơi thật sâu về sau, tâm ổn định hơn chút, ngẩng đầu hướng trên hư không nhìn lại. Chỗ đó đúng là nơi hắn đã rơi xuống. Nhưng mà lúc này, bầu trời mấy trăm trượng phía trên, ngoại trừ một mảnh hắc ám, mơ hồ còn có thể chứng kiến từng điểm màu bạc hào quang, giống như sao lập loè bất định. Tia sáng đó hẳn là chỗ phù trận lúc trước, chẳng qua lúc này lại bị phong ấn triệt để, không còn nửa điểm ánh sáng chiếu vào.


Xem ra nếu muốn từ nơi này chạy đi, nhất định là sự tình khó khăn ngàn vạn lần.


Liễu Minh trầm ngâm một lát, liền quyết định trước tiên thăm dò đại khái một ít tình huống nơi đây. Hắn lúc này theo tiếng gió truyền đến, đi ra mấy chục bước, liền phát hiện phía trước không xa rõ ràng có đầu một thông đạo nhỏ cũng tối đen như vậy, không biết thông đạo thông tới nơi nào.


"Chậc chậc, không nghĩ tới hôm nay vận khí không tệ, lại cho ta bắt được một con ma mới."


Liễu Minh thân hình khẽ động chuẩn bị hướng thông đạo đi tới, đột nhiên từ nơi không xa trong bóng tối truyền tới, thanh âm của một nam tử xa lạ, ngữ khí đầy ác ý.


Liễu Minh hai mắt có chút nhíu lại theo tiếng nói đưa ánh mắt nhìn tới, mơ hồ có thể thấy phía xa tầm hơn mười trượng, có bóng người gầy gò đang tại chậm rãi bước về phía hắn.


Đợi bóng đen đến gần, Liễu Minh mới mơ hồ thấy rõ tướng mạo người này. Là một Nhân tộc gã nam tử cao chừng sáu bảy xích, gầy như que củi, người mặc một đống vải mướp miễn cưỡng gọi là bộ đồ che thân. Thân thể nhiều chỗ da thịt lồi ra ngoài, có lẽ là lâu ngày không thấy ánh mặt trời vì vậy làn da thập phần tái nhợt, tựa như người chết trong mộ bò dậy.


Liễu Minh thấy vậy sắc mặt hơi trầm xuống, đứng nguyên tại chỗ lạnh nhạt quan sát.


Nam tử kia thấy vậy, trong nội tâm vui vẻ, không chút kiêng kị tiến thêm vài bước, trong mắt lóe lên vẻ tham lam, trong tay chẳng biết lúc nào lại nhiều ra một thanh cốt đao trắng hếu, trong ánh sáng lờ mờ, dễ làm người khác chú ý.


Liễu Minh đã sớm thả ra Tinh Thần lực đảo qua trên người đối phương, liền phát hiện người trước mắt khí tức bất quá là Ngưng Dịch sơ kỳ.


Đối phương đã biểu hiện không có hảo ý, hắn tự nhiên sẽ không tỏ vẻ khách khí thêm nữa. Hắn không nói hai lời một tay vừa nhấc, tâm niệm vừa động, lập tức một hỏa cầu lớn bằng nấm đấm bỗng nhiên hiện ra trong long bàn tay, ánh lửa làm cho khung cảnh trong động quật hiện ra rõràng. Liễu Minh thông qua ánh lửa, nhìn thấy tên nam tử kia đang nhìn hắn nhe răng tươi cười, một khắc suy nghĩ, ngón tay đột nhiên bắn ra, hỏa cầu liền lóe lên hướng đối diện cuồn cuộn kích bắn mà đi.


Nam tử có lẽ ở trong bóng đêm quá lâu, trước mắt đột nhiên sáng rực, thần sắc không khỏi khẽ giật mình, ngay tại hỏa cầu đi tới cách hắn chừng nửa trượng, mới gầm một tiếng giống như dã, cánh tay khẽ động, cốt đao lưu lại một đạo tàn ảnh trên không trung.


"Phanh" một tiếng.


Hỏa cầu lập tức một phân thành hai tạo thành tia lửa văng ra tứ tán


Liễu Minh gặp thân thủ nam tử nhanh nhẹn như thế, ánh mắt trầm xuống, tay áo vung lên, theo thói quen muốn thúc giục Kim Nguyệt Kiếm, sau đó mới sực nhớ, Kim Nguyệt Kiếm, Xích Giao giáp da cùng các loại Linh Khí, sớm bị những tên thủ vệ vơ vét hết rồi. Hắn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giẫm mạnh một chân tiếp đó hóa thành một đạo tàn ảnh kích bắn về phía đối diện khiến cho mặt đất tức thì lưu lại một dấu chân sâu đến vài tấc.


