“Nếu có kiếp sau, anh muốn trở thành gì?”
“Bút.. thước… vở… sổ ghi chép… hoặc chậu hoa lưu ly kia.”
“Anh thật kỳ lạ!”
Takeru lặng im, chỉ khẽ nói trong lòng: “Để có thể ở bên cạnh em.”
Năm 2060, khi Nhật Bản chuẩn bị cho kỳ Thế vận hội Olympic lần thứ 3, cả đất nước bỗng đứng trước nguy hiểm khi nhận được lời đe dọa từ các phần tử khủng bố. Trước tình cảnh cấp bách đó, một dự án tối mật mang tính quốc gia sử dụng các robot hình người đã được mang ra ánh sáng như một biện pháp cuối cùng để bảo vệ đất nước.
Và Takeru – một điều khiển viên chủ chốt – là người được giao nhiệm vụ quan trọng nhất, đó là hãy cùng những con robot của mình tìm ra bằng được kẻ khủng bố!
Run rủi thế nào, trong khi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, Takeru lại gặp lại Saki – người con gái mà cậu thầm yêu suốt nhiều năm liền.
Làm việc chung cùng nhau, dần dần Saki cũng mang trong mình thức cảm xúc đặc biệt… nhưng không phải là với Takeru, mà lại là với con robot do chính anh điều khiển…
“Chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy là tốt rồi, mình cũng chẳng cần gì hơn.” – Takeru đã thầm nhủ như vậy. Đến làm bút, vở, sổ ghi chép… anh còn chẳng ngại nữa là.
Ngay cả khi không thể chạm vào cô, ngay cả khi chỉ có thể ngắm nhìn cô từ xa, ngay cả khi tồn tại như một người vô hình trong thế giới của cô… với anh đều không sao cả.
“Một kẻ vô vị như tôi, chỉ biết yêu cô ấy theo cách như vậy mà thôi…”
Thế nhưng, tình yêu trên thế gian này vốn là thứ không thể dùng mắt là có thể nhìn thấy hay dùng tay là có thể chạm tới. Dù ở bất cứ hình hài nào, tình yêu của Takeru vẫn còn đó, vẫn vẹn nguyên như cái ngày đầu tiên khi anh trao cho Saki bó hoa lưu ly cùng những lời muốn nói: “Xin đừng quên anh.”
Saki có thể không thể nhận ra hình hài của anh, nhưng sẽ nhận ra tình yêu ấy. Chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy…
Bằng chất văn nhẹ nhàng mà day dứt đến tận cùng, Yamada Yusuke đã đưa “Tôi yêu em qua hình hài robot” trải qua hàng ngàn những cung bậc cảm xúc khác nhau. Mối tình thầm lặng của Takeru, sự chờ đợi của Saki, tình yêu đẹp đến nao lòng tựa như ý nghĩa của loài hoa lưu ly… “Xin đừng quên anh”, “Cũng xin anh đừng quên em.”… tất cả đều nhẹ nhàng hiện lên qua những trang sách đầy rung cảm.
Nhắm mắt lại, Saki đưa tay vào túi, vừa nắm chặt mảnh kim loại trong tay vừa lặp lại lời cầu nguyện mong Takeru bình an vô sự.
“Bất kể anh mang hình hài gì đi chăng nữa, em vẫn hy vọng chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau…”
“Bút.. thước… vở… sổ ghi chép… hoặc chậu hoa lưu ly kia.”
“Anh thật kỳ lạ!”
Takeru lặng im, chỉ khẽ nói trong lòng: “Để có thể ở bên cạnh em.”
Năm 2060, khi Nhật Bản chuẩn bị cho kỳ Thế vận hội Olympic lần thứ 3, cả đất nước bỗng đứng trước nguy hiểm khi nhận được lời đe dọa từ các phần tử khủng bố. Trước tình cảnh cấp bách đó, một dự án tối mật mang tính quốc gia sử dụng các robot hình người đã được mang ra ánh sáng như một biện pháp cuối cùng để bảo vệ đất nước.
Và Takeru – một điều khiển viên chủ chốt – là người được giao nhiệm vụ quan trọng nhất, đó là hãy cùng những con robot của mình tìm ra bằng được kẻ khủng bố!
Run rủi thế nào, trong khi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, Takeru lại gặp lại Saki – người con gái mà cậu thầm yêu suốt nhiều năm liền.
Làm việc chung cùng nhau, dần dần Saki cũng mang trong mình thức cảm xúc đặc biệt… nhưng không phải là với Takeru, mà lại là với con robot do chính anh điều khiển…
“Chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy là tốt rồi, mình cũng chẳng cần gì hơn.” – Takeru đã thầm nhủ như vậy. Đến làm bút, vở, sổ ghi chép… anh còn chẳng ngại nữa là.
Ngay cả khi không thể chạm vào cô, ngay cả khi chỉ có thể ngắm nhìn cô từ xa, ngay cả khi tồn tại như một người vô hình trong thế giới của cô… với anh đều không sao cả.
“Một kẻ vô vị như tôi, chỉ biết yêu cô ấy theo cách như vậy mà thôi…”
Thế nhưng, tình yêu trên thế gian này vốn là thứ không thể dùng mắt là có thể nhìn thấy hay dùng tay là có thể chạm tới. Dù ở bất cứ hình hài nào, tình yêu của Takeru vẫn còn đó, vẫn vẹn nguyên như cái ngày đầu tiên khi anh trao cho Saki bó hoa lưu ly cùng những lời muốn nói: “Xin đừng quên anh.”
Saki có thể không thể nhận ra hình hài của anh, nhưng sẽ nhận ra tình yêu ấy. Chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy…
Bằng chất văn nhẹ nhàng mà day dứt đến tận cùng, Yamada Yusuke đã đưa “Tôi yêu em qua hình hài robot” trải qua hàng ngàn những cung bậc cảm xúc khác nhau. Mối tình thầm lặng của Takeru, sự chờ đợi của Saki, tình yêu đẹp đến nao lòng tựa như ý nghĩa của loài hoa lưu ly… “Xin đừng quên anh”, “Cũng xin anh đừng quên em.”… tất cả đều nhẹ nhàng hiện lên qua những trang sách đầy rung cảm.
Nhắm mắt lại, Saki đưa tay vào túi, vừa nắm chặt mảnh kim loại trong tay vừa lặp lại lời cầu nguyện mong Takeru bình an vô sự.
“Bất kể anh mang hình hài gì đi chăng nữa, em vẫn hy vọng chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau…”