Trang chủ

Trò Chơi Chết Chóc

Chương 107


Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas


Số 9 bật cười, chầm chậm cất lời: "Đương nhiên bọn tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng xin nhờ ông nhớ lại xem trong nhật ký của con gái mình có nhắc đến quá trình thực hiện các nhiệm vụ khác không?"


"Chuyện này thì có liên quan gì đến trừ tà?" Ông Tiền nghi ngờ.


"Rất liên quan," Số 9 trợn mắt nói dối: "những nhiệm vụ cô bé thực hiện lúc chết rất có thể chính là nghi thức giúp cô bé biến thành oan hồn. Bọn tôi cần biết Tiền Như Chân đã nói những gì mới có thể giải quyết cô bé triệt để. Nếu không thì chúng tôi cũng chẳng dám đảm bảo sau khi bị tiêu diệt oan hồn của Tiền Như Chân liệu có lại hồi sinh không."


Ông Tiền suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tôi không đọc kỹ lắm. Nhật ký của con bé dài quá, tôi chỉ nhớ hình như ban đầu là tỉnh dậy lúc nửa đêm để xem một bộ phim kinh dị, rồi bắt đầu tự hành xác, cứa da thịt, rồi dùng dao rạch hình cá voi xanh lên người, và... đứng trên đỉnh một tòa nhà cao tầng. Đúng rồi, về sau còn có mấy trò chơi rất kỳ lạ nữa."


"Ông còn nhớ có những trò chơi nào không?" Số 4 hỏi ngay.


Ông Tiền trầm ngâm một hồi rồi đáp: "Tôi chỉ nhớ có một trò chơi kéo dài đến tận mười ngày, con bé phải vào nhà vệ sinh, đứng nhìn bóng mình trước gương rồi lặp lại câu "Cái chết là giải thoát" một trăm lần."


Nhiệm vụ này khá giống với trò chơi Số 10 tham gia, chỉ có lời gọi hồn là khác.


Các người chơi lại truy hỏi một lúc nhưng ông Tiền không cung cấp được thêm thông tin.


Sau khi cúp máy, quản gia nhận lại điện thoại rồi bước ra ngoài. Số 9 cũng ra đóng cửa rồi nói với mọi người: "Tới giờ coi như chúng ta đã rõ ràng bối cảnh nhiệm vụ rồi, chắc mọi người cũng đã định hình được bước đi tiếp theo rồi chứ?"


"Đầu tiên là chúng ta không cần tìm thêm manh mối nữa." Số 1 nói: "Có lẽ không còn manh mối nào có thể hỗ trợ ta hoàn thành nhiệm vụ rồi. Chúng ta chỉ có thể đợi đến tối để thực hiện nhiệm vụ được giao thôi."


Số 10 nói: "Tôi đoán phải giúp con ma xử lý đôi vợ chồng chó má kia mới hoàn thành được nhiệm vụ."


"Vấn đề là đêm nay ông bà chủ sẽ không về nhà." Dư Tô nói: "Đây là mặc định của Ứng dụng, sẽ rất khó lừa bọn họ về biệt thự."


"Cũng có nghĩa là... chúng ta buộc phải trải qua thêm một đêm nguy hiểm nữa ở đây, đến mai mới có thể trực tiếp nhằm vào ông bà chủ?" Người mới Số 3 nhăn nhó mặt mày. Đêm qua anh ta đã sợ điếng người rồi, chẳng lẽ đêm nay lại phải chịu trận tiếp?


Số 2 vỗ vai an ủi anh ta: "Không sao đâu, đêm nay cứ cẩn thận, chắc chắn đến mai bọn họ sẽ trở về, đến lúc đó mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều."


Tới lúc ấy liệu mọi chuyện có trở nên tốt đẹp thật không? Chẳng ai có thể chắc chắn nổi. Nhưng những lời này lại cũng đã đủ để an ủi người mới rồi. Nghe vậy, Số 3 bèn hỏi: "Diễn biến nhiệm vụ đều như vậy ư? Đầu tiên tìm được nguyên nhân sự việc, rồi sau đó giúp oan hồn giết chết kẻ thù là chúng ta sẽ hoàn thành được nhiệm vụ?"


