- Chị Randy! Chị Randy! - Cô em gái nhỏ Baby đang đập cửa phòng tôi. - Mẹ bảo sắp cho chị một trận đấy!
Con bé cười rúc rích. Nó rất thích xem tôi gặp rầy rà. Cũng tại bởi chính nó luôn bị rầy rà.
Tôi chẳng thèm để ý đến Baby, hét vọng xuống nhà với mẹ:
- Mẹ đừng càu nhàu nữa! Con xuống bây giờ đây!
- Con sắp bị muộn rồi đấy! - Mẹ hét vọng lên.
- Con biết rồi! - Con không nhanh hơn được đâu!
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường cấp hai Shadyside(1). Tôi không muốn đi muộn. Song tôi cũng chẳng muốn xuất hiện với bộ dạng ngớ ngẩn. Tôi thử tất cả các bộ quần áo trong tủ. Chưa có bộ nào vừa ý cả. Những bộ quần áo tôi có trông đều quá trẻ con, mà đấy là điều cuối cùng tôi cần.
(1) Bóng tối
Tôi đã mười hai tuổi nhưng mọi người lại luôn nghĩ rằng tôi trẻ con hơn tuổi đó.
Tôi lại không thấy thế. Tôi cho rằng mình có khuôn mặt khá già dặn. Tôi nhỏ bé nhưng rắn rỏi. Song tôi cũng không nhỏ bé lắm đâu vì tôi chưa phải là cô bé thấp nhất lớp ở trường cũ.
Một số người thường tỏ ra ngốc nghếch. Họ chẳng thèm nhìn vào hiện thực gì cả.
Tôi ngắm nghía mình trước gương, kéo lại cạp quần bò. Bọn trẻ của trường Shadyside mặc gì không biết? Tôi chẳng biết nữa. Tôi chỉ mới sống ở đây có hai ngày.
Gia đình tôi gồm tôi, mẹ, bố và con em gái ngờ nghệch của tôi vừa chuyển từ Maine đến Shadyside này. Chúng tôi sống ở phố Fear(2).
(2) phố Kinh Hoàng
Theo tôi cái tên phố này thật lạ. Phố Fear. Có vẻ không mang tính đón chào cho lắm.
Con bé cười rúc rích. Nó rất thích xem tôi gặp rầy rà. Cũng tại bởi chính nó luôn bị rầy rà.
Tôi chẳng thèm để ý đến Baby, hét vọng xuống nhà với mẹ:
- Mẹ đừng càu nhàu nữa! Con xuống bây giờ đây!
- Con sắp bị muộn rồi đấy! - Mẹ hét vọng lên.
- Con biết rồi! - Con không nhanh hơn được đâu!
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường cấp hai Shadyside(1). Tôi không muốn đi muộn. Song tôi cũng chẳng muốn xuất hiện với bộ dạng ngớ ngẩn. Tôi thử tất cả các bộ quần áo trong tủ. Chưa có bộ nào vừa ý cả. Những bộ quần áo tôi có trông đều quá trẻ con, mà đấy là điều cuối cùng tôi cần.
(1) Bóng tối
Tôi đã mười hai tuổi nhưng mọi người lại luôn nghĩ rằng tôi trẻ con hơn tuổi đó.
Tôi lại không thấy thế. Tôi cho rằng mình có khuôn mặt khá già dặn. Tôi nhỏ bé nhưng rắn rỏi. Song tôi cũng không nhỏ bé lắm đâu vì tôi chưa phải là cô bé thấp nhất lớp ở trường cũ.
Một số người thường tỏ ra ngốc nghếch. Họ chẳng thèm nhìn vào hiện thực gì cả.
Tôi ngắm nghía mình trước gương, kéo lại cạp quần bò. Bọn trẻ của trường Shadyside mặc gì không biết? Tôi chẳng biết nữa. Tôi chỉ mới sống ở đây có hai ngày.
Gia đình tôi gồm tôi, mẹ, bố và con em gái ngờ nghệch của tôi vừa chuyển từ Maine đến Shadyside này. Chúng tôi sống ở phố Fear(2).
(2) phố Kinh Hoàng
Theo tôi cái tên phố này thật lạ. Phố Fear. Có vẻ không mang tính đón chào cho lắm.