Cửu Trọng Tử
Chương 128: Tỏ lời cảm ơn
- Chương 1: Tranh chấp
- Chương 2: Bất đồng
- Chương 3: Chua xót
- Chương 4: Sống lại
- Chương 5: Về nhà
- Chương 6: Đậu gia
- Chương 7: Nghi hoặc
- Chương 8: Sinh chuyện
- Chương 9: Nha hoàn
- Chương 10: Mẫu thân
- Chương 11: Kế mẫu
- Chương 12: Khách đến
- Chương 13: Cãi nhau
- Chương 14: Mẹ chồng
- Chương 15: Chưa được thoả mãn
- Chương 16: Khẩn cầu
- Chương 17: Quạt tròn mùa thu
- Chương 18: Mùa xuân ấm áp
- Chương 19: Hôn sự
- Chương 20: Nước chảy
- Chương 21: Tranh luận
- Chương 22: Cữu cữu
- Chương 23: Muội muội
- Chương 24: Tâm tư
- Chương 25: Xúi giục
- Chương 26: Trước khi đi
- Chương 27: Bất ngờ
- Chương 28: Ăn tết
- Chương 29: Nói chuyện
- Chương 30: Lựa chọn
- Chương 31: Nghe lén
- Chương 32: Khác thường
- Chương 33: Không biết
- Chương 34: Hỗn loạn
- Chương 35: Xử trí
- Chương 36: Ở tạm
- Chương 37: Lời nói trong đêm
- Chương 38: Kỷ thị
- Chương 39: Liên hoàn
- Chương 40: Bắt bí
- Chương 41: Hãi hùng
- Chương 42: Phản ứng
- Chương 43: Sửa dây đàn
- Chương 44: Đao sắc
- Chương 45: Đồng ý
- Chương 46: Một nửa
- Chương 47: Tính toán
- Chương 48: Tính toán rõ ràng
- Chương 49: Chia cách
- Chương 50: Hỗ trợ
- Chương 51: Quy củ
- Chương 52: Cự tuyệt
- Chương 53: Điền trang
- Chương 54: Cố nhân
- Chương 55: Vào cửa
- Chương 56: Đoan ngọ
- Chương 57: Tổ phụ
- Chương 58: Tang sự
- Chương 59: Phúng viếng
- Chương 60: Chịu tang
- Chương 61: Tỷ muội
- Chương 62: Ba năm
- Chương 63: Phong ba
- Chương 64: Lật tẩy
- Chương 65: Hậu quả Hậu quả
- Chương 66: Bầu bạn
- Chương 67: Cứu vãn
- Chương 68: Gặp gỡ
- Chương 69: Cúc yến
- Chương 70: Xin giúp đỡ
- Chương 71: Bức ép lẫn nhau
- Chương 72: Nhúng tay
- Chương 73: Sở cầu
- Chương 74: Thu nhận
- Chương 75: Thẳng thắn thành khẩn
- Chương 76: Thỏa thuận
- Chương 77: Vào phủ
- Chương 78: Làm ăn
- Chương 79: Bái kiến
- Chương 80: Vui sướng
- Chương 81: Ô Thiện
- Chương 82: Du ngoạn
- Chương 83: Hôn sự
- Chương 84: Gợn sóng
- Chương 85: Kỷ Vịnh
- Chương 86: Điền trang
- Chương 87: Bắt cóc
- Chương 88: Kinh ngạc
- Chương 89: Đánh người
- Chương 90: Xôn xao
- Chương 91: Đâm
- Chương 92: Phản ứng
- Chương 93: Cự tuyệt
- Chương 94
- Chương 95: Đổi ý
- Chương 96: Trở về
- Chương 97: Tình cờ gặp
- Chương 98: Gây xích mích
- Chương 99: Ghi hận
- Chương 100: Tái kiến
- Chương 101: Hoảng hốt
- Chương 102: Câu Đối Xuân
- Chương 103: Hà Dục
- Chương 104: Cầu thân
- Chương 105: Một Mũi Tên
- Chương 106: Ô Gia
- Chương 107: Chồng trước
- Chương 108: Ngụy gia
- Chương 109: Đến chậm
- Chương 110: Khó cả đôi đường
- Chương 111: Tửu lâu
- Chương 112: Bí ẩn
- Chương 113: Mưa to
- Chương 114: Tìm nơi trọ
- Chương 115: Kiếp trước
- Chương 116: Tương gia
- Chương 117: Chủ ý
- Chương 118: Động thủ
- Chương 119: Đàm phán
- Chương 120: Nói chuyện
- Chương 121: Bày mưu
- Chương 122: Tiễn bước
- Chương 123: Chim xanh
- Chương 124: Báo tin
- Chương 125: Tin người chết
- Chương 126: Tống gia
- Chương 127: Gieo trồng gấp
- Chương 128: Tỏ lời cảm ơn
- Chương 129: Nói chuyện
- Chương 130: Nghỉ mát
- Chương 131: Bằng hữu