"Ừ... cũng đại loại vậy." Số 2 đáp lại một cách mập mờ nhưng cũng chẳng giải thích kỹ.


Lúc này nếu Số 2 giải thích kỹ càng với Số 3 sẽ chỉ tổ làm hại anh ta, khiến người mới như Số 3 càng thêm sợ hãi bất an.


Dư Tô thầm nghĩ, Số 2 là một người khá tốt, ít ra anh ta đối xử rất tử tế với người mới.


Bối cảnh của màn chơi này đã rõ rành rành rồi, các người chơi cũng không tốn thời gian tìm manh mối nữa. Sau khi trao đổi vài câu, bọn họ bèn về phòng nghỉ ngơi, đợi đến đêm rồi lại tập hợp.


Dư Tô và Ngô Nhã về ngủ bù một giấc. Đến chiều, bọn họ ngồi trong phòng ríu rít nói chuyện, rất nhanh thôi đồng hồ đã điểm tám giờ.


Dù rằng cả hai nói chuyện với nhau rất vui vẻ, Dư Tô đã cho Ngô Nhã biết mình có tham gia một Nhóm nhỏ nhưng vẫn chưa mời cô gái này gia nhập.


Dư Tô vẫn phải đợi, khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên Ngô Nhã không đủ để cô đánh gí được Ngô Nhã có phải một người chơi đạt tiêu chuẩn mình đặt ra không.


Nếu người mới như Ngô Nhã có thể tham gia Nhóm mình thì trong ít nhất ba nhiệm vụ sau cô ấy sẽ có cơ hội gặp được các người chơi ít kinh nghiệm, lôi kéo thêm nhiều người nữa tham gia Nhóm.


Vậy nên Dư Tô rất hy vọng có thể thấy được những màn thể hiện đạt chuẩn của Ngô Nhã.


Đương nhiên cũng có thể Ngô Nhã sẽ không ưng Nhóm người chơi nhỏ xíu của Dư Tô, đây là sự lựa chọn tự do của đôi bên.


Sau đó các người chơi lại xuống phòng khách ăn bữa tối do quản gia đặt mua.


Bọn họ không trò chuyện nhiều, chỉ lúc ăn cơm xong mới bắt đầu bàn nhau nhận được nhiệm vụ xong sẽ tập trung lại phòng khách, rồi lại ai về phòng nấy.


Về phòng, Dư Tô rửa mặt rồi lên giường chuẩn bị ngủ ngay. Ngô Nhã cũng muốn ngủ nhưng trở mình mấy lần vẫn không thiếp đi nổi.


Vừa nghĩ tới chuyện Ứng dụng sắp công bố nhiệm vụ, Ngô Nhã lại cảm thấy lo lắng. Hơn nữa, càng gần tới 3 giờ 10 phút sáng cô lại càng hồi hộp hơn, sao có thể ngủ nổi?


Dư Tô mơ màng cảm thấy Ngô Nhã lại khẽ trở mình, bèn híp mắt nói: "Không ngủ được thì nhắm mắt đếm cừu đi, đừng nghĩ linh tinh nữa. Nhiệm vụ lần này không khó, ma quỷ không tùy tiện giết người được, chỉ cần lúc thực hiện nhiệm vụ cẩn thận, đừng làm loạn lên là ổn."


Ngô Nhã đáp "Vâng" một tiếng rồi lật người níu lấy tay Dư Tô, khẽ nói: "Chị Lý Ngũ, chị giỏi thật đấy, chị biết rõ lát nữa sẽ có chuyện xảy ra mà vẫn bình tĩnh được như vậy, khi nào thì em sẽ được như chị?"


"Tham gia thêm vài màn chơi nữa là được." Đôi mắt lèm nhèm buồn ngủ của Dư Tô khẽ hé mở, cô vươn tay vỗ đầu Ngô Nhã trong bóng tối: "Đừng sợ, giờ ma sẽ không xuất hiện đâu, mà nếu có tới thì cũng có tôi ở đây rồi, ngủ đi."


