Cửu Trọng Tử
Chương 226: Ngã tư đường
- Chương 1: Tranh chấp
- Chương 2: Bất đồng
- Chương 3: Chua xót
- Chương 4: Sống lại
- Chương 5: Về nhà
- Chương 6: Đậu gia
- Chương 7: Nghi hoặc
- Chương 8: Sinh chuyện
- Chương 9: Nha hoàn
- Chương 10: Mẫu thân
- Chương 11: Kế mẫu
- Chương 12: Khách đến
- Chương 13: Cãi nhau
- Chương 14: Mẹ chồng
- Chương 15: Chưa được thoả mãn
- Chương 16: Khẩn cầu
- Chương 17: Quạt tròn mùa thu
- Chương 18: Mùa xuân ấm áp
- Chương 19: Hôn sự
- Chương 20: Nước chảy
- Chương 21: Tranh luận
- Chương 22: Cữu cữu
- Chương 23: Muội muội
- Chương 24: Tâm tư
- Chương 25: Xúi giục
- Chương 26: Trước khi đi
- Chương 27: Bất ngờ
- Chương 28: Ăn tết
- Chương 29: Nói chuyện
- Chương 30: Lựa chọn
- Chương 31: Nghe lén
- Chương 32: Khác thường
- Chương 33: Không biết
- Chương 34: Hỗn loạn
- Chương 35: Xử trí
- Chương 36: Ở tạm
- Chương 37: Lời nói trong đêm
- Chương 38: Kỷ thị
- Chương 39: Liên hoàn
- Chương 40: Bắt bí
- Chương 41: Hãi hùng
- Chương 42: Phản ứng
- Chương 43: Sửa dây đàn
- Chương 44: Đao sắc
- Chương 45: Đồng ý
- Chương 46: Một nửa
- Chương 47: Tính toán
- Chương 48: Tính toán rõ ràng
- Chương 49: Chia cách
- Chương 50: Hỗ trợ
- Chương 51: Quy củ
- Chương 52: Cự tuyệt
- Chương 53: Điền trang
- Chương 54: Cố nhân
- Chương 55: Vào cửa
- Chương 56: Đoan ngọ
- Chương 57: Tổ phụ
- Chương 58: Tang sự
- Chương 59: Phúng viếng
- Chương 60: Chịu tang
- Chương 61: Tỷ muội
- Chương 62: Ba năm
- Chương 63: Phong ba
- Chương 64: Lật tẩy
- Chương 65: Hậu quả Hậu quả
- Chương 66: Bầu bạn
- Chương 67: Cứu vãn
- Chương 68: Gặp gỡ
- Chương 69: Cúc yến
- Chương 70: Xin giúp đỡ
- Chương 71: Bức ép lẫn nhau
- Chương 72: Nhúng tay
- Chương 73: Sở cầu
- Chương 74: Thu nhận
- Chương 75: Thẳng thắn thành khẩn
- Chương 76: Thỏa thuận
- Chương 77: Vào phủ
- Chương 78: Làm ăn
- Chương 79: Bái kiến
- Chương 80: Vui sướng
- Chương 81: Ô Thiện
- Chương 82: Du ngoạn
- Chương 83: Hôn sự
- Chương 84: Gợn sóng
- Chương 85: Kỷ Vịnh
- Chương 86: Điền trang
- Chương 87: Bắt cóc
- Chương 88: Kinh ngạc
- Chương 89: Đánh người
- Chương 90: Xôn xao
- Chương 91: Đâm
- Chương 92: Phản ứng
- Chương 93: Cự tuyệt
- Chương 94
- Chương 95: Đổi ý
- Chương 96: Trở về
- Chương 97: Tình cờ gặp
- Chương 98: Gây xích mích
- Chương 99: Ghi hận
- Chương 100: Tái kiến
- Chương 101: Hoảng hốt
- Chương 102: Câu Đối Xuân
- Chương 103: Hà Dục
- Chương 104: Cầu thân
- Chương 105: Một Mũi Tên
- Chương 106: Ô Gia
- Chương 107: Chồng trước
- Chương 108: Ngụy gia
- Chương 109: Đến chậm
- Chương 110: Khó cả đôi đường
- Chương 111: Tửu lâu
- Chương 112: Bí ẩn
- Chương 113: Mưa to
- Chương 114: Tìm nơi trọ
- Chương 115: Kiếp trước
- Chương 116: Tương gia
- Chương 117: Chủ ý
- Chương 118: Động thủ
- Chương 119: Đàm phán
- Chương 120: Nói chuyện
- Chương 121: Bày mưu
- Chương 122: Tiễn bước
- Chương 123: Chim xanh
- Chương 124: Báo tin
- Chương 125: Tin người chết
- Chương 126: Tống gia
- Chương 127: Gieo trồng gấp
- Chương 128: Tỏ lời cảm ơn
- Chương 129: Nói chuyện
- Chương 130: Nghỉ mát
- Chương 131: Bằng hữu
- Chương 132: Gặp mặt
- Chương 133: Bài bạc
- Chương 134: Săn bắn mùa thu
- Chương 135: Tỷ thí
- Chương 136: Mê muội
- Chương 137: Trước khi đi
- Chương 138: Đố kỵ
- Chương 139: Tính toán
- Chương 140: Đấu trí
- Chương 141: Kinh Hãi
- Chương 142: Khắc phục hậu quả