- Chương 132: Gặp mặt
- Chương 133: Bài bạc
- Chương 134: Săn bắn mùa thu
- Chương 135: Tỷ thí
- Chương 136: Mê muội
- Chương 137: Trước khi đi
- Chương 138: Đố kỵ
- Chương 139: Tính toán
- Chương 140: Đấu trí
- Chương 141: Kinh Hãi
- Chương 142: Khắc phục hậu quả
- Chương 143: Xác nhận
- Chương 144: Tin dữ
- Chương 145: Gặp nạn
- Chương 146: Mưa to
- Chương 147: Nghiệp Chướng
- Chương 148: Chất Vấn
- Chương 149: Chạy Trốn
- Chương 150: Thức tỉnh
- Chương 151: Vô Công
- Chương 152: Phản kích
- Chương 153: Ra tay tức thì
- Chương 154: Sứ giả
- Chương 155: Điều kiện
- Chương 156: Quyết định
- Chương 157: Biện Pháp
- Chương 158: Cập kê
- Chương 159: Khách phương xa
- Chương 160: Lễ vật
- Chương 161: Trâm gỗ
- Chương 162: Thi Hội
- Chương 163: Thám hoa
- Chương 164: Khoan thai
- Chương 165: Phía sau núi
- Chương 166: Tốt-Xấu
- Chương 167: Giết gà dọa khỉ
- Chương 168: Công trình trị thủy
- Chương 169: Người phụ tá
- Chương 170: Xác định
- Chương 171: Thử
- Chương 172: Sai lầm
- Chương 173: Mất mát
- Chương 174: Uống rượu
- Chương 175: Ngẫu nhiên
- Chương 176: Qua lại
- Chương 177: Qua lại
- Chương 178: Nghỉ qua đêm
- Chương 179: Giằng co
- Chương 180: Hãm hại
- Chương 181: Thay đổi
- Chương 182: Hỏi
- Chương 183: Lên Kinh
- Chương 184: Thân thích
- Chương 185: Không quyết
- Chương 186: Phất tay áo
- Chương 187: Một lần nữa
- Chương 188: Ứng Đối
- Chương 189: Ra tay
- Chương 190: Tâm sự
- Chương 191: Giáo huấn
- Chương 192: Bối rối
- Chương 193: Đánh thẳng
- Chương 194: Đối sách
- Chương 195: Biến hóa
- Chương 196: Nguyện vọng
- Chương 197: Trù tính
- Chương 198: Quả ngọt
- Chương 199: Hoàng tước*
- Chương 200: Cười lạnh
- Chương 201: Đáp ứng
- Chương 202: Hôn lễ
- Chương 203: Bái đường
- Chương 204: Nhẹ nhàng
- Chương 205: Ra mặt
- Chương 206: Phẫn uất
- Chương 207: Thê thảm
- Chương 208: Ngày hôm sau
- Chương 209: Sai lầm
- Chương 210: Sai thì sai
- Chương 211: Đả thảo*
- Chương 212: Thừa nhận
- Chương 213: Kinh xà
- Chương 214: Ba ngày
- Chương 215: Đến tai
- Chương 216: Ân cần
- Chương 217: Làm mối
- Chương 218: Quyết liệt
- Chương 219: Tiến thoái
- Chương 220: Lọt vào mắt
- Chương 221: Sét đánh
- Chương 222: Không kịp
- Chương 223: Bổ cứu
- Chương 224: Hoang mang
- Chương 225: Uớc hẹn
- Chương 226: Ngã tư đường
- Chương 227: Mọi người
- Chương 228: Nhất nhất
- Chương 229: Bôn tẩu
- Chương 230: Bẩm báo
- Chương 231: Suy đoán
- Chương 232: Dò hỏi
- Chương 233: Cố ý
- Chương 234: Vở cuối
- Chương 235: Xuất cung
- Chương 236: Uớc định
- Chương 237: Can thiệp
- Chương 238: Thôi trang*
- Chương 239: Đồ cưới
- Chương 240: Sai lầm
- Chương 241: Con nối dõi
- Chương 242: Nhìn thấu
- Chương 243: Xuất giá
- Chương 244: Vào cửa
- Chương 245: Tân hôn
- Chương 246: Vui buồn
- Chương 247: Sáng hôm sau
- Chương 248: Nhận người thân
- Chương 249: Quẫn bách
- Chương 250: Nhắc nhở
- Chương 251: Lại mặt
- Chương 252: Luận bàn thứ tự
- Chương 253: Không cam lòng
- Chương 254: Buồn bực
- Chương 255: Danh phận
- Chương 256: Kiểm kê
- Chương 257: Hỏi thăm
- Chương 258: Phòng tối
