Trang chủ

Cửu Trọng Tử

Chương 221: Sét đánh


Lúc Đậu Thế Anh quay về ngõ Tĩnh An Tự thì cũng là lúc khắp nơi lên đèn.


Hắn cao giọng gọi Cao Thăng, hưng phấn mà nói: “Ngươi có biết làm sao để tìm được Đào Khí Trọng không?”


Cao Thăng nghe thấy biết là hôn sự của
Đậu Chiêu có tin tức, không khỏi vui vẻ ra mặt, vội hỏi: “Hắn không để
lại địa chỉ, chẳng qua nếu hắn ở phủ Anh Quốc công, tôi đến phủ Anh Quốc công tìm là được.”


Nhà công khanh hiển hách như phủ Anh Quốc công, đại quản gia, phụ tá đều thu nhập xa xỉ, ngoài trong phủ đệ có
sương phòng riêng và gia đinh hầu hạ, đa số đều có nhà cửa ở bên ngoài.


Đậu Thế Anh gật đầu lia lịa, cảm khái
nói: “Hôm nay ta đã gặp Thiên tử Anh Quốc công, quả đúng như lời Đào Khí Trọng nói, người tài trí bị đố kị là lẽ thường tình. Tống Nghiên Đường
kia không chỉ trông tuấn tú lịch sự mà hơn nữa tài cưỡi ngựa bắn cung
cũng rất giỏi, nhân phẩm đoan chính, được Hoàng thượng trọng dụng. Gia
thế hiển hách nhưng lại khiêm tốn lễ độ, quan hệ với cấp trên cấp dưới
đều rất tốt. Đúng là khiêm tốn, ôn hòa như ngọc.”


Nói tới đây, hắn nhớ tới gương mặt tuấn
tú của Tống Mặc, nghĩ Đậu Chiêu còn lớn hơn Tống Mặc một tuổi, con gái
phải lo liệu việc nhà, sinh con đẻ cái, thường già nhanh hơn con trai,
không khỏi lại có chút hối hận. “Cũng không biết tính hai đứa có hợp
nhau không? Ta chỉ hỏi sự nghiệp, học hành của hắn mà quên hỏi trong nhà hắn đã có thiếp thất thông phòng chưa? Có phóng túng, ham mê nữ sắc hay không? Lát nữa ngươi qua phủ Anh Quốc công, tốt nhất hỏi thăm một chút
chuyện này nhé.”


Lại thấy Tống gia còn chưa tới cầu hôn mà mình đã thế này, trông như đang hấp tấp muốn gả con gái đi, nếu để Tống gia biết, chỉ sợ sẽ xem thường Đậu Chiêu nên vội sửa lời. “Thôi bỏ đi,
mấy chuyện thông phòng này không cần hỏi, chờ Tống gia chính thức tới
cầu thân rồi tính.” Nói xong, cảm thấy cứ thế đi gọi Đào Khí Trọng cũng
hơi vội vàng, lại dứt khoát: “Vẫn là đừng đi tìm Đào Khí Trọng vội, nếu
Tống gia thực sự để ý đến hôn sự này, đương nhiên sẽ sai hắn đến đây nói chuyện.”


Mà nếu như Tống gia cảm thấy Đậu Chiêu có cũng được mà không có cũng không sao thì sao?


Nhất thời, Đậu Thế Anh lo được lo mất, không biết nên làm sao cho phải.


Bên ngoài lại truyền đến tiếng cười ha hả.


Đậu Thế Anh khó hiểu nhìn Cao Thăng.


Cao Thăng vội cười nói: “Hẳn là tứ tiểu
thư và cữu phu nhân, biểu tiểu thư đến Bạch Khứ Quan du ngoạn đã về. Để
tôi sang xem tứ tiểu thư có gì sai bảo không.” Còn chưa nói xong thì mắt đã sáng bừng lên, nói: “Thất lão gia, chẳng phải là vẫn còn cữu phu
nhân sao?”


“Đúng thế! Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ.” Đậu Thế Anh nghe vậy, tinh thần chấn động.


Cữu mẫu của Đậu Chiêu không có ở đây thì
thôi, nếu đã ở đây, hôn sự của Đậu Chiêu bất luận thế nào cũng phải
thương lượng với bà. So với một mình ngồi đây hao tâm tổn trí, chẳng
bằng mời cữu mẫu đưa ra chủ ý giúp. Phải cho Đậu Chiêu thật vẻ vang mà
gả ra ngoài.


