Nguyệt Lão

Thể loại: Truyện Ngắn ;Ngôn Tình
Tác giả : Cửu Bả Đao
  • Lượt đọc : 282
  • Kích thước : 0.63 MB
  • Số trang : 190
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 50
  • Số lượt xem : 940
  • Đọc trên điện thoại :
Nếu gần đây các bạn đọc qua tác phẩm “Cà phê đợi một người” của Cửu Bả Đao chắc hẳn đã làm quen với cô chủ quán xinh đẹp có khuôn mặt vô hồn, luôn thích yên lặng ngồi ở một chiếc bàn góc quán cà phê. Câu chuyện của cô ấy đã bắt đầu từ đâu?

Tóm tắt nội dung:

Chàng trai Hiếu Luân lương thiện hiền lành gặp được cô gái đáng yêu Tiểu Mi, trải qua quá trình theo đuổi hai người cuối cùng cũng trở thành người yêu của nhau. Tất cả dường như hạnh phúc mĩ mãn. Nhưng khi Hiếu Luân chuẩn bị cầu hôn cô bạn gái thì bi kịch xảy ra! Bởi vì chàng trai Hiếu Luân chết với sự cố ngoài ý muốn nhưng chưa làm đủ những việc tốt, vì thế khi xuống âm tào địa phủ lại trở thành một trong những vị thần Nguyệt Lão. Bây giờ, nhiệm vụ đầu tiên của Hiếu Luân lại là xe duyên cho người con gái đang khóc đến đứt ruột gan Tiểu Mi….

- Không ai có quyền cướp đi sinh mạng tươi đẹp này của em, bao gồm cả tử thần và vận mệnh.

Dù cho phải hồn bay phách tán, dù cho phải hóa thành hư không, anh cũng muốn em được hạnh phúc vui vẻ, cho dù người mang lại hạnh phúc vui vẻ đó … không phải là anh…..

- Sợi dây tơ hồng này là hạnh phúc của em! Em đừng buồn vì một người ngốc đã chết như anh nữa! Hãy vì bản thân mình, vì bố mẹ em, cũng là vì anh, hãy đi tìm hạnh phúc cho mình!

- Có một số điều, vạn năm cũng sẽ không thay đổi...Có những tình yêu, dù con người ta đã chết đi nhưng nó sẽ là vĩnh hằng....

Thực hiện bởi:
Dịch: trannhubaongoc
Biên tập:Du Ca
Đăng: Mint

Truyện dịch chưa được sự đồng ý của tác giả.
***
Review bởi: Dương Nguyễn.
-----
???? Một người con trai theo đuổi một cô gái từ tiểu học cho đến đại học .
Hai người bên nhau mười năm , người con trai cứ tưởng họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc khi anh mở lời cầu hôn cô sau mười năm yêu nhau.
Tình yêu mười năm kết thúc bằng sự ra đi của anh . Người con trai đó lại không cam tâm ra đi như vậy , cuối cùng anh cũng có một cơ hội lại nhìn thấy cô nhưng với thân phận nguyệt lão .
???? Hiếu Luân tuy không muốn nhưng anh vẫn phải giúp vị hôn thê Tiểu Mi của mình tìm một người đàn ông tốt có thể chăm sóc cô .
“Anh là vui mừng mà chết, vì thế em hãy buông hình bóng của anh xuống đi, những ngày ở bên em là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời anh, em vốn không nợ anh điều gì cả, nếu có đi chăng nữa, vậy em còn nhớ anh còn nợ em hơn sáu nghìn hộp cơm không? Sớm đã bù lại hết sạch rồi.”
“Sợi dây tơ hồng này là hạnh phúc của em! Em đừng vì một người ngốc nghếch đã chết mà buồn nữa! Hãy vì bản thân em, vì bố mẹ em, cũng là vì anh mà đi tìm hạnh phúc mình!”
???? Trong khi làm nguyệt lão , Hiếu Luân cũng vô tình tìm được một cô gái yêu anh có thể vừa làm bạn đồng hành vừa dành tình cảm cho anh , bầu bạn cùng anh chờ đợi qua bảy kiếp .
“Có những tình yêu, sau khi chết đi vẫn vĩnh hằng như xưa, có những tình yêu, sau khi chết đi mới thực sự bắt đầu."Đây có thể xem là câu kết cho chuyện tình của Hiểu Luân _ Tiểu Mi và Cô gái màu hồng .
???? Truyện này nói hay không hay , nói dở cũng không hẳn là dở . Chỉ là nó quá nhẹ tới nỗi hơi nhạt hơn so với những truyện khác của Cửu Bả Đao như “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” hay “Quán cà phê chờ một người” .
***
“Có một số chuyện, vạn năm cũng sẽ không thay đổi.”

