Chim Trong Lồng

Thể loại: Ngôn Tình ;Truyện
Tác giả : Miang
  • Lượt đọc : 282
  • Kích thước : 4.67 MB
  • Số trang : 1133
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 35
  • Số lượt xem : 1.190
  • Đọc trên điện thoại :
Nhiếp Chính vương Tiêu Tuấn Trì của nước Ngụy cầu hôn Công chúa Khương Linh Châu nước Tề.

Khương Linh Châu biết rõ lần này mình đến một nơi đất khách quê người, gả sang quốc gia đối địch, sợ là cả cuộc đời sẽ buồn bực không thôi, chỉ có thể chết già trong cung như chim trong lồng.

Nhưng…

Tiêu Tuấn Trì: Ái phi, mời nàng ra khỏi lồng.

Khương Linh Châu: Trong lồng rất tốt, thiếp lười ra ngoài.

Ai mới là chim trong lồng, cũng rất khó nói.

Tổng kết bằng một câu: Đây là câu chuyện về Nhiếp Chính vương và tiểu tiên nữ của hắn cùng thuần phục nhau.

***

Review by Lạc Dung
Mở đầu truyện Chim Trong Lồng là cuộc hôn chính trị của Nhiếp Chính Vương Tiêu Tuấn Trì của nước Ngụy và Hà Dương công chúa Khương Linh Châu của nước Tề. Vì muốn đổi lấy bình an cho dân chúng và quốc gia mà Khương Linh Châu đã cầu xin phụ hoàng cho mình đi hòa thân. Khương Linh Châu là một nàng công chúa có tấm lòng cực kỳ cao cả, nàng luôn lo nghĩ cho nhân dân và đất nước mình, nếu có thể dùng mạng mình để đổi lấy cuộc sống hạnh phúc cho dân chúng, nàng cũng sẵn sàng hy sinh mà chẳng ngại ngần gì.

Vì là hôn nhân chính trị nên ban đầu nam nữ khá kiêng dè nhau và đều rất thận trọng khi tiếp xúc, tuy đôi bên đều mạnh miệng tuyên bố sẽ chẳng bao giờ thèm yêu đối phương nhưng cuộc đời là những cú tự vả mà :))))) Lúc mới đầu Khương Linh Châu tránh Tiêu Tuấn Trì như tránh tà, còn cầu mong Tiêu Tuấn Trì đừng về gặp mình mà hãy đi thật xa vào. Và Tiêu Tuấn Trì cũng chẳng khác gì, chàng cứ ru rú ở Thái Diên (Kinh đô nước Ngụy) cho đến khi bị ép về mới chịu mò về gặp vợ tương lai. Lần đầu tiên gặp Khương Linh Châu, Tiêu Tuấn Trì đã biết đời này mình xong rồi. Quả đúng với câu “Bắc có Lương phi, Nam có Hà Dương”, Khương Linh Châu là mỹ nhân hàng thật giá thật, không chỉ cực kỳ xinh đẹp, nàng còn rất thông minh và nhạy bén, nhiều lúc mạnh mẽ lẫn quyết đoán hơn cả cánh mày râu. Nam chính của chúng ta nhìn thì tưởng lạnh lùng boy thế nào, ai dè gặp nữ chính phát là biến thành ngáo boy luôn, ngáo không để đâu cho hết. Và cũng nhờ tác giả đã ưu ái đặt biệt danh Tiêu Đại Cẩu cho nam chính ngay từ chương 1 nên mọi người có thể đoán được tương lai thê nô quên lối về rồi đó :)))))