Hắn ra chính phòng. Cao Thăng theo sát phía sau.


Các nàng mua rất nhiều đồ. Bảy tám gia đinh nối đuôi nhau cầm đồ đi về đông sương phòng.


Chẳng biết Đậu Chiêu và Triệu Chương Như
nói chuyện gì đó, ánh mắt cong cong như vầng trăng, hai gò má đỏ ửng,
như đứa trẻ được ăn kẹo, cười vô cùng thoải mái.


Đậu Thế Anh thoáng ngây dại.


Đây là Thọ Cô sao?


Hắn chưa từng thấy con gái cười xán lạn như vậy!


Đậu Thế Anh có chút đau lòng.


Chẳng qua là ra ngoài du ngoạn một hồi mà đã vui vẻ như vậy, có thể thấy bình thường cuộc sống của nàng quá gò bó, câu nê.


Hắn không khỏi ngầm hạ quyết tâm.


Bất luận thế nào, hắn cũng phải gả nữ nhi cho thiếu niên như Tống Nghiên Đường kia.


Cùng lắm thì cho thêm nhiều của hồi môn.


Tống gia có tiền thì chẳng lẽ đã đến mức đi chê tiền sao?


Đậu Thế Anh hít sâu một hơi, cười cười rồi đi qua.


Đậu Chiêu đã biết ngũ phu nhân đến đây làm mai cho Kỷ Vịnh nhưng bị phụ thân kiên quyết cự tuyệt.


Nàng rất vui.


Thấy phụ thân đi tới, không đợi phụ thân
mở miệng, nàng đã cười khanh khách gọi “Phụ thân!”, sau đó lấy trong túi ra một tảng đá đưa cho Đậu Thế Anh: “Đây là con và biểu tỉ tìm được ở
chợ đồ cũ Bạch Vân quan, chỉ tốn năm mươi văn tiền.”


Là núi đá Thọ Sơn màu vàng pha nâu, sáng
bóng tinh thế, rất nặng, đáng tiếc ở góc trái có một vết nứt sâu ảnh
hưởng đến phẩm tướng của nó.


Đậu Chiêu chỉ vào cái khe kia cười nói:
“Con và biểu tỷ đều cảm thấy, có thể khắc thành một chiếc hồ lô nghiêng
hoặc là tượng phật nằm.


Những vết nứt, tì vết đều là như vậy. Dù là tảng đá khắc dấu ở Thọ Sơn trứ danh, thân phận cũng chia ra như vậy đó.


Đậu Thế Anh rất giỏi việc khắc dấu.


Hắn cười gật đầu, vuốt ve tảng đá trong tay một hồi rồi nói: “Khắc con cóc ngồi trên tảng đá cũng được.”


Đậu Chiêu cười hì hì, nói: “Vậy cho phụ thân, người muốn khắc gì cũng được!”


Đậu Thế Anh vừa mừng vừa sợ, vội nói “Đa tạ!”


Cữu mẫu và Triệu Chương Như ở bên bưng miệng cười.


Không khí nhất thời trở nên thật vui vẻ.


Đậu Chiêu mời phụ thân vào phòng ngồi.


Nam nữ hữu biệt, cữu mẫu và Triệu Chương Như lấy cớ mệt mỏi nên quay về phòng khách.


Đậu Chiêu phụng trà cho phụ thân, cười
dài cùng phụ thân sóng vai ngồi đó, nhân cơ hội hỏi Đậu Thế Anh: “Hôm
qua có phải ngũ bá mẫu tới làm mai cho con không?”


Đậu Thế Anh suýt sặc trà, thất thanh nói: “Sao con biết được?”


“Con nghe người ta nói.” Đậu Chiêu cũng
không nói là ai, chỉ nói: “Phụ thân, con bây giờ vẫn chưa muốn thành
thân. Phụ thân đừng đem gả con lung tung. Con còn muốn ở nhà thêm mấy
năm. Biểu tỷ Chương Như của con, đi theo cữu mẫu đến rất nhiều nơi, con
cũng muốn như Chương Như tỷ vậy, đi xung quanh thăm thú, không muốn
thành thân sớm như vậy! Nếu có người đến làm mai mối cho con, phụ thân
nhất định phải nói cho con biết!”


Đậu Thế Anh cảm thấy mình có thể hiểu tâm tình của Đậu Chiêu.


