Anh sẽ cùng chết với tôi trên bầu trời chứ, Rokuro?
Ừ.
Nhưng trước khi ngày đó đến, họ đã sống hết mình cùng nhau trong mùa hè của nhiệt huyết, của khát vọng tuổi trẻ.
Năm 21 tuổi, rời quê hương ra tiền tuyến - một hòn đảo nhiệt đới xanh thắm, anh làm quen với một người vô cùng đặc biệt. Một phi công mới 19 nhưng chiến tích vô song, tính cách quật cường, lại đầy sức hút mà không cần cố gắng. Người có đôi mắt sáng hơn cả trời sao Thái Bình Dương. Người duy nhất khiến anh tự nguyện nhường bước trong sự nghiệp bay của mình.
Hòn đảo trơ trụi dần vì những cái chết, mất dần màu xanh vì lửa đạn, nhưng tình đồng đội, tinh thần sống chết có nhau của họ thì mỗi ngày một thắm thiết.
Khi sắp sa vào tay địch, khi hai người phải đứng trước lựa chọn hành quyết nhau để khỏi bị địch lăng nhục, cũng là lúc tinh thần sống chết có nhau ấy lên tiếng hùng hồn nhất, biến màu đỏ đen của lửa khói chiến tranh thành màu xanh vĩnh cửu của đời người.
***
Nếu mình không nhầm thì đây là quyển BL novel Nhật Bổn thứ 5 được xuất bản ở Việt Nam. Vầng, quá ít ỏi.
Quyển này đọc từ đúng một tuần trước. Bối cảnh truyện là thế chiến II, về hai người lính không quân của Đế quốc Nhật. Bối cảnh chiến tranh nhưng mình thấy nội dung khá nhẹ nhàng, không mang nhiều màu sắc chính trị và mình đánh giá cao điều này. Nói cho cùng thì trong một cuốn tiểu thuyết tình yêu thì tình yêu vẫn là chủ đạo, những thứ lý luận ai đúng ai sai, ai là nạn nhân ai là thủ phạm đều quá thừa thãi (mà liệu có chăng một câu trả lời chính xác). Vì mình từng thấy hình ảnh người Nhật khá xấu xí trong những câu chuyện đam mỹ (dù chỉ là vài dòng về một nhân vật qua đường), nên mình khá ấn tượng với miêu tả “một tên lính trẻ tuổi có đôi mắt xanh”, hết. Có lẽ mình nhạy cảm quá, hay mình đang suy diễn quá nhưng lính Mỹ trong quyển truyện này chỉ đơn giản là kẻ địch của quân Nhật, nhưng không hề có xu hướng bị định nghĩa là xấu hay tốt. Nhân tiện thì mình cực kỳ thích đoạn kết. Mình đã ngỡ là một trong hai nhân vật chính sẽ chết hoặc cả hai đều chết nhưng không, Rokuro đầu hàng và nhận hỗ trợ của người Mỹ rồi mấy năm sau về Nhật cùng Wataru.
Chẳng có gì đáng xấu hổ khi muốn tiếp tục sống hay muốn người mình yêu tiếp tục sống cả. Khi cái chết của mình chẳng thể giúp ích gì cho chiến bại đã rõ mười mươi của quê hương và việc đầu hàng để sống tiếp cũng chẳng thể gây hại thêm gì cho cuộc chiến bảo vệ đất nước, thì tại sao ta không nghĩ cho bản thân mình. Mình đã lo sợ là Rokuro sẽ bắn Wataru và sau đó tự sát, mình không thích như thế. Đương nhiên mình tôn trọng tinh thần võ sĩ đạo và sự trung thành của người Nhật, nhưng với mình tự sát hay mổ bụng vẫn là một điều gì đó quá cực đoan và mình mong, nếu còn sống được thì hãy sống đi! Nên mình thực sự xúc động và thích Rokuro hơn rất nhiều khi cậu ta gào lên muốn đầu hàng mặc cho Wataru bên cạnh phản đối. Nếu cả hai chết ở đó thì làm sao có thể thấy được những bông hoa lấp lánh xanh nở rộ tuyệt đẹp trên màn trời đêm. Thật tốt khi còn sống, phải không?
