Vào những tối mùa đông u buồn tĩnh lặng, tôi có thói quen đi dạo một mình, hoặc đôi khi cùng với một cậu nhóc hàng xóm, một cậu bé thích đạp lên những cái bóng người đổ dài trên mặt đường. Những chỗ khuyết ánh đèn cao áp, ta có thể thấy làn sương mờ đang giăng hãm một khoảng không. Với tiết trời lạnh giá của mùa đông, tôi có thể nhìn thấy hơi lạnh tỏa ra từ miệng của mình, cảm giác lớp vải áo quần dính vào da thịt. Trong cái lạnh như vậy, tôi thường có thói quen xoa xoa hai tay vào đôi tai, sau đó là vo vo cái mũi để người mình có cảm giác ấm lên.
Chán chê với hai cái bóng, cậu nhóc xoa hai tay vào nhau rồi hỏi tôi:
“Mình đi đâu vậy anh?”
“Đi dạo thôi, đi nữa không?”
“Thôi! Anh đi một mình đi, em về đây.”
Vừa dứt lời, cậu nhóc co chân chạy, chỉ thoáng chốc cậu ta
mất hút trong làn sương giăng kín khu biệt thự già nua xập xệ. Còn lại một mình, tôi rảo bước với hai tay đã đeo găng đút sâu
vào túi áo, cổ áo kéo cao, cổ thụt vào, mắt nhìn về phía trước với hàng mi vướng những giọt nước từ cành cây nhiễu xuống. Đi một mình giữa tối mùa đông, tôi có nhiều lý do để cảm nhận sự yên bình và những nỗi niềm trong lòng. Để nghỉ lấy hơi, tôi đứng lại lắng nghe tiếng chim cú mèo kêu trên đỉnh cây tùng. Khi tiếng chim thôi kêu, nhờ những bóng đèn cao áp, tôi nhìn thấy con chim bay từ cành cây này qua cành cây khác. Tôi hình dung đôi mắt sáng quắc của nó đang nhìn mình, hiển nhiên nó có thể nhìn thấy một sinh vật lạ lẫm và đơn độc ở dưới đất đang đắm chìm trong đêm giá lạnh bằng ý nghĩ mơ hồ nào đó.
Rồi tôi hít một hơi dài và tiếp tục rảo bước. Trong đêm đen tĩnh lặng này, đôi lúc vẫn có những chiếc xe vụt qua, cả những người có thói quen tản bộ ban đêm nữa. Họ đi lướt qua nhau với một nụ cười nhẹ. Tiếng gió rít dữ dội bên tai càng làm cho bạn muốn bắt chuyện với ai đó, dù chẳng quen. Ở cái xứ này, người ta dễ làm quen nhau là vậy. Tối đó có người nhờ tôi chỉ đường đến khách sạn Cảng Sài Gòn, tôi thản nhiên chỉ “Anh đi hết đường, quẹo trái, đi xuống con dốc và đụng một con đường song song với đường này, quẹo trái rồi đi tới giữa đường. Cảng Sài Gòn ở đó. Ok?”. Với chất giọng rặt miền xuôi, anh ta cảm ơn tôi rối rít. Có vẻ như tôi không có khiếu chỉ đường, nhưng đoạn đường này tìm khách sạn Cảng Sài Gòn cũng chẳng khó. Bởi vì, nơi đó cách chỗ tôi đang đứng chỉ vài trăm mét, trên một con đường song song.
Sau vài phút, tôi đã thấy cây mimosa đầu tiên. Bên bờ rào kín kẽ của khu hành chính tỉnh, hàng cây đứng đó với dáng vẻ buồn thảm. Để bước tới đó, tôi phải leo lên con dốc thoai thoải. Vì vậy tôi bước đi thật chậm, cảm nhận được bước chân nhẹ tâng trong không khí. Cây mimosa đây rồi, chẳng hiểu sao khi ấy bỗng dưng tôi tháo găng tay ra, và từ từ chạm tay vào nó. Thân cây
được bao lấy bởi lớp vỏ thô ráp màu ghi, mùa này hoa không đua nở, nhưng vẫn có lác đác vài bông trên cành. Theo suy nghĩ hiếu kỳ, tôi gõ gõ ngón tay mình lên thân cây như đang cố gắng chuyện trò với một người bạn, nhưng đáp lại vẫn chỉ có tiếng động từ ngón tay tôi gõ vào thân cây.
Tôi đi dọc con đường và chạm tay vào từng thân cây một, anh lính gác nhìn tôi vẻ khó hiểu. Nhưng nhận ra đó không phải phận sự của mình, anh ta để tôi tự do với sở thích quái lạ đó. Đoạn chạm đến cây cuối cùng, tôi ngoái nhìn lại. Hàng cây vẫn đứng im bất động, như thể chúng đứng đó để chứng kiến sự cô độc của con người. Như thể bàn tay tôi chạm vào chúng cũng chỉ là một sự tiếp xúc vô nghĩa. Mà quả đúng là vậy, bàn tay tôi đâu có phép thuật nào. Chỉ là trong tâm tư tôi lúc ấy muốn chạm vào thứ gì đó thuộc về mình. Như thành phố này, nơi tôi chỉ có thể về thăm vài ba hôm rồi lại đi.
Khi về đến nhà, tôi thấy mẹ đang ngồi trên sofa móc áo, còn ba đang xem tivi. Thỉnh thoảng ông cất lên lời bình phẩm, kiểu giống như nói lại câu của người thuyết minh. Trên gác, em trai tôi đang miệt mài học, chỉ còn hơn một năm nữa là nó kết thúc quãng đời học sinh của mình. Máng áo khoác vào giá treo, tôi leo lên gác. Đứng giữa căn phòng bít bùng, le lói thứ ánh sáng của cây đèn bàn và ô cửa sổ, tôi âm thầm nhìn ra ngoài. Qua khung kính cũ kỹ, hoen ố đã tồn tại hơn nửa thế kỷ, tôi thấy một khung trời bí ẩn hiện ra. Nhưng trong vẻ bí ẩn đó, thành phố vẫn đẹp. Sương khói quyện hòa, hàng cây thưa len lỏi trong các khu nhà cổ kính, con đường được nhuộm một màu vàng của ánh đèn cao áp. Phía nhà đối diện, bác hàng xóm trồng vài chậu lan rừng trên tầng thượng.
Đêm đó, tôi trằn trọc với những ý nghĩ vẩn vơ về một thành phố không bóng người. Chỉ có tôi và hàng cây mimosa tĩnh lặng.
Chỉ có tôi và những con đường hun hút xa xăm và chỉ có mình tôi với núi rừng xanh thẳm. Vì bởi lẽ, có những lúc tôi thấy mình như một đứa trẻ ở hành tinh này, nơi mà ai cũng chỉ thích làm người lớn. Và lẽ nào đó, tôi yêu thành phố của mình. Yêu tiếng chim cú mèo trong đêm, yêu mùi hoa loa kèn, yêu làn khói tỏa ra từ miệng, yêu mùi hương dạ lan nồng nàn, tôi cũng yêu em, cô gái mình hạc xương mai trong quá khứ của tôi. Và yêu cả mùa đông giá buốt của một thời tôi sống nơi căn hộ thân thương của gia đình.
Bình luận