- Chương 259: Hù dọa
- Chương 260: Ngày thứ chín
- Chương 261: Nghi vấn
- Chương 262: Tiến cung
- Chương 263: Phu nhân
- Chương 264: Đột ngột
- Chương 265: Phong cáo
- Chương 266: Nhìn nhau
- Chương 267: Bái phỏng
- Chương 268: Hiểu lầm
- Chương 269: Tên cửa hiệu
- Chương 270: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 271: Giận chó đánh mèo
- Chương 272: Cầm sắt
- Chương 273: Ra ngoài
- Chương 274: Đừng nghĩ
- Chương 275: Hỏa hoạn
- Chương 276: Gan lớn
- Chương 277: Che trời
- Chương 278: Lệnh bài
- Chương 279: Chặn đường
Vui lòng nhận? Đậu Chiêu đương nhiên muốn vui lòng nhận. Nếu không, nhỡ khiến Tống Mặc hiểu lầm nàng không nhận ý tốt của hắn rồi để bụng, chắc nàng không ngủ nổi mất.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng
cười vui vẻ, đứng dậy cúi người với Tống Mặc, “Xin nhờ công tử nói tiếng cảm ơn với lệnh đường giúp!”
“Đậu tứ tiểu thư không cần khách sáo.”
Tống Mặc mỉm cười, trong sảnh đường hơi tối, khuôn mặt như bạch ngọc của hắn càng lộ vẻ trơn bóng sạch sẽ.
Thảo nào có nhiều người thích nhìn hắn! Đậu Chiêu thầm cảm thán, cũng mỉm cười nhìn tùy tùng của Tống Mặc bê đồ ra ra vào vào.
Rốt cuộc hắn mang đến bao nhiêu “lễ mọn” vậy! Nhìn chồng hộp quà cao như ngọn núi nhỏ, Đậu Chiêu không khỏi thầm tấm tắc.
Nhưng nàng quyết ý không nói thêm câu nào với Tống Mặc nữa, không nói không sai, nói nhiều sai nhiều, ai mà biết
nhỡ may nói gì động chạm hắn. Nàng thấy hoàn toàn không cần thiết chọc
giận hắn, cũng không cần tốn suy nghĩ vào việc đoán phản ứng của Tống
Mặc. Dù gì bọn họ một người ở kinh thành, một người ở Thực Định, đợi mọi chuyện lắng dịu xong thì họ cũng không liên quan gì đến nhau nữa.
Đậu Chiêu nhàn nhã ngồi uống trà.
Tống Mặc không nén được lén liếc nhìn Đậu Chiêu. Người có thể ung dung trấn định trước mặt hắn thế này, thực sự…
hiếm gặp! Hắn nhớ lại cái ngày mưa dầm gió bấc, đôi mắt long lanh của
nàng, vẻ tươi cười đầy tự tin rằng đã có sẵn chủ định của nàng… Sao nàng có thể làm được như vậy?
Mình được theo học danh sư từ nhỏ, còn
nàng chắc chỉ hơn mình một, hai tuổi, là phận khuê nữ, chưa từng rời
khỏi Thực Định,… Còn chuyện của đại cữu, vì sao nàng có thể chọn ra cách tự bôi nhọ bản thân, không nói đến ngoại tổ mẫu và mẫu thân, đến phụ
thân và các phụ tá trong nhà cũng không dám khẳng định kế sách đó có thể thành công…
Bất chợt, Tống Mặc đầy hiếu kì về con
người trước mặt. Nàng được ai dạy dỗ đọc sách? Trần Khúc Thủy thật sự
chỉ là một phụ tá phòng thu chi của nàng thôi sao? Còn nữa, phụ thân và
kế mẫu của nàng sống ở kinh thành còn nàng và muội muội cùng cha khác mẹ lại cùng sống ở Thực Định. Kế mẫu của nàng nói với người ngoài rằng vì
sức khỏe không tốt, không thể chủ trì việc trong nhà nên mới đưa nàng và muội muội đến nhờ cậy Đậu Nhị thái phu nhân dạy dỗ, chuyện đó có thật
không?
Nàng quả là có rất nhiều điều bí ẩn! Tống Mặc cực chẳng đã, rất muốn biết mọi điều về nàng. Hắn bất giác nói:
“Lúc đến đây, ngoại tổ mẫu của tôi, chính là Mai phu nhân, có nhờ ta nói tiếng cảm ơn với tiểu thư, cảm ơn tiểu tư đã cứu nữ quyến Tương gia.”
