Tướng Cướp Liêu Đông

Tác giả : Độc Cô Hồng
  • Lượt đọc : 337
  • Kích thước : 2.31 MB
  • Số trang : 1035
  • Đăng lúc : 2 năm trước
  • Số lượt tải : 120
  • Số lượt xem : 1.376
  • Đọc trên điện thoại :
Tướng cướp Liêu Đông là một trong những tác phẩm của Độc Cô Hồng.

Giữa anh hùng hay đại đạo phải chăng không có ranh giới? Hay chẳng qua chỉ là lối nhìn của giai cấp thống trị đối với giai cấp bị trị?
Một Phí Mộ Thư làm điêu đứng biết bao nhiêu trái tim của mỹ nh'n, dưới mắt bạn thật sự là một tướng cướp hay một đại anh hùng?
***
Tác giả Độc Cô Hồng là một tác giả chuyên viết truyện kiếm hiệp. Tác phẩm:
Bích Huyết Can Vân
Cữu Chưởng Huyền Công
Chấn Thiên Kiếm Phổ
Giang Hồ Thập Tam Ðao
Huyết Thư
Nhất Kiếm Động Giang Hồ
Phấn Diện Độc Lang
Tướng Cướp Liêu Đông
Ma Ảnh Huyền Cơ
...
***
Năm thứ ba đời Nhân Tông Gia Khánh, nhà Thanh. Tháng năm mùa hạ.

Vành trăng lưỡi liềm lơ lửng ở góc trời Tây trải xuống nhân gian một màu trắng đục và càng lờ mờ hơn nữa ở con đường cái phía Nam, vì sáu con kiện mã phi nước đại vào Phụng Thiên thành, bụi vàng cuốn mịt.

Ngựa, toàn một màu hung đỏ, bờm cao, giống tuấn mã vùng Đại Uyển; kỵ sĩ là năm tên đại hán; năm người ngồi trên năm ngựa, con sau cùng chỉ có yên không; một con ngựa cao lớn màu đen, yên cương có đủ nhưng không người cỡi.

Sáu con kiện mã, năm tên kỵ sĩ lướt gió trong màn đêm, thẳng vào Phụng Thiên thành giữa canh khuya....

* * * * *

Canh đã quá khuya, xa xa, trên một vọng lâu, tiếng trống trổ ba dùi.

Trung tâm thành thị, cũng như vùng phụ cận dẫn đến ngoại ô, nhà nhà im lìm, người và cảnh vật đang say giấc đêm trường, rải rác đó đây, xa tít, một vài ánh đèn còn ẩn khuất đìu hiu.

Từ những con đường cái, từ những khu đông dân cư dẫn đến ngõ hẻm trổ ra vùng hoang vắng, không một tiếng động, không một bóng người.

Năm tên kỵ sĩ, sáu con tuấn mã vượt thẳng về hướng Đông thành, ở đây, nhà đã thưa lần và cuối cùng là một vùng rừng bụi um tùm cách vòng tường của một tòa trang viện non một dặm.

Sáu con ngựa dừng ngay nơi đó.

Năm người kỵ sĩ áo đen cùng một lượt rời yên.

Sát góc tường của tòa trang viện, chỗ giáp tiếp khu rừng, một bóng người vụt nhóng lên: một người đàn ông trung niên mặc áo màu tro xám...

Hắn đã nghe tiếng ngựa, hắn đã thấy năm người kỵ sị áo đen, hắn dòm trước, dòm sau mấy lượt, hình như hắn còn đề phòng những vấn đề khác nữa và cuối cùng hắn băng nhanh theo những lùm bụi thấp, đi thẳng về phía năm kỵ sĩ.

Hắn vòng tay cúi mình, nhưng hình như vẫn chưa thấy đủ, hắn bồi thêm một tiếng cười, giọng cười mơn lạt nhách.

- Năm vị đến thật là đúng hẹn!

Hắn cười thêm tiếng nữa để chấm câu, tiếng cười rè rè gắng gượng

Dẫn đầu năm kỵ sĩ, cũng là một người trung niên có màu da trắng bệt làm nổi bật chòm râu ngăn ngắn đen mướt dưới cằm, hắn nhìn người áo xám bằng tia mắt lạnh băng băng :

- Có chưa?

Người áo xám đáp nhanh :

- Có, có... tôn giá đã giao việc thì làm sao lại có thể sai chạy được? Nếu không có thì tiểu nhân đâu dám đến...

Người có chòm râu đen gật nhẹ :

- Tốt, trao đây.

Người áo xám lại toét miệng cười, giọng cười hè hè thâm thấp y như giọng nói :

- Vâng, vâng... nhưng...

Người râu đen hất mặt :

- Nhưng cái gì? Không có mang theo phải không?