- Chương 143: Xác nhận
- Chương 144: Tin dữ
- Chương 145: Gặp nạn
- Chương 146: Mưa to
- Chương 147: Nghiệp Chướng
- Chương 148: Chất Vấn
- Chương 149: Chạy Trốn
- Chương 150: Thức tỉnh
- Chương 151: Vô Công
- Chương 152: Phản kích
- Chương 153: Ra tay tức thì
- Chương 154: Sứ giả
- Chương 155: Điều kiện
- Chương 156: Quyết định
- Chương 157: Biện Pháp
- Chương 158: Cập kê
- Chương 159: Khách phương xa
- Chương 160: Lễ vật
- Chương 161: Trâm gỗ
- Chương 162: Thi Hội
- Chương 163: Thám hoa
- Chương 164: Khoan thai
- Chương 165: Phía sau núi
- Chương 166: Tốt-Xấu
- Chương 167: Giết gà dọa khỉ
- Chương 168: Công trình trị thủy
- Chương 169: Người phụ tá
- Chương 170: Xác định
- Chương 171: Thử
- Chương 172: Sai lầm
- Chương 173: Mất mát
- Chương 174: Uống rượu
- Chương 175: Ngẫu nhiên
- Chương 176: Qua lại
- Chương 177: Qua lại
- Chương 178: Nghỉ qua đêm
- Chương 179: Giằng co
- Chương 180: Hãm hại
- Chương 181: Thay đổi
- Chương 182: Hỏi
- Chương 183: Lên Kinh
- Chương 184: Thân thích
- Chương 185: Không quyết
- Chương 186: Phất tay áo
- Chương 187: Một lần nữa
- Chương 188: Ứng Đối
- Chương 189: Ra tay
- Chương 190: Tâm sự
- Chương 191: Giáo huấn
- Chương 192: Bối rối
- Chương 193: Đánh thẳng
- Chương 194: Đối sách
- Chương 195: Biến hóa
- Chương 196: Nguyện vọng
- Chương 197: Trù tính
- Chương 198: Quả ngọt
- Chương 199: Hoàng tước*
- Chương 200: Cười lạnh
- Chương 201: Đáp ứng
- Chương 202: Hôn lễ
- Chương 203: Bái đường
- Chương 204: Nhẹ nhàng
- Chương 205: Ra mặt
- Chương 206: Phẫn uất
- Chương 207: Thê thảm
- Chương 208: Ngày hôm sau
- Chương 209: Sai lầm
- Chương 210: Sai thì sai
- Chương 211: Đả thảo*
- Chương 212: Thừa nhận
- Chương 213: Kinh xà
- Chương 214: Ba ngày
- Chương 215: Đến tai
- Chương 216: Ân cần
- Chương 217: Làm mối
- Chương 218: Quyết liệt
- Chương 219: Tiến thoái
- Chương 220: Lọt vào mắt
- Chương 221: Sét đánh
- Chương 222: Không kịp
- Chương 223: Bổ cứu
- Chương 224: Hoang mang
- Chương 225: Uớc hẹn
- Chương 226: Ngã tư đường
- Chương 227: Mọi người
- Chương 228: Nhất nhất
- Chương 229: Bôn tẩu
- Chương 230: Bẩm báo
- Chương 231: Suy đoán
- Chương 232: Dò hỏi
- Chương 233: Cố ý
- Chương 234: Vở cuối
- Chương 235: Xuất cung
- Chương 236: Uớc định
- Chương 237: Can thiệp
- Chương 238: Thôi trang*
- Chương 239: Đồ cưới
- Chương 240: Sai lầm
- Chương 241: Con nối dõi
- Chương 242: Nhìn thấu
- Chương 243: Xuất giá
- Chương 244: Vào cửa
- Chương 245: Tân hôn
- Chương 246: Vui buồn
- Chương 247: Sáng hôm sau
- Chương 248: Nhận người thân
- Chương 249: Quẫn bách
- Chương 250: Nhắc nhở
- Chương 251: Lại mặt
- Chương 252: Luận bàn thứ tự
- Chương 253: Không cam lòng
- Chương 254: Buồn bực
- Chương 255: Danh phận
- Chương 256: Kiểm kê
- Chương 257: Hỏi thăm
- Chương 258: Phòng tối
- Chương 259: Hù dọa
- Chương 260: Ngày thứ chín
- Chương 261: Nghi vấn
- Chương 262: Tiến cung
- Chương 263: Phu nhân
- Chương 264: Đột ngột
- Chương 265: Phong cáo
- Chương 266: Nhìn nhau
- Chương 267: Bái phỏng
- Chương 268: Hiểu lầm
- Chương 269: Tên cửa hiệu
- Chương 270: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 271: Giận chó đánh mèo
- Chương 272: Cầm sắt
- Chương 273: Ra ngoài
- Chương 274: Đừng nghĩ
- Chương 275: Hỏa hoạn
- Chương 276: Gan lớn
- Chương 277: Che trời
- Chương 278: Lệnh bài
- Chương 279: Chặn đường
Vất vả sao?