Đậu Chiêu kinh ngạc. Nàng biết chắc Tống Mặc sẽ về bàn bạc với mẫu thân chuyện này nhưng không ngờ bên Tương gia cũng biết.
Tống Mặc nhìn nàng, không hiểu sao trong
lòng thấy rất phấn khởi, giống lúc nhỏ trả lời đúng câu hỏi của thầy
giáo liền được mẫu thân khen ngợi vậy.
Hắn cười nói: “Mẫu thân thấy kế sách của
tiểu thư có hiệu quả thì vui mừng khôn xiết, đi kể với ngoại tổ mẫu của
ta là vừa phát hiện ra một nữ Gia Cát.” Nụ cười trên môi hắn dần nhạt
đi, “Ngoại tổ mẫu nói, đáng lẽ nên hậu tạ tiểu thư nhưng mình là người
vô phúc, sợ liên lụy đến tiểu thư. Nếu không cũng muốn mời tiểu thư đến
nhà uống chén rượu nhạt, chắc hẳn cũng thành một giai thoại.”
Hắn ngừng lời một chút, sắc mặt có vẻ khổ sở, “Tiểu thư có lẽ không biết mình đã làm được những gì… Ngoại tổ mẫu
vừa nghe nói đại cữu qua đời liền sai người chuẩn bị thuốc độc, nếu nữ
quyến bị lưu đày thì không thành quan kĩ cũng là quân kĩ, muốn chết cũng không xong, mà đám người đó còn kêu gào rằng đây là nữ quyến nhà ai,
nhà ai đến mời chào khách khứa, địa vị càng hèn mọn lại càng thích thú…” Kể đến đây, dường như không thể nói tiếp nữa, hắn lại dừng lời.
Có lẽ chưa bao giờ họ nghĩ rằng cả nhà sẽ bị xử trảm. Sau khi Liêu vương đăng cơ, có mấy nhà từng là gia tộc tôn
quý hiển hách một thời bị xử trảm toàn bộ. Loại chuyện này đã xảy ra vào thời Thái tổ Hoàng đế rồi. Người kinh thành đều rủ nhau tới xem náo
nhiệt.
Nàng từng nghe mấy bà vú già kể qua.
Quá nhiều người, đao phủ chém luôn tay,
rốt cuộc làm cong cả đao, tay cũng rã rời, có khi phải dùng tới mấy cây
đao mới chém được hết người. Không nói đến bản thân người bị chém, người ở bên cạnh đợi hành hình phải mở to mắt nhìn cảnh đứa con gái bé bỏng
hay cả con dâu đang mang bầu đều chết rất thê thảm. Đại đa số đều suy
sụp, một số thì không ngừng dập đầu với quan hành hình, thậm chí còn gào thét đòi vạch trần tội trạng của người thân hòng cầu được chết thoải
mái. Mọi cảm xúc tiêu cực của con người đều biểu lộ ra hết, chưa nói đến tôn nghiêm mà một chút đạo đức cũng không còn.
Nếu là Mai phu nhân, nàng cũng sẽ cùng nữ quyến trong nhà tự sát.
“Đừng nói nữa!” Đậu Chiêu hô hấp dồn dập, ngực như nghẹn lại, nàng lườm Tống Mặc: “Nói với ta mấy chuyện này làm
gì? ta không thích nghe!
“Đúng vậy! Mình nói với nàng mấy chuyện
này làm gì chứ? Nàng vẫn là một tiểu thư khuê các chưa xuất giá mà! Tống Mặc hoảng hốt. Hoặc là vì lòng mình rất giận, lúc bận giúp ngoại tổ
mẫu, các mợ, biểu tỷ, biểu muội thu thập hành lý không cảm thấy gì, nay
xong xuôi rồi liền không nhịn được nữa.
Hắn nhìn biểu cảm chán ghét của Đậu
Chiêu, bỗng thấy dáng vẻ nàng lườm mình cực kỳ xinh đẹp. Đôi mắt to tròn sáng bừng hữu thần, đôi mày dài hơi cau lại, là vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Đúng vậy, là mất kiên nhẫn. Không phải sợ hãi, không phải hoảng sợ, cũng không phải hoài nghi, mà là đúng như lời nàng nói, vì không thích nên không muốn nghe. Ung dung, thành thực,
không chút sợ sệt… Vậy nên, trong hoàn cảnh tình hình ác liệt như thế,
nàng vẫn có thể bình tĩnh và lý trí nghĩ ra mưu kế, mới có thể tính toán chu toàn làm hắn phải khoanh tay chịu trói.