Ở bên ngoài Tiêu Tuấn Trì là một Nhiếp Chính Vương quyền lực ngập trời, dưới một người trên vạn người, dụng binh như thần, nhưng trước mặt Khương Linh Châu thì chỉ là một chàng trai ngố ơi là ngố lần đầu biết yêu thôi, cộng thêm không gần nữ sắc nên chàng ta cảm thấy cơ thể con gái nó mới mẻ làm sao. Vào một lần trò chuyện nọ với Khương Linh Châu, Tiêu Tuấn Trì bận ngắm tay con gái nhà người ta đến nỗi ngây người, khi bị hỏi thì lại nói dối là mình đang suy nghĩ về Phật tổ. Nửa đêm nửa hôm đang ngủ thì Tiêu Tuấn Trì lại sờ mó chân của vợ mình để rồi bị vợ đạp cho một cái. Ngoài ra, vì sinh sống trong quân đội suốt nên anh chàng cũng chẳng có tí tế bào lãng mạn nào, vào đêm động phòng, theo tập tục ở một số nơi thì người chồng sẽ đọc những bài thơ hay làm người vợ hài lòng và bỏ chiếc quạt che mặt xuống, người ta thì đọc thơ tình rõ hay, nam chính của chúng ta đọc Kinh Phật. Và còn một vụ dở khóc dở cười nữa không thể không nói đến, Tiêu Tuấn Trì thấy thuộc hạ điêu khắc trâm cài tóc tặng người trong mộng, thế là chàng ta cũng nhanh nhảu học hỏi và tặng ngay cho Khương Linh Châu một chiếc xích vàng siêu to khổng lồ ???? Nhiều lúc mình cũng bó tay với ông nam chính này quá.

Đặc sắc nhất chắc phải kể đến lúc Tiêu Tuấn Trì say rượu, chỉ một chút rượu thôi cũng đủ làm Tiêu Tuấn Trì động kinh, nào là ôm chân vợ rồi tấm tắc khen ngợi, nào là lấy giày của vợ ra ngửi lấy ngửi để, lúc say rượu là đến cả con trai của mình cũng vứt lên chín tầng mây luôn :)))) Ban đầu tưởng cuộc hôn nhân của anh chị nó sẽ nặng nề như nào, ai ngờ lại hài hước và vui thế chứ.

Tình cảm của Tiêu Tuấn Trì và Khương Linh Châu đến một cách rất tự nhiên, từ nghi kị biến thành tin tưởng, từ cẩn thận biến thành thoải mái. Tuy hai người chưa bao giờ thổ lộ với đối phương nhưng từ hành động cũng đã nhận ra tình cảm của hai người sâu đậm thế nào, dường như chẳng thể bị chia cắt. Trước mặt người ngoài Khương Linh Châu là một nàng công chúa đoan trang, một vương phi luôn tuân thủ lễ nghi, nhưng trước mặt Tiêu Tuấn Trì, nàng chỉ là một người vợ đanh đá, thích ghen và hay trêu chọc chồng mình, lễ nghi hay đoan trang gì đó đều bị quẳng hết ra sau đầu. Nếu Tiêu Tuấn Trì luôn muốn bảo vệ Khương Linh Châu sau lưng mình thì Khương Linh Châu lại chọn kề vai sát cánh với chồng, bất kể sóng gió hay mưa bão gì cũng chẳng thể khiến nàng chùn bước, đối với nàng, vợ chồng chung một thuyền là phải đồng cam cộng khổ.

Điều mình thích nhất ở Khương Linh Châu ngoài sự tài giỏi và nhanh nhạy ra thì chính là nàng yêu ghét rất rõ ràng. Khi yêu, nàng yêu hết mình và luôn quan tâm đến người mình yêu. Khi ghét cũng vậy, hoàng thượng nước Ngụy có tình cảm với nàng là thế, nhưng đến giây phút hắn hấp hối nàng vẫn phũ hắn, nhất quyết không cho hắn chút hi vọng nào để tơ tưởng, đọc đến đoạn này mà mình phải cho nữ chính nghìn like luôn ý, quá tuyệt quá đỉnh!!!

Bên cạnh cuộc sống vợ chồng đầy màu sắc của nam nữ chính ra thì truyện còn xoay quanh các âm mưu trong hậu cung, triều đình nữa. Đây không chỉ là cuộc tranh chấp giữa hai nước Tề – Ngụy mà còn đào sâu vào nội chiến chính trị tại nước Ngụy. Hết sóng gió này đến sóng gió khác ập đến nhưng không hề mang lại cảm giác nặng nề mà đều rất logic và có cảm giác đáng đời đám nhân vật phản diện, các vấn đề tác giả vẽ ra đều được giải quyết gọn gàng chứ không hề bị đầu voi đuôi chuột, kẻ ác sẽ phải trả giá, dù sớm hay muộn quả báo cũng đến. Và cái thú vị nhất của truyện ngoài việc tác giả hay lảm nhảm cuối chương truyện và cho các nhân vật lảm nhảm theo thì chính là về gia tộc của nam chính. Không hiểu gia đình hoàng gia kiểu gì mà có ba người thì đến hai người bị cắm sừng rồi, đúng là nghiệp quật không chừa một ai :))))))