Ngô Nhã không ngủ nổi, nhưng thấy Dư Tô buồn ngủ như vậy cũng chỉ ngoan ngoãn đáp vâng rồi ôm chặt lấy tay Dư Tô, nằm cứng trên giường không dám động đậy.


Rồi sau đó, Ngô Nhã cũng thiếp đi từ lúc nào trong tiếng thở đều đều của Dư Tô.


Đương lúc Ngô Nhã nửa mê nửa tỉnh, hai tiếng chuông điện thoại đồng loạt vang lên.


Dư Tô lật người nhỏm dậy, bật đèn lên. Cô cầm điện thoại lên xem thật kỹ, giờ đang là hai rưỡi sáng.


[Thông báo nhiệm vụ đêm thứ hai: Xin sáu người chơi hãy cùng hợp tác hoàn thành nhiệm vụ chơi một màn Ma vào phòng]


Sáu người?


Dư Tô cau mày, quay sang nhìn Ngô Nhã nhưng còn chưa cất lời thì Ngô Nhã đã hỏi trước: "Chị Lý Ngũ, nhiệm vụ của em là chơi Ma vào phòng cùng năm người chơi khác."


Dư Tô mỉm cười: "Nhiệm vụ của chúng ta giống nhau rồi."


"A, hay quá!" Nét mặt Ngô Nhã cũng chẳng hề nhẹ nhõm hơn, nụ cười bên khóe môi cũng cứng đơ: "Nhưng em chưa từng nghe tới trò chơi này bao giờ, chị có biết trò này không?"


Dư Tô gật đầu, nói: "Cứ xuống tầng gặp các người chơi khác đã, lát nữa ta sẽ nói kỹ sau."


Trong vòng hai phút đồng hồ, chín người chơi đều đã tụ họp đông đủ dưới phòng khách.


Số 4 cất câu hỏi đầu tiên: "Còn có ai tham gia trò Ma vào phòng nữa?"


Số 1, Số 3 và Số 9 cùng giơ tay, cộng thêm Dư Tô, Ngô Nhã, Số 4, tổng cộng vừa đủ sáu người.


Số 2 trầm giọng: "Nhiệm của tôi là Trò chơi lúc nửa đêm."


Số 6 nhăn mặt: "Tôi là trò Trốn tìm một mình."


"Còn tôi là... trò chơi Tủ quần áo." Số 10 khóc không ra nước mắt, đây là lần thứ hai liên tiếp anh ta bị phân nhiệm vụ đơn, hơn nữa nhiệm vụ đêm qua của anh ta là đáng sợ nhất trong cả đám, vì vậy mà nỗi sợ của anh ta lúc này vượt xa những người còn lại.


Nhưng cũng chẳng ai giúp được anh ta, chỉ đành nhắm mắt chấp nhận số phận.


"Có ai không biết biết trò Ma vào phòng chơi thế nào không?" Số 4 hỏi.


Ngô Nhã và Số 3 cùng giơ tay.


Số 4 gật đầu, nói: "Tôi cũng đoán hai người mới không biết."


Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, những người chơi có kinh nghiệm như bọn họ thường sẽ bỏ một khoảng thời gian nhất định để tìm các tư liệu liên quan đến chuyện quỷ quái kinh dị.


Những trò chơi kinh dị thế này chính là thứ đáng ghi nhớ trước tiên.


Anh ta nhìn những người khác rồi nói: "Vậy thì tôi sẽ hướng dẫn cách chơi cho mọi người trước, mọi người phải nhớ cho kỹ, đây là thứ quyết định sự sống chết của chúng ta."


Thường thì số lượng người chơi của Ma vào phòng dao động từ sáu đến mười người là tốt nhất, càng nhiều thành viên nữ càng hay.


Vào ban đêm, các thành viên phải cùng tập hợp trong một căn phòng khuất ánh sáng tự nhiên rồi xếp thứ tự cho từng người, có thể dùng cách bốc thăm để quyết định thứ tự. Trong quá trình chơi có thể bật đèn cả trong lẫn ngoài phòng, nhưng ngoài phòng không được có quá nhiều người qua lại.


