Cửu Trọng Tử
Chương 133: Bài bạc
- Chương 1: Tranh chấp
- Chương 2: Bất đồng
- Chương 3: Chua xót
- Chương 4: Sống lại
- Chương 5: Về nhà
- Chương 6: Đậu gia
- Chương 7: Nghi hoặc
- Chương 8: Sinh chuyện
- Chương 9: Nha hoàn
- Chương 10: Mẫu thân
- Chương 11: Kế mẫu
- Chương 12: Khách đến
- Chương 13: Cãi nhau
- Chương 14: Mẹ chồng
- Chương 15: Chưa được thoả mãn
- Chương 16: Khẩn cầu
- Chương 17: Quạt tròn mùa thu
- Chương 18: Mùa xuân ấm áp
- Chương 19: Hôn sự
- Chương 20: Nước chảy
- Chương 21: Tranh luận
- Chương 22: Cữu cữu
- Chương 23: Muội muội
- Chương 24: Tâm tư
- Chương 25: Xúi giục
- Chương 26: Trước khi đi
- Chương 27: Bất ngờ
- Chương 28: Ăn tết
- Chương 29: Nói chuyện
- Chương 30: Lựa chọn
- Chương 31: Nghe lén
- Chương 32: Khác thường
- Chương 33: Không biết
- Chương 34: Hỗn loạn
- Chương 35: Xử trí
- Chương 36: Ở tạm
- Chương 37: Lời nói trong đêm
- Chương 38: Kỷ thị
- Chương 39: Liên hoàn
- Chương 40: Bắt bí
- Chương 41: Hãi hùng
- Chương 42: Phản ứng
- Chương 43: Sửa dây đàn
- Chương 44: Đao sắc
- Chương 45: Đồng ý
- Chương 46: Một nửa
- Chương 47: Tính toán
- Chương 48: Tính toán rõ ràng
- Chương 49: Chia cách
- Chương 50: Hỗ trợ
- Chương 51: Quy củ
- Chương 52: Cự tuyệt
- Chương 53: Điền trang
- Chương 54: Cố nhân
- Chương 55: Vào cửa
- Chương 56: Đoan ngọ
- Chương 57: Tổ phụ
- Chương 58: Tang sự
- Chương 59: Phúng viếng
- Chương 60: Chịu tang
- Chương 61: Tỷ muội
- Chương 62: Ba năm
- Chương 63: Phong ba
- Chương 64: Lật tẩy
- Chương 65: Hậu quả Hậu quả
- Chương 66: Bầu bạn
- Chương 67: Cứu vãn
- Chương 68: Gặp gỡ
- Chương 69: Cúc yến
- Chương 70: Xin giúp đỡ
- Chương 71: Bức ép lẫn nhau
- Chương 72: Nhúng tay
- Chương 73: Sở cầu
- Chương 74: Thu nhận
- Chương 75: Thẳng thắn thành khẩn
- Chương 76: Thỏa thuận
- Chương 77: Vào phủ
- Chương 78: Làm ăn
- Chương 79: Bái kiến
- Chương 80: Vui sướng
- Chương 81: Ô Thiện
- Chương 82: Du ngoạn
- Chương 83: Hôn sự
- Chương 84: Gợn sóng
- Chương 85: Kỷ Vịnh
- Chương 86: Điền trang
- Chương 87: Bắt cóc
- Chương 88: Kinh ngạc
- Chương 89: Đánh người
- Chương 90: Xôn xao
- Chương 91: Đâm
- Chương 92: Phản ứng
- Chương 93: Cự tuyệt
- Chương 94
- Chương 95: Đổi ý
- Chương 96: Trở về
- Chương 97: Tình cờ gặp
- Chương 98: Gây xích mích
- Chương 99: Ghi hận
- Chương 100: Tái kiến
- Chương 101: Hoảng hốt
- Chương 102: Câu Đối Xuân
- Chương 103: Hà Dục
- Chương 104: Cầu thân
- Chương 105: Một Mũi Tên
- Chương 106: Ô Gia
- Chương 107: Chồng trước
- Chương 108: Ngụy gia
- Chương 109: Đến chậm
- Chương 110: Khó cả đôi đường
- Chương 111: Tửu lâu
- Chương 112: Bí ẩn
- Chương 113: Mưa to
- Chương 114: Tìm nơi trọ
- Chương 115: Kiếp trước
- Chương 116: Tương gia
- Chương 117: Chủ ý
- Chương 118: Động thủ
- Chương 119: Đàm phán
- Chương 120: Nói chuyện
- Chương 121: Bày mưu
- Chương 122: Tiễn bước
- Chương 123: Chim xanh
- Chương 124: Báo tin
- Chương 125: Tin người chết
- Chương 126: Tống gia
- Chương 127: Gieo trồng gấp
- Chương 128: Tỏ lời cảm ơn
- Chương 129: Nói chuyện
- Chương 130: Nghỉ mát
- Chương 131: Bằng hữu
- Chương 132: Gặp mặt
- Chương 133: Bài bạc
- Chương 134: Săn bắn mùa thu
- Chương 135: Tỷ thí
- Chương 136: Mê muội
- Chương 137: Trước khi đi
- Chương 138: Đố kỵ
- Chương 139: Tính toán
- Chương 140: Đấu trí
- Chương 141: Kinh Hãi
- Chương 142: Khắc phục hậu quả
- Chương 143: Xác nhận