Tổng kết lại là truyện hay, đọc rất thoải mái, không nhức não, dạo này mình khá kén truyện, đọc toàn drop nên khi vớ được bộ này đúng là may mắn. Truyện ngọt sủng nhưng không ngấy chút nào, tác giả có vẻ thích miêu tả kèm theo thơ văn nên nhiều đoạn đọc hoa mỹ thôi rồi, chất lượng edit tốt, siêu siêu siêu mượt, truyện có pass nhưng là pass quiz nên lấy dễ như cho. Nhìn chung mình khá ưng ý, nhiệt liệt đề cử với mọi người!

***

Review bởi: Tran Phg Anh - fb/hoinhieuchu

Đầu tiên, mình xin nhắc trước là một nửa khung truyện trong này chịu ảnh hưởng lớn từ bộ-nào-đó-không-phải-ngôn/đam-nhưng-khá-đình-đám. Ngoài sự tương đồng về bối cảnh, hệ thống nhân vật, thì còn giống ở xung đột cốt lõi dẫn dắt cả câu chuyện. Bởi vậy nếu bạn đã đọc bộ kia, nhận ra được và không ưa kiểu bê qua bê lại thì nên next thôi, đừng rước bực vào người. Đây cũng là lý do mình rate thấp hơn dự tính, dù rằng khá thích việc tác giả tham khảo kết hợp nhiều nguồn sử liệu, trích dẫn tuồng kịch, điển cố và chú giải đầy đủ.
Thực ra cả hai truyện được triển khai theo hai hướng riêng rẽ, quan điểm về một số vấn đề cũng đối lập, nên nếu xét cả chỉnh thể thì bản chất vẫn có sự khác biệt (cá nhân mình rất tán đồng quan điểm “đế vương không bao giờ là quân tử” trong đây, chứ bên kia chọn hoàng đế võ biền, bộc trực, ngay thẳng là thấy không ổn rồi). Nhưng dĩ nhiên, giống là giống, tác giả cũng là người mới nên bút lực và lập ý đều chưa thể sánh bằng, còn mắc kha khá lỗi logic sơ đẳng.
Anw, điểm đặc sắc ở bộ này là thiết lập của đôi chính rất mới mẻ, phải nói là cực kỳ hiếm thấy trong ngôn tình. Bạn nữ sống lại đấy nhưng không cố đề cao thanh danh, không nâng giá mình để gả vào nhà quyền quý, mà cứ thích tự bôi đen tự dìm xuống đáy cho thiên hạ tránh xa, sau lại nhất quyết khăn gói phiêu bạt tứ phương cùng chàng kép hát mang tiện tịch. Cả mớ nam phụ vây quanh dỗ cho vị trí phu nhân, trắc phi, chính phi, hoàng hậu các kiểu, nhưng bạn rất dứt khoát, không yêu bà thì bà méo thèm, mà bà đã không yêu thì có đẹp mấy giàu mấy quyền thế mấy cũng là củ cải. Bạn nữ phản nghịch và bạo gan, không câu nệ phụ thuộc vào ánh mắt thế nhân, tư tưởng phóng khoáng như một danh sĩ. Bởi thế bạn mới có thể đồng cảm và thấu hiểu được ý nguyện lớn lao ấp ủ dưới vẻ ngoài lả lơi, ngông cuồng, huênh hoang, tùy ý của chàng kép hát mình từng muốn giết và cũng muốn giết mình. Còn anh chàng kép hát thì do chuyên diễn vai nữ nên cứ thích vờ vịt yếu đuối, lại thêm bao nhiêu tai tiếng vì gặp ai cũng phóng điện, cơ mà tới lượt bạn nữ thì điện chập chờn chớp tắt, yêu nhau rồi lâu lâu lại lơ ngơ. Thêm cả cái tính hở ra là hát tuồng, hơi bị ngượng tí nhưng như này mới là chỗ độc riêng :))