Đầu tiên, Số 1 sẽ rời phòng rồi đóng cửa lại, người này phải đứng đối mặt với cửa, đếm đến mười rồi gõ cửa ba lần. Số 2 trong phòng sẽ mở cửa để Số 1 vào, rồi đến Số 2 ra ngoài, lặp lại hành động của Số 1, cứ lần lượt như vậy cho đến hết.


Những người trong phòng không được phép gây tiếng ồn, tốt nhất nên đứng cách cửa phòng năm bước trở lên.


Nghe nói trong quá trình chơi, có thể lúc mở cửa những kẻ trong phòng sẽ nhìn thấy sau lưng người chơi đứng ngoài có một "người khác". Nếu gặp phải tình huống này, những người trong phòng không được đóng cửa mà phải cùng thổi khí ra ngoài cho đến khi "người" này biến mất.


Trong quá trình này người đứng ngoài cửa không được quay đầu nhìn, người mở cửa cũng không được rời vị trí.


Số 3 lau lớp mồ hôi lạnh rịn trên trán, nói: "Nghe thì cũng dễ đấy, trò chơi không nguy hiểm lắm..."


Số 9 thấp giọng cười, không nói gì.


Dư Tô ngẫm nghĩ rồi quay sang khẽ hỏi Ngô Nhã: "Cô thấy sao?"


Ngô Nhã mím môi, thì thầm: "Em thấy... thật ra trò chơi này rất nguy hiểm. Nghe thì có vẻ như hồn ma trước cửa không có sức uy hiếp mấy, chỉ cần mọi người cùng thổi hơi là có thể xử lý được nó, nhưng đêm qua trong trò chơi Đĩa Tiên, ba người tham gia đã làm đúng theo luật nhưng không tiễn được Đĩa Tiên đi, nên có khả năng việc thổi hơi cũng chẳng có tác dụng.


Còn nữa... luật chơi bảo tất cả những người trong phòng phải cùng thổi hơi, nhưng nhỡ có người cố ý không làm thì sao? Theo như tình huống đêm qua thì chỉ cần có một người chết là ván chơi sẽ tự động kết thúc. Lỡ như có người cố tình hại chết kẻ đứng ngoài cửa thì sao?"


Dư Tô vừa lòng gật đầu, nhỏ giọng: "Đêm nay có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, lát nữa cô phải thật cẩn thận."


Vì Trò chơi lúc nửa đêm của Số 2 và Trốn tìm một mình của số 6 đều cần khá nhiều dụng cụ nên bọn họ cùng bắt tay vào chuẩn bị luôn.


Sáu người chơi Ma vào phòng cũng đã tìm được một căn phòng phù hợp. Đây là căn phòng nằm phía sâu trong cùng tầng 1, là nơi khuất ánh mặt trời nhất.


Theo như luật chơi thì bọn họ không nhất thiết phải tắt đèn, ánh sáng đèn điện khiến cho các người chơi cảm thấy an lòng hơn phần nào.


Bọn họ vo tròn vài mảnh giấy để bốc thăm xếp thứ tự rời phòng.


Ngoài ra thì Số 1 chỉ dặn đi dặn lại một câu: "Mọi người phải nhớ cho kỹ luật chơi, nếu thấy bên ngoài có "người khác" thì phải cùng thổi ra cửa, đừng hoảng loạn chạy trốn, người đứng ngoài cửa cũng đừng sợ, cứ ở nguyên tại chỗ, không được phép quay đầu!"


Còn chuyện mà đến Ngô Nhã cũng nghĩ ra được thì lại chẳng ai nhắc đến.


Vào 3 giờ 10 phút sáng, tiếng chuông báo quen thuộc lại vang lên nhắc nhở các người chơi rằng đã đến lúc bắt đầu nhiệm vụ rồi.


Theo như thứ tự bốc thăm thì Số 4 là người rời cửa đầu tiên.


Không thể không công nhận rằng Số 4 khá may mắn. Hiếm khi nào nguy hiểm lại xuất hiệm ngay đầu màn chơi, vậy nên người đầu tiên rời phòng cũng chính là người an toàn nhất.


Người mở cửa cho Số 4 là Dư Tô, cô cũng là người phải rời khỏi phòng sau đó, trong lượt chơi đầu cô là người đứng gần cửa nhất.


