Trang chủ

Cửu Trọng Tử

Chương 254: Buồn bực


Đậu Chiêu và Tống Mặc đang trên đường về nhà.


Nàng nhìn Tống Mặc, khóe mắt đuôi mày mang theo ý cười có mấy phần bỡn cợt.


Tống Mặc bị nàng nhìn cho mất tự nhiên, nói: “Làm sao vậy?”


Đậu Chiêu trợn mắt nhìn, cười hỏi hắn: “Trong tứ thư ngũ kinh, ngươi thực sự chọn “Xuân Thu” mà đọc?”


Tống Mặc hắng giọng, nghiêm túc nói:
“Đương nhiên là thật! “Xuân Thu” tinh tế, ý nghĩa sâu xa, chữ chữ như
kim châm, đọc rất có ích, nhất là “Tả Truyền”, đối đáp thẳng thắn, ý
nghị sâu xa, cho dù là xung đột vũ trang cũng vẫn còn đó thái độ tao
nhã, có tình có lý…”


“Vậy là tốt rồi!” Không biết là ai từng
nói, càng lớn giọng là càng chột da, Đậu Chiêu cười vuốt cằm, cắt ngang
lời ca tụng của Tống Mặc, nói: “Phụ thân ta đọc nhiều sách vở, tuy phụng mệnh Hoàng thượng giảng “Kinh Dịch” cho Hoàng thượng nhưng lại giống
lục bá phụ của ta, thích nhất là “Xuân Thu”, Lục bá phụ tinh thông “Tả
Truyền”, phụ thân ta tinh thông “Cốc Lương truyền”. Ngươi thích “Xuân
Thu”, về sau phụ thân và lục bá phụ lại có thêm người để nói chuyện rồi, hẳn là sẽ vui lắm đây!”


Lúc nói những lời này, ánh mắt nàng vẫn
nhìn chằm chằm và Tống Mặc, nhìn thế nào cũng thấy vẻ mặt của Tống Mặc
có chút cứng ngắc.


Đậu Chiêu vội quay người qua chỗ khác,
vừa vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, vừa lẩm bẩm: “Thế tử gia, lần này
chúng ta đi bắc phố hoàng thành sao?”


Tống Mặc có chút bất an “ừm” một tiếng, trong lòng lại cười khổ không thôi.


Sớm biết như thế, hắn nên nói mình thích đọc “Trung Dung” là thứ mà Trung Nghị công am hiểu nhất.


Giờ thì hay rồi, mình vì lấy lòng nhạc
phụ, nói chọn “Xuân Thu” để học… Nếu nhạc phụ đến tìm mình khảo cứu học
vấn, mình sao địch nổi nhạc phụ xuất thân tiến sĩ nhị bảng, huống chi
còn một Đậu Thế Hoành tinh thông “Tả truyền” ở bên cạnh như hổ rình mồi… Đến lúc đó chẳng phải sẽ lòi đuôi sao!


Hơn nữa chuyện này còn rất có thể.


Cái này thật giống người am hiểu chơi cờ đột nhiên gặp một người thích chơi cờ, sẽ đánh giá qua vài bàn cờ.


Lừa gạt hay lảng tránh đều khiến người ta phẫn nộ!


Cái này có thể nói là bưng đá đập vào chân mình không!


Hắn không khỏi vuốt vuốt cằm.


Nhân lúc nhạc phụ còn chưa phát hiện, phải nghĩ cách bổ cứu mới được!


Nhưng mặc kệ bổ cứu thế nào, cũng không thể để người khác trả lời thay hắn được!


Nhất là lúc nhạc phụ muốn thử hắn nông sâu đến đâu.


Cách thỏa đánh nhất đương nhiên là mình
từ nay trở đi khắc khổ học hành “Xuân Thu”… Nhưng nghiên cứu học vấn này cũng không phải là xây tường lấp đất, có tiền là được. Hơn nữa dù có là xây tường lấp đất cũng cần thời gian đi mua vật liệu và thuê thợ! Hắn
sẽ rơi vào khốn cảnh bị khảo sát bất cứ lúc nào.


