Viết về cuộc tình trong thực tại hay câu chuyện viễn tưởng, 19 truyện ngắn của cây bút nữ TP HCM đều mang màu sắc lãng mạn.
Yudin Nguyễn tên thật là Nguyễn Bích Trâm. Công việc chuyên môn của cô gái trẻ này là một chuyên viên truyền thông. Và cô chọn viết lách như một niềm đam mê riêng ngoài công việc. Có truyện in trong vài tuyển tập, đây là lần đầu tiên Yudin Nguyễn ra mắt tập truyện ngắn đầu tay Đánh cược với yêu thương
19 truyện ngắn của Yudin Nguyễn mang giọng văn trong sáng và sôi nổi của một ngòi bút trẻ. Những cung bậc cảm xúc khác nhau của tình yêu, sự va chạm, chia ly, ân hận và bi thương... được cô khắc họa ở nhiều góc độ khác nhau.
Yudin Nguyễn còn bộc lộ sở thích viết những câu chuyện viễn tưởng. Phảng phất trên trang văn của cô là thế giới huyền bí của người sói và ma cà rồng (truyện Sói), hoặc truyền cảm giác rờn rợn đến độc giả (truyện Để mai chết, Một giấc Nam kha)… Và dù mang sắc thái nào, chúng đều là vỏ bọc của những câu chuyện lãng mạn về tình yêu.
Nhân vật nữ trong các câu chuyện của Bích Trâm đều được cô khắc họa với chút nét kiêu căng hay nhẹ nhàng, đáng yêu. Có cái nhìn khá lạc quan về cuộc sống, các câu chuyện trong sách thường được xây dựng với kết thúc có hậu dù cho nhân vật có trải qua nhiều biến cố. Điều này đọng lại cảm giác bình an, nhẹ nhàng nơi người đọc. Đó là những rung cảm mà độc giả có thể khám phá qua những truyện: Bản tango của những viên đá quý, 1145kilomet, Chị em muộn, Giáng sinh muộn...
Tác giả Hoàng Anh Tú nhận xét, Yudin Nguyễn là cây bút nữ có giọng văn tự nhiên và sáng tạo. "... Nếu bạn cần những niềm tin lấp lánh thì cuốn sách này dành cho bạn", anh viết.
***
Trong mơ hồ, Vy chợt nhìn thấy Trung. Anh bước thật nhanh đến chỗ nàng, nhìn vào mắt nàng và ghé sát tai nàng thì thầm:
“Anh thích em.” Sau đó, anh hôn lên môi nàng, một nụ hôn dài đầy mê đắm, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ. Một nụ hôn rất… sao nhỉ, rất ngon lành.
Bỗng tiếng dế gáy vang vọng đâu đây. Đừng phiền phức như vậy chứ, phá tan khoảnh khắc lãng mạn quý báu của người ta rồi. Mặc cho sự càu nhàu của Vy, tiếng kêu ngày càng giục giã. Kêu mãi kêu mãi... cho đến lúc nàng bừng tỉnh.
Với tay tắt vội chế độ báo thức của chiếc điện thoại màu hồng phấn mới tinh mà mình rất yêu thích, Vy nhíu mày cáu kỉnh, nhưng vẫn không chịu thức dậy ngay mà tiếp tục nằm trên giường. Mắt nàng nhắm nghiền nhưng tâm trí thì đã bắt đầu tỉnh táo. Nàng vừa mơ. Một giấc mơ thật và đầy cảm xúc đến nỗi tim nàng vẫn còn loạn nhịp, thần trí bay bổng như đang trôi nổi trong một điệu Valse mềm mại, và môi nàng dường như vẫn vương lại sự ấm nóng của nụ hộ bất ngờ.
Điều khiến nàng khó nghĩ nhất là, tại sao lại có giấc mơ đó. Nàng và Trung, nhân vật nam chính trong giấc mơ, thậm chí còn chưa từng nói chuyện quá mười câu ra hồn trong suốt thời gian ba tháng họ làm việc cùng nhau. Anh chưa bao giờ thích nàng và nàng cũng chỉ dừng lại ở mức suy nghĩ, anh chàng này cũng hay hay đấy chứ! Hoàn toàn không yêu đương gì cả.