Câu hát “dù rằng đời ta thích hoa hồng, kẻ thù buộc ta ôm cây súng” có lẽ khá đúng với trường hợp này. Rokuro đau lòng khi bị cấm sản xuất pháo hoa vì toàn bộ thuốc súng đều dùng cho chiến tranh, cũng như Wataru ước mơ bay lượn tự do vượt lên tầng mây hướng đến bầu trời chứ không phải là muốn đi giết người. Những khát khao đơn thuần, những ước mơ nhiệt thành đều bị khói lửa chiến tranh chiếm lấy. Dù vậy thì kết thúc rất viên mãn dù khoảng cuối truyện death flag bay rợp trời. Hình tượng sử dụng trong truyện khá rõ ràng và có ý đồ khi chiếc chiến đấu cơ Gekko đã chìm xuống đáy đại dương trong chiến tranh cuối cũng cũng đã tái sinh thành bông hoa màu xanh nở rộ trên bầu trời hòa bình. Dù cảm xúc không quá mãnh liệt khi đọc truyện nhưng lúc gấp quyển sách lại lòng vẫn ân ẩn chút nôn nao bồi hồi. Rằng cả hai đã cùng nhau trải qua một chặng đường thật dài, từ ngày đầu gặp nhau, cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử và cuối cùng là sống sót cùng nhau đến ngày hòa bình. Sách không dày nhưng với Rokuro và Wataru là một câu chuyện đủ dài, để ngoảnh lại thấy nhân sinh bao thăng trầm cơ cực nhưng vẫn lấp lánh yêu thương, để người đọc là mình cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng, chúc cả hai một đời bình an.
Còn một chuyện không thể không nhắc đến, đó là Yuki. Dù chỉ xuất hiện đôi chút trong hồi ức của anh trai là Wataru nhưng mình thấy mến Yuki lắm. Yuki xinh xắn, hiền lành nhưng không hiểu sao lại cho mình một cảm giác rất ngay thẳng mạnh mẽ, kiểu bề ngoài thì lành như ngụm nước mưa nhưng thực chất lại rất gan lỳ (suy diễn của mình thôi haha), và ngờ ngợ là thằng bé rất tiềm năng trong vai chính của một câu chuyện gay cấn khác. Và biết sao không, cuối sách có một ngoại truyện về Yuki cùng bạn trai của thằng bé đó (bỏ nhà theo trai các bạn ạ =))))). Giời ơi mình phục gaydar của mình quá đi. Tóm lại thì sau đó lên chil-chil dò mìn thì hóa ra câu chuyện về Yuki được viết trước, tên là Tenkyuugi no umi (Biển của địa cầu á hả). Câu giới thiệu là một tình yêu đơn phương đau đớn, đặt cược cả sinh mệnh. Vầng, cái key tình đơn phương bao giờ cũng là một nhát dao chí mạng khiến mình run rẩy nhưng không muốn né. Mạnh dạn đoán là bé Yuki đơn phương người ta nhé (dù thương cưng lắm nhưng hổng hiểu sao chị cứ nghĩ thế). Lé qua phần tag thì: seme là hải quân con trai của một gia đình danh giá ở địa phương 23 tuổi tóc đen tham lam chảnh chó yandere, uke là lính đột kích tình nguyện đang đào tạo dự bị đợi xuất kích 19 tuổi mạnh mẽ (khổ thân cưng rồi). Lé mắt xuống tí nữa thì, độ khiêu dâm: tiêu chuẩn (hơn cái Kỷ niệm xanh bị đánh ít ở mục này rồi =))))), play: xúc phạm cưỡng hiếp, thiết lập: khác biệt thân phận, tái ngộ, ngược hướng/hiểu nhầm, tình đơn phương, cuối thời Mạc Phủ đến Chiêu Hòa; tone: bi đát, serious. Nhìn đống tag là biết đường tình của thằng em lận đận hơn thằng anh rồi (cố lên Yuki). Dù theo cái ngoại truyện đăng trong Kỷ niệm xanh thì có vẻ cũng về bên nhau thôi nhỉ. Mà mình tò mò ghê luôn cơ tại tự nhiên thấy thích thằng bé Yuki quá (dù rất cảm tính), sao IPM không hốt luôn nhỉ?! Nhân tiện thì mấy tuần trước đã tạo một cái acc trên chil-chil, lâu lâu lên vote mấy quyển vừa đọc xong thôi chứ cũng chẳng review gì. Nhưng phải công nhận chil-chil đúng là cái ổ tuyệt vời cho fangirl đăng đủ thứ bài linh tinh trên trời dưới đất, thông tin tác phẩm tác giả cũng rất đầy đủ và siêu chi tiết nói chung là site BL tốt nhất hiện nay đó.
