John Yêu Dấu

Thể loại: Truyện Ngắn ;Văn Học
Tác giả : Nicholas Sparks
  • Lượt đọc : 426
  • Kích thước : 1.21 MB
  • Số trang : 310
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 88
  • Số lượt xem : 1.183
  • Đọc trên điện thoại :
Tình yêu có thể đến vào những lúc không ngờ nhất…

John Tyree, một quân nhân có thời niên thiếu nổi loạn về nghỉ phép ở quê nhà Bắc Carolina, nơi mà trong tâm khảm, anh chưa bao giờ cảm thấy gắn bó. Savannah Lynn Curtis, một cô sinh viên mẫu mực đến Bắc Carolina làm từ thiện nhân dịp hè. Hai tính cách đối lập ấy đến với nhau như định mệnh, vào một ngày nắng vàng trên bãi biển cát trắng…

Hai tuần nghỉ phép ngắn ngủi đủ nhóm lên ngọn lửa tình yêu. Hai tuần đủ để họ trao gửi yêu thương và hứa hẹn, được tiếp nối bằng những lá thư ngọt ngào mở đầu bằng John yêu dấu, mong mỏi ngày John xuất ngũ. Nhưng cuộc đời có những khúc ngoặt không ai lường trước…


Trích John yêu dấu

Lenoir, 2006

Thế nào là thực sự yêu một người?

Có một lần, tôi nghĩ mình đã biết câu trả lời: Điều đó có nghĩa là, đáng lẽ tôi nên quan tâm đến Savannah nhiều hơn là quan tâm đến bản thân mình, và rằng chúng tôi đáng lẽ đã được ở bên nhau suốt quãng đời còn lại. Đáng lẽ chúng tôi không phải chờ đợi lâu đến thế. Cô từng nói với tôi rằng, chìa khóa của hạnh phúc là những giấc mơ có thể thực hiện được, và những giấc mơ của cô thì không có gì vượt quá mức bình thường. Hôn nhân, gia đình… toàn thứ cơ bản. Điều đó có nghĩa là, đáng lẽ tôi nên có việc làm ổn định, một căn nhà với hàng rào cọc trắng, một con xe tải hạng nhẹ hoặc một chiếc xe thể thao đa dụng đủ lớn để chở các con đi học, đến nha sĩ, đi tập đá bóng, hoặc đến những buổi độc tấu piano. Hai, ba đứa con gì đấy, cô chưa bao giờ chắc chắn về điều đó, nhưng tôi linh cảm thấy, vào đúng thời điểm, cô sẽ đề nghị chúng tôi cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên và để Chúa tự quyết định. Cô là vậy - ý tôi là, cô rất ngoan đạo - tôi tin đó chính là một phần lý do tôi yêu cô. Nhưng bất kể có chuyện gì xảy ra trong cuộc đời chúng tôi thì tôi vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh vào mỗi cuối ngày được nằm dài bên cô trên giường, ôm chặt cô vào lòng mà nói cười vui vẻ, say đắm trong vòng tay nhau.

Nghe không hề viển vông chút nào, phải không? Khi hai người đang yêu nhau? Đó cũng là những gì tôi nghĩ. Dù một phần trong tôi vẫn muốn tin rằng điều đó có thể xảy ra thì tôi cũng hiểu nó là bất khả. Một khi rời khỏi đây lần nữa, tôi sẽ không bao giờ quay lại.

Cho dù bây giờ tôi đang ngồi trên sườn đồi trông xuống trại nuôi ngựa của cô và chờ cô xuất hiện, thì cô cũng không thể gặp tôi được nữa, tất nhiên. Trong quân đội, bạn được học cách ngụy trang cho phù hợp với khung cảnh xung quanh, và tôi đã lĩnh hội xuất sắc, bởi tôi chẳng muốn toi mạng ở một nơi khỉ ho cò gáy giữa sa mạc Iraq. Nhưng tôi phải trở về thị trấn miền núi Bắc Carolina nhỏ bé này để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Khi đã khởi động việc gì, người ta sẽ có cảm giác đứng ngồi không yên, gần như là hối hận, cho đến khi biết sự thật.

Nhưng tôi chắc chắn một điều: Savannah sẽ không bao giờ biết được hôm nay tôi đã ở đây.

Một phần trong tôi đau đớn vì ý nghĩ cô luôn ở rất gần nhưng lại không thể chạm vào được, nhưng chuyện của tôi và cô bây giờ đã khác. Chấp nhận sự thật đơn giản này thật không dễ dàng gì với tôi, vì chúng tôi đã có thời gian bên nhau, nhưng chuyện cũng đã xảy ra cách đây sáu năm, lâu lắm rồi. Cả hai chúng tôi đều lưu giữ những ký ức về khoảng thời gian đó, tất nhiên, nhưng tôi nhận thấy những ký ức ấy có thể hữu hình, gần như là sống động, và trong đó, Savannah và tôi cũng thật khác nhau. Nếu ký ức của cô là những ngôi sao trên bầu trời đêm thì ký ức của tôi lại là khoảng trống lửng lơ đầy ám ảnh. Và không như cô, tôi bị đè nặng bởi những câu hỏi mà tôi đã tự hỏi hàng ngàn lần kể từ lần cuối cùng chúng tôi bên nhau. Tại sao tôi lại làm vậy? Và liệu tôi có lặp lại điều đó không?

Bạn thấy đấy, chính tôi là người kết thúc.