Nội dung truyện kéo từ nội bộ gia tộc qua đến triều đình, bao gồm cả gia đấu lẫn triều đấu, nhưng trọng tâm nghiêng hẳn về quyền mưu, quốc gia đại sự, tranh đấu chính trị khốc liệt. Phần triều đấu viết khá tốt, thực lực các phe phái gần như ngang tầm, tâm tư vừa đủ kín kẽ để bày mưu đặt kế, cân đo lòng người. Hơn nữa, kế mưu ở đây không quá đơn giản cũng không quá phức tạp nên rất dễ theo dõi. Gần như mỗi một chiến dịch đều dùng đến kế, có kế trong kế, kế chồng kế, liên hoàn kế, chẳng may rơi vào thế bị động thì lập tức tương kế tựu kế, kể cả đã mất mạng cũng còn thủ sẵn phương kế sau rốt hòng khuấy đảo thiên hạ. Trong số đó chẳng thiếu những kế sách không vẹn nhân nghĩa, ví như cứu sống kẻ sắp tắt thở để dẫn họ đến cái chết khác có lợi cho mình hơn, hay hi sinh cốt nhục chí thân để bảo vệ kẻ không quan hệ, hay buộc phải lựa chọn giữa gia và quốc khiến trăm ngàn người mất mạng oan... Tàn nhẫn đấy nhưng “trên thế gian này, có một số việc không thể xét đúng sai, chỉ có thể luận thành bại”. Từng cử chỉ nhỏ nhặt, từng câu nói vô thưởng vô phạt đều có thể nằm trong kế hoạch lớn nào đó, vài hành động lơ đãng cũng có thể thành mầm tai vạ bị lợi dụng dẫn đến họa diệt môn, và mọi tính toán chặt chẽ nhất vẫn có thể bỏ sót lỗ hổng để xoáy sâu lật ngược thế cờ.
Trong đây các tuyến nhân vật đông đảo mà không rối loạn. Phe đối địch lắm mưu mô, đầy bản lĩnh, tuy diễn biến nội tâm và tính cách chưa thể xem là đa diện, song cũng khá phức tạp. Có kẻ chừng như thủ đoạn độc ác, hóa ra không chỉ dừng ở đó; có kẻ tưởng thật đơn thuần, thực chất chưa hẳn ngây ngô; lại có kẻ nhẫn tâm, điên cuồng, bệnh hoạn đấy, nhưng không thể xem nhẹ tài hoa, quyết đoán, gan lỳ và mưu lược hiển hiện trong từng hành động. Mỗi một nhân vật đều có lý do tồn tại và tác dụng riêng, theo quá trình phát triển của câu chuyện mà đóng một vai trò nhất định. Thiện ác tầng tầng đan xen, nhân nào quả nấy, tất cả đều có kết cục xứng đáng.
Truyện mở đầu bằng những giây phút cuối đời của nữ9 giữa chốn lao ngục. Nàng vốn là cháu gái mồ côi của thứ phụ đương triều, bị gia tộc bỏ mặc ở am miếu suốt tuổi thơ, mãi đến lúc cần người hòa thân với ngoại bang mới được đón về. Chẳng may giữa đường gặp phải sơn tặc, vừa khéo Tần vương kịp thời xuất hiện cứu giúp, song cũng chính gã đã sắp đặt phá hủy thanh danh nàng để dễ dàng đón vào phủ làm thiếp. Từ đấy nàng bị cô lập với thế giới bên ngoài, làm sủng thiếp của gã, chờ gã đăng vị thì thành sủng phi. Suốt thời gian này gã hết mực chiều chuộng, dốc lòng bồi dưỡng để nàng ngày càng ưu tú, đồng thời mài giũa, uốn nắn nàng theo ý thích của mình. Những tưởng tình cảm ấy là thật lòng, nào ngờ đến ngày đô thành bị bao vây, gã bỗng nhiên đưa nàng qua trại địch nhằm khuyên lui binh. Để rồi khi trở về, chờ đón nàng là sự gièm pha, hoài nghi và một chén thuốc phá thai, xóa bỏ đứa con nàng luôn hằng trông đợi.
[Gã nói: “Chẳng ít người biết chuyện nàng từng đến đại doanh của Vân vương, nếu trẫm chấp nhận đứa bé này, nàng muốn họ nghĩ thế nào về trẫm!”
Gã nói: “U nhi, nghe lời, chỉ cần bỏ đứa bé này, trẫm sẽ đối xử với nàng giống hệt trước đây, không, trẫm sẽ yêu chiều hơn gấp bội.”
Gã nói: “Chúng ta sẽ có những đứa con khác.”
Mặc Tử U lại biết, sẽ không còn nữa. Ngay vào lúc gã cho người ép nàng uống chén thuốc kia, lòng nàng đã chết lặng.]
