Như lá lộc vừng xoay trong gió

Tác giả : Trang Lax
  • Lượt đọc : 111
  • Kích thước : 6.76 MB
  • Số trang : 212
  • Đăng lúc : 11 tháng trước
  • Số lượt tải : 22
  • Số lượt xem : 587
  • Đọc trên điện thoại :
Hồi học cấp ba, có lần, như hàng tỷ lần khác, tôi giận dỗi bạn bè (chẳng nhớ cơn có vì sao). Thầy dạy Hóa của tôi khi đó, có bảo tôi rằng: "Bạn bè, có gì thì bỏ qua cho nhau đi em ạ. Đừng để lỡ cái thời gian này. Sau này lớn lên em sẽ thấy đây là thời gian đẹp nhất của đời người. Và sẽ tiếc lắm đấy!".
Tôi vâng vâng dạ dạ nghe lời Thầy, chỉ vì tôi rất quý Thầy, còn chẳng hiểu mấy và cũng chẳng nghĩ gì xa xôi.
Vẫn là hồi cấp ba, những ngày lớp Mười hai căng thẳng và áp lực. Tôi tự nhủ: “Nhất định sau này mình sẽ làm gì đó, cho bất cứ đứa nào phải trải qua thời kỳ khốn khó này!”.
Nhưng mà tôi đã chẳng biết làm gì. Kết thúc lớp Mười hai, chấm dứt những áp lực lớp-Mười- hai, tôi bị cuốn vào ngày tháng mới, thử thách mới, áp lực mới. Ký ức lớp-Mười-hai chỉ còn là một bụi gai lông chông. Biết là nhiều gian khó, mà chẳng nhớ rõ hình thù nó thế nào nữa...
Phải đến khi những tháng ngày cũ đã trôi xa thật xa, tôi mới hiểu lời Thầy tôi nói hôm nào.
Những ngày ấy, áp lực nhất mà cũng hồn nhiên nhất. Những ngày ấy, thử thách nhất mà cũng tươi đẹp nhất. Giữa lớp lớp bài vở, kiểm tra, thi cử, có lời động viên của thầy cô, có những cuộc ganh đua thầm lặng với bạn bè. Giữa sổ đầu bài, bản kiểm điểm, “hạ hạnh kiểm”, là bao nhiêu khuôn mặt toét cười, là những sự kiện để đời, là lần đầu tiên tim tôi run lên mà chẳng rõ vì sao...
Có lẽ nào những ngày tươi đẹp nhất ấy thực sự đã qua đi?
Tôi không nghĩ thế...
Thực lòng, tôi cho rằng chúng ta có thể nối dài chuỗi tươi đẹp ấy, tới những chặng tiếp theo của cuộc đời mình, dẫu “đời như sóng nổi"(*) đến đâu. Chỉ cần mang theo nguyên vẹn lòng tin của thời thanh xuân phơi phới.
Như những mảnh lá lộc vừng. “Khi nào thấy “đủ” thì tự nó xoay vòng, tự nó trôi.” Vô tư và hồn nhiên xoay trong gió.

Hà Nội, tháng 12 năm 2013
Lã Huyền Trang