Lá cây xung quanh tôi đã bắt đầu dần chuyển sang màu lửa, rực rỡ như mặt trời lấp ló nơi chân trời. Chim bắt đầu hót bài ca buổi sáng, không khí đượm mùi thơm của gỗ thông và đất; khác hẳn mùi biển mặn mòi ở quê tôi. Đúng lúc đó, cánh cửa trước hé mở, và vậy là tôi nhìn thấy cô. Cho dù chúng tôi cách nhau khá xa nhưng tôi vẫn như ngừng thở khi cô bước vào ánh bình minh. Cô vươn vai một cái trước khi xuống dốc và vòng qua sườn đồi. Xa xa, đồng cỏ chăn ngựa tỏa ánh sáng mờ mờ tựa đại dương xanh lục, và cô bước qua cánh cổng dẫn về phía đó. Một con ngựa hí lên chào đón cô, con khác cũng hùa theo, và ý nghĩ đầu tiên của tôi là Savannah quá nhỏ bé nên không thể đi lại dễ dàng giữa bầy ngựa được. Nhưng cô luôn cảm thấy dễ chịu khi ở bên bầy ngựa, và chúng cũng dễ chịu khi gặp cô. Nửa tá ngựa đang gặm cỏ gần cột rào, chủ yếu là ngựa đua 400m, còn Midas, con ngựa đen chân trắng giống Ả Rập, đứng riêng ra một bên. Tôi đã từng cưỡi con đó với cô một lần, may mà không xây xát gì, và trong lúc bám thật chặt để giữ mạng, tôi nhớ mình đã nghĩ rằng cô trông thanh thản trên yên ngựa đến nỗi có thể xem TV được ấy chứ. Savannah hỏi thăm Midas một lúc. Cô vừa xoa xoa mũi con ngựa vừa thầm thì gì đó, cô vỗ nhẹ hông nó, và khi cô quay người đi, đôi tai ngựa vểnh lên lắng nghe bước chân cô đi thẳng ra chuồng.

Cô biến mất, rồi lại xuất hiện, tay xách hai cái xô - chắc là yến mạch. Cô treo xô lên cột rào, hai con ngựa liền chạy nước kiệu đến chỗ đó. Khi cô quay lại để dọn chuồng ngựa, tôi thấy mái tóc cô bồng bềnh trong gió nhẹ, rồi cô buộc lại yên ngựa và dây cương. Trong khi Midas ăn, cô sửa soạn mọi thứ để cưỡi nó, và sau vài phút, cô cưỡi ngựa từ bãi cỏ thẳng con đường mòn trong rừng mà tiến, trông giống hệt cô sáu năm về trước. Tôi biết không phải như thế - năm ngoái tôi đã nhìn cận mặt cô và nhận thấy những dấu chân chim đầu tiên bắt đầu xuất hiện xung quanh mắt cô - nhưng qua lăng kính của tôi, cô không hề thay đổi. Đối với tôi, cô mãi mãi ở tuổi hai mốt và tôi mãi mãi hai ba. Khi tôi còn đóng quân ở Đức; khi tôi chưa phải đến Fallujah hay Baghdah hoặc nhận thư của cô rồi đọc trên ga tàu ở Samawah trong những tuần đầu chiến dịch; khi tôi chưa phải trở về nhà vì những sự kiện làm thay đổi cuộc đời mình.

Bây giờ, ở tuổi hai chín, đôi lúc tôi tự hỏi mình về những gì tôi đã lựa chọn. Quân đội trở thành cuộc sống duy nhất mà tôi từng nếm trải. Tôi không biết liệu mình nên cáu giận hay hài lòng vì điều này; phần lớn thời gian, tôi toàn thấy mình đi đi lại lại, tùy thuộc vào ngày hôm đó thế nào. Nếu mọi người hỏi, tôi sẽ nói với họ rằng tôi là một chiến binh, đúng thế mà. Tôi vẫn sống trong căn cứ ở Đức, chắc tôi phải có đến một ngàn đô la tiền tiết kiệm, và nhiều năm rồi chưa hẹn hò ai. Tôi không lướt sóng nhiều nữa dù là trong kỳ nghỉ phép, nhưng đến ngày nghỉ, trên con Harley của mình, tôi lại vi vu Nam Bắc hay bất cứ nơi nào tôi có cảm hứng đặt chân đến. Chiếc Harley là thứ tuyệt vời nhất mà tôi từng mua cho mình, mặc dù nó đáng giá cả một gia tài. Nó rất hợp với tôi từ khi tôi một mình một bóng. Phần lớn bạn bè tôi không còn phục vụ trong quân ngũ nữa, nhưng có khả năng tôi sẽ được điều động đến Iraq lần nữa trong vài tháng tới. Ít nhất, đó là tin đồn trong căn cứ. Khi gặp Savannah Lynn Curtis lần đầu tiên - đối với tôi, cô mãi mãi là Savannah Lynn Curtis - tôi chưa bao giờ dự tính cuộc đời mình lại có thể đi chệch quỹ đạo hoặc nghĩ rằng rồi sẽ có ngày mình gắn với nghiệp binh.

Nhưng tôi đã gặp cô; điều đó khiến cuộc sống hiện tại của tôi trở nên vô cùng kỳ lạ. Tôi yêu cô khi chúng tôi ở bên nhau, rồi càng yêu cô nhiều hơn trong những năm chúng tôi xa cách. Câu chuyện của chúng tôi chia làm ba phần: phần đầu, phần giữa và phần cuối. Và dù đây là cách dẫn dắt mọi câu chuyện thì tôi vẫn không thể tin được rằng tình yêu của chúng tôi không kéo dài mãi mãi.

Hồi tưởng những chuyện này, như thường lệ, luôn làm tôi nhớ lại thời gian chúng tôi ở bên nhau. Tôi vẫn nhớ câu chuyện bắt đầu như thế nào, cho đến bây giờ ký ức này là tất cả những gì tôi còn giữ lại.