Sắp đến 3 giờ 10 phút, Số 4 khẽ hít một hơi thật sâu. Anh ta đưa mắt nhìn mọi người rồi quay đầu bước khỏi phòng.


Số 4 quay người, khe khẽ khép cửa lại.


Đúng lúc cửa đóng, một tiếng "cách" vang lên, cùng lúc ấy thì đèn trong phòng cũng đột nhiên phụt tắt.


Số 3 khẽ "A" lên, có vẻ hơi giật mình sơ hãi. Nhưng may là anh ta vẫn nhớ rõ luật chơi, không phát ra tiếng động quá lớn.


Dư Tô híp mắt trong bóng tối, rồi phát hiện thị lực được cường hóa của mình cũng mất tác dụng hệt như đêm qua.


Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có một tia sáng vàng bé nhỏ lọt từ khe cửa vào. Đèn ngoài phòng vẫn chưa tắt, chỉ có trong đây là tối đen như mực.


"Đừng sợ." Số 1 thấp giọng.


Mười giây ngắn ngủi trôi đi trong chớp mắt, bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng lại.


Sau ba tiếng gõ dồn dập, Dư Tô bước ra cửa rồi vặn lấy tay nắm lạnh như băng, mở cửa ra thật nhanh.


Ánh đèn bên ngoài như bị thứ gì đó cản lại, không thể rọi được vào phòng, đường ranh giới sáng tối rõ ràng hiện lên ngay cửa ra vào.


Số 4 đứng ngoài cửa thấy trong phòng tối om, thoáng sững sờ.


Sau đó, anh ta bèn rũ mắt bước vào.


Sau khi Số 4 vào phòng, Dư Tô bước ra ngay lập tức rồi đóng cửa lại. Trong lúc đóng cửa, cô đã nhìn thấy tình cảnh trong phòng... tối om, đen đặc như mực, thậm chí còn không thấy nổi Số 4 vừa tiến vào phòng chứ đừng nói là những người khác.


Cứ như thể sau cánh cửa này không có bất cứ một căn phòng nào tồn tại hết mà chỉ có một hình chữ nhật tô đen kịt được ai sơn lên tường.


Cửa phòng đóng lại, Dư Tô đứng đó thầm đếm số.


Từ 1 đến 10 chỉ có vỏn vẹn mười lượt đếm thôi, nhưng lại đem tới cảm giác dài hơn cả một phút.


Cuối cùng Dư Tô cũng đếm được đến mười, cô lập tức vươn tay gõ cửa.


Trông như thể không có bất cứ nguy hiểm gì xảy đến, thậm chí khi đứng bên ngoài Dư Tô còn hoàn toàn không có cảm giác kỳ lạ quỷ quái nào.


Xem ra... lần này Dư Tô đã thoát được rồi.


Sau khi ba tiếng "cốc cốc cốc" vang lên, người trong phòng lập tức kéo bật cửa ra.


Cửa mở ra, Dư Tô theo bản năng nhìn thẳng vào phòng rồi chợt sững người. Giờ cô mới hiểu tại sao khi cửa được mở ra Số 4 lại điếng người đứng một hồi rồi mới tiến vào phòng...


Đáng ra Dư Tô không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trong căn phòng tối om như đổ chì này, nhưng giờ đây cô lại thấy được tất cả các người chơi trong phòng, cùng cả... "người" đứng sau lưng bọn họ.


Đúng vậy, sau lưng mỗi người chơi trong phòng đều có một con ma!


Những hồn ma này mang gương mặt u ám lạnh lẽo đến cực độ, chúng đứng sau các người chơi, nhìn bọn họ với ánh mắt ác độc như có thể bất thình lình vồ lấy ăn tươi nuốt sống họ bất cứ lúc nào.


Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Không phải ma sẽ xuất hiện ngoài cửa sao?!


Chân Dư Tô nặng như thể đeo chì, cô không hề muốn tiến dù chỉ một bước vào phòng. Tất cả các người chơi đều có một con ma sau lưng, vậy thì chắc chắn sau khi bước vào phòng sau lưng cô cũng sẽ có "người khác" bám theo.