Suy đoán chán chê mà vẫn chưa thể tìm ra lời giải đáp, nàng quyết định ra khỏi giường và nhanh chóng hoàn thành công việc vệ sinh cá nhân để đến trường cho kịp giờ. Hôm nay đội Văn nghệ của nàng có buổi tập duyệt rất sớm và rất dài để phục vụ cho buổi diễn mừng ngày kỷ niệm mười năm thành lập trường diễn ra vào đầu tháng sau.
* * *
Lẽ ra mọi việc cũng trôi qua như mọi ngày, thế nhưng hôm nay, từ khi Trung bước vào tập, trái tim Vy bỗng loạn nhịp. Dù đã dặn lòng xem như thật sự không có gì xảy ra, mà đúng là vậy, thật sự đã có chuyện gì xảy ra đâu, nhưng rồi nàng vẫn bất lực trong việc ép khuôn mặt mình đừng ửng hồng.
Trung là người chơi đàn organ chính trong đội Văn nghệ của trường. Anh hơn Vy một tuổi, một chàng trai ít nói và khá trầm tính, nhưng khả năng chơi đàn thì ngược lại, nó thay anh nói lên nhiều điều thú vị về con người tài hoa này. Chuyên nghiệp, đam mê và rất tinh tế.
Vy giả vờ ngoan ngoãn chú tâm vào lời bài hát vừa được in ra giấy, nhưng thỉnh thoảng nàng lại không kiềm chế được, ngẩng đầu lên lén nhìn người đối diện. Trước mặt nàng thấp xuống một chút, từng ngón tay của Trung đang lả lướt trên phím đàn, đôi mắt và gương mặt của anh cùng rủ nhau lạnh lùng một cách quyến rũ chết người. Trung đang thả mình vào từng nốt nhạc, thỉnh thoảng anh ngẩng đầu dành cho người đối diện, là nàng, ánh nhìn sâu thẳm quen thuộc.
Yudin Nguyễn tên thật là Nguyễn Bích Trâm. Công việc chuyên môn của cô gái trẻ này là một chuyên viên truyền thông. Và cô chọn viết lách như một niềm đam mê riêng ngoài công việc. Có truyện in trong vài tuyển tập, đây là lần đầu tiên Yudin Nguyễn ra mắt tập truyện ngắn đầu tay Đánh cược với yêu thương
19 truyện ngắn của Yudin Nguyễn mang giọng văn trong sáng và sôi nổi của một ngòi bút trẻ. Những cung bậc cảm xúc khác nhau của tình yêu, sự va chạm, chia ly, ân hận và bi thương... được cô khắc họa ở nhiều góc độ khác nhau.
Yudin Nguyễn còn bộc lộ sở thích viết những câu chuyện viễn tưởng. Phảng phất trên trang văn của cô là thế giới huyền bí của người sói và ma cà rồng (truyện Sói), hoặc truyền cảm giác rờn rợn đến độc giả (truyện Để mai chết, Một giấc Nam kha)… Và dù mang sắc thái nào, chúng đều là vỏ bọc của những câu chuyện lãng mạn về tình yêu.
Nhân vật nữ trong các câu chuyện của Bích Trâm đều được cô khắc họa với chút nét kiêu căng hay nhẹ nhàng, đáng yêu. Có cái nhìn khá lạc quan về cuộc sống, các câu chuyện trong sách thường được xây dựng với kết thúc có hậu dù cho nhân vật có trải qua nhiều biến cố. Điều này đọng lại cảm giác bình an, nhẹ nhàng nơi người đọc. Đó là những rung cảm mà độc giả có thể khám phá qua những truyện: Bản tango của những viên đá quý, 1145kilomet, Chị em muộn, Giáng sinh muộn...