- Chương 144: Tin dữ
- Chương 145: Gặp nạn
- Chương 146: Mưa to
- Chương 147: Nghiệp Chướng
- Chương 148: Chất Vấn
- Chương 149: Chạy Trốn
- Chương 150: Thức tỉnh
- Chương 151: Vô Công
- Chương 152: Phản kích
- Chương 153: Ra tay tức thì
- Chương 154: Sứ giả
- Chương 155: Điều kiện
- Chương 156: Quyết định
- Chương 157: Biện Pháp
- Chương 158: Cập kê
- Chương 159: Khách phương xa
- Chương 160: Lễ vật
- Chương 161: Trâm gỗ
- Chương 162: Thi Hội
- Chương 163: Thám hoa
- Chương 164: Khoan thai
- Chương 165: Phía sau núi
- Chương 166: Tốt-Xấu
- Chương 167: Giết gà dọa khỉ
- Chương 168: Công trình trị thủy
- Chương 169: Người phụ tá
- Chương 170: Xác định
- Chương 171: Thử
- Chương 172: Sai lầm
- Chương 173: Mất mát
- Chương 174: Uống rượu
- Chương 175: Ngẫu nhiên
- Chương 176: Qua lại
- Chương 177: Qua lại
- Chương 178: Nghỉ qua đêm
- Chương 179: Giằng co
- Chương 180: Hãm hại
- Chương 181: Thay đổi
- Chương 182: Hỏi
- Chương 183: Lên Kinh
- Chương 184: Thân thích
- Chương 185: Không quyết
- Chương 186: Phất tay áo
- Chương 187: Một lần nữa
- Chương 188: Ứng Đối
- Chương 189: Ra tay
- Chương 190: Tâm sự
- Chương 191: Giáo huấn
- Chương 192: Bối rối
- Chương 193: Đánh thẳng
- Chương 194: Đối sách
- Chương 195: Biến hóa
- Chương 196: Nguyện vọng
- Chương 197: Trù tính
- Chương 198: Quả ngọt
- Chương 199: Hoàng tước*
- Chương 200: Cười lạnh
- Chương 201: Đáp ứng
- Chương 202: Hôn lễ
- Chương 203: Bái đường
- Chương 204: Nhẹ nhàng
- Chương 205: Ra mặt
- Chương 206: Phẫn uất
- Chương 207: Thê thảm
- Chương 208: Ngày hôm sau
- Chương 209: Sai lầm
- Chương 210: Sai thì sai
- Chương 211: Đả thảo*
- Chương 212: Thừa nhận
- Chương 213: Kinh xà
- Chương 214: Ba ngày
- Chương 215: Đến tai
- Chương 216: Ân cần
- Chương 217: Làm mối
- Chương 218: Quyết liệt
- Chương 219: Tiến thoái
- Chương 220: Lọt vào mắt
- Chương 221: Sét đánh
- Chương 222: Không kịp
- Chương 223: Bổ cứu
- Chương 224: Hoang mang
- Chương 225: Uớc hẹn
- Chương 226: Ngã tư đường
- Chương 227: Mọi người
- Chương 228: Nhất nhất
- Chương 229: Bôn tẩu
- Chương 230: Bẩm báo
- Chương 231: Suy đoán
- Chương 232: Dò hỏi
- Chương 233: Cố ý
- Chương 234: Vở cuối
- Chương 235: Xuất cung
- Chương 236: Uớc định
- Chương 237: Can thiệp
- Chương 238: Thôi trang*
- Chương 239: Đồ cưới
- Chương 240: Sai lầm
- Chương 241: Con nối dõi
- Chương 242: Nhìn thấu
- Chương 243: Xuất giá
- Chương 244: Vào cửa
- Chương 245: Tân hôn
- Chương 246: Vui buồn
- Chương 247: Sáng hôm sau
- Chương 248: Nhận người thân
- Chương 249: Quẫn bách
- Chương 250: Nhắc nhở
- Chương 251: Lại mặt
- Chương 252: Luận bàn thứ tự
- Chương 253: Không cam lòng
- Chương 254: Buồn bực
- Chương 255: Danh phận
- Chương 256: Kiểm kê
- Chương 257: Hỏi thăm
- Chương 258: Phòng tối
- Chương 259: Hù dọa
- Chương 260: Ngày thứ chín
- Chương 261: Nghi vấn
- Chương 262: Tiến cung
- Chương 263: Phu nhân
- Chương 264: Đột ngột
- Chương 265: Phong cáo
- Chương 266: Nhìn nhau
- Chương 267: Bái phỏng
- Chương 268: Hiểu lầm
- Chương 269: Tên cửa hiệu
- Chương 270: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 271: Giận chó đánh mèo
- Chương 272: Cầm sắt
- Chương 273: Ra ngoài
- Chương 274: Đừng nghĩ
- Chương 275: Hỏa hoạn
- Chương 276: Gan lớn
- Chương 277: Che trời
- Chương 278: Lệnh bài
- Chương 279: Chặn đường
Tống Mặc nghe Ngụy Đình Du trả lời vậy, thầm gật đầu.