Lẽ nào hắn đã sớm nhận định trong lòng
rằng nàng không phải người dễ bị mình làm cho sợ hãi? Ánh mắt Tống Mặc
nhìn Đậu Chiêu dần thay đổi.
Đậu Chiêu đột nhiên thấy lòng chấn động.
Vì sao Tống Mặc nhìn nàng như vậy? Có phải hắn đã phát hiện điều gì
không? Hay là hắn nghĩ đến chuyện gì đó liên quan đến nàng? Dù gì thì
nàng cũng thực lòng không muốn dây dưa với hắn nữa.
Đậu Chiêu hỏi: “Công tử ăn trưa chưa?”
Tống Mặc hơi sửng sốt, cách chuyển đề tài vừa gượng gạo vừa đột ngột. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời ngoài cửa, hình như còn hai canh giờ nữa mới tới trưa.
Nghĩ đến người nói chuyện với mình là Đậu Chiêu, hắn liền không thấy câu nói này nghe thật ngốc nghếch nữa, vì
thế giọng điều cũng dịu dàng: “Đồ ăn ở điền trang rất ngon.”
Ai cần biết ăn ngon hay không ngon, nàng
chỉ là không muốn ngồi đây nghe hắn kể chuyện Tương gia nữa mà thôi.
Biết càng nhiều càng khó thoát thân.
Đậu Chiêu đứng dậy cười nói: “Mai công tử là khách quý, chẳng mấy khi đến đây. So với kinh thành thì Thực Định
không phong phú sản vật bằng, nguyên liệu cũng ít đồ tươi. Để ta đi nói
với nhà bếp, bảo họ làm vài món theo mùa mời Mai công tử nếm thử.” Vừa
hay có thể hỏi bọn họ khi nào trao đổi con tin, “Nếu Trần tiên sinh ở
đây thì tốt quá,” nàng thở dài, “Có thể hầu chuyện hoặc đánh cờ với công tử, không để công tử một mình ở đây không người bồi tiếp.”
Không biết là Tống Mặc không hiểu ý nàng
hay vốn không có ý thả Trần Khúc Thủy về đây, nghe nàng nói xong thì đảo mắt cười đáp: “Không còn cách nào. Điền trang này phong cảnh tú lệ, đẹp như tranh vẽ, rất nhiều nơi có thể thưởng ngoạn.”
Không hổ là quyền thần thân thiết với
thánh thượng suốt hai mươi năm không suy suyển trong tương lai. Từ chính sảnh nhìn ra, trong sân hai bên trái phải trồng hai cây bạch quả cao
lớn, ngoài ra không còn gì khác. Thế mà cũng nói câu phong cảnh tú lệ
được? Đây gọi là trợn mắt nói dối thì đúng hơn! Đậu Chiêu mắng thầm,
ngoài mặt thì không thể hiện chút gì, cười nói mấy lời khách sáo rồi tới bếp. Nàng lề mề trong bếp đến gần giờ dùng bữa trưa mới quay lại phòng
khách.
Chỗ “lễ mọn” của Tống Mặc chất đầy một
góc phòng, còn hắn đang đứng trước bàn để đàn cạnh cửa sổ trong thư
phòng chơi với cá vàng nuôi trong liễn đặt trên bàn.
“Tiểu thư về rồi đấy à!” Hắn phủi tay, ngồi lên chiếc ghế bành trước bàn, thoải mái tự nhiên như ở nhà.
Đồ tự đại! Đậu Chiêu thầm mắng, miệng thì cười nói: “Dùng cơm được rồi.”
Tống Mặc “ừm” một tiếng. Cam Lộ mang nước vào rửa tay cho hắn, còn Tố Quyên xếp đũa bát. Hắn nhìn Cam Lộ và Tố
Quyên rồi hỏi Đậu Chiêu: “Nha hoàn mà lần trước bế đứa bé từ chỗ Dư Giản đi tên gì?”
“Tố Lan.” Đậu Chiêu đáp, rất muốn hỏi chỗ kim châm trên người Dư Giản đó đã được nhổ ra hết chưa.
Tống Mặc gật đầu rồi ngồi xuống bàn cơm, thấy chỉ có một bộ bát đũa thì thắc mắc: “Tiểu thư không dùng cơm sao?”
Đó há chẳng phải tự tìm rắc rối? Đậu Chiêu đáp: “Ta ăn trong bếp là được rồi.” Ý là hai người không tiện cùng ngồi một mâm.
Tống Mặc cười nói: “Đâu cần phiền phức vậy?”