Vất vả.
Nhưng nỗi vất vả này so với việc cùng con cái lục đục, cốt nhục chia lìa thì có đáng gì?
Đậu Chiêu nhớ tới đủ chuyện trong kiếp trước, ánh mắt mờ mịt, vô cùng xót xa.
Lần này li biệt, nàng và Tống Mặc có lẽ từ nay về sau không còn cơ hội gặp lại nữa.
Có một số chuyện, nói rõ ràng vẫn tốt hơn.
Đậu Chiêu không muốn để Tống Mặc cảm thấy tiếc nuối hay xót xa.
Tựa như những gì nàng phải trải qua trong kiếp trước vậy, vì mẫu thân sinh tử phân ly mà không thể hiểu rõ chuyện năm đó, trong lúc mơ hồ, nàng sẽ luôn suy đoán về cái chết của mẫu
thân, có đôi khi còn nghĩ chuyện này có liên quan gì đến mình không. Nếu để Tống Mặc cứ thế mà đi, năm tháng sau này, hắn nhớ tới chuyện này,
chắc chắn cũng sẽ như mình, canh cánh trong lòng.
Nàng hỏi Tống Mặc: “Ngươi tập võ từ nhỏ, cảm thấy khổ sao?”
Tống Mặc hơi bất ngờ, nghĩ nghĩ nhưng vẫn rất chân thành đáp: “Không biết là khổ!”
“Nhưng chúng ta nhìn các ngươi luyện võ lại cảm thấy rất khổ.” Đậu Chiêu lại hỏi, “Vì sao ngươi không biết là khổ?”
Tống Mặc suy nghĩ rồi nói. “Có thể là vì ta cảm thấy ‘Cày cấy một phần, thu hoạch một phần’, cho nên không biết là khổ chăng?”
“Ngươi còn nhỏ tuổi đã bắt đầu quản lý Di Chí đường, có cảm thấy khổ không?”
Tống Mặc cười nói: “Ta là Thế tử gia phủ
Anh Quốc công, quản lý Di Chí đường vốn là chuyện của ta, sao có thể cảm thấy khổ được?”
Đậu Chiêu nói: “Vậy sau khi ngươi và phụ
thân trở mặt, chiếm thượng phong so với phụ thân mình ở mọi mặt, nhất
định cũng cảm thấy rất đắc ý chứ?”
Tống Mặc sửng sốt.
Đậu Chiêu không đợi hắn trả lời, đã nói:
“Ta nghe Trần tiên sinh nói, từ sau khi quốc công gia bắt nhị gia ở
thượng phòng đọc sách, ngươi cũng rất ít khi gặp nhị gia, trong lòng
ngươi có thấy khổ không?”
Tống Mặc mở to hai mắt, lại như có chút suy nghĩ, thoáng có chút hiểu được tâm tư của nàng.
“Cho nên ta lo liệu việc nội trợ cũng
không biết là khổ.” Đậu Chiêu cười nhìn hắn. “Nước đến đất chặn, binh
đến tướng ngăn. Đến đến đi đi chẳng qua cũng chỉ là mấy chuyện này, ngay cả xảy ra sai lầm, nghĩ cách bổ cứu là được. Chơi đùa tính kế với Đông
phủ cũng không khổ. Bọn họ với ta có quan hệ huyết thống. Bọn họ có thể
nhường ta một trượng thì ta có thể nhường bọn họ ba thước. Cho dù là cô
phụ ta, cũng chẳng qua chỉ là nỗi đau lòng nhất thời, mình cũng có thể
bỏ qua.” Nàng nghiêng đầu đi, nhìn bóng cây loang lổ trên mặt đất, nhẹ
giọng nói: “Lúc trước đây ta luôn cảm thấy mình không cha không mẹ,
không có huynh đệ thủ túc, cô đơn tĩnh mịch. Sau này lớn lên rất mong có người làm bạn, rất mong người đó có thể luôn đối xử tốt với ta cho dù
cả tất cả mọi người đều vứt bỏ ta. Cho nên ta biết rõ hắn có nhiều tật
xấu như vậy nhưng ta vẫn nguyện ý ở bên hắn.” Nàng nói tới đây, nhìn
Tống Mặc hơi mỉm cười. “Huống chi ta cũng là người, cũng có tật xấu.