Tôi nằm trên mặt đất, lúc này đây, có hai vấn đề đang đợi tôi suy nghĩ.

Vấn đề thứ nhất, thế giới này sao lại cho tôi một trò đùa tàn nhẫn đến vậy?

Vấn đề thứ hai, Tiểu Mi có chuyện gì sao?

Có lẽ thời gian còn lại của tôi không còn nhiều, vì vậy tôi lập tức bỏ qua vấn đề vô bổ đầu tiên.

Tôi thử ngồi dậy nhưng tay chân lại không nghe theo chỉ thị, chỉ giật nhẹ.

Giọt nước mưa cứ thế rơi thẳng vào mắt tôi, nhưng đến sức lực để nhắm mắt lại cũng không thể có, tôi muốn lớn tiếng hét lên, nhưng lại cảm thấy rên rỉ thích hợp hơn.

Nhưng tôi thật sự lo lắng cho Tiểu Mi.

Cho dù tôi sắp chết, tôi cũng muốn nhìn thấy Tiểu Mi một lần.

Cho dù tôi sắp chết, tôi cũng không muốn Tiểu Mi chịu bất cứ tổn thương nào.

Tiếng mưa rơi như trút nước dần dần đọng lại bên tai, xung quanh tôi hình như im ắng trở lại.

Tôi không cảm thấy được hơi thở của chính mình, trước mắt tôi là một mảng tối đen, đến cảm giác hoảng hốt khi những giọt mưa rơi trên người tôi cũng trở nên tĩnh lặng.

Đây là dấu hiệu gì?

Chẳng lẽ tôi sắp chết rồi sao?

Trời ơi! Hãy cứu tôi! Hãy cho tôi nhìn thấy Tiểu Mi lần nữa!

“Luân! Anh tỉnh lại đi.”

Giọng nói gấp gáp.

Giọng nói mà tôi đã chờ đợi rất lâu.

Ánh mắt tôi lập tức sáng trở lại chẳng lẽ đây chính là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết?

Tiểu Mi vội vã nói:

“Luân, anh phải cố chịu đựng! Em lập tức gọi xe cấp cứu!”

Xe cấp cứu? Ở nơi rừng núi hoang vu này?

Tôi nhìn gương mặt đầy nỗi sợ hãi của Tiểu Mi lên tiếng an ủi:

“Vẫn may là em chưa đồng ý với anh… Nếu không… Nếu không em lỗ nặng rồi.”

Tiểu Mi ôm tôi khóc lớn:

“Em đồng ý! Em đồng ý! Em đồng ý!”

Trước lúc chết có thể nghe được câu nói ngày đêm mong đợi, tôi cảm động nhìn mãi… Nhìn mãi người vợ không có duyên với mình ở trước mắt.

Dưới cơn mưa như trút nước, Tiểu Mi ôm chặt lấy tôi.

Có lẽ, tôi nên nhắm mắt lại rồi.

Cám ơn ông trời.

Ông đã cho tôi nghe được điều hạnh phúc trong cuộc đời này.

Tạm biệt.

Tiểu Mi.

Anh yêu em.

Anh rất yêu em.