Thôi trở lại chủ đề chính. Tóm lại thì Kỷ niệm xanh của Ogami Yoichi đã để lại ấn tượng rất tốt đẹp trong lòng mình. Về phần dịch thì có mấy chỗ mình không hài lòng, và những dấu phẩy thừa thãi xuất hiện không đúng chỗ khiến mình có cảm giác câu văn bị vụn (cảm nhận tương tự với Ngủ ngon, hẹn mai nhé), vẫn còn lỗi chính tả và sao mà mấy năm rồi mà IPM vẫn giữ cái font chữ gà mái mẹ rứa trời (cái này là chủ quan thôi nhưng mình không thích). Còn lại thì oke, in bìa chữ nổi đẹp cơ mà mình tưởng xanh ở đây là màu xanh bầu trời mà sao bìa cứng ở trong lại là xanh lục nhỉ (chỉ đơn giản thắc mắc thôi). Và hơi tò mò không biết cảnh vịt nhau có bị cắt không vì trong truyện vẫn có một ít và trên chil-chil cũng đánh giá là ít thôi =)))).
Tính tìm nền xanh dương chụp mà chụp ngu quá nên lại trở về nền đen thân yêu (đỡ ngu hơn tí). Mà không hiểu sao quyển này chụp vào cứ kiểu như phát sáng mờ mờ nhòe nhòe vậy. Thử sờ thì quả là bìa trơn mịn hơn những quyển khác.
Ừ.
Nhưng trước khi ngày đó đến, họ đã sống hết mình cùng nhau trong mùa hè của nhiệt huyết, của khát vọng tuổi trẻ.
Năm 21 tuổi, rời quê hương ra tiền tuyến - một hòn đảo nhiệt đới xanh thắm, anh làm quen với một người vô cùng đặc biệt. Một phi công mới 19 nhưng chiến tích vô song, tính cách quật cường, lại đầy sức hút mà không cần cố gắng. Người có đôi mắt sáng hơn cả trời sao Thái Bình Dương. Người duy nhất khiến anh tự nguyện nhường bước trong sự nghiệp bay của mình.
Hòn đảo trơ trụi dần vì những cái chết, mất dần màu xanh vì lửa đạn, nhưng tình đồng đội, tinh thần sống chết có nhau của họ thì mỗi ngày một thắm thiết.
Khi sắp sa vào tay địch, khi hai người phải đứng trước lựa chọn hành quyết nhau để khỏi bị địch lăng nhục, cũng là lúc tinh thần sống chết có nhau ấy lên tiếng hùng hồn nhất, biến màu đỏ đen của lửa khói chiến tranh thành màu xanh vĩnh cửu của đời người.
***
Nếu mình không nhầm thì đây là quyển BL novel Nhật Bổn thứ 5 được xuất bản ở Việt Nam. Vầng, quá ít ỏi.