Trong lúc ta nhẫn nhịn người khác, chưa biết chừng người ta cũng đang
nhẫn nhịn ta đó? Nhưng có người ở bên cạnh dù sao cũng hơn một mình cô
đơn chứ?”
Nàng nói hẳn là Ngụy Đình Du?
Dưới ánh trăng, nụ cười của nàng trông
tái nhợt mà mỏng manh, tựa như có bàn tay vô hình bóp thắt lấy tim Tống
Mặc khiến cho hắn cảm thấy không thở nổi.
“Nhưng tình cảm cốt nhục thì lại khác.”
Đậu Chiêu ngập ngừng nói. “Huyết nhục tương liên… Bất luận thế nào cũng
không thể dứt bỏ được.” Gương mặt của đứa nhỏ giờ đã dần phai mờ trong
trí nhớ Đậu Chiêu, ghi nhớ trong lòng cũng là cảm giác đau khổ và hạnh
phúc mà thôi. “Nó đau ngươi sẽ đau, nó vui ngươi cũng vui, mặc kệ ngươi
đi đến đâu, chỉ cần ngươi còn nhớ thì sẽ không thể buông tay.”
Tống Mặc vô cùng khiếp sợ.
Đậu Chiêu đang sợ hãi!
Nàng lại sợ lập gia đình!
Là nguyên nhân nào khiến nàng suy nghĩ như vậy?
Là vì cái chết của mẫu thân nàng?
Hay là Đậu Minh gả thay?
Hoặc là Kỷ gia đứng giữa chen chân?
Hắn nhớ rõ, Đậu Chiêu và Kỷ Vịnh là lớn lên bên nhau từ nhỏ!
Đậu Chiêu như vậy khiến hắn vô cùng đau lòng.
Hắn nhớ tới Trần Khúc Thủy, Đoạn Công
Nghĩa, Tố Tâm… theo hầu Đậu Chiêu. Có phải vì là vậy nên bên cạnh nàng
mới có cao thủ như rừng?
Thậm chí hắn còn nghĩ tới sự vô tình của phụ thân với mình.
Tống Mặc như nhớ tới ban đêm lạnh như
băng ấy, nhớ đến buổi tối mùa xuân ấm áp giục người say giấc nồng, nhưng nhắm mắt lại chính là đêm suối vàng!
Hắn không nhịn được, nắm lấy tay Đậu
Chiêu nói: “Nàng nếu đã biết rằng nàng mắc bệnh hiểm nghèo, phụ thân ta
vì thể diện chắc chắn sẽ từ hôn, vậy trước khi chưa gặp ta sao nàng
không sử dụng kế sách này?”
Vẻ mặt Tống Mặc rất nghiêm túc khiến cho Đậu Chiêu có chút kinh ngạc.
“Có phải vì nàng cảm thấy, chuyện này giao cho ta, ta nhất định sẽ cho nàng câu trả lời thuyết phục?” Tống Mặc nín thở nói.
Đậu Chiêu không khỏi gật gật đầu.
Nàng thật sự đã nghĩ như vậy.
Không ai hiểu rõ bản lĩnh của Tống Mặc hơn nàng.
Nếu Tống Mặc có thể trong mấy ngày ngắn
ngủi khiến cho Tống Nghi Xuân vội vã cầu hôn mình cho hắn thì chắc chắn
sẽ có cách để nàng an toàn giải trừ hôn ước này.
Câu trả lời của Đậu Chiêu khiến đáy mắt Tống Mặc hiện lên một tia sáng khác thường.
“Vậy nàng có thể như lần trước, lại tin
tưởng ta không?” Hắn nhìn Đậu Chiêu chăm chú, “Không bằng nàng gả cho ta đi! Ta không thể giúp được gì thì cũng có thể bảo vệ cho nàng chu đáo!”
Đậu Chiêu ngạc nhiên.
Mình đã nói đến nước này mà Tống Mặc vẫn còn muốn thành thân với nàng?
Nàng đương nhiên sẽ không tự kỉ đến độ cảm thấy Tống Mặc coi trọng mình.
Nhưng Đậu Chiêu còn nhớ rõ, kiếp trước bên người Tống Mặc là những nữ tử thế nào!