Gã đàn ông kia thấy Liễu Minh không lùi mà tiến tới, sắc mặt hiện lên một tia dữ tợn, thân thể khô gầy lắc lư một cái, cốt đao liền từ trên không trung bổ tới đầu họ Liễu. Liễu Minh thấy vậy, khi thân thể còn ở giữa không trung, liền bỗng nhiên hít sâu một hơi, thể nội Pháp lực một chút vận chuyển, một quyền liền tung ra hương cốt đao hung hăng ập tới. Cùng một thời gian, mặt ngoài nắm đấm lập tức sinh ra từng miếng lân phiến màu đỏ thắm, rậm rạp chằng chịt, cao thấp không đều.


"Phanh" một tiếng, cốt đao lúc này bắn ra xa, đồng thời một cỗ bàng nhiên man lực từ trong nắm đấm tuôn ra.


Bên kia, nam tử khô gầy sau khi lùi gấp ra sau mấy bước mới miễn cưỡng ổn định thân hình, cổ họng trở nên ngọt lịm, phun ra một ngụm máu. Nam tử lúc này mặt mới lộ vẻ kinh sợ, biết rõ đã chọc phải đối thủ không dễ trêu vào bèn cố nén đau nhức trên ngực xoay người một cái như muốn bỏ chạy. Nhưng mà Liễu Minh như thế nào lại để cho hắn thực hiện được ý định, ngay khi thân thể nam tử còn chưa đứng vững, thân hình hắn lần nữa bạo khởi, hóa thành nhất đạo gió táp đi đến bên cạnh nam tử. Trong nội tâm nam tử kinh hãi, nhảy ra phía sau muốn tránh đi, nhưng đã không còn kịp rồi, lập tức cảm thấy một đạo kình phong từ bên phải kéo tới.


Nam tử khẽ cắn hàm răng, cốt đao trong tay mãnh liệt hướng bên phải vung lên, muốn đem Liễu Minh bức lui.


Liễu Minh chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, tay phải trực tiếp duỗi ra, trên bàn tay lân phiến đỏ rực, hư không một trảo đem cốt đao đâm tới thu vào trong tay.


Liễu Minh tay phải đem cốt đao nắm chặt trong tay, khiến cho nó không thể di động mảy may, tay trái lập tức thò ra, giống như dây leo vờn quanh trước ngực nam tử, rồi hung hăng vỗ một cái. Nam tử chỉ cảm thấy trong miệng ngòn ngọt phun ra nhất đạo máu tươi, trong tay buông lỏng, thân thể bắn bay lên trời, trùng trùng điệp điệp đâm vào vách động, rồi sau đó không kêu được một tiếng cứ vậy mà ngất đi. Từ khi Liễu Minh nắm cốt đao của nam tử trong tay, đứng ở tại chỗ hít một hơi thật sâu, rồi sau đó đi nhanh đến phía hắn, một tay cuốn ra, mang theo nam tử rời đi, thân thể mấy cái chớp động, đã biến mất vào trong thông đạo, không thấy bóng dáng.


Liễu Minh sau khi tiến vào thông đạo, liền vội vã chạy đi, đồng thời tận lực thu liễm khí tức, một mực cảnh giác động tĩnh bốn phía.


Đi được một đoạn thời gian, Liễu Minh liền dẫn nam tử ẩn nấp vào một thông đạo nhỏ vắng vẻ.


Sau khi xem xét, xác nhận chung quanh thật sự an toàn, Liễu Minh liền đem nam tử trong tay ném trên mặt đất, cũng không khách khí kiểm tra tất cả đồ đạc trên người hắn. Lúc trước thông qua quá trình giao thủ, Liễu Minh liền phát hiện nam tử khô gầy mặc dù là Ngưng Dịch cảnh sơ kỳ, nhưng thể nội Pháp lực lại ít đến thảm thương, nhiều lắm là chỉ có một hai thành mà thôi. Mà trong khi giao chiến tựa hồ không có ý tứ thúc giục Pháp lực, một trận vừa rồi, không giống là tu sĩ đấu pháp, mà giống như là phàm nhân thi đấu bình thường vậy.


Về phần chuôi cốt đao này nhìn có chút quỷ dị, cẩn thận xem xét, phát hiện nó là xương cốt của con thú nào đó chế thành, tuy có chút chắc chắn, nhưng lại không có chút Linh lực chấn động nào, xem ra là không khác binh khí của phàm nhân là bao, chẳng qua là thêm chút sắc bén mà thôi.


Trên người người này ngoại trừ một ít không đều khoáng thạch, cộng thêm mấy khối thịt yêu thú lớn cỡ bàn tay, liền không thể tìm được Trữ Vật Phù hay thứ gì khác.


Liễu Minh lại thò tay ra, trên ngực nam tử cùng cánh tay xem qua, mấy cái mới đứng dậy, như có điều suy nghĩ liền lẩm bẩm:


"Người này không giống như là Luyện Thể sĩ, nhưng thân thể so với tu luyện giả bình thường thì cường đại hơn không ít, quả thật có chút kỳ quái."

Bình luận