Hắn vừa cùng đám người Ngụy Đình Du đi ra ngoài vừa hàn huyên với Ngụy Đình Du: “Bình thường ngươi thích làm gì tiêu khiển?”
Ngụy Đình Du kính cẩn nói: “Bình thường ở nhà đọc sách viết chữ, cũng không có gì tiêu khiển.” Lại khách khí hỏi
Tống Mặc: “Không biết bình thường Thế tử gia làm gì tiêu khiển?”
Trương Nguyên Minh nghe xong toát mồ hôi.
Có cách nói chuyện này sao?
Không đợi Tống Mặc trả lời, hắn đã vội
vàng ở bên bổ sung: “Đệ đệ này của tôi thích cưỡi ngựa bắn tên! Bình
thường hay cưỡi ngựa ở bên sông đào ngoài kinh thành!”
Sống ở kinh thành chẳng dễ dàng gì. Không phải nhà ai cũng có thể cưỡi ngựa.
“À!” Tống Mặc vừa nghe đến đây đã thấy
hứng thú, thoáng suy nghĩ rồi nói với Cố Ngọc: “Nếu không ngày mai chúng ta cùng Tế Ninh hầu cùng ra bờ sông cưỡi ngựa đi!”
Sao Cố Ngọc không nhìn ra được là Tống Mặc đang có ý tiếp cận Ngụy Đình Du, hắn quả quyết phối hợp.
“Được!” Hắn cao giọng cười, nói với Ngụy Đình Du, “Chúng ta cứ quyết định vậy đi, đầu giờ Mão ngày mai, không gặp không về!”
Ngụy Đình Du và Uông Thanh Hải ngạc nhiên, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương mấy phần bất an.
Trương Nguyên Minh còn tưởng rằng là Ngụy Đình Du có duyên được lọt vào mắt xanh của Tống Mặc, nghe vậy mừng rỡ,
vội đáp lời thay Ngụy Đình Du: “Đến lúc đó nhất định sẽ đến!”
Tống Mặc hơi vuốt vuốt cằm, thần sắc tự
phụ lại thong dong khiến cho người bên cạnh có cảm giác như đứng bên
châu ngọc, khiến cho Ngụy Đình Du và Uông Thanh Hải lại cau mày khổ não.
Uông Thanh Hải chỉ kéo kéo tay áo Trương Nguyên Minh.
Trương Nguyên Minh từ nhỏ đã không được
mẫu thân là Viên phu nhân yêu thương, bộ dáng hàm hậu, trong nhà chuyện
to chuyện nhỏ đều không đến lượt hắn mở miệng, cho nên mới khiến người
ta có cảm giác si ngốc chất phác, thực ra hắn cũng không hề ngu xuẩn.
Hắn lặng yên bước đi, tạo khoảng cách với Tống Mặc và Cố Ngọc.
Uông Thanh Hải lập tức đi tới nói: “Tỷ
phu, sao chúng ta có thể đi với thế tử phủ Anh Quốc công, tiểu bá vương
kinh thành… Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ mất mặt!”
Nếu là cưỡi ngựa, chắc chắn phải chạy mấy vòng trên đường.
Ngụy Đình Du cưỡi ngựa bình thường, là
ngựa giống Sơn Đông màu đỏ, ngựa của hắn là bốn năm trước được phụ thân
thưởng cho, sớm đã già…
Trương Nguyên Minh vừa nghe đã hiểu ý,
hắn nghĩ nghĩ rồi thấp giọng nói: “Chuyện này đệ đừng lo lắng, tiễn thế
tử Anh Quốc công đi rồi, chúng ta thương lượng lại là được. Có thể kết
giao được với thế tử Anh Quốc công, cơ hội như vậy rất hiếm có đó!”