Khi đó trong kinh thành hắn luôn kiêu
ngạo tùy hứng thích làm gì thì làm, lại chẳng có trưởng bối ước thúc,
những người đó cũng vẫn chẳng thể khiến hắn yêu thích để hắn lấy vào
nhà. Trước đừng nói nàng lớn hơn Tống Mặc một tuổi mà chỉ riêng việc
nàng trải qua một kiếp người mà tính cách trở nên nặng nề hơn, ngoài xem sổ sách, quản lý gia sự, xử lý công việc thì cũng chỉ chăm sóc hoa cỏ,
đừng nói cái gì mà nói chuyện vui vẻ hài hước mà ôn lương nhàn tĩnh cũng chẳng dám nhận. Cho nên nàng càng không thể!
Nàng không khỏi bật thốt lên hỏi: “Vì sao?”
Vì sao?
Tống Mặc thoáng trầm tư.
Đúng vậy!
Vì sao nhỉ?
Hoàn cảnh của Đậu Chiêu tuy khiến người
ta thương tiếc nhưng nàng cũng không phải là người yếu đuối đáng thương. Hoàn toàn ngược lại, vì thế mà nàng càng cứng cỏi hơn, càng quyết
đoán, càng cương nghị hơn. Hắn có gì mà phải lo lắng?
Gió đêm thu thổi qua, lá cây xào xạc
khiến người ta cảm thấy lạnh đến tận xương. Nhưng vì ở bên Đậu Chiêu, vì có một người có thể cùng mình nói những tâm tư thầm kín, cảm giác lạnh
lẽo ấy cũng có thể xem nhẹ.
“Chẳng phải nàng nói có người ở bên cũng
còn hơn một mình cô đơn sao.” Hắn cười nói. “So với để phụ thân ta thao
túng hôn sự của ta, chẳng bằng cưới nàng, ít nhất giữa chúng ta còn có
thể nói chuyện, có thể nói với nhau rằng chẳng bằng làm bằng hữu còn
hơn.”
“A!” Đậu Chiêu trừng đôi mắt hạnh, nghĩ tới chuyện cha con họ Tống phản bội nhau.
Nhất thời, nàng như nhìn thấy bóng dáng Tống Mặc dù có là tiền hô hậu ủng thì vẻ mặt vẫn cô đơn, bóng dáng vẫn tịch liêu ấy.
Trên thực tế, hoàn cảnh của hai người cũng có chút tương tự.
Lòng Đậu Chiêu thoáng dâng lên cảm giác bi thương.
Dưới mái hiên, đèn lồng đỏ thẫm ánh lên mặt đất, trong vườn có tiếng côn trùng kêu.
Tống Mặc thấp giọng nói: “Đậu Chiêu, nàng đừng ngại cẩn thận suy nghĩ lời ta nói xem sao. So với ở lại Đậu gia
đau khổ giãy dụa, chẳng bằng đến Di Chí đường. Ít nhất đám người Trần
Khúc Thủy, Đoạn Công Nghĩa có thể quang minh chính đại đi theo nàng.”
Đậu Chiêu im lặng.
Tống Mặc cáo từ: “Ta chờ tin tức của nàng!”
Đậu Chiêu cả đêm không ngủ.
Có lẽ kiếp trước Tống Mặc đã để lại cho nàng ấn tượng quá sâu đậm.
Không ai có khả năng khiến nàng yên tâm
như Tống Mặc đã làm, cũng không phải nhà nào cũng có thể khiến nàng
kiêng dè như phủ Anh Quốc công.
Nhưng lời Tống Mặc nói cũng rất có đạo lý.
So với ở lại Đậu gia đau khổ giãy dụa, chẳng biết khi nào mới có thể xuất đầu lộ diện thì chẳng bằng gả đến phủ Anh Quốc công.
Nàng cũng có thể thoải mái không cần giấu diếm như bây giờ.
Đi hay là không đi?
Tống Mặc nói chờ tin của nàng là ý chờ
nàng tung tin đồn nói mình có bệnh hiểm nghèo thì hắn sẽ lựa thời cơ để
hành sự, giải trừ hôn ước của hai người? Hay là đợi nàng đưa ra câu trả
lời rồi sẽ bắt tay giải trừ hôn ước?
Đậu Chiêu cảm thấy mình như đứng trước ngã tư đường.
Gả đến phủ Anh Quốc công, gian nan khó khăn là có thể thấy rõ.
Chẳng lẽ mình không còn con đường nào khác để đi sao?
Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Đậu Chiêu hoảng hốt không thể đưa ra quyết định.
Chỉ mong thời gian ngưng đọng ở giây phút này, đợi đến khi nàng quyết định rồi lại tiếp tục mặt trời lên mặt
trăng lặn là tốt rồi.