Đậu Chiêu kiên quyết. Tống Mặc không nói
nữa, thấy bát canh màu xanh biếc khá được thì múc một thìa. Chỉ là vừa
đưa canh vào miệng liền thấy có mùi vị hơi lạ, hắn không khỏi nhíu mày:
“Món gì đây?”
“Là canh đậu bắp.” Đậu Chiêu cười nói:
“Là rau dại trên núi ở điền trang, có thể thanh nhiệt giải độc, trị vết
thương hở, mụn nhọt. Trời đang nóng, công tử đi đường xa bụi bặm từ kinh thành về đây, ăn canh này rất tốt cho cơ thể.”
Tống Mặc gật đầu rồi uống canh ừng ực, ngoan như trẻ con.
Đậu Chiêu lúng túng, nàng vốn định chỉnh
Tống Mặc… Đậu Chiêu vội bỏ chạy đến một căn phòng nhỏ cạnh bếp dùng cơm, uống một ngụm trà cho bình tĩnh rồi mới quay lại phòng khách.
Tống Mặc tay cầm chén trà, đang ngẩn ngơ
nhìn cây bạch quả ngoài cửa sổ. Nghe tiếng động, hắn ngước lên cười nói: “Tại sao lại trồng hai cây bạch quả trong sân vậy?”
Đậu Chiêu nhìn theo ra sân.
“Ta cũng không biết.” Nàng nói, “Hình như từ lần đầu ta đến điền trang đã thấy hai cây bạch quả này ở đó rồi.
Không biết là do ai trồng.”
“Nhà ta cũng có khá nhiều những chuyện
không thể giải thích.” Tống Mặc nói giọng nhẹ nhàng, có dáng vẻ bề trên
với Đậu Chiêu, “Trong hoa viên nhà ta có một hòn núi nhỏ, gọi là Thúy
Vân Lĩnh, cách đó không xa có một hòn giả sơn, gọi là Thùy Thanh Việt. Ở giữa Thúy Vân Lĩnh và Thùy Thanh Việt có xây một bức tường, gọi là “Du
Quan”, trông rất kỳ cục. Cũng chẳng rõ là do vị lão tổ tông nào tâm
huyết dâng trào dựng nên.”
“Thế à?” Đậu Chiêu hỏi chiếu lệ.
Tống Mặc chăm chú nhìn nàng. Một đôi mắt u nhã mà tĩnh mịch không gợn chút sóng gió, giống như giếng nước ngàn năm.
Đậu Chiêu thấy rờn rợn, gượng cười hỏi: “Sao thế?”
Tống Mặc trầm ngâm một hồi rồi khẽ hỏi: “Tiểu thư sợ ta lắm à?”
Lòng Đậu Chiêu muốn nói “Không sợ” nhưng
lập tức, nàng ý thức được đây là cơ hội tốt để phân rõ ranh giới với
Tống Mặc, thoáng trầm tư rồi thản nhiên đáp: “Đúng, ta hơi sợ công tử.”
“Vì ta muốn giết nàng phải không?”
Không phải. Là vì ngươi giết phụ thân và
đệ đệ ruột. Nhưng bây giờ chưa xảy ra chuyện đó, nàng không thể lấy ra
làm bằng chứng được.
“Ừm.” Nàng đành trả lời như vậy.
Tống Mặc cúi mắt, giọng có phần buồn bã:
“Ta rất xin lỗi!” Ngữ khí vô cùng thành khẩn, “Nếu là vậy thì ta xin
tiểu thư thứ lỗi.” Hắn ngước mắt lên, trông rất nghiêm túc mà cũng ngây
thơ: “Ta trịnh trọng xin lỗi nàng.”