Trong cơn tuyệt vọng, nàng chỉ muốn tránh gã thật xa, kết quả lại bị đày vào thiên lao. Qua hết nửa đời mê muội, đến nay mới chợt hiểu ra, thứ tình yêu đó phù phiếm rẻ mạt dường nào, mà gã có lẽ cũng không yêu nàng đến thế. Chẳng mấy chốc, một trận lửa lớn cuối cùng đã quét sạch cả kiếp hoang đường. Điều duy nhất sót lại là tiếng đàn vẳng bên tai, và bàn tay xa lạ nắm chặt tay nàng, cùng chờ đợi sinh mạng kết thúc.
Vừa lúc sống lại, thật đáng buồn là phải tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị giết hại. Song cũng nhờ vậy mà nàng xác định được kẻ chủ mưu phía sau, mới quyết tâm cải biến vận mệnh, mượn dịp gia tộc đón về hòa thân để báo thù. Mọi việc lặp lại, gặp sơn tặc, gặp Tần vương, khác biệt là lần này nàng được chàng kép hát bên cạnh phế thái tử cứu giúp nên thoát khỏi phận làm thiếp. Dù vậy, ấn tượng đầu tiên người nọ để lại lại không mấy tốt đẹp. Ở kiếp trước, đấy là một nhân vật không hề đơn giản, trời sinh quá mức xinh đẹp, phong lưu tuyệt thế khiến vô số nam nữ điên đảo, thân phận thấp kém vẫn có thể thao túng lòng người, còn được hoàng đế thiên vị, quấy lên biết bao phong ba rồi đột ngột biến mất. Nàng cảm thấy tốt nhất phải dè chừng, cần vạch rõ ranh giới giữa cả hai để tránh bị cuốn vào đủ chuyện đàm tiếu thị phi, ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu. Giờ đây nàng đã hoàn toàn tỉnh táo nên nhìn ra được, cả hai kiếp, tình yêu và chấp niệm của những kẻ vây quanh mình chỉ là trò cười không hơn.
Nào biết đâu rằng cũng lần gặp gỡ ấy, anh chàng kép hát nọ lại đặt nàng lên bàn cờ của mình. Ra tay cứu giúp chính là bước đầu tiên, kế đó là câu kéo đưa tình, dùng đủ mánh khóe nhằm biến nàng thành nội gián cắm trong phủ Tần vương. Chàng tinh quái, giảo hoạt, giỏi tính toán, sẵn sàng tận dụng mọi vốn liếng, giẫm trên những chuẩn mực đương thời để đạt được mục đích. Con đường chàng đi không quang minh, ngày ngày đấu trí, chơi trò quyền mưu, bất chấp thủ đoạn, khoác lên vẻ ngoài thiếu đứng đắn, nghênh ngang coi trời bằng vung, song thực chất trong lòng vẫn giữ vững một phần chấp nhất và thiện lương. Bởi kiếp trước bị thù hận che mờ mắt, chàng đã góp phần giúp hôn quân đăng vị, đẩy dân chúng vào cảnh lầm than. Kiếp này nhờ nắm được hướng đi của vận mệnh, mỗi giây mỗi phút cuộc đời chàng đều sống để chuộc lại lỗi lầm. Chàng rũ bỏ tư tâm, đặt xuống bản thân, chỉ duy nguyện trung thành với lý tưởng của mình. Chàng chọn phò tá phế thái tử, dốc sức giúp y, lập từng lớp từng lớp kế mưu, trong tối ngoài sáng, chẳng qua cốt yếu đều vì một tương lai tốt đẹp hơn, để hoàn trả cho bách tính một quân chủ anh minh và một đất nước an lành.