Sao Uông Thanh Hải lại không rõ, vội gật đầu lia lịa.
Ai ngờ Tống Mặc và Cố Ngọc lại tiễn bọn
họ ra đến tận cổng, bọn họ chẳng còn cách nào khác, đành phải lên xe đi
vòng quanh phủ Cảnh Quốc công một vòng rồi lại quay lại.
Mối quan hệ anh em nhà họ Trương vô cùng
rắc rối phức tạp, Trương Nguyên Minh không muốn để cho người khác biết
chuyện này, chờ Ngụy Đình Du và Uông Thanh Hải trong thư phòng của mình.
“Ta đã sai người tìm trong nhà ta hai
thớt ngựa Mông Cổ tốt nhất rồi, các đệ cưỡi ngựa này đi!” Hắn thấp giọng dặn dò hai người. “Chiều hôm nay hai đệ đến bên sông thử ngựa, có gì
không ổn lập tức sai người nói cho ta biết, nhất định phải khiến Thế tử
gia Anh Quốc công và Cố Ngọc có ấn tượng tốt.” Sau đó lại dặn dò hai
người. “Các đệ phải nhớ, ngày mai các đệ là người tiếp khách, đừng có
ganh đua, tranh giành thắng thua với Thế tử và Cố Ngọc, biết chưa?”
Ngựa Mông Cổ là một trong những loại
chiến mã tốt nhất, có ngựa như vậy, Ngụy Đình Du ngập tràn tin tưởng với chuyến đi ngày mai.
“Tỷ phu yên tâm.” Hắn cười nói, “Bọn họ là hai đứa trẻ, thân phận lại tôn quý, sao bọn đệ lại chấp nhặt gì được.”
“Ngươi muốn chấp nhặt với bọn họ cũng
phải có bản lĩnh đó mới được!” Uông Thanh Hải nghe mà chẳng biết nên
khóc hay cười. “Chỉ sợ ngươi còn không biết thôi. Thế tử Anh Quốc công
có thể kéo được cung tên nặng ba thạch (180kg) đó. Ngựa của hắn tên là
“Phi Độ”, là giống ngựa Ô Tôn, nghe nói có thể ngày đi ngàn dặm, là quà
sinh nhật 10 tuổi của Định Quốc công cho hắn. Tống gia còn có mấy thớt
Yên Chi mã và Yên Kỳ mã, trong đó nổi tiếng nhất là Hồng Ngọc, Phù Vân,
Xích Điện, Tuyệt Trần và Bình Sơn. Con ngựa Tuyệt Đàn nhà chúng ta chỉ
là một loại ngựa Yên Chi na ná như của Tống gia, là con Hồng Ngọc nhà họ Tống phối giống mà có đó.”
(*Ngựa Ô Tôn là một giống ngựa của người Ô Tôn trên thảo nguyên. Hán Vũ Đế từng cưỡi ngựa Ô Tôn rồi phong thưởng
là “Thiên mã” “Ô Tôn thiên mã”.)
Chuyện khác hắn không biết nhưng Tuyệt
Đàn nhà họ Uông hắn đã từng gặp, cao lớn cường tráng không nói, chạy
nhanh như điện chớp đã đủ khiến hắn hâm mộ vô cùng. Cũng từng tự thầm
hứa nguyện, nhất định có một ngày phải nghĩ cách tìm được con ngựa tốt
như Tuyệt Đàn.
Ngụy Đình Du cười gượng.
Trương Nguyên Minh nhân cơ hội nói: “Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên. Về sau đệ phải làm việc cẩn thận hơn mới được.”
Tỷ phu luôn đối xử với hắn rất tốt.
Ngụy Đình Du vội cung kính đáp “Vâng”.
Trương Nguyên Minh lại dặn dò hai người mấy câu rồi mới tiễn hai người đi.
Tống Mặc đang cùng con út của Đông Bình
bá Chu Thiếu Xuyên là Chu Cẩn Bình, con trưởng của Vĩnh Ân bá Phùng Kiến An là Phùng Trị, thế tử của Quảng Ân bá Đổng Kỳ chơi bài cửu.
Trên bàn đã chất đầy một đống bạc vụn và ngân phiếu, ít nhất cũng hơn hai ngàn lạng bạc.
Cố Ngọc, Trương Nguyên Minh và một đám đệ tử quý tộc tôn quý đứng xung quanh nhìn, lại lặng yên không một tiếng
động, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Chu Cẩn Bình hơn 20 tuổi, ngũ quan đoan
chính, chỉ là mắt luôn đảo lia lịa khiến người ta cảm thấy hắn rất giảo
hoạt, không đáng tin cậy.
