Đại Hán phi ca

Thể loại: Ngôn Tình ;Truyện
Tác giả : Phồn Hoa Ca Tẫn
  • Lượt đọc : 236
  • Kích thước : 2.84 MB
  • Số trang : 992
  • Đăng lúc : 3 năm trước
  • Số lượt tải : 22
  • Số lượt xem : 977
  • Đọc trên điện thoại :
Đã thành quen, bắt đầu một câu chuyện mới lại là vài dòng suy nghĩ của mình. Lần đầu tiên làm truyện cổ đại, lại là thể xuyên không – cái thể loại mình dị ứng nhất. Nhưng khi đọc những dòng bình loạn của một bạn Tung Của, mình muốn thử sức chút. Thú thật, truyện khá nhiều chương, khoảng 100, tuy mỗi chương không dài nhưng mình cũng đã đắn đo rất lâu mới chọn truyện này.
“...Bất kể tình cảm của các nhân vật chính có vĩ đại đến đâu, có chấp nhất, dây dưa, đau khổ đến đâu, nhưng mỗi người đều tuân theo quỹ tích trong số mệnh của cuộc đời mình, sống như những gì bản thân buộc phải.
Ái tình chung quy cũng chỉ là một trong ba ngàn sợi tơ phiền não, không có nó, con người ta vẫn phải sống có ý nghĩa.
Vì thế, Lương công tử chưa từng vì quyến luyến mà vứt bỏ lòng trung thành với Đại Hán triều, chưa từng vì nội tâm lo lắng mà bài xích lòng kính ngưỡng Lưu Triệt.
Lưu Triệt chưa từng vì tham luyến Dao Ca mà trút giận lên Hoắc Khứ Bệnh, chưa từng vì ghen tị mà bịt kín đôi mắt, để mặc sự hưng suy của Đại Hán.
Hoắc Khứ Bệnh cũng chưa từng để ý chí tinh thần sa sút, chưa từng quên sứ mạng và lý tưởng của bản thân.
Dưới ngòi bút của Phồn Hoa, những nhân vật này không vì yêu mà sống, không vì yêu mà chết, không vì yêu mà buông tay cho lý tưởng, không vì yêu mà vô trách nhiệm, chẳng sợ trái tim phải gánh chịu đau đớn, chẳng sợ tình cảm có thể sẽ tan biến...”

Lời dẫn
Ngàn năm trước, giấc mộng phai.
Lý thị có người con gái, đẹp như lan.
Thuở đầu gặp gỡ, kết thúc tịch mịch. Đến khi thấu hiểu, đôi bên đã lãng quên.
Quân không nghe thấy, giai nhân đã ngừng xướng ca.
Quân không nhìn thấy, cửa cung kề bên đang thở than cô độc.
Khuynh quốc khuynh thành, giai nhân khó cầu.
Điện Trường Nhạc, liễu Vị Ương, Hán cung nhiều năm không còn ngập ánh trăng.
Bóng câu qua thềm, mộng xưa khó tìm.
Người có biết, tường cao tới đâu cũng chẳng thể vây khốn được lòng ta.
Theo dòng Trường Giang cuồn cuộn sóng, vạch trần ký ức phủ bụi mờ, giữa giấc mộng xưa cũ chốn phồn hoa, tìm kiếm bóng hình ai.