Mà Tống Mặc đứng trước cửa sổ thư phòng nhìn ánh trăng, không khỏi thở dài thật dài.
Đã sang ngày thứ ba, Đậu gia không có động tĩnh gì.
Không thấy có tin truyền ra nói Đậu Chiêu có bệnh hiểm nghèo, cũng không có chuyện vì ngẩng cao đầu gả con gái mà làm khó Tống gia.
Sửa sang phòng, bài trí phòng cười, viết thiệp mời, chuẩn bị phòng thu chi… Mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi.
Đậu Minh nhận được thiệp mời lại hừng hực chạy đến ngõ Tĩnh An Tự.
“Tỷ tỷ con thực sự sẽ thành thân với Thế tử gia Tống Nghiên Đường của phủ Anh Quốc công?”
Nàng khó tin hỏi Đậu Thế Anh.
“Chuyện này còn là giả được sao.” Đậu Thế Anh giải quyết xong hôn sự của trưởng nữ, tâm tình tốt lên, như trẻ ra
đến mười tuổi liền, nghĩ đến những chuyện Đậu Minh đã làm với Đậu Chiêu, ông dặn dò Đậu Minh: “Đến lúc đó con tặng quà cưới cho tỷ tỷ nhớ phải
tặng đại lễ đó. Con và Tế Ninh hầu nhớ phải cùng về uống rượu mừng!”
Đậu Minh lòng giận dữ nhưng nghĩ mấy hôm
nay phụ thân vẫn đang giận mình, sao dám phát tác? Không chỉ là vậy,
nàng còn ôm tay Đậu Thế Anh mà làm nũng: “Người đừng cứ Tế Ninh hầu Tế
Ninh hầu mãi, chàng là con rể của người đó! Tự của chàng là Bội Cẩn!”
Đậu Thế Anh không cười đùa hi hi ha ha
như thường ngày với nàng mà chỉ gật đầu qua loa, nghiêm túc nói với
nàng. “Con đã thành thân làm vợ người ta rồi, nên đi đứng cho ra dáng
mới được. Sao hơi chút đã lại kéo tay áo ta làm nũng được?”
Đậu Minh lại chu miệng khẽ cười nói: “Chẳng phải vì con nhớ phụ thân quá sao?”
Đậu Thế Anh thấy con gái như vậy, lắc đầu thở dài, vẻ mặt hơi thoải mái lại.
Đậu Minh lại hỏi Đậu Thế Anh: “Vậy sao
phủ Anh Quốc công lại nhìn trúng tỷ tỷ? Con nghe nói Thế tử gia kia còn
nhỏ hơn tỷ tỷ, hơn nữa giết chóc thành tính, ngay cả hộ vệ nhà mình cũng chẳng tha…”
“Đừng có nói bậy!” Đậu Thế Anh giận dữ
khiển trách. “Tỷ tỷ nhà mình, sao con lại như đám nữ nhân phố phường,
nghe gió nghĩ là mưa, nghe lời đồn bậy.” Lại nói. “Chuyện này ta đã hỏi
chính Anh Quốc công rồi, Anh Quốc công cũng nói không có chuyện đó, con
là muội muội của Thọ Cô, đừng để ta lại nghe được mấy lời như vậy nữa.”
Đậu Minh không cho là đúng, còn đang định nói thêm gì đó thì Cao Thăng đã bước vào nói. “Lão gia, Thái đại nhân,
Từ đại nhân ở Hàn Lâm viện đến.”
Sắc mặt Đậu Thế Anh hòa hoãn lại, nói mấy câu “về sau không nên như vậy” với Đậu Minh rồi sửa sang vạt áo, ra đại sảnh.
Đậu Minh không khỏi dậm chân, xoay người đến sương phòng nơi Vương Ánh Tuyết bị giam giữ.
