Với Những linh cảm bí ẩn, Amy Tan (sinh năm 1952 tại California, Mỹ) đã tạo nên một cuốn tiểu thuyết đậm đà, vui tươi về Trung Quốc và Mỹ, về tình yêu và lòng trung thành, về những giá trị quý giá, đích thực của gia đình.
Cuốn sách hấp dẫn này vừa là câu chuyện về các mối quan hệ gia đình và tình yêu, vừa là câu chuyện về quá khứ, lịch sử và những mối ràng buộc gắn kết với chúng ta từ kiếp này đến kiếp sau.
Người kể chuyện là Olivia Laguni - một cô gái mang nửa dòng máu Trung Quốc (con gái của một người đàn ông Trung Quốc và một phụ nữ Mỹ) nhưng rặt Mỹ. Khi cha cô hấp hối trên giường bệnh, ông thú nhận với vợ rằng ông đã để lại Trung Quốc một cô con gái, và đề nghị bà đón cô sang Mỹ.
Suốt đời, Olivia luôn bứt rứt vì cái gia đình chắp vá của mình. Người làm cô lúng túng nhất trong gia đình là Lý Quan - người chị cùng cha khác mẹ, hơn cô 14 tuổi. Quan nói tiếng Anh thật tệ, song chị vui vẻ làm ngơ trước những lời mỉa mai của Olivia, chị chăm sóc cô bé ân cần, như "một người mẹ thay thế" cho người mẹ đẻ nông nổi và hờ hững, mải chạy theo nhiều niềm vui phù phiếm và mối tình vô vọng.
Quan khẳng định với Olivia rằng chị có thể nhìn thấy cõi âm, nói chuyện được với những người đã chết, cũng như cô tin những bóng ma là có thực.
Trong khi Olivia kể tỉ mỉ những cuộc tranh cãi dai dẳng và sự hận thù kéo dài hàng thập kỷ với người chị gái, thì Lý Quan cũng kể câu chuyện của riêng chị, cuốn người đọc vào sự huy hoàng, nghèo khổ và bạo lực của Trung Quốc thời Mãn Châu cho đến bây giờ.
Amy Tan đã sáng tạo nên một tác phẩm soi rọi cả quá khứ lẫn hiện tại một cách duyên dáng, lúc buồn bã, lúc vui tươi, mê hoặc đúng như ý nghĩ của Olivia trong đoạn kết: "Tôi nghĩ Quan có ý cho tôi thấy thế giới không chỉ là một địa điểm, mà là khoảng bao la của tâm hồn. Mà tâm hồn chẳng gì hơn tình yêu, sự vô hạn, vô cùng, đưa chúng ta hiểu điều gì là đích thực. Trước kia tôi tưởng tình yêu chỉ là hạnh phúc. Giờ đây tôi hiểu nó bao gồm cả lo âu và thương tiếc, hi vọng và tin cậy.
Còn tin vào những bóng ma có nghĩa là tin rằng tình yêu không bao giờ chết. Khi những người ta yêu quý chết đi, họ chỉ mất so với những cảm giác thông thường của chúng ta. Nếu nhớ họ, ta có thể thấy họ mọi lúc, mọi nơi bằng những linh cảm bí ẩn".
Cuốn sách hấp dẫn này vừa là câu chuyện về các mối quan hệ gia đình và tình yêu, vừa là câu chuyện về quá khứ, lịch sử và những mối ràng buộc gắn kết với chúng ta từ kiếp này đến kiếp sau.
Người kể chuyện là Olivia Laguni - một cô gái mang nửa dòng máu Trung Quốc (con gái của một người đàn ông Trung Quốc và một phụ nữ Mỹ) nhưng rặt Mỹ. Khi cha cô hấp hối trên giường bệnh, ông thú nhận với vợ rằng ông đã để lại Trung Quốc một cô con gái, và đề nghị bà đón cô sang Mỹ.
Suốt đời, Olivia luôn bứt rứt vì cái gia đình chắp vá của mình. Người làm cô lúng túng nhất trong gia đình là Lý Quan - người chị cùng cha khác mẹ, hơn cô 14 tuổi. Quan nói tiếng Anh thật tệ, song chị vui vẻ làm ngơ trước những lời mỉa mai của Olivia, chị chăm sóc cô bé ân cần, như "một người mẹ thay thế" cho người mẹ đẻ nông nổi và hờ hững, mải chạy theo nhiều niềm vui phù phiếm và mối tình vô vọng.
Quan khẳng định với Olivia rằng chị có thể nhìn thấy cõi âm, nói chuyện được với những người đã chết, cũng như cô tin những bóng ma là có thực.
Trong khi Olivia kể tỉ mỉ những cuộc tranh cãi dai dẳng và sự hận thù kéo dài hàng thập kỷ với người chị gái, thì Lý Quan cũng kể câu chuyện của riêng chị, cuốn người đọc vào sự huy hoàng, nghèo khổ và bạo lực của Trung Quốc thời Mãn Châu cho đến bây giờ.
Amy Tan đã sáng tạo nên một tác phẩm soi rọi cả quá khứ lẫn hiện tại một cách duyên dáng, lúc buồn bã, lúc vui tươi, mê hoặc đúng như ý nghĩ của Olivia trong đoạn kết: "Tôi nghĩ Quan có ý cho tôi thấy thế giới không chỉ là một địa điểm, mà là khoảng bao la của tâm hồn. Mà tâm hồn chẳng gì hơn tình yêu, sự vô hạn, vô cùng, đưa chúng ta hiểu điều gì là đích thực. Trước kia tôi tưởng tình yêu chỉ là hạnh phúc. Giờ đây tôi hiểu nó bao gồm cả lo âu và thương tiếc, hi vọng và tin cậy.
Còn tin vào những bóng ma có nghĩa là tin rằng tình yêu không bao giờ chết. Khi những người ta yêu quý chết đi, họ chỉ mất so với những cảm giác thông thường của chúng ta. Nếu nhớ họ, ta có thể thấy họ mọi lúc, mọi nơi bằng những linh cảm bí ẩn".