Nhưng Dư Tô lại không thể không bước vào, vì đây là luật chơi.


Dù sao thì... Số 4 cũng vừa mới vào phòng, không phải giờ anh ta vẫn bình yên vô sự đó sao?


Dư Tô rũ mắt, bước vào phòng.


Vừa tiến vào căn phòng tối om thì thị lực của Dư Tô cũng bị vô hiệu hóa. Những hồn ma cũng người chơi trong phòng đều hòa tan vào với bóng đen.


Chỉ có mình Số 9 đứng ngoài cửa, được bao lấy bởi quầng sáng vàng là rõ ràng vô cùng.


Dư Tô khẽ siết nắm đấm, cố gắng không nghĩ đến những thứ mình nhìn thấy ngoài cửa khi nãy.


Tiếng hỏi của Số 4 vang lên trong bóng đêm: "Cô thấy chưa?"


Dư Tô khẽ hé môi nhưng rồi lại lập tức ngậm miệng ngay, nuốt câu trả lời nghẹn trong cổ họng vào bụng.


"Nhìn thấy gì cơ?" Số 1 hạ giọng hỏi.


"Không có gì." Số 4 không nhiều lời.


Tiếng gõ cửa ngoài hành lang lại vang lên, người tiếp theo mở cửa là Số 3.


Số 9 đứng trong hành lang sáng bừng, khẽ "Ô" một tiếng rồi mỉm cười tiến vào ngay sao đó.


Số 3 lo lắng quay đầu nhìn căn phòng tối om rồi mới bước ra ngoài. Dù rằng không nhìn thấy gì nhưng anh ta vẫn biết trong phòng có người, thấy phần nào an tâm.


Số 3 bước khỏi phòng rồi hít một hơi thật sâu mới đóng cửa lại.


Động tác khép cửa của anh ta rất nhanh, vì Số 3 không muốn đứng bên ngoài dù chỉ một giây!


Sau khi thầm đếm đến mười, Số 3 lập tức gõ cửa liên tục ba tiếng.


Số 3 biết người tiếp theo ra mở cửa là Ngô Nhã, nhưng lại không thể ngờ được sau khi mở cửa mình lại thấy Ngô Nhã cùng với...


Một con ma nữ đứng sau lưng Ngô Nhã đang lè cái lưỡi dài thượt của mình ra!


Số 3 "A" một tiếng, lùi về sau một bước lớn, sau đó anh ta mới để ý thấy sau lưng những người chơi khác trong phòng... đều có một con ma!


Có con mình mẩy thối rữa, có con chỉ còn lại nửa thân người, có con bị lõm mất một nửa phần đầu... Nhưng tất cả đều cùng mang nét mặt tàn độc u ám, chỉ hận không thể lập tức giết chết kẻ đang đứng trước mặt!


Chẳng lẽ lúc trước khi còn trong phòng, sau lưng anh ta cũng có một con ma ư!


Số 3 định quay đầu lại nhìn theo bản năng, nhưng may mà mới khẽ nghiêng qua thôi anh ta đã kịp dừng lại ngay.


Số 3 lưỡng lự một hồi rồi cuối cùng cũng nhắm mắt tiến vào phòng.


Tiếp theo đó là Ngô Nhã.


Cả căn phòng tối om, chẳng nhìn thấy nổi thứ gì. Nhưng tiếng tim đập của Số 3 lớn tới mức người đứng cạnh cũng nghe thấy.


Số 9 hạ giọng: "Mọi người đã thấy cả chưa?"


Số 3 hé miệng, nghe giọng anh ta căng thẳng tới méo mó: "Thấy rồi..."


Dư Tô không nói gì, Số 4 cũng vậy.


Trong bóng tối, Dư Tô đưa mắt nhìn chằm chằm tia sáng vàng rọi vào từ khe cửa, lòng cô thầm nghĩ đây là lần kiểm tra cuối cùng. Nếu Ngô Nhã thành công, cô sẽ mời cô ấy tham gia Nhóm.


Rất nhanh sau đó tiếng gõ cửa phòng đã vang lên.


Người cuối cùng rời phòng là Số 1, đương nhiên anh ta cũng nhận luôn nhiệm vụ mở cửa.