Hôn nhân đại sự của nàng chỉ vì Đông Đậu nhúng tay vào nên mới có thể thành ra thế này.


Lúc Đậu Minh còn nhỏ, Đậu Chiêu đã chăm
sóc nó nhưng nó lại làm chuyện bạc tình bạc nghĩa đến vậy, cũng khó
trách Đậu Chiêu thương tâm, nhất thời không muốn bàn đến chuyện kết hôn. Hai là sợ mình nóng vội tùy tiện gả nó đi, ngày tháng sau này sẽ càng
khóc nhọc hơn.


“Yên tâm, yên tâm!” Đậu Thế Anh vội hứa với Đậu Chiêu: “Ta chắc chắn sẽ không đem chuyện của con ra làm trò đùa.”


Nếu nhà trai là hắn tự mình xem xét, tướng mạo xuất chúng, có tài cán, như vậy hẳn Đậu Chiêu sẽ chấp nhận.


Hắn rất muốn đem chuyện thế tử Anh Quốc
công nói cho Đậu Chiêu nhưng nghĩ chuyện này bát tự còn chưa chắc chắn,
nếu để Đậu Chiêu mừng hụt thì chẳng phải càng khiến Đậu Chiêu khó xử hơn sao?”


Đậu Thế Anh nhẫn nhịn, khổ sở lắm mới đè
ép chuyện này vào đáy lòng, nói với Đậu Chiêu đôi câu rồi về thư phòng,
sai người lặng lẽ mời cữu mẫu đến đây, nói chuyện Đào Khí Trọng muốn làm mai cho Đậu Minh nghe.


Đào Khí Trọng là phụ tá phủ Anh Quốc công, vì nịnh bợ Đậu Thế Anh nên làm mai cho Đậu Chiêu cũng chẳng có gì là lạ.


Bà chỉ nghi ngờ ánh mắt của Đậu Thế Anh: “Ngươi thực sự đã gặp?”


“Chuyện lớn như vậy, ta lừa ngài làm gì?” Đậu Thế Anh như sợ bị người nghe thấy rồi đồn qua bên Ngõ Hòe Thụ,
trong phòng dù không có người hầu thì cũng ép thấp giọng nói: “Ta còn
gặp cả đồng khoa của mình, nói thường thấy Tống Nghiên Đường hầu hạ
Hoàng thượng, là người nho nhã lễ độ, khiêm tốn kính cẩn, tuy rằng tính
tình hơi lạnh lùng, có đôi lời thị phi nhưng là người rất biết tiến
thoái, là thiếu niên đúng mực, cao quý.” Lại nói, “Bên ngoài chẳng phải
còn có lời đồn Thọ Cô nhà chúng ta không ra gì nhưng chúng ta điều biết, chuyện này nào có liên quan gì đến Thọ Cô đâu? Cho nên mới nói, lời đồn chẳng thể coi là thật.”


Lòng người phiến diện, nên hắn lơ đãng nói tốt, giải vây thay Tống Mặc.


Cữu mẫu vẫn có chút lo lắng nói: “Làm mối thì làm mối. Mai mối cũng phải xem người làm mai phẩm hạnh thế nào. Đào Khí Trọng kia nếu lại đến nhà nói tốt cho Tống Mặc thì ngươi cũng để ta đi gặp hắn đi.”


Đậu Thế Anh gật đầu đồng ý, u sầu nói:
“Cũng chẳng biết Đào Khí Trọng kia bao giờ lại đến? Nếu ngũ đường huynh
nhìn trúng Kỷ gia, chắc chắn sẽ nghĩ cách bắt ta đồng ý. Chuyện này phải nhanh, còn phải giấu ngõ Hòe Thụ…”


Hắn còn chưa nói xong, có gia đinh tiến
vào bẩm: “Lão gia, Kỷ gia lão thái gia phái người đưa thiệp mời đến cho
ngài. Mời lão gia ngày mai đến ngõ Ngọc Kiều xem kịch. Còn nói, mấy vị
lão gia trong Hàn Lâm viện đều đến, bảo ngài nhất định phải đến mới
được!”


Đậu Thế Anh và cữu mẫu không khỏi nhìn nhau một cái.