Nghĩ đến đây, Tống Mặc âm thầm thở dài.


Khóe mắt Đậu Chiêu liếc thấy thần sắc uể oải của Tống Mặc, thiếu chút nữa đã bật cười lớn.


Sớm biết người này tài lanh mà!


Hắn chẳng qua mới mười lăm, mười sáu
tuổi, ngày nào cũng phải tập võ, cưỡi ngựa bắn cung, có lúc còn phải
theo Định Quốc công ra trận tôi luyện, dù là một ngày mười hai canh giờ
không ngủ, “Xuân Thu” ba cuốn, mấy chục vạn chữ, không thể nào đọc hết
được chứ đừng nói đến chuyện đọc hiểu nó!


Nàng vừa nghe là đã biết hắn đang muốn lấy lòng phụ thân.


Đáng tiếc chẳng hiểu sao phụ thân và bá phụ lại đi tin!


Lần này xem hắn xuống thang kiểu gì!


Đậu Chiêu đột nhiên nghĩ đến kiếp trước,
mình vừa gả cho Ngụy Đình Du, đúng thật là “Họa mi thâm thiển vô nhân
vấn, tẩy thủ canh thang tiểu cô thường”. Nhất thời nàng cảm thấy vô cùng chua xót, lại nhìn Tống Mặc, chẳng còn chút đùa bỡn gì nữa.


(Chả hiểu lắm, đại loại là than thân trách phận không ai thương xót :v)


Nàng chỉ vào Uyển Bình huyện hỏi Tống
Mặc: “Qua đó chẳng phải là cái gì Sát Hải sao? Ta nghe mọi người nói,
giờ có rất nhiều người chuyển đến đây ở. Nhà của ngũ bá phụ là do chính
ông mua, không ngờ ở đó liền hai mươi mấy năm. Giờ cưới vợ đẻ con lại có thêm cháu chắt đâm ra có chút chật chội. Ngũ bá phụ hẹn lục bá phụ cùng chuyển nhà, lục bá phụ cảm thấy chuyển đi xa phụ thân quá thì không
tiện nên không đồng ý. Ngũ bá phụ cũng ngại chẳng nói thêm.” Nàng nói
xong, mỉm cười nói: “Ta thấy ngươi rất thích Tĩnh thư nhi, nếu bọn họ
chuyển đến đây thì tốt rồi, chúng ta gần nhau đến nửa đường rồi.” Hi
vọng có thể khiến Tống Mặc chuyển sự chú ý qua việc khác.


Tống Mặc nghe vậy thì bật cười nói: “Từ
nhỏ ta đã hâm mộ nhà đại cữu có nhiều huynh đệ tỷ muội, lúc còn nhỏ còn
từng gây rối muốn mẫu thân sinh thêm cho ta một muội muội khiến mẫu thân cười gẫy cả lưng…” Có lẽ là nghĩ lại chuyện quá khứ, nụ cười của hắn
tràn ngập hồi ức.


Đậu Chiêu nếu đã quyết định lấy Tống Mặc
thì nhất định phải tra ra vì sao Tống Nghi Xuân muốn đẩy Tống Mặc vào
chỗ chết. Nếu không chẳng phải nàng ngày đêm ngồi trên miệng núi lửa,
chẳng biết khi nào núi lửa phun trào, biến mọi thứ thành tro tàn sao?


Nghe được lời Tống Mặc nói, nàng động tâm, cười nói: “Khi đó nhị gia mấy tuổi?”


“Hai hay ba tuổi gì đó…” Tống Mặc cười nói, “Ta không nhớ rõ lắm, chỉ biết khi đó Thiên Ân đã chạy khắp nơi rồi.”


Khi đó Tưởng thị cũng không còn nhỏ.”


“Vậy sau mẫu thân nói gì?” Đậu Chiêu tỏ vẻ như rất tò mò.


Tống Mặc có chút ngượng ngùng cười nói:
“Sau này ngoại tổ mẫu dạy ta, nói đứa nhỏ là Bồ Tát ban cho, không phải
nói có là có được. Nhưng ta lại từng vì chuyện này mà quyên một ngàn
lạng bạc cho chùa Đại Tướng Quốc.”