Hắn sờ sờ quân bài trong tay, liếc nhìn
Tống Mặc đang nhàn nhã ngồi trên ghế Thái sư, tùy tiện nhìn quân bài
trong tay, lại nhìn sắc mặt xanh mét của Phùng Trị và sắc mặt nghiêm túc của Đổng Kỳ, lại sờ sờ quân bài trong tay, cao giọng nói: “Ta không
theo nữa!”
Hai lá bài, một 6 điểm, một 5 điểm, có thể rút được một bộ song nga, một bộ hổ đầu.
Song nga chỉ đứng sau chí tôn bảo, song thiên xếp hàng thứ năm.
Người xem ồ lên.
Sắc mặt Phùng Trị càng khó coi, mắt như
có thể phun ra lửa: “Con mẹ nó song nga của ngươi cũng không giống ai
cả, ngươi là trứng ung sao?”
Chu Cẩn Bình cười lạnh: “Tống Mặc đã mở
ba lần chí tôn, ta còn chưa thấy đinh tam, ngươi có bản lĩnh thì làm đi, ta chẳng đấu nổi đâu.”
“Ta cũng không chơi nữa!” Hắn vừa dứt lời, Đổng Kỳ cũng lật bài của mình xuống bàn.
Bài lộ ra, là tạp ngũ, hoa mai, hồng đầu, có thể xếp thành một bộ bảy điểm, một bộ mười điểm.
Vẫn không có tạp tam.
Mọi người đều ngừng thở.
Sắc mặt Phùng Trị hết xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, hồi lâu sau mới hung hăng ném bài xuống bàn: “Tôi
cũng không theo.”
Hắn có hai quân bài hoa mai, tạp cửu, có thể xếp thành một bộ song mai, một bộ địa vương.
Luận lớn nhỏ, song mai xếp hàng thứ sáu.
Chu Cẩn Bình khẽ hừ một tiếng.
Phùng Trị giận tím mặt, đang định nói gì
đó thì Tống Mặc đột nhiên đứng lên, cười nói: “Ngoài kia hẳn đã mở tiệc
rồi. Hôm nay đến đây thôi!” Sau đó chỉ chỉ bạc vụn và ngân phiếu trên
bài: “Hiếm khi mọi người tụ tập đông vui thế này, ta mà cứ thế này đi,
chỉ sợ lát nữa cũng bị các người chuốc cho say mèm, bạc này trả lại cho
các ngươi, lát nữa đừng chuốc rượu ta.”
Mọi người không ngờ được, không khỏi hoan hô ầm ĩ. Đều tiến lên lấy bạc của mình về.
Trương Tục Minh thì cười, đưa Tống Mặc và Cố Ngọc ra khỏi phòng.
Chu Cẩn Bình nhìn bóng dáng Tống Mặc, sắc mặt lạnh lùng khó đoán.
Mà đồng thời Đổng Kỳ cũng nhìn theo bóng dáng Tống Mặc, như có chút suy nghĩ.
Vừa rồi đứng bên cạnh Trường Hưng Hầu,
một người đứng bên vườn chẳng hiểu tại sao thấy Cố Ngọc thì reo lên: “Cố Ngọc đến rồi, gọi Cố Ngọc vào đây chơi bài!”
Ai chẳng biết trên danh nghĩa Cố Ngọc có của hồi môn của mẫu thân hắn, hàng năm có đến 2,3 vạn tiền lời.
Mấy người quen biết với Cố Ngọc cũng cười vang, chủ động xin đi giết giặc, kéo Cố Ngọc đến, chỉ không ngờ là thế
tử Anh Quốc công Tống Mặc cũng ở đây.
Mọi người và Tống Mặc cũng không hẳn chỉ
là sơ giao nhưng Tống Mặc là người khiến cho bọn họ ghen tị. Hai huynh
đệ, từ nhỏ được lập thế tử, không có mối lo bên trong, gia cảnh giàu có, trên danh nghĩa còn có tài sản riêng, có tiền tiêu không hết, lúc nào
cũng tao nhã cao quý như vậy. Hết lần này tới lần khác, lòng thực sự
cũng có chút khó chịu…
Hắn chợt nghe thấy Phùng Trị và Chu Cẩn Bình thì thầm: “Lại một kẻ có tiền đến!”
Chu Cẩn Bình còn có chút do dự.
Phùng Trị nói: “Sợ cái gì? Giờ cũng chẳng còn Định Quốc Công nào dọa người nữa!”
Chu Cẩn Bình nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Được!”
Sau đó giật dây hắn: “Nhớ năm nào, thuyền tư nhà các ngươi là bị Định Quốc công bắt phạt, có muốn kiếm lại chút không?”
Đương nhiên hắn sẽ không mắc mưu.