Hai người cùng sống lại, cùng cất giấu rất nhiều bí mật riêng, thế nên trên bước đường của mình, họ đã không ít lần buộc phải giẫm chân nhau, hoặc vô tình chắn lối, hoặc cố ý lợi dụng. Họ đều biết rõ những gì phát sinh ở kiếp trước, lại khó lòng xác định đối phương là trợ lực hay chướng ngại, vì mỗi một hành động đều vượt ngoài tầm kiểm soát và dự đoán của mình. Để rồi sau bao phen đối chọi gay gắt, mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm đã đẩy họ đến nước một mất một còn. Kể cả khi đã nhận ra đấy là người bầu bạn cùng mình trước lúc táng thân trong biển lửa, họ vẫn không thể nương tay. Bắt đầu bằng dò xét, đề phòng, rồi lợi dụng, gài bẫy lấy mạng nhau, rồi do dự, rồi hạ quyết tâm, dứt khoát diệt trừ… Ấy vậy mà, đến phút chót lại chẳng đành lòng rũ bỏ ký ức tốt đẹp cuối cùng giữa chốn lao ngục. Chẳng đành lòng, có chăng là cõi u minh đã sớm an bài, chuyện kiếp trước như ngàn vạn mối dây, theo tiếng đàn dệt nhân duyên mới, quấn quanh họ tận suốt kiếp này.
Ngay từ đầu nàng đã xác định rõ lập trường riêng, biết mình muốn gì, cần gì, làm sao để đạt được điều đó và chỉ tin tưởng phán đoán của bản thân. Nàng từng cố chấp không nhận chàng là người kiếp trước mình luôn tìm kiếm, vì cảm thấy chàng khác hẳn hình tượng cao đẹp trong chờ mong, hơn hết là không muốn dây vào các cuộc tranh đấu đoạt quyền phía sau chàng. Song, một khi đã hiểu được suy nghĩ trong lòng chàng, tiếp nhận và xem lý tưởng của chàng là lý tưởng của mình, thì nàng chẳng những có thể góp sức trợ lực, mà còn đặt ý nguyện đó lên trên cả bản thân. Giấc mộng của chàng đã hấp dẫn nàng, cũng biến đổi nàng, giúp nàng nhận ra trước nay tầm mắt của mình quá thấp, quá hạn hẹp. Thay vì cứ cúi đầu chăm chăm vào khoảnh sân nhỏ với những ân oán chốn hào môn, nàng có thể ngước mắt trông về vùng trời rộng lớn hơn, tìm thấy ý nghĩa của việc sống lại.
Nàng theo chàng đem thiên hạ chúng sinh làm trách nhiệm của mình, đổi lại, chàng cũng từ những toan tính, trêu đùa ban đầu mà đặt nàng vào vị trí quan trọng trong sinh mệnh. Hai đời đều là con hát, thân phận có thấp hèn thì chàng vẫn tự phụ mình bất phàm, vẫn giữ nguyên bản tính cuồng ngạo, tùy hứng làm càn, không gì áp chế nổi. Chỉ đến khi gặp nàng mới biết, hóa ra mình cũng có lúc lo được lo mất, tự ti mặc cảm như ai. Chàng sợ bản thân chưa đủ tốt, sợ mình không xứng với nàng, sợ “Nếu gả cho chàng, nàng sẽ bị hạ xuống tiện tịch, cho dù về sau thoát tịch, con cháu ba đời cũng chẳng được nhập sĩ làm quan. Thế nên chàng không thể lựa chọn thay nàng, không dám lựa chọn thay nàng."
Chàng những mong nàng nhận được điều tốt đẹp nhất, nhưng bản thân lại không có khả năng trao tặng. Thân phận và thân thế đều là ràng buộc suốt đời chẳng thể tháo bỏ. "Việc chàng thoát khỏi tiện tịch là hết sức đơn giản, chỉ là không muốn mà thôi. Nếu một mai chàng muốn thoát ra, rơi vào mắt kẻ khác có lẽ sẽ biểu trưng cho vô số dục vọng đang sinh sôi trong chàng. Thân phận con hát là giới hạn chàng vạch rõ cho mình, giới hạn này cũng giúp nhiều người an tâm, ví như hoàng thượng, ví như phế thái tử. Một khi vượt qua, e rằng hết thảy phân tranh trực diện sẽ lập tức theo đó mà tới.”
