Chuyện Con Chó Tên Là Trung Thành

Tác giả : Luis Sepúlveda
  • Lượt đọc : 481
  • Kích thước : 0.86 MB
  • Số trang : 49
  • Đăng lúc : 3 năm trước
  • Số lượt tải : 185
  • Số lượt xem : 2.618
  • Đọc trên điện thoại :
Giữa rừng già Nam Mỹ, một chú chó được xua đi săn đuổi một thổ dân da đỏ. Trên đường lần theo dấu kẻ trốn chạy, chú chó dần nhận ra mùi của những thứ mình đã đánh mất: mùi củi khô, mùi bột mì, mùi mật ong,… và rồi mùi người anh em của mình. Chú chó nhớ lại tất cả những gì những Con người của Đất từng dạy cho nó: cách tôn trọng thiên nhiên, biết ơn mẹ đất, sống hòa hợp với vạn vật và đặc biệt cái tên của nó, Afmau - theo tiếng thổ dân nghĩa là Trung thành.

Với tài năng kể chuyện vô song, Luis Sepúlveda biết cách tôn vinh những tình cảm cổ xưa, cao quý một cách sống động, để lại những ấn tượng khó quên về thế giới của người Mapuche, về mối gắn kết của họ với thiên nhiên vĩ đại.
***
Thiên tài kể chuyện người Chile lại một lần nữa khiến người đọc phải thổn thức. Ẩn trong cuốn sách nhỏ là bài học lớn về tình bạn và những giá trị vĩnh hằng của thiên nhiên...

Một chú chó săn thường phải làm những gì? Công việc của chúng phải chăm chỉ thực hiện là bảo vệ đàn gia súc, đuổi theo những con thỏ đang cố chạy bán sống bán chết để thoát thân.

Hơn thế nữa, loài vật khôn ngoan, lanh lợi này còn là người đồng hành tuyệt vời của những người thợ săn. Bởi tình bạn là một thứ tình cảm thiêng liêng. Nó không phân biệt tuổi tác, địa vị và thậm chí là giống loài. Chuyện con chó tên là Trung Thành chính là minh chứng đầy cảm động mà Luis Sepúlveda mang tới cho độc giả.

Câu chuyện bắt đầu vào một đêm lạnh giá trong rừng già Nam Mỹ. Ở đó, có một con chó săn tội nghiệp đang bị bóng tối của sự cô độc bủa vây. Những người chủ hiện tại của chú ta chỉ xem loài chó là một thứ “công cụ” không hơn không kém để đi săn. Cả ngày chú chó tội nghiệp chỉ được ăn một mẩu bánh mì khô khốc. Những con người lạnh lùng ấy cho rằng cơn đói sẽ đánh thức bản năng săn mồi.

Với những con nguời có trái tim lạnh hơn sương giá ấy, một chú chó săn dù thông minh đến mấy cũng chỉ được gọi một cách chung chung, đầy vô cảm “chó, chó”. Vậy cũng phải thôi, vì họ đâu xem những con chó là bạn!

Để làm vơi bớt nỗi buồn, chú chó tội nghiệp đành ngồi nhớ lại những kí ức đẹp, ở rất xa… nhưng chưa bao giờ chìm vào quên lãng. Khi ấy, chú sống cùng những người Mapuche. Họ được mệnh danh là “những con người của Đất” với cuộc sống phóng khoáng và tràn đầy yêu thương.