Mà khi hắn thấy Tống Mặc thoải mái tự
nhiên dựa người vào ghế thái sư đỏ thẫm, làn da trắng như bạch ngọc ánh
lên màu đỏ của ghế, đẹp đến cực hạn. Lòng hắn thoáng chút đố kỵ, ma xui
quỷ khiến mà đáp một tiếng: “Được!”
Không ngờ Tống Mặc lại biết chơi bài bạc.
Chưa hết nửa canh giờ mà mọi người đều thua đến tái mặt.
Hắn cảm thấy Tống Mặc chắc chắn là vượt quá cả trời rồi, nhìn thế nào cũng không thấy chút sơ hở.
“Con mẹ nó!” Bên tai Đổng Kỳ truyền đến
tiếng kêu gào của Phùng Trị, “Có gì đặc biệt hơn người! Cẩn thận Hoàng
thượng cũng chém luôn cả nhà bọn họ!”
Trong phòng còn mấy người ở đó, nghe xong đều vội chạy ra khỏi phòng như bầy chim né thú.
Đổng Kỳ nhìn trên bài còn lại mấy tờ
ngân phiếu, chậm rãi cất vào bọc, từ tốn nói: “Sợ là sợ Hoàng thượng còn niệm tình cũ với Tương gia, bằng không sao có thể để lại đất tế tổ, tổ
trạch và mấy gia đinh của Tương gia…”
Phùng Trị ngạc nhiên.
Đổng Kỳ đã ra khỏi phòng.
Hắn thấy Tống Mặc và Cố Ngọc đang cáo từ với Trương Tục Minh.
Trương Tục Minh ân cần giữ lại, thấy hai người đã quyết về, tự mình tiễn ra tận cổng.
Hôm sau, mấy người Tống Mặc gặp nhau ở bên sông đào bảo vệ thành.
Ngụy Đình Du và Uông Thanh Hải cưỡi ngựa Mông Cổ mà Trương Nguyên Minh đưa, Tống Mặc và Cố Ngọc cũng cưỡi hai con ngựa Mông Cổ.
Hai người có chút ngạc nhiên.
Dường như Tống Mặc không phát hiện ra
điều gì, ngồi trên ngựa để mặc ngựa thong dong ăn cỏ trên đê, cùng Ngụy
Đình Du nói chuyện phiếm, nhà có bao nhiêu người, quan hệ thế nào, tiên
sinh dạy học đầu tiên là ai…
Sáng sớm bên sông ngoài thành, không khí tươi mát, cây cối xanh tươi.
Ngụy Đình Du và Tống Mặc càng nói càng hăng say, cuối cùng đến ngay cả bao giờ cai sữa cũng kể cho Tống Mặc nghe.
Trong thiên hạ sao lại có người ngu xuẩn như vậy!
Cố Ngọc lườm một cái khinh bỉ, cùng Uông Thanh Hải đi theo sau Tống Mặc và Ngụy Đình Du, như hai chiếc bóng vậy.
Lúc thái dương lộ ra nửa mặt, Tống Mặc và Ngụy Đình Du cáo từ, hẹn ba ngày sau gặp lại.
Về đến nhà, Trần Hạch nhỏ giọng nói với
Tống Mặc: “Trần tiên sinh như đang điều tra cái gì đó, bảo gia đinh giúp ông ấy thu thập ghi chép về quan lại trong 20 năm qua, nói là muốn xem
một chút.”
Nếu vào phủ, có chuyện gì ông ấy có thể giấu diếm được mình?
Ông ta làm thế là có ý gì?
Chẳng biết chuyện này có liên quan gì đến Đậu Chiêu chăng?
Hay chỉ là bản thân ông ta muốn xem?
Tống Mặc trầm ngâm nói: “Giờ đừng đánh rắn động cỏ, để hai gia đinh kia cứ hầu hạ Trần tiên sinh đi.”
Trần Hạch vâng lời, lui xuống.
Tống Mặc đứng trước cửa sổ, nhìn vườn hoa như bức gấm rực rỡ bên ngoài, trầm ngâm hồi lâu.