Sau ba tiếng gõ, Số 1 ngay lập tức mở toang cửa phòng.


Ngô Nhã im lặng đứng một mình ngoài hành lang sáng bừng, đối diện ngay trước cửa phòng, sau lưng cô trống không.


Nhưng trong nháy mắt sau khi mở cửa, vẻ mặt Ngô Nhã trở nên khó coi vô cùng, sự sợ hãi lan ra toàn thân cô, khiến bờ môi Ngô Nhã khẽ run lên.


Nhưng rất nhanh sau đó Ngô Nhã đã tiến vào phòng.


Lòng Dư Tô thoáng thở phào. Mà cũng cùng lúc đó, Số 1 bắt đầu cảm thấy lo lắng.


Anh ta quay đầu nhìn căn phòng tối om, cười khổ: "Chỉ còn mình tôi thôi, nếu bên ngoài có ma... mọi người nhất định phải cứu tôi đấy!"


Giọng người mới Số 3 vọng ra từ bóng tối: "Anh cứ yên tâm đi!"


Đương nhiên nghe vậy cũng không khiến Số 1 yên tâm nổi, nhưng dù có sợ hãi tới mức nào thì anh ta vẫn phải tiến hành trò chơi.


Anh ta khốn khổ lê từng bước về phía cửa, chân nặng như đeo đá.


Những người chơi trong phòng cũng chẳng nhẹ nhõm được hơn Số 1.


Dù rằng bọn họ đã hoàn thành lượt chơi của mình rồi, nhưng tất cả mọi người đều rõ sau lưng mình có một con ma.


Dưới tình huống thế này thì không căng thẳng mới là lạ.


Đặc biệt, không ai rõ liệu khi nào những hồn ma này sẽ ra tay tấn công họ.


Hành động hay lời nói nào sẽ kích động chúng?


Dư Tô chợt nghĩ đến một trường hợp rất đáng sợ. Liệu có phải thổi hơi ra cửa sẽ kích động chúng không?


Thổi hơi có thể đuổi được hồn ma sau lưng người chơi ngoài cửa, nhưng liệu nó có khiến những hồn ma trong phòng được thả ra không?


Nếu là vậy... thì trừ Số 1 ra, năm người chơi trong phòng sẽ đều phải đối mặt với nguy hiểm cực độ.


Mà điều đáng sợ nhất là chắc chắn không chỉ mình Dư Tô nghĩ được tới trường hợp này.


Nếu đã đoán được thì những người trong phòng tuyệt đối sẽ không thổi hơi đuổi hồn ma đứng ngoài để bảo vệ tính mạng mình!


Vậy nên... chỉ e Số 1 - người vẫn không hề hay biết tình hình lúc này sẽ lành ít dữ nhiều.


Sau khoảng thời gian chờ đợi ngắn ngủi, ba tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên dồn dập.


Người phải mở cửa cho Số 1 là Số 4, người đầu tiên rời phòng.


Nhưng chờ mãi vẫn không nghe tiếng bước chân Số 4, chừng mười mấy phút sau, tiếng hỏi của anh ta vang lên: "Có mở không?"


Số 3 nói: "Đương nhiên phải mở! Đây là luật chơi mà!"


Những người khác không nói câu nào, căn phòng yên tĩnh tới độ như không có ai tồn tại.


Mà bên ngoài, giọng nói nghe đầy vẻ nóng nảy của Số 1 vọng vào: "Mau mở cửa đi! Số 4, tôi xin anh đấy!"


Cuối cùng tiếng bước chân của Số 4 cũng vang lên, rất nhanh sau đó cửa phòng cũng bật mở.


Trong lúc cửa được mở ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy hồn ma đứng sau lưng Số 1.


Nó là một cái bóng đen đặc, không có hình dạng cụ thể, chỉ như một cái bóng đổ đứng sau lưng Số 1.


Khoảnh khắc Số 4 vừa mở cửa, ánh sáng ngoài hành lang cũng đột nhiên vụt tắt hoàn toàn.


Giờ phút này, cả thế giới như thể đã hoàn toàn mất đi ánh sáng.

Bình luận