Ngày... Tháng...
Cho một người đã xa!
Em tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài đầu mộng mị, tưởng rằng mọi chuyện chỉ là giấc mơ buồn, nhưng những gì em viết vẫn còn đây, và em hiểu rằng, em cần phải đối diện với sự thật, đừng tự đánh lừa mình nữa, ngốc nghếc ơi...
Cám ơn anh vì tất cả, em ngộ nhận, em lầm tưởng để rồi chỉ một mình em đau. Em mất anh, mà nói đúng hơn, đã bao giờ em có anh đâu để mà mất. Tình cảm anh dành cho em chỉ cao hơn tình bạn. Vậy mà em khoác cho nó tấm áo lung linh như sắc cầu vồng; nó đã tàn rồi, có chăng chăng còn cái nắng, nắng đến nhức nhối lòng em. Em đã khóc trước anh 5 ngày ngắn ngủi, 5 ngày em lầm tưởng để rồi hôm nay em chợt tỉnh, mình tự tặng mình câu thơ.
Để một ngày trong cơn mơ em thức.
Tưởng tượng ơi...em hóa đá mất rồi...
Sẽ chẳng bao giờ thời gian quay trở lại, anh đã ôm em, hôn lên mái tóc của em, em hạnh phúc nhưng em cũng đau đớn em đưa tay lùa vào mái tóc của anh và hiểu, ta đã xa nhau thật rồi, chẳng bao giờ đôi mắt ấy là của riêng em cả. Kiễng chân lên, hôn vào đôi mắt của anh mà thấy má mình nóng hỗi, nước mắt ơi, ta chẳng thể kìm lòng...
Ừ! Lại câu của em:
Lời cuối anh trao cũng chỉ thế thôi
"Em đừng khóc và đừng buồn anh nhé...!".
Ước gì mọi chuyện chỉ là mơ, và chút nữa đây em vẫn được gặp anh, vẫn được nhìn sâu vào đôi mắt anh - đôi mắt biết nói, nhưng em lại chợt tỉnh, mình chưa được yêu bao giờ, 5 ngày em có anh cũng là 5 ngày trời đổi gió, chỉ thấy lạnh và lạnh nhiều chiều hôm ấy em đã hạnh phúc vì tưởng rằng anh đã là của em, gió đùa cho tóc em rối tinh, còn anh khoác vai em và nói với em những gì, đến bây giờ em vẫn còn nhớ, chỉ là những câu nói thân mật, vậy mà em vẫn nghĩ đấy là những câu nói đầy ý nghĩa.
Ánh mắt của anh, giá như em có thể quên được, nó cứ ám ảnh em, sụp đỏ tất cả rồi, P. nhỉ. Anh là gió bay xa ngàn phương, chỉ thổi qua em một lần duy nhất, một lần thồi, đủ cho em hiểu thế nào là yêu và thế nào là đau, giá như em có thể dẹp bỏ mọi thứ để lao vào học như lời chúc của anh.
Em sẽ khép lại những trang nhật ký dành cho anh và coi đó là một kỷ niệm đẹp, đẹp nhưng buồn, chẳng còn gì để hy vọng dù đó là một tia mỏng manh. Em sẽ cố quên những gì mà từ trước tới nay anh dành cho em, lâu đài xây trên cát, sóng cuốn đổ nó rồi, P. ơi...
Những bài thơ và những gì em viết anh sẽ chẳng bao giờ được đọc nữa, nó sẽ trở thành vô duyên mất, em sẽ cất thật kỹ để lúc nào nhớ về anh em sẽ bỏ ra đọc và cũng sẽ nhớ về một thời em sống mãi trong mơ. Nhất ký khép lại, nhưng em vẫn luôn nghĩ về anh và vẫn nói rằng: em yêu anh. Có điều em sẽ không cho anh biết, em sẽ khoác cái áo lạnh lùng và tàn nhẫn để coi anh như một người anh trai thật sự.
Tạm biết anh, tạm biệt con người mà một thời em yêu đến thế, tạm biết ánh mắt biết nói, ánh mắt đã làm em phải yêu và phải suy nghĩ, ánh mắt ấy chẳng phải của em nhưng em vẫn sẽ cất giấu nó cho riêng mình, thôi nhé, từ nay em sẽ không viết về anh dẫu cho nỗi nhớ trong em vẫn đong đầy. Hãy cố coi đó chỉ là một giấc mơ, là một câu chuyện cổ tích không có hậu, là một thời yêu và một thời đau, là một thời chờ đợi, hy vọng để rồi thất vọng. Cứ tưởng tượng mãi vào, sụp đổ tất cả rồi, P. nhỉ!
Vĩnh biệt tình yêu của em, chúc cho trên bước đường anh đi sẽ chỉ có thành công và hạnh phúc, chúc cho ngọn gió của em sẽ có chỗ dừng và nơi đó sẽ là nơi bình yên cho tâm hồn và tình yêu của anh. Còn em, em không đủ khả năng để làm điều đó, chỉ biết đứng ngoài nhìn theo và chúc cho anh tất cả...!
Ngày... tháng...
Bình luận