- Chương 1: Tranh chấp
- Chương 2: Bất đồng
- Chương 3: Chua xót
- Chương 4: Sống lại
- Chương 5: Về nhà
- Chương 6: Đậu gia
- Chương 7: Nghi hoặc
- Chương 8: Sinh chuyện
- Chương 9: Nha hoàn
- Chương 10: Mẫu thân
- Chương 11: Kế mẫu
- Chương 12: Khách đến
- Chương 13: Cãi nhau
- Chương 14: Mẹ chồng
- Chương 15: Chưa được thoả mãn
- Chương 16: Khẩn cầu
- Chương 17: Quạt tròn mùa thu
- Chương 18: Mùa xuân ấm áp
- Chương 19: Hôn sự
- Chương 20: Nước chảy
- Chương 21: Tranh luận
- Chương 22: Cữu cữu
- Chương 23: Muội muội
- Chương 24: Tâm tư
- Chương 25: Xúi giục
- Chương 26: Trước khi đi
- Chương 27: Bất ngờ
- Chương 28: Ăn tết
- Chương 29: Nói chuyện
- Chương 30: Lựa chọn
- Chương 31: Nghe lén
- Chương 32: Khác thường
- Chương 33: Không biết
- Chương 34: Hỗn loạn
- Chương 35: Xử trí
- Chương 36: Ở tạm
- Chương 37: Lời nói trong đêm
- Chương 38: Kỷ thị
- Chương 39: Liên hoàn
- Chương 40: Bắt bí
- Chương 41: Hãi hùng
- Chương 42: Phản ứng
- Chương 43: Sửa dây đàn
- Chương 44: Đao sắc
- Chương 45: Đồng ý
- Chương 46: Một nửa
- Chương 47: Tính toán
- Chương 48: Tính toán rõ ràng
- Chương 49: Chia cách
- Chương 50: Hỗ trợ
- Chương 51: Quy củ
- Chương 52: Cự tuyệt
- Chương 53: Điền trang
- Chương 54: Cố nhân
- Chương 55: Vào cửa
- Chương 56: Đoan ngọ
- Chương 57: Tổ phụ
- Chương 58: Tang sự
- Chương 59: Phúng viếng
- Chương 60: Chịu tang
- Chương 61: Tỷ muội
- Chương 62: Ba năm
- Chương 63: Phong ba
- Chương 64: Lật tẩy
- Chương 65: Hậu quả Hậu quả
- Chương 66: Bầu bạn
- Chương 67: Cứu vãn
- Chương 68: Gặp gỡ
- Chương 69: Cúc yến
- Chương 70: Xin giúp đỡ
- Chương 71: Bức ép lẫn nhau
- Chương 72: Nhúng tay
- Chương 73: Sở cầu
- Chương 74: Thu nhận
- Chương 75: Thẳng thắn thành khẩn
- Chương 76: Thỏa thuận
- Chương 77: Vào phủ
- Chương 78: Làm ăn
- Chương 79: Bái kiến
- Chương 80: Vui sướng
- Chương 81: Ô Thiện
- Chương 82: Du ngoạn
- Chương 83: Hôn sự
- Chương 84: Gợn sóng
- Chương 85: Kỷ Vịnh
- Chương 86: Điền trang
- Chương 87: Bắt cóc
- Chương 88: Kinh ngạc
- Chương 89: Đánh người
- Chương 90: Xôn xao
- Chương 91: Đâm
- Chương 92: Phản ứng
- Chương 93: Cự tuyệt
- Chương 94
- Chương 95: Đổi ý
- Chương 96: Trở về
- Chương 97: Tình cờ gặp
- Chương 98: Gây xích mích
- Chương 99: Ghi hận
- Chương 100: Tái kiến
- Chương 101: Hoảng hốt
- Chương 102: Câu Đối Xuân
- Chương 103: Hà Dục
- Chương 104: Cầu thân
- Chương 105: Một Mũi Tên
- Chương 106: Ô Gia
- Chương 107: Chồng trước
- Chương 108: Ngụy gia
- Chương 109: Đến chậm
- Chương 110: Khó cả đôi đường
- Chương 111: Tửu lâu
- Chương 112: Bí ẩn
- Chương 113: Mưa to
- Chương 114: Tìm nơi trọ
- Chương 115: Kiếp trước
- Chương 116: Tương gia
- Chương 117: Chủ ý
- Chương 118: Động thủ
- Chương 119: Đàm phán
- Chương 120: Nói chuyện
- Chương 121: Bày mưu
- Chương 122: Tiễn bước
- Chương 123: Chim xanh
- Chương 124: Báo tin
- Chương 125: Tin người chết
- Chương 126: Tống gia
- Chương 127: Gieo trồng gấp
- Chương 128: Tỏ lời cảm ơn
- Chương 129: Nói chuyện
- Chương 130: Nghỉ mát
- Chương 131: Bằng hữu
- Chương 132: Gặp mặt
- Chương 133: Bài bạc
- Chương 134: Săn bắn mùa thu
- Chương 135: Tỷ thí
- Chương 136: Mê muội
- Chương 137: Trước khi đi
- Chương 138: Đố kỵ
- Chương 139: Tính toán
- Chương 140: Đấu trí
- Chương 141: Kinh Hãi
- Chương 142: Khắc phục hậu quả
- Chương 143: Xác nhận