Đậu Chiêu không nhịn được mà phì cười.


Tống Mặc hơi xấu hổ, lấy khuỷu tay huých
nàng một cái. “Này! Ta biết là hơi ngốc nhưng nàng cũng đâu cần cười như vậy chứ! Chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ làm chuyện gì ngốc
nghếch sao?”


“Ta không thấy ngươi ngốc.” Đậu Chiêu cười mãi không thôi. “Chỉ là cảm thấy rất thú vị. Mẫu thân không nói gì thêm sao?”


“Lúc ấy là ta lén đi quyên tiền.” Tống
Mặc cười nói. “Lúc ấy mỗi tháng chỉ có năm mươi lạng bạc thôi, ngày lễ
ngày tết ban thưởng đều phải đem đi mua sách vở. Vẫn là vay ngũ cữu cữu
bạc, sau này đến Phúc Kiến đi theo đại cữu cữu diệt người Oa thì mới
biết thì ra đánh thắng trận cũng có tiền, lúc này mới có tiền trả ngũ
cữu cữu. Ta cảm thấy hẳn là mẫu thân cũng biết. Nhưng mẫu thân không nói gì thêm, đương nhiên ta cũng sẽ không hỏi mẫu thân chuyện này.” Nói tới đây, khóe mắt đuôi mày của hắn có chút thương cảm, thấp giọng nói,
“Cũng không biết ngũ cữu cữu hiện giờ ra sao? Lần trước ta đi gặp, tinh
thần người rất kém.” Lại nói, “Ngũ cữu cữu luôn khẳng khái hào phóng,
nếu người còn ở kinh đô, chúng ta thành thân, người nhất định sẽ tặng
cho chúng ta đủ thứ, chỉ sợ hôn sự của chúng ta còn chưa thành mà các
cửa hàng ở kinh đô đều biết ta sắp thành thân…” Trong giọng nói đầy sự
thổn thức.


Đậu Chiêu không khỏi vỗ vỗ tay Tống Mặc:
“Non xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun. Cho dù là ngũ cữu cữu không thể
giống như tam cữu cữu, tập hợp được tộc nhân Tưởng gia nhưng qua mấy năm sau, nghĩ cách xin đại xá, về nhà làm phú ông cũng không tệ!”


Tống Mặc có chút kinh hãi, lập tức đè nén bản năng muốn rút tay về: “Ba mươi năm Hà Đông, bốn mươi năm Hà Tây.
Tưởng gia trăm năm lừng lẫy cũng lại về với cát bụi, quay lại từ đầu.”
Người hắn chợt ưỡn thẳng lên, tiết lộ sự lo lắng trong lòng.


Đậu Chiêu cười nói: “Vậy ngươi kể chuyện đi, ngũ cữu cữu là người thế nào?”


Vẻ mặt thản nhiên của nàng nhanh chóng xóa đi sự khẩn trương trong lòng Tống Mặc.


Hắn cười nhớ lại nói: “Ngũ cữu cữu bộ
dạng anh tuấn, mọi người đều nói ta hơi giống cữu cữu, cữu cữu là người
hào sảng, nghĩa khí, tính tình lạc quan. Tất cả ai cũng kết giao, không
ai là không biết. Lúc ấy người kinh thành nhắc tới Tưởng ngũ gia, có ai
là không dựng ngón tay cái lên khen đâu…”


Tống Mặc mỉm cười kể lại mấy chuyện xưa
cũ. Như nhớ tới đoạn thời gian ngày ngày chưa làm xong bài vở khiến hắn
phiền chán, giờ nghĩ lại, đó mới là quãng thời gian hạnh phúc nhất.


Đậu Chiêu hứng thú nghe, trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh một du hiệp Tưởng Bách Tôn.


Xe ngựa lẳng lặng dừng lại trước cửa phủ Anh Quốc công.


Chẳng biết tự bao giờ, mưa đã tạnh, trên bầu trời xuất hiện cầu vồng.


