Tôi Như Ánh Dương Rạng Rỡ

Thể loại: Ngôn Tình ;Truyện
Tác giả : Cố Mạn
  • Lượt đọc : 267
  • Kích thước : 1.27 MB
  • Số trang : 322
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 57
  • Số lượt xem : 994
  • Đọc trên điện thoại :
“Lời xin lỗi không nên có nhất trên thế giới này, chính là xin lỗi vì tình yêu của chính mình.”

Tôi Như Ánh Dương Rạng Rỡ là tác phẩm mới nhất của Cố Mạn, tác giả của những tiểu thuyết ăn khách tại Việt Nam trong thời gian vừa qua: "Bên Nhau Trọn Đời", "Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên", "Sam Sam Đến Đây Ăn Nào".

Một câu chuyện mang đậm phong cách lãng mạn nhẹ nhàng và khó quên của Cố Mạn, những cung bậc tinh tế trong tình yêu được tác giả đưa vào câu chuyện một cách khéo léo, người đọc có cảm giác như hòa cùng nhân vật chính trải nghiệm qua những thăng trầm trong tình cảm của cô.

Đối với các độc giả yêu thích truyện của Cố Mạn, chính lối hành văn nhẹ nhàng, hài hước mà không kém phần sâu sắc của tác giả là yếu tố hấp dẫn người đọc ngay từ những trang văn đầu tiên. Tôi như ánh dương rạng rỡ là một trong những tác phẩm mang đầy sức cuốn hút như thế của Cố Mạn.

Nhân vật nữ chính Nhiếp Hy Quang với biệt danh Dưa Hấu là một cô gái với vẻ ngoài mềm mại, dịu dàng nhưng bên trong lại rất cá tính và mạnh mẽ. Đối với Dưa Hấu, hạnh phúc đơn giản là những điều bình dị và gần gũi trong cuộc sống. Sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng gia đình cô cũng không hạnh phúc khi bố cô lại yêu một người phụ nữ khác.

Tình yêu mà Dưa Hấu dànhcho Trang Tự không ủy mị mà trầm lặng, ấm áp. Trang Tự là một nhận vật nam chứa đầy mâu thuẫn. Anh ta yêu Dưa Hấu nhưng lại để mặc cô hiểu lầm chuyện mình với Dung Dung mà không một lời giải thích. Trong khi đó, anh chàng Lâm Tự Sâm lại xuất hiện với một tư thái hoàn toàn khác. Mạnh mẽ và tràn đầy quyết đoán, anh công khai tình cảm mình dành cho Dưa Hấu, bảo vệ và luôn đứng về phía cô bất cứ lúc nào: “Anh đợi em tặng anh một vầng dương rạng rỡ”.

Cố Mạn đã đem đến cho độc giả một tác phẩm tuyệt vời với cách xây dựng hình ảnh, tính cách nhân vật đầy cá tính.

***

Cuối tháng Ba của năm cuối đại học, tôi kết thúc kỳ thực tập ở một cơ quan chuyên về kế toán, trở lại đại học ở Nam Kinh. Thực ra tôi rất muốn nằm ì ở nhà thêm mười ngày nửa tháng nữa để làm con sâu lười, nhưng rõ ràng tình mẹ bao la của mẹ tôi đã sắp cạn, thế là tôi, sau khi ấm ức quét sạch tủ lạnh trong nhà, đành nặng nề mệt mỏi lê tấm thân về Nam Kinh.

Lúc còn ở trên xe tôi gửi tin nhắn cho các bạn trong phòng ký túc xá: Dưa Hấu tớ đã lăn về Nam Kinh rồi đây, các cậu phải đứng xếp hàng ở cổng trường chào đón đó nhé!






Mười phút sau mới nhận được tin nhắn của Tư Tịnh: Cậu là ai, không quen.

Tôi cười hì hì, ngón tay bấm nhanh: Haizzz, vậy thì thôi, tội nghiệp tớ tay trái một con gà, tay phải một con vịt, nặng quá đi thôi, hay là tớ vứt lại trên xe cho rồi.

Lần này chỉ cách mười giây, và không chỉ một tin nhắn.

Tư Tịnh: A! Người yêu ơi hóa ra cậu về rồi à, đứng ở cổng trường đừng đi đâu, chị sẽ ra đón.

Tiểu Phượng: Dưa Hấu, ngày ngày nhớ mong mà không gặp, đến nay đã cùng gặm đùi vịt.

… Thật nhiệt tình tới mức sởn cả da gà.

Vừa xuống taxi, quả nhiên trông thấy một đám người rất nổi bật đứng ngay trước cổng, phòng của chúng tôi tổng cộng có sáu người, mà lại đến tận chín kẻ, năm nữ bốn nam…

Tất cả có một con gà một con vịt, đâu cần đưa cả họ hàng tới chứ? Tôi thầm hối hận đã không gặm trước một cái đùi gà trên taxi cho rồi.

“He he he he… Mọi người thật là trịnh trọng quá…”

Lão đại bước tới nhéo tai tôi: “Đồ chết tiệt, cậu thật biết lựa lúc mà về, bọn này hôm nay sẽ ăn liên hoan ở Hà Thịnh”.

Tôi đã hình thành phản xạ có điều kiện với hai chữ “Hà Thịnh” – Hà Thịnh = cá hấp dưa chua ngon nhất = thịt sợi xào ngon nhất = đậu phụ xào thịt cua ngon nhất…
...