- Chương 144: Tin dữ
- Chương 145: Gặp nạn
- Chương 146: Mưa to
- Chương 147: Nghiệp Chướng
- Chương 148: Chất Vấn
- Chương 149: Chạy Trốn
- Chương 150: Thức tỉnh
- Chương 151: Vô Công
- Chương 152: Phản kích
- Chương 153: Ra tay tức thì
- Chương 154: Sứ giả
- Chương 155: Điều kiện
- Chương 156: Quyết định
- Chương 157: Biện Pháp
- Chương 158: Cập kê
- Chương 159: Khách phương xa
- Chương 160: Lễ vật
- Chương 161: Trâm gỗ
- Chương 162: Thi Hội
- Chương 163: Thám hoa
- Chương 164: Khoan thai
- Chương 165: Phía sau núi
- Chương 166: Tốt-Xấu
- Chương 167: Giết gà dọa khỉ
- Chương 168: Công trình trị thủy
- Chương 169: Người phụ tá
- Chương 170: Xác định
- Chương 171: Thử
- Chương 172: Sai lầm
- Chương 173: Mất mát
- Chương 174: Uống rượu
- Chương 175: Ngẫu nhiên
- Chương 176: Qua lại
- Chương 177: Qua lại
- Chương 178: Nghỉ qua đêm
- Chương 179: Giằng co
- Chương 180: Hãm hại
- Chương 181: Thay đổi
- Chương 182: Hỏi
- Chương 183: Lên Kinh
- Chương 184: Thân thích
- Chương 185: Không quyết
- Chương 186: Phất tay áo
- Chương 187: Một lần nữa
- Chương 188: Ứng Đối
- Chương 189: Ra tay
- Chương 190: Tâm sự
- Chương 191: Giáo huấn
- Chương 192: Bối rối
- Chương 193: Đánh thẳng
- Chương 194: Đối sách
- Chương 195: Biến hóa
- Chương 196: Nguyện vọng
- Chương 197: Trù tính
- Chương 198: Quả ngọt
- Chương 199: Hoàng tước*
- Chương 200: Cười lạnh
- Chương 201: Đáp ứng
- Chương 202: Hôn lễ
- Chương 203: Bái đường
- Chương 204: Nhẹ nhàng
- Chương 205: Ra mặt
- Chương 206: Phẫn uất
- Chương 207: Thê thảm
- Chương 208: Ngày hôm sau
- Chương 209: Sai lầm
- Chương 210: Sai thì sai
- Chương 211: Đả thảo*
- Chương 212: Thừa nhận
- Chương 213: Kinh xà
- Chương 214: Ba ngày
- Chương 215: Đến tai
- Chương 216: Ân cần
- Chương 217: Làm mối
- Chương 218: Quyết liệt
- Chương 219: Tiến thoái
- Chương 220: Lọt vào mắt
- Chương 221: Sét đánh
- Chương 222: Không kịp
- Chương 223: Bổ cứu
- Chương 224: Hoang mang
- Chương 225: Uớc hẹn
- Chương 226: Ngã tư đường
- Chương 227: Mọi người
- Chương 228: Nhất nhất
- Chương 229: Bôn tẩu
- Chương 230: Bẩm báo
- Chương 231: Suy đoán
- Chương 232: Dò hỏi
- Chương 233: Cố ý
- Chương 234: Vở cuối
- Chương 235: Xuất cung
- Chương 236: Uớc định
- Chương 237: Can thiệp
- Chương 238: Thôi trang*
- Chương 239: Đồ cưới
- Chương 240: Sai lầm
- Chương 241: Con nối dõi
- Chương 242: Nhìn thấu
- Chương 243: Xuất giá
- Chương 244: Vào cửa
- Chương 245: Tân hôn
- Chương 246: Vui buồn
- Chương 247: Sáng hôm sau
- Chương 248: Nhận người thân
- Chương 249: Quẫn bách
- Chương 250: Nhắc nhở
- Chương 251: Lại mặt
- Chương 252: Luận bàn thứ tự
- Chương 253: Không cam lòng
- Chương 254: Buồn bực
- Chương 255: Danh phận
- Chương 256: Kiểm kê
- Chương 257: Hỏi thăm
- Chương 258: Phòng tối
- Chương 259: Hù dọa
- Chương 260: Ngày thứ chín
- Chương 261: Nghi vấn
- Chương 262: Tiến cung
- Chương 263: Phu nhân
- Chương 264: Đột ngột
- Chương 265: Phong cáo
- Chương 266: Nhìn nhau
- Chương 267: Bái phỏng
- Chương 268: Hiểu lầm
- Chương 269: Tên cửa hiệu
- Chương 270: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 271: Giận chó đánh mèo
- Chương 272: Cầm sắt
- Chương 273: Ra ngoài
- Chương 274: Đừng nghĩ
- Chương 275: Hỏa hoạn
- Chương 276: Gan lớn
- Chương 277: Che trời
- Chương 278: Lệnh bài
- Chương 279: Chặn đường