Tống Mặc đỡ Đậu Chiêu xuống xe, thấy
trước xe ngựa có một vũng nước bèn dặn Trần Hạch:”Chọn một xa phu tính
tình cẩn thận cho phu nhân sai bảo.” Sau đó đỡ Đậu Chiêu đi qua vũng
nước, lên bậc thang.


Trần Hạch, Mã xa phu, còn cả tất cả lính
canh đứng ở cổng như bị thuật định thân, đứng sững nơi đó, mãi đến lúc
Đậu Chiêu và Tống Mặc đi vào cửa thì mới lấy lại tinh thần. Mã xa phu
kéo Trần Hạch kêu “oan uổng” không thôi, Trần Hạch đâu chịu nghe hắn
dông dài, sai gia đinh bên cạnh. “An bài cho hắn việc khác mà làm” rồi
vội đuổi theo. Đám người ở cổng châu đầu ghé tai, ầm ầm như chợ vỡ.


Từ sau khi Tống Mặc và Đậu Chiêu đi, tâm tình Tống Nghi Xuân cũng giống như thời tiết mưa dầm này, rất tệ hại.


Trước hôn sự, ông ta không an bài thông phòng cho Tống Mặc.


Rất nhiều phu thê kết tóc, đều vì đêm tân hôn tân nương biểu hiện không tốt, sau này không cùng thê tử chung phòng.


Tống Mặc không chỉ viên phòng với Đậu Chiêu, hơn nữa lúc lại mặt còn ôn nhu, săn sóc một cách bất thường,


Nam nhân đều là như vậy, được lợi lộc thì đương nhiên sẽ cúi đầu.


Tống Mặc hẳn là rất hòa hợp với Đậu thị.


Vậy rốt cuộc ông ta có nên giao quyền nội trợ cho con dâu không?


Ông ta muốn tìm Đào Khí Trọng thương lượng nhưng Đào Khí Trọng đi Chân Định còn chưa về.


Hàn lâm viện Đỗ tiên sinh phái người đưa
thư tới, nói là mấy ngày nay phụng mệnh Hoàng thượng giảng bài cho các
hoàng tử, chỉ sợ không thế tiếp tục dạy Tống Hàn…


Tống Nghi Xuân giận đến độ nghẹn người.


Ông ta gọi Tống Hàn tới, hung hăng đánh nó mười roi rồi bắt nó đi ra ngoài, hồi lâu sau vẫn chưa hết giận.


Nghĩ đến lúc Tưởng thị còn sống, mình đâu cần phiền lòng vì chút việc cỏn con thế này, lòng lại bốc lên ngọn lửa
vô danh. Sau cơn mưa, đi đi lại lại trong hành lang ở Tê Hương viện mấy
vòng thì mới thấy dễ chịu hơn một chút.


Nghe nói Tống Mặc cùng Đậu Chiêu đã về, đang tới đây vấn an mình, ông ta nghiêm mặt quay về nhà giữa ngồi chờ.


Mà khi ông ta nghe Tống Mặc nói sáng mai sẽ đưa Đậu Chiêu đi thắp hương cho Tưởng thị thì tâm tình lại trở nên vô cùng tệ hại.


Tống Nghi Xuân quyết định việc nội trợ bếp núc cứ để đó đã.


“Ta biết rồi!” Ông ta lầm lì khoát tay áo.


Tống Mặc cũng chẳng thôi ngay: “Con định
mai dẫn cả Thiên Ân đi – tiết thanh minh Thiên Ân vì bài vở, tiết Thượng Nguyên thì Thiên Ân nói còn sợ… Mãi đến lập đông năm ngoái thằng bé mới đi dâng hương cho mẫu thân.”


Tống Nghi Xuân nhìn Đậu Chiêu từ sau khi
vào cửa vẫn đứng khoanh tay bên cạnh Tống Mặc, dù trầm mặc cũng không
che nổi sự xinh đẹp kia, nghĩ đến Đậu Thế Xu lợi hại, xua tay ý bảo đã
biết.


Tống Mặc và Đậu Chiêu lui xuống.


Lúc này Tống Nghi Xuân mới nhớ ra, hình như mình không dặn dò Đậu Chiêu chuyện ngày ngày dậy sớm đến vấn an.

Bình luận