Quyển này đọc từ đúng một tuần trước. Bối cảnh truyện là thế chiến II, về hai người lính không quân của Đế quốc Nhật. Bối cảnh chiến tranh nhưng mình thấy nội dung khá nhẹ nhàng, không mang nhiều màu sắc chính trị và mình đánh giá cao điều này. Nói cho cùng thì trong một cuốn tiểu thuyết tình yêu thì tình yêu vẫn là chủ đạo, những thứ lý luận ai đúng ai sai, ai là nạn nhân ai là thủ phạm đều quá thừa thãi (mà liệu có chăng một câu trả lời chính xác). Vì mình từng thấy hình ảnh người Nhật khá xấu xí trong những câu chuyện đam mỹ (dù chỉ là vài dòng về một nhân vật qua đường), nên mình khá ấn tượng với miêu tả “một tên lính trẻ tuổi có đôi mắt xanh”, hết. Có lẽ mình nhạy cảm quá, hay mình đang suy diễn quá nhưng lính Mỹ trong quyển truyện này chỉ đơn giản là kẻ địch của quân Nhật, nhưng không hề có xu hướng bị định nghĩa là xấu hay tốt. Nhân tiện thì mình cực kỳ thích đoạn kết. Mình đã ngỡ là một trong hai nhân vật chính sẽ chết hoặc cả hai đều chết nhưng không, Rokuro đầu hàng và nhận hỗ trợ của người Mỹ rồi mấy năm sau về Nhật cùng Wataru.
Chẳng có gì đáng xấu hổ khi muốn tiếp tục sống hay muốn người mình yêu tiếp tục sống cả. Khi cái chết của mình chẳng thể giúp ích gì cho chiến bại đã rõ mười mươi của quê hương và việc đầu hàng để sống tiếp cũng chẳng thể gây hại thêm gì cho cuộc chiến bảo vệ đất nước, thì tại sao ta không nghĩ cho bản thân mình. Mình đã lo sợ là Rokuro sẽ bắn Wataru và sau đó tự sát, mình không thích như thế. Đương nhiên mình tôn trọng tinh thần võ sĩ đạo và sự trung thành của người Nhật, nhưng với mình tự sát hay mổ bụng vẫn là một điều gì đó quá cực đoan và mình mong, nếu còn sống được thì hãy sống đi! Nên mình thực sự xúc động và thích Rokuro hơn rất nhiều khi cậu ta gào lên muốn đầu hàng mặc cho Wataru bên cạnh phản đối. Nếu cả hai chết ở đó thì làm sao có thể thấy được những bông hoa lấp lánh xanh nở rộ tuyệt đẹp trên màn trời đêm. Thật tốt khi còn sống, phải không?
Câu hát “dù rằng đời ta thích hoa hồng, kẻ thù buộc ta ôm cây súng” có lẽ khá đúng với trường hợp này. Rokuro đau lòng khi bị cấm sản xuất pháo hoa vì toàn bộ thuốc súng đều dùng cho chiến tranh, cũng như Wataru ước mơ bay lượn tự do vượt lên tầng mây hướng đến bầu trời chứ không phải là muốn đi giết người. Những khát khao đơn thuần, những ước mơ nhiệt thành đều bị khói lửa chiến tranh chiếm lấy. Dù vậy thì kết thúc rất viên mãn dù khoảng cuối truyện death flag bay rợp trời. Hình tượng sử dụng trong truyện khá rõ ràng và có ý đồ khi chiếc chiến đấu cơ Gekko đã chìm xuống đáy đại dương trong chiến tranh cuối cũng cũng đã tái sinh thành bông hoa màu xanh nở rộ trên bầu trời hòa bình. Dù cảm xúc không quá mãnh liệt khi đọc truyện nhưng lúc gấp quyển sách lại lòng vẫn ân ẩn chút nôn nao bồi hồi. Rằng cả hai đã cùng nhau trải qua một chặng đường thật dài, từ ngày đầu gặp nhau, cùng nhau chiến đấu vào sinh ra tử và cuối cùng là sống sót cùng nhau đến ngày hòa bình. Sách không dày nhưng với Rokuro và Wataru là một câu chuyện đủ dài, để ngoảnh lại thấy nhân sinh bao thăng trầm cơ cực nhưng vẫn lấp lánh yêu thương, để người đọc là mình cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng, chúc cả hai một đời bình an.