- Chương 1: Tranh chấp
- Chương 2: Bất đồng
- Chương 3: Chua xót
- Chương 4: Sống lại
- Chương 5: Về nhà
- Chương 6: Đậu gia
- Chương 7: Nghi hoặc
- Chương 8: Sinh chuyện
- Chương 9: Nha hoàn
- Chương 10: Mẫu thân
- Chương 11: Kế mẫu
- Chương 12: Khách đến
- Chương 13: Cãi nhau
- Chương 14: Mẹ chồng
- Chương 15: Chưa được thoả mãn
- Chương 16: Khẩn cầu
- Chương 17: Quạt tròn mùa thu
- Chương 18: Mùa xuân ấm áp
- Chương 19: Hôn sự
- Chương 20: Nước chảy
- Chương 21: Tranh luận
- Chương 22: Cữu cữu
- Chương 23: Muội muội
- Chương 24: Tâm tư
- Chương 25: Xúi giục
- Chương 26: Trước khi đi
- Chương 27: Bất ngờ
- Chương 28: Ăn tết
- Chương 29: Nói chuyện
- Chương 30: Lựa chọn
- Chương 31: Nghe lén
- Chương 32: Khác thường
- Chương 33: Không biết
- Chương 34: Hỗn loạn
- Chương 35: Xử trí
- Chương 36: Ở tạm
- Chương 37: Lời nói trong đêm
- Chương 38: Kỷ thị
- Chương 39: Liên hoàn
- Chương 40: Bắt bí
- Chương 41: Hãi hùng
- Chương 42: Phản ứng
- Chương 43: Sửa dây đàn
- Chương 44: Đao sắc
- Chương 45: Đồng ý
- Chương 46: Một nửa
- Chương 47: Tính toán
- Chương 48: Tính toán rõ ràng
- Chương 49: Chia cách
- Chương 50: Hỗ trợ
- Chương 51: Quy củ
- Chương 52: Cự tuyệt
- Chương 53: Điền trang
- Chương 54: Cố nhân
- Chương 55: Vào cửa
- Chương 56: Đoan ngọ
- Chương 57: Tổ phụ
- Chương 58: Tang sự
- Chương 59: Phúng viếng
- Chương 60: Chịu tang
- Chương 61: Tỷ muội
- Chương 62: Ba năm
- Chương 63: Phong ba
- Chương 64: Lật tẩy
- Chương 65: Hậu quả Hậu quả
- Chương 66: Bầu bạn
- Chương 67: Cứu vãn
- Chương 68: Gặp gỡ
- Chương 69: Cúc yến
- Chương 70: Xin giúp đỡ
- Chương 71: Bức ép lẫn nhau
- Chương 72: Nhúng tay
- Chương 73: Sở cầu
- Chương 74: Thu nhận
- Chương 75: Thẳng thắn thành khẩn
- Chương 76: Thỏa thuận
- Chương 77: Vào phủ
- Chương 78: Làm ăn
- Chương 79: Bái kiến
- Chương 80: Vui sướng
- Chương 81: Ô Thiện
- Chương 82: Du ngoạn
- Chương 83: Hôn sự
- Chương 84: Gợn sóng
- Chương 85: Kỷ Vịnh
- Chương 86: Điền trang
- Chương 87: Bắt cóc
- Chương 88: Kinh ngạc
- Chương 89: Đánh người
- Chương 90: Xôn xao
- Chương 91: Đâm
- Chương 92: Phản ứng
- Chương 93: Cự tuyệt
- Chương 94
- Chương 95: Đổi ý
- Chương 96: Trở về
- Chương 97: Tình cờ gặp
- Chương 98: Gây xích mích
- Chương 99: Ghi hận
- Chương 100: Tái kiến
- Chương 101: Hoảng hốt
- Chương 102: Câu Đối Xuân
- Chương 103: Hà Dục
- Chương 104: Cầu thân
- Chương 105: Một Mũi Tên
- Chương 106: Ô Gia
- Chương 107: Chồng trước
- Chương 108: Ngụy gia
- Chương 109: Đến chậm
- Chương 110: Khó cả đôi đường
- Chương 111: Tửu lâu
- Chương 112: Bí ẩn
- Chương 113: Mưa to
- Chương 114: Tìm nơi trọ
- Chương 115: Kiếp trước
- Chương 116: Tương gia
- Chương 117: Chủ ý
- Chương 118: Động thủ
- Chương 119: Đàm phán
- Chương 120: Nói chuyện
- Chương 121: Bày mưu
- Chương 122: Tiễn bước
- Chương 123: Chim xanh
- Chương 124: Báo tin
- Chương 125: Tin người chết
- Chương 126: Tống gia
- Chương 127: Gieo trồng gấp
- Chương 128: Tỏ lời cảm ơn
- Chương 129: Nói chuyện
- Chương 130: Nghỉ mát
- Chương 131: Bằng hữu
- Chương 132: Gặp mặt
- Chương 133: Bài bạc
- Chương 134: Săn bắn mùa thu
- Chương 135: Tỷ thí
- Chương 136: Mê muội
- Chương 137: Trước khi đi
- Chương 138: Đố kỵ
- Chương 139: Tính toán
- Chương 140: Đấu trí
- Chương 141: Kinh Hãi
- Chương 142: Khắc phục hậu quả