Bởi thế, bất cứ việc gì liên quan đến hạnh phúc cả đời, chàng đều để tự nàng quyết định. Nhưng nàng lại cũng như chàng, lòng mang đầy giang sơn xã tắc, tâm hướng về thịnh thế thái bình. Cùng chung nhận thức, đáng mừng đấy mà cũng xót thay. Khi nàng chấp nhận bước lên kiệu vàng gả đến ngoại bang, chàng cũng chỉ có thể dằn lòng tiễn biệt.
Ngày ấy, đội ngũ đưa dâu đến Hồi Nhạn Quan đã là xế chiều. “Chàng ngẩng đầu, dõi mắt trông theo đoàn người dài đằng đẵng rẽ qua khe núi, một đường xuôi nam, nghe tiếng tiêu bi thương kia càng lúc càng rời xa mình (…) Ngày ấy, tướng sĩ trấn thủ Hồi Nhạn Quan bắt gặp chàng trai một thân tuyết trắng nọ ngồi bất động rất lâu trên nóc cổng thành. Mãi đến khi tà dương ngả hẳn về tây, kéo theo bóng chàng đổ dài cô quạnh, mãi đến lúc trăng non ló dạng, sao phủ khắp trời đêm, mãi đến giữa canh thâu giá lạnh vẳng đôi tiếng thú hoang lẻ bầy, thê lương thống thiết. Đến tận lúc nắng mai đằng đông tỏ rạng, họ mới chợt nhận ra, người nọ đã biến mất tự bao giờ.”
May sao, cả hai người họ đều rất mạnh mẽ, kiên định, hơn hết là tư tưởng vượt ngoài khuôn thước lễ giáo thông thường, không hề khiếp hãi trước hoàng quyền hay miệng lưỡi thế gian. Điều này một phần đến từ việc nhìn thấu sinh tử, nắm trước thiên cơ, một phần là bởi chính họ đa mưu túc trí, biết chủ động tấn công, ứng biến nhanh nhạy và dám lao vào chỗ chết để tìm đường sống. Tất thảy những hi sinh, giày vò, thương tổn kia, có chăng chỉ khiến họ càng gắn bó bền chắc hơn. Vả lại, họ cũng yêu nhau theo cách hết sức đặc biệt, là cách yêu của người sáng suốt, lý trí, biết đại nghĩa, chẳng cần bất cứ thề hẹn nào mà vẫn vô cùng sâu đậm. Họ hiểu nhau qua từng cử chỉ, từng ánh mắt, có thể luôn tin cậy, phối hợp ăn ý đến mức gần như tâm linh tưởng thông. Tình cảm ấy chẳng mấy ai hay, thoạt trông thật nhạt nhòa, thực ra đã thấm sâu vào máu thịt, vừa lặng thầm vừa da diết. Giữa họ không có hiểu lầm, không giận hờn quấy quả, càng không bao giờ làm liên lụy đối phương.
Kiếp trước hồng nhan bạc mệnh, cùng nhận kết cục bi thảm, đến chết vẫn không cam lòng; kiếp này có thể nương tựa, xoa dịu vết thương cho nhau, chính là trời cao ban ân. Bởi lẽ, sống giữa vòng xoáy tranh đoạt tàn khốc, khó tránh khỏi bao nỗi mất mát, đau thương, thế nên đôi chút ngọt ngào giữa trăm đắng nghìn cay với họ đã là vô cùng đáng quý. Suốt những năm tháng yêu nhau, sát cánh bên nhau đương đầu hết thảy bão táp mưa sa, kể cả không phải lúc nào cũng thuận lợi dễ dàng vượt qua, kể cả đôi lần tưởng chừng phải từ bỏ, thì họ vẫn luôn nỗ lực xoay xở để chu toàn mọi bề, không phụ thiên hạ, cũng không phụ lòng nhau. Bởi dầu sinh dầu tử dầu ly biệt, tâm ý thuở đầu vẫn vẹn nguyên…