- Chương 1: Tranh chấp
- Chương 2: Bất đồng
- Chương 3: Chua xót
- Chương 4: Sống lại
- Chương 5: Về nhà
- Chương 6: Đậu gia
- Chương 7: Nghi hoặc
- Chương 8: Sinh chuyện
- Chương 9: Nha hoàn
- Chương 10: Mẫu thân
- Chương 11: Kế mẫu
- Chương 12: Khách đến
- Chương 13: Cãi nhau
- Chương 14: Mẹ chồng
- Chương 15: Chưa được thoả mãn
- Chương 16: Khẩn cầu
- Chương 17: Quạt tròn mùa thu
- Chương 18: Mùa xuân ấm áp
- Chương 19: Hôn sự
- Chương 20: Nước chảy
- Chương 21: Tranh luận
- Chương 22: Cữu cữu
- Chương 23: Muội muội
- Chương 24: Tâm tư
- Chương 25: Xúi giục
- Chương 26: Trước khi đi
- Chương 27: Bất ngờ
- Chương 28: Ăn tết
- Chương 29: Nói chuyện
- Chương 30: Lựa chọn
- Chương 31: Nghe lén
- Chương 32: Khác thường
- Chương 33: Không biết
- Chương 34: Hỗn loạn
- Chương 35: Xử trí
- Chương 36: Ở tạm
- Chương 37: Lời nói trong đêm
- Chương 38: Kỷ thị
- Chương 39: Liên hoàn
- Chương 40: Bắt bí
- Chương 41: Hãi hùng
- Chương 42: Phản ứng
- Chương 43: Sửa dây đàn
- Chương 44: Đao sắc
- Chương 45: Đồng ý
- Chương 46: Một nửa
- Chương 47: Tính toán
- Chương 48: Tính toán rõ ràng
- Chương 49: Chia cách
- Chương 50: Hỗ trợ
- Chương 51: Quy củ
- Chương 52: Cự tuyệt
- Chương 53: Điền trang
- Chương 54: Cố nhân
- Chương 55: Vào cửa
- Chương 56: Đoan ngọ
- Chương 57: Tổ phụ
- Chương 58: Tang sự
- Chương 59: Phúng viếng
- Chương 60: Chịu tang
- Chương 61: Tỷ muội
- Chương 62: Ba năm
- Chương 63: Phong ba
- Chương 64: Lật tẩy
- Chương 65: Hậu quả Hậu quả
- Chương 66: Bầu bạn
- Chương 67: Cứu vãn
- Chương 68: Gặp gỡ
- Chương 69: Cúc yến
- Chương 70: Xin giúp đỡ
- Chương 71: Bức ép lẫn nhau
- Chương 72: Nhúng tay
- Chương 73: Sở cầu
- Chương 74: Thu nhận
- Chương 75: Thẳng thắn thành khẩn
- Chương 76: Thỏa thuận
- Chương 77: Vào phủ
- Chương 78: Làm ăn
- Chương 79: Bái kiến
- Chương 80: Vui sướng
- Chương 81: Ô Thiện
- Chương 82: Du ngoạn
- Chương 83: Hôn sự
- Chương 84: Gợn sóng
- Chương 85: Kỷ Vịnh
- Chương 86: Điền trang
- Chương 87: Bắt cóc
- Chương 88: Kinh ngạc
- Chương 89: Đánh người
- Chương 90: Xôn xao
- Chương 91: Đâm
- Chương 92: Phản ứng
- Chương 93: Cự tuyệt
- Chương 94
- Chương 95: Đổi ý
- Chương 96: Trở về
- Chương 97: Tình cờ gặp
- Chương 98: Gây xích mích
- Chương 99: Ghi hận
- Chương 100: Tái kiến
- Chương 101: Hoảng hốt
- Chương 102: Câu Đối Xuân
- Chương 103: Hà Dục
- Chương 104: Cầu thân
- Chương 105: Một Mũi Tên
- Chương 106: Ô Gia
- Chương 107: Chồng trước
- Chương 108: Ngụy gia
- Chương 109: Đến chậm
- Chương 110: Khó cả đôi đường
- Chương 111: Tửu lâu
- Chương 112: Bí ẩn
- Chương 113: Mưa to
- Chương 114: Tìm nơi trọ
- Chương 115: Kiếp trước
- Chương 116: Tương gia
- Chương 117: Chủ ý
- Chương 118: Động thủ
- Chương 119: Đàm phán
- Chương 120: Nói chuyện
- Chương 121: Bày mưu
- Chương 122: Tiễn bước
- Chương 123: Chim xanh
- Chương 124: Báo tin
- Chương 125: Tin người chết
- Chương 126: Tống gia
- Chương 127: Gieo trồng gấp
- Chương 128: Tỏ lời cảm ơn
- Chương 129: Nói chuyện
- Chương 130: Nghỉ mát
- Chương 131: Bằng hữu
- Chương 132: Gặp mặt
- Chương 133: Bài bạc
- Chương 134: Săn bắn mùa thu
- Chương 135: Tỷ thí
- Chương 136: Mê muội
- Chương 137: Trước khi đi
- Chương 138: Đố kỵ
- Chương 139: Tính toán
- Chương 140: Đấu trí
- Chương 141: Kinh Hãi
- Chương 142: Khắc phục hậu quả
- Chương 143: Xác nhận