- Chương 143: Xác nhận
- Chương 144: Tin dữ
- Chương 145: Gặp nạn
- Chương 146: Mưa to
- Chương 147: Nghiệp Chướng
- Chương 148: Chất Vấn
- Chương 149: Chạy Trốn
- Chương 150: Thức tỉnh
- Chương 151: Vô Công
- Chương 152: Phản kích
- Chương 153: Ra tay tức thì
- Chương 154: Sứ giả
- Chương 155: Điều kiện
- Chương 156: Quyết định
- Chương 157: Biện Pháp
- Chương 158: Cập kê
- Chương 159: Khách phương xa
- Chương 160: Lễ vật
- Chương 161: Trâm gỗ
- Chương 162: Thi Hội
- Chương 163: Thám hoa
- Chương 164: Khoan thai
- Chương 165: Phía sau núi
- Chương 166: Tốt-Xấu
- Chương 167: Giết gà dọa khỉ
- Chương 168: Công trình trị thủy
- Chương 169: Người phụ tá
- Chương 170: Xác định
- Chương 171: Thử
- Chương 172: Sai lầm
- Chương 173: Mất mát
- Chương 174: Uống rượu
- Chương 175: Ngẫu nhiên
- Chương 176: Qua lại
- Chương 177: Qua lại
- Chương 178: Nghỉ qua đêm
- Chương 179: Giằng co
- Chương 180: Hãm hại
- Chương 181: Thay đổi
- Chương 182: Hỏi
- Chương 183: Lên Kinh
- Chương 184: Thân thích
- Chương 185: Không quyết
- Chương 186: Phất tay áo
- Chương 187: Một lần nữa
- Chương 188: Ứng Đối
- Chương 189: Ra tay
- Chương 190: Tâm sự
- Chương 191: Giáo huấn
- Chương 192: Bối rối
- Chương 193: Đánh thẳng
- Chương 194: Đối sách
- Chương 195: Biến hóa
- Chương 196: Nguyện vọng
- Chương 197: Trù tính
- Chương 198: Quả ngọt
- Chương 199: Hoàng tước*
- Chương 200: Cười lạnh
- Chương 201: Đáp ứng
- Chương 202: Hôn lễ
- Chương 203: Bái đường
- Chương 204: Nhẹ nhàng
- Chương 205: Ra mặt
- Chương 206: Phẫn uất
- Chương 207: Thê thảm
- Chương 208: Ngày hôm sau
- Chương 209: Sai lầm
- Chương 210: Sai thì sai
- Chương 211: Đả thảo*
- Chương 212: Thừa nhận
- Chương 213: Kinh xà
- Chương 214: Ba ngày
- Chương 215: Đến tai
- Chương 216: Ân cần
- Chương 217: Làm mối
- Chương 218: Quyết liệt
- Chương 219: Tiến thoái
- Chương 220: Lọt vào mắt
- Chương 221: Sét đánh
- Chương 222: Không kịp
- Chương 223: Bổ cứu
- Chương 224: Hoang mang
- Chương 225: Uớc hẹn
- Chương 226: Ngã tư đường
- Chương 227: Mọi người
- Chương 228: Nhất nhất
- Chương 229: Bôn tẩu
- Chương 230: Bẩm báo
- Chương 231: Suy đoán
- Chương 232: Dò hỏi
- Chương 233: Cố ý
- Chương 234: Vở cuối
- Chương 235: Xuất cung
- Chương 236: Uớc định
- Chương 237: Can thiệp
- Chương 238: Thôi trang*
- Chương 239: Đồ cưới
- Chương 240: Sai lầm
- Chương 241: Con nối dõi
- Chương 242: Nhìn thấu
- Chương 243: Xuất giá
- Chương 244: Vào cửa
- Chương 245: Tân hôn
- Chương 246: Vui buồn
- Chương 247: Sáng hôm sau
- Chương 248: Nhận người thân
- Chương 249: Quẫn bách
- Chương 250: Nhắc nhở
- Chương 251: Lại mặt
- Chương 252: Luận bàn thứ tự
- Chương 253: Không cam lòng
- Chương 254: Buồn bực
- Chương 255: Danh phận
- Chương 256: Kiểm kê
- Chương 257: Hỏi thăm
- Chương 258: Phòng tối
- Chương 259: Hù dọa
- Chương 260: Ngày thứ chín
- Chương 261: Nghi vấn
- Chương 262: Tiến cung
- Chương 263: Phu nhân
- Chương 264: Đột ngột
- Chương 265: Phong cáo
- Chương 266: Nhìn nhau
- Chương 267: Bái phỏng
- Chương 268: Hiểu lầm
- Chương 269: Tên cửa hiệu
- Chương 270: Mở tiệc chiêu đãi
- Chương 271: Giận chó đánh mèo
- Chương 272: Cầm sắt
- Chương 273: Ra ngoài
- Chương 274: Đừng nghĩ
- Chương 275: Hỏa hoạn
- Chương 276: Gan lớn
- Chương 277: Che trời
- Chương 278: Lệnh bài
- Chương 279: Chặn đường