Nhìn chung thì truyện được định hướng thiên về chính kịch, xây dựng hình tượng nam nữ chính khá ổn trong khuôn khổ ngôn tình, nội dung và bố cục tương đối hoàn chỉnh, kết nhanh nhưng hợp lý. Trong đây chủ yếu dùng giọng văn trần thuật và tự sự, kể lại một câu chuyện mạch lạc, gọn ghẽ, qua khoảng 10% bắt đầu vào phần chính thì hầu hết quá trình phía sau đều tạm đủ súc tích. Tác giả cũng chịu khó xâu chuỗi các mắt xích, dốc hết vốn liếng đến tận phút cuối, cố gắng khống chế mạch truyện để tránh bị đầu voi đuôi chuột. Điều đáng khen là không tạo cảm giác nhân vật giành chính quyền bằng ảo tưởng sức mạnh, chẳng phải cứ biết được tiên cơ là nhất định sẽ nắm giữ toàn cục, dễ dàng phá hủy toàn bộ âm mưu dương mưu của kẻ địch. Ngoài ra mình cũng thích việc để bạn phế thái tử cải biến tính cách, lột xác hoàn toàn từ quân tử-thánh hiền thanh cao trở thành đế vương chân chính ngập trong xoáy nước đục. Người như thế kể cả không nhờ nam9 phù trợ thì chắc chắn vẫn bước được lên đế vị, vấn đề là sớm hay muộn thôi.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại XD Ngoài việc nam nữ chính được buff kha khá và thích làm màu chút đỉnh ra, nếu xem xét kỹ thì vẫn thấy còn đôi chỗ xử lý chưa chắc tay lắm, khiến cho phần quyền mưu kém xuống 1 bậc. VD như một vài thời điểm, nguy cơ được giải quyết quá mức trùng hợp sẽ trở nên lộ liễu, vô lý, chỉ có thể dùng hào quang của nhân vật chính che lấp. Thêm vào đó là truyện được nâng tầm lên hơi cao, hết gia quốc an bang đến thiên hạ dân sinh, tạo nên sự khập khiễng nho nhỏ giữa chủ đề và nội dung. Mà nói vậy chứ so ra vẫn ổn hơn phần gia đấu (mình đồ rằng bởi vì triều đấu đã có sẵn bộ khung vững chắc nên dễ đắp nặn hơn).
Bên gia đấu ban đầu còn bình thường, vì chiếm tỷ lệ ít nên được đơn giản hóa, giảm nhẹ những gút mắc lợi ích giữa các tầng lớp. Nhưng rồi lời nói và việc làm của tuyến phản diện càng lúc càng nhũn não, không phù hợp với thiết lập đặt ra, có các biểu hiện không xứng tầm với giai tầng của mình. Riêng nữ9 thì hơi nhiều bug. Kiếp trước tự sinh tự diệt dưới quê 14 năm, sau bị nhốt vào lồng son quanh quẩn với đám đàn bà con gái, không gặp được bao nhiêu người ngoài, không tham gia bất kỳ hoạt động xã giao nào cho đến khi chết. Vậy mà sống lại xong đùng cái dễ dàng lập được cả hệ thống nhân lực tài phú hùng hậu, chỉ cần giao phó vài câu với nha hoàn, muốn tung tin đồn hay triển khai kế hoạch kiểu gì cũng ngon ơ. Ngộ nữa là sống trong đại gia tộc mà cứ thoải mái ra vào, chân yếu tay mềm đấy, nửa đêm vẫn lén vượt được mấy lớp cổng như dân giang hồ. Thêm cả lần bị bỏ tù chịu đủ thứ tra tấn, ngự y vừa khám bệnh bôi thuốc xong là khỏe re, về nhà chờ đấu vài trận dẹp yên hết đám loi nhoi rồi mới chịu lăn ra ốm (làm nhớ phim Lục Trinh, bạn nữ bị tra tấn kẹp chân chảy máu đang lê lết dưới sàn, vừa nghe người quen tới đã nhảy tưng tưng ra đón, thật chỉ muốn cùy =v=)
Dù sao thì, bỏ qua mấy khuyết điểm kể trên và vụ nói ở đầu bài, bộ này có thể xem là được đầu tư nghiêm túc. Ờm, thành thử mới bị đọc kỹ, ý kiến nhiều và bắt lỗi lắm :))) chứ bình thường mình cứ phiên phiến cho qua thôi. Thấy đâu phần khác của series “Yến xưa vốn ngụ nhà Vương, Tạ” này cũng là đào kép, quyền mưu, đấu đá ì xèo. Hy vọng sẽ là 1 bộ đáng chờ mong XD
Rate riêng cho Hạc lệ là ★★★★☆-, trừ vì nam nữ chính không phải kiểu mình thích và tình cảm bé bằng cái móng tay =v=.