Tác giả Hoàng Anh Tú nhận xét, Yudin Nguyễn là cây bút nữ có giọng văn tự nhiên và sáng tạo. "... Nếu bạn cần những niềm tin lấp lánh thì cuốn sách này dành cho bạn", anh viết.
***
Trong mơ hồ, Vy chợt nhìn thấy Trung. Anh bước thật nhanh đến chỗ nàng, nhìn vào mắt nàng và ghé sát tai nàng thì thầm:
“Anh thích em.” Sau đó, anh hôn lên môi nàng, một nụ hôn dài đầy mê đắm, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ. Một nụ hôn rất… sao nhỉ, rất ngon lành.
Bỗng tiếng dế gáy vang vọng đâu đây. Đừng phiền phức như vậy chứ, phá tan khoảnh khắc lãng mạn quý báu của người ta rồi. Mặc cho sự càu nhàu của Vy, tiếng kêu ngày càng giục giã. Kêu mãi kêu mãi... cho đến lúc nàng bừng tỉnh.
Với tay tắt vội chế độ báo thức của chiếc điện thoại màu hồng phấn mới tinh mà mình rất yêu thích, Vy nhíu mày cáu kỉnh, nhưng vẫn không chịu thức dậy ngay mà tiếp tục nằm trên giường. Mắt nàng nhắm nghiền nhưng tâm trí thì đã bắt đầu tỉnh táo. Nàng vừa mơ. Một giấc mơ thật và đầy cảm xúc đến nỗi tim nàng vẫn còn loạn nhịp, thần trí bay bổng như đang trôi nổi trong một điệu Valse mềm mại, và môi nàng dường như vẫn vương lại sự ấm nóng của nụ hộ bất ngờ.
Điều khiến nàng khó nghĩ nhất là, tại sao lại có giấc mơ đó. Nàng và Trung, nhân vật nam chính trong giấc mơ, thậm chí còn chưa từng nói chuyện quá mười câu ra hồn trong suốt thời gian ba tháng họ làm việc cùng nhau. Anh chưa bao giờ thích nàng và nàng cũng chỉ dừng lại ở mức suy nghĩ, anh chàng này cũng hay hay đấy chứ! Hoàn toàn không yêu đương gì cả.
Suy đoán chán chê mà vẫn chưa thể tìm ra lời giải đáp, nàng quyết định ra khỏi giường và nhanh chóng hoàn thành công việc vệ sinh cá nhân để đến trường cho kịp giờ. Hôm nay đội Văn nghệ của nàng có buổi tập duyệt rất sớm và rất dài để phục vụ cho buổi diễn mừng ngày kỷ niệm mười năm thành lập trường diễn ra vào đầu tháng sau.
* * *
Lẽ ra mọi việc cũng trôi qua như mọi ngày, thế nhưng hôm nay, từ khi Trung bước vào tập, trái tim Vy bỗng loạn nhịp. Dù đã dặn lòng xem như thật sự không có gì xảy ra, mà đúng là vậy, thật sự đã có chuyện gì xảy ra đâu, nhưng rồi nàng vẫn bất lực trong việc ép khuôn mặt mình đừng ửng hồng.
Trung là người chơi đàn organ chính trong đội Văn nghệ của trường. Anh hơn Vy một tuổi, một chàng trai ít nói và khá trầm tính, nhưng khả năng chơi đàn thì ngược lại, nó thay anh nói lên nhiều điều thú vị về con người tài hoa này. Chuyên nghiệp, đam mê và rất tinh tế.
Vy giả vờ ngoan ngoãn chú tâm vào lời bài hát vừa được in ra giấy, nhưng thỉnh thoảng nàng lại không kiềm chế được, ngẩng đầu lên lén nhìn người đối diện. Trước mặt nàng thấp xuống một chút, từng ngón tay của Trung đang lả lướt trên phím đàn, đôi mắt và gương mặt của anh cùng rủ nhau lạnh lùng một cách quyến rũ chết người. Trung đang thả mình vào từng nốt nhạc, thỉnh thoảng anh ngẩng đầu dành cho người đối diện, là nàng, ánh nhìn sâu thẳm quen thuộc.