- Chương 144: Tin dữ
- Chương 145: Gặp nạn
- Chương 146: Mưa to
- Chương 147: Nghiệp Chướng
- Chương 148: Chất Vấn
- Chương 149: Chạy Trốn
- Chương 150: Thức tỉnh
- Chương 151: Vô Công
- Chương 152: Phản kích
- Chương 153: Ra tay tức thì
- Chương 154: Sứ giả
- Chương 155: Điều kiện
- Chương 156: Quyết định
- Chương 157: Biện Pháp
- Chương 158: Cập kê
- Chương 159: Khách phương xa
- Chương 160: Lễ vật
- Chương 161: Trâm gỗ
- Chương 162: Thi Hội
- Chương 163: Thám hoa
- Chương 164: Khoan thai
- Chương 165: Phía sau núi
- Chương 166: Tốt-Xấu
- Chương 167: Giết gà dọa khỉ
- Chương 168: Công trình trị thủy
- Chương 169: Người phụ tá
- Chương 170: Xác định
- Chương 171: Thử
- Chương 172: Sai lầm
- Chương 173: Mất mát
- Chương 174: Uống rượu
- Chương 175: Ngẫu nhiên
- Chương 176: Qua lại
- Chương 177: Qua lại
- Chương 178: Nghỉ qua đêm
- Chương 179: Giằng co
- Chương 180: Hãm hại
- Chương 181: Thay đổi
- Chương 182: Hỏi
- Chương 183: Lên Kinh
- Chương 184: Thân thích
- Chương 185: Không quyết
- Chương 186: Phất tay áo
- Chương 187: Một lần nữa
- Chương 188: Ứng Đối
- Chương 189: Ra tay
- Chương 190: Tâm sự
- Chương 191: Giáo huấn
- Chương 192: Bối rối
- Chương 193: Đánh thẳng
- Chương 194: Đối sách
- Chương 195: Biến hóa
- Chương 196: Nguyện vọng
- Chương 197: Trù tính
- Chương 198: Quả ngọt
- Chương 199: Hoàng tước*
- Chương 200: Cười lạnh
- Chương 201: Đáp ứng
- Chương 202: Hôn lễ
- Chương 203: Bái đường
- Chương 204: Nhẹ nhàng
- Chương 205: Ra mặt
- Chương 206: Phẫn uất
- Chương 207: Thê thảm
- Chương 208: Ngày hôm sau
- Chương 209: Sai lầm
- Chương 210: Sai thì sai
- Chương 211: Đả thảo*
- Chương 212: Thừa nhận
- Chương 213: Kinh xà
- Chương 214: Ba ngày
- Chương 215: Đến tai
- Chương 216: Ân cần
- Chương 217: Làm mối
- Chương 218: Quyết liệt
- Chương 219: Tiến thoái
- Chương 220: Lọt vào mắt
- Chương 221: Sét đánh
- Chương 222: Không kịp
- Chương 223: Bổ cứu
- Chương 224: Hoang mang
- Chương 225: Uớc hẹn
- Chương 226: Ngã tư đường
- Chương 227: Mọi người
- Chương 228: Nhất nhất
- Chương 229: Bôn tẩu
- Chương 230: Bẩm báo
- Chương 231: Suy đoán
- Chương 232: Dò hỏi
- Chương 233: Cố ý
- Chương 234: Vở cuối
- Chương 235: Xuất cung
- Chương 236: Uớc định
- Chương 237: Can thiệp
- Chương 238: Thôi trang*
- Chương 239: Đồ cưới
- Chương 240: Sai lầm
- Chương 241: Con nối dõi
- Chương 242: Nhìn thấu
- Chương 243: Xuất giá
- Chương 244: Vào cửa
- Chương 245: Tân hôn
- Chương 246: Vui buồn
- Chương 247: Sáng hôm sau
- Chương 248: Nhận người thân
- Chương 249: Quẫn bách
- Chương 250: Nhắc nhở
- Chương 251: Lại mặt
- Chương 252: Luận bàn thứ tự
- Chương 253: Không cam lòng
- Chương 254: Buồn bực
- Chương 255: Danh phận
- Chương 256: Kiểm kê
- Chương 257: Hỏi thăm
- Chương 258: Phòng tối
- Chương 259: Hù dọa
- Chương 260: Ngày thứ chín
- Chương 261: Nghi vấn
- Chương 262: Tiến cung
- Chương 263: Phu nhân
- Chương 264: Đột ngột
- Chương 265: Phong cáo
- Chương 266: Nhìn nhau
- Chương 267: Bái phỏng
- Chương 268: Hiểu lầm
- Chương 269: Tên cửa hiệu
- Chương 270: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 271: Giận chó đánh mèo
- Chương 272: Cầm sắt
- Chương 273: Ra ngoài
- Chương 274: Đừng nghĩ
- Chương 275: Hỏa hoạn
- Chương 276: Gan lớn
- Chương 277: Che trời
- Chương 278: Lệnh bài
- Chương 279: Chặn đường