Còn một chuyện không thể không nhắc đến, đó là Yuki. Dù chỉ xuất hiện đôi chút trong hồi ức của anh trai là Wataru nhưng mình thấy mến Yuki lắm. Yuki xinh xắn, hiền lành nhưng không hiểu sao lại cho mình một cảm giác rất ngay thẳng mạnh mẽ, kiểu bề ngoài thì lành như ngụm nước mưa nhưng thực chất lại rất gan lỳ (suy diễn của mình thôi haha), và ngờ ngợ là thằng bé rất tiềm năng trong vai chính của một câu chuyện gay cấn khác. Và biết sao không, cuối sách có một ngoại truyện về Yuki cùng bạn trai của thằng bé đó (bỏ nhà theo trai các bạn ạ =))))). Giời ơi mình phục gaydar của mình quá đi. Tóm lại thì sau đó lên chil-chil dò mìn thì hóa ra câu chuyện về Yuki được viết trước, tên là Tenkyuugi no umi (Biển của địa cầu á hả). Câu giới thiệu là một tình yêu đơn phương đau đớn, đặt cược cả sinh mệnh. Vầng, cái key tình đơn phương bao giờ cũng là một nhát dao chí mạng khiến mình run rẩy nhưng không muốn né. Mạnh dạn đoán là bé Yuki đơn phương người ta nhé (dù thương cưng lắm nhưng hổng hiểu sao chị cứ nghĩ thế). Lé qua phần tag thì: seme là hải quân con trai của một gia đình danh giá ở địa phương 23 tuổi tóc đen tham lam chảnh chó yandere, uke là lính đột kích tình nguyện đang đào tạo dự bị đợi xuất kích 19 tuổi mạnh mẽ (khổ thân cưng rồi). Lé mắt xuống tí nữa thì, độ khiêu dâm: tiêu chuẩn (hơn cái Kỷ niệm xanh bị đánh ít ở mục này rồi =))))), play: xúc phạm cưỡng hiếp, thiết lập: khác biệt thân phận, tái ngộ, ngược hướng/hiểu nhầm, tình đơn phương, cuối thời Mạc Phủ đến Chiêu Hòa; tone: bi đát, serious. Nhìn đống tag là biết đường tình của thằng em lận đận hơn thằng anh rồi (cố lên Yuki). Dù theo cái ngoại truyện đăng trong Kỷ niệm xanh thì có vẻ cũng về bên nhau thôi nhỉ. Mà mình tò mò ghê luôn cơ tại tự nhiên thấy thích thằng bé Yuki quá (dù rất cảm tính), sao IPM không hốt luôn nhỉ?! Nhân tiện thì mấy tuần trước đã tạo một cái acc trên chil-chil, lâu lâu lên vote mấy quyển vừa đọc xong thôi chứ cũng chẳng review gì. Nhưng phải công nhận chil-chil đúng là cái ổ tuyệt vời cho fangirl đăng đủ thứ bài linh tinh trên trời dưới đất, thông tin tác phẩm tác giả cũng rất đầy đủ và siêu chi tiết nói chung là site BL tốt nhất hiện nay đó.
Thôi trở lại chủ đề chính. Tóm lại thì Kỷ niệm xanh của Ogami Yoichi đã để lại ấn tượng rất tốt đẹp trong lòng mình. Về phần dịch thì có mấy chỗ mình không hài lòng, và những dấu phẩy thừa thãi xuất hiện không đúng chỗ khiến mình có cảm giác câu văn bị vụn (cảm nhận tương tự với Ngủ ngon, hẹn mai nhé), vẫn còn lỗi chính tả và sao mà mấy năm rồi mà IPM vẫn giữ cái font chữ gà mái mẹ rứa trời (cái này là chủ quan thôi nhưng mình không thích). Còn lại thì oke, in bìa chữ nổi đẹp cơ mà mình tưởng xanh ở đây là màu xanh bầu trời mà sao bìa cứng ở trong lại là xanh lục nhỉ (chỉ đơn giản thắc mắc thôi). Và hơi tò mò không biết cảnh vịt nhau có bị cắt không vì trong truyện vẫn có một ít và trên chil-chil cũng đánh giá là ít thôi =)))).
Tính tìm nền xanh dương chụp mà chụp ngu quá nên lại trở về nền đen thân yêu (đỡ ngu hơn tí). Mà không hiểu sao quyển này chụp vào cứ kiểu như phát sáng mờ mờ nhòe nhòe vậy. Thử sờ thì quả là bìa trơn mịn hơn những quyển khác.