Lại có gia đinh tiến vào bẩm: “Lão gia, vị Đào đại nhân cùng Từ đại nhân lần trước đến bái phỏng ngài lại vừa mới đến…”


“Mau mời Đào tiên sinh vào đây!” Gia đinh còn chưa dứt lời, Đậu Thế Anh và cữu mẫu đã không hẹn mà cùng vội nói.


※※※※※


“Sao rồi? Sao rồi?” Tống Nghi Xuân ngồi
trong thư phòng xem lại hết những nhà có thể đồng ý hôn sự với Tống gia
một lần, không phải không tìm thấy người thích hợp hơn Đậu gia nhưng chỉ là bọn họ lúc trước đã tốn rất nhiều thời gian vào Đậu gia, giờ lại
thay đổi, chỉ sợ cũng không kịp nữa.


Nghe nói Đào Khí Trọng cầu kiến, hắn cũng bất chấp, tự mình ra nghênh đón.


Thấy bên cạnh còn có người hầu, Đào Khí
Trọng mặt mày hớn hở hành lễ với Tống Nghi Xuân rồi nói một câu đầy ý
vị: “Tham kiến Quốc công gia.”


Tống Nghi Xuân nhất thời như giữa tháng
sáu nóng nực uống chén nước ướp đá, cả người thoải mái, không khỏi thở
dài nhẹ nhõm một hơi.


“Tiên sinh vất vả rồi!” Hắn vui mừng
không nhịn được mà vỗ tay, kêu gia đinh đem trà thái bình hầu khôi mà
mình trân quý nhất đi pha trà.


Đây là một cách để thưởng cho Đào Khí Trọng.


Đào Khí Trọng cả người thoải mái.


Ở trước mặt Đậu Thế Anh giả bộ nịnh nọt nửa ngày, giờ rốt cục có thể đứng để nói chuyện rồi.


Tống Nghi Xuân vội vàng cho người hầu trong phòng lui xuống, cùng Đào Khí Trọng mật đàm.


“Ý của Đậu đại nhân là mấy chuyện trao
đổi canh thiếp không nên nói rộng ra ngoài, hạ quyết định rồi thì mới
làm thật náo nhiệt, quyết định xong thì đồng thời viết hôn thư rồi định
ngày thành thân.” Đào Khí Trọng nhẹ giọng nói, “Ta nghĩ, Đậu gia quá nửa là muốn gả tứ tiểu thư đi trước khi chuyện tỷ muội gả thay bị truyền ra ngoài. Cứ như vậy còn có cái để nói với người bên ngoài, tránh tạo
thành những lời đồn dại. Vừa vặn lại cùng chung ý tưởng với chúng ta.”


Tống Nghi Xuân vuốt vuốt cằm, cảm thấy
đây đúng là “lương duyên trời ban”, nói: “Ta đã được tin, Hoàng thượng
sẽ hồi cung vào ngày mười hai, trước ngày này chúng ta sẽ phải định xong chuyện này. Nếu là nhà người khác chắc chắn sẽ cảm thấy là quá nhanh
nhưng nếu Đậu gia muốn gạt bỏ lời đồn đại chị em gả thay thì chắc chắn
sẽ đồng ý. Đợi đến khi Hoàng Thượng hồi cung, ván đã đóng thuyền, Hoàng
Thượng chẳng lẽ còn muốn chiếm đoạt con rể của thần tử sao? Nếu Hoàng
thượng hỏi, Hoàng thượng ở hành cung, ta ở cấm cung, chẳng nghe được tin tức gì, chẳng lẽ Hoàng thượng còn có thể trị tội bất kính sao? Chẳng
qua chỉ là lòng Hoàng thượng sẽ không vui, đến lúc đó chúng ta chịu khó
đến chỗ Hoàng hậu nương nương, thậm chí là cầu Liêu Vương ra mặt nói đỡ
thì chuyện này cũng chẳng đáng là gì. Dù sao ý của Hoàng thượng là muốn
Tống Mặc lấy Cảnh Phúc công chúa, đập tan thể diện của Ninh phi, chắc
hẳn Hoàng hậu nương nương cũng chẳng để ý.” Sau đó dặn dò Đào Khí Trọng, “Việc này không thể chậm trễ, ngươi lẳng lặng an bài hôn sự với Đậu gia cho tốt, sáng mai ta sẽ tự mình đến bái phỏng Đậu gia. Đậu đại nhân
thấy chúng ta có thành ý như vậy, hẳn là sẽ thoải mái đáp ứng